Home Truyện Ma Thành Viên Ăn Cơm Người Chết – Tác Giả Bạch DươngBb

Ăn Cơm Người Chết – Tác Giả Bạch DươngBb

Mở đầu cho câu chuyện hôm nay, mình xinh đc cảm ơn ad đã duyệt và post truyện lên cho mọi người đọc.

Xin chào mọi người. Mình là tác giả Bạch Dương. Bây giờ là 3h39 sáng rồi thì phải các bạn nhỉ. Các bạn biết tại sao mình lại thức không? Mình nhớ người yêu lắm. Bây giờ 2 đứa chia xa rồi. Tất cả vì mình … nghèo. Mà sao mỗi đêm mình cứ nhớ tới người kia, ngoài lề 1 chút nhưng có ai biết cách nào đó để giúp mình quên đi 1 bóng hình quá lớn trong tim không? Chia tay lâu rồi nhưng mình không cam lòng. Những dòng tin nhắn đáng yêu, ánh mắt ngọt ngào,… đã không dành cho mình nữa…

an-com-nguoi-chet

Ấy thôi, mục đích của bài viết này là kể truyện ma mà. Được rồi, không để mọi người đợi lâu, mình sẽ bắt đầu thuật lại câu chuyện. Truyện thì cũng không hay, yếu tố kinh dị không có, chữ hay bấm lộn nhưng mong mọi người bỏ qua và đọc truyện. Xin cảm ơn ạ .

Cuộc sống sẽ đơn giản hơn nếu con người không quá thông minh. Hôm đó mình bị 3.5 điểm môn toán. Ai cũng kêu mình học yếu, học ngu. Mình buồn lắm. Nhưng may sao bạn gái mình(cũ) đã đến bên và an ủi. Tự dưng trong lòng ấm áp lạ thường. Chiều đó tan học về, vừa nắm tay bạn gái vừa ra khỏi cổng thì gặp ba của nàng. Vậy là bị ba nàng chửi và cấm không cho bén mảng lại gần con gái ổng. Đang còn đi học mà yêu với đương. Hỏng hết cả 1 tương lai phía trước. Vậy là ba nàng chở nàng đi về thật nhanh, có lẽ đang la nàng về việc chú mới thấy. Bóng 2 người cứ khuất dần, khuất dần cho đến khi mất hút sau hàng cây trồng trước trường. Vậy là bao nhiêu sự ấm áp, bao nhiêu suy nghĩ tích cực trong đầu tan biến. Thay vì chiều đó đi học thêm, mình rẽ hướng sang quán net làm vài ván Liên Minh 1 mình. Lúc về là hơn 7h tối, vẫn còn sớm nên mình vô 1 quán tạp hóa, ngồi xuống kêu 1 chai Sting, vì trong net không có nước, mà mình thì khát lắm rồi. Mình ngồi uống nước bấm điện thoại nhắn cho người yêu hỏi chuyện hồi chiều thì bỗng dưng mình bị thu hút bởi câu chuyện mà 1 bà trung niên đang kể với chủ tiệm tạp hóa. Đây không phải chuyện thường, nó là 1 câu chuyện nghe có vẻ phi lý và thiếu logic. Câu chuyện được kể lại như sau:

Thời gian trước, lúc bà kia còn làm công nhân dọn rác công cộng, 1 lần bà bắt gặp 1 tai nạn giao thông. 1 chiếc xe máy nằm dưới bánh xe tải và thân hình 1 con người nát bét, chỉ thấy rõ 2 chân và bụng dưới. Phía trên bị cuốn trong bánh xe và ruột thì lòi ra, bầy nhầy, máu vương vãi cả 1 phần đường. Có 1 con mắt bị rơi ra nằm dưới chiếc xe máy. Những tai nạn đó là bình thường, nó chỉ vừa mới xảy ra, xung quanh con đường khuya chỉ có 1 vài người dân ra hiện trường, tài xế thì ngồi im trong xe không mở cửa và chỉ im lặng… 1 tai nạn thương tâm. Bà đẩy xe rác ngang đoạn đó thì thấy ở hiện trường có 1 hộp cơm nằm lăn lóc. Bà nghĩ bụng chắc ai đi đường làm rơi rồi. Hộp cơm còn nóng lắm. Công việc quét dọn rác vỉa hè, đường phố của bà khá nặng nhọc, nên giờ khuya này bà cũng đang rất đói. Đi qua đoạn tai nạn 1 đoạn, bà mở hộp cơm lên để ăn. Mùi sườn, mùi chả bốc lên, chưa bao giờ bà được ăn hộp cơm tấm ngon đến vậy. 1 chốc sau bà đã ăn xong. Trên đường đẩy chiếc xe rác về công ty vệ sinh môi trường, bà thấy trong bụng nặng nề lạ thường. Giống như có một cục đá đang cấn trong bao tử. Và sức nặng đó cứ nặng dần. Bà đã thấy khó chịu lắm rồi. Sau lưng bà, gió cứ thổi tới, lá trên đường bay tứ tung. Những làn gió lạnh cứ thế luồng qua người bà, như thể đang cố đi xuyên qua cơ thể bà. Lạ thật, bà làm nghề này đã lâu, nhưng chưa bao giờ có cơn gió lạ đến như vậy. Hình như ngoài sự kì lạ đó, có cả tiếng bước chân như đang theo sát bà, cảm tưởng như đến gần tận gót chân. Quá mệt, bà chẳng buồn quay người lại và cứ đẩy chiếc xe rác như người mất hồn về công ty. Trả đồ xong xuôi, bà đi bộ về phòng trọ. Trời đã quá khuya nhưng cũng chưa thể gọi là sáng., bà đi về nhà với những làn gió luôn theo sát và cảm giác như có ai đằng sau ôm chặt bụng của bà. Về đến phòng trọ, bà chỉ mở nổi cánh cửa rồi ngã xuống giường thiếp đi.

Đêm đó sao bà thấy lạnh quá. Cảm giác lạnh thấu xương mà bà chưa bao giờ trải qua. Cả cái bụng của bà nữa, như có ai đang đè lên, cố nén thật chặt. Bà nửa tỉnh nửa mơ, nằm trên chiếu nhưng không nằm nghiêng được, chỉ có nằm ngửa và cảm giác bị nén ở bụng cũng mất được 1 lúc. Tưởng chuyện đã êm xuôi, tào tháo đã rút quân, nên bà cố chợp mắt. Trong ánh sáng lờ mờ của đèn gắn trước dãy trọ chiếu qua khe cửa, bà nhìn thấy ở bụng mình có 1 bàn tay xuyên qua và trồi lên. 1 bàn tay đầy máu me, lạnh ngắt như ngâm nước đá lâu ngày. Bà hết buồn ngủ, trợn 2 mắt nhìn, miệng há ra cố la lên nhưng bị 1 thế lực vô hình bóp cổ họng chặn lại. Bàn tay đó đang cầm 1 cái gì đó…. 1 cái vật máu me, còn động đậy nhè nhẹ. Khoan đã, bà nhận ra đó chính là bao tử của bà, bàn tay đó xuyên lên bụng bà và đang cầm bao tử của bà. Bà lạnh gáy bất thường… điều mà bà đang phải đối mặt là gì đây? Bà đã làm gì nên tồia phải gánh chịu điều khủng khiếp này? Mà sao bụng bà đau quá … bàn tay kia ,nó đang cố bóp dạ dày của bà thật mạnh. Trước mặt bà, 1 cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Bà đau đến nỗi khóc mà không hay, tay chân bà run lên bần bật, bàn tay quái ác từ bụng bà vẫn ở đó, và vẫn cố sức bóp chặt bao tử của bà. Cảm giác đau điếng, sợ hãi như những luồng điện chạy lên não bà, bà dùng hết sức bình sinh để vung tay chống trả. 2 tay bà nắm thật chặt cái tay kia, cố kéo nó ra, nhưng bàn tay từ cõi âm đó có sức mạnh lạ thường, nó vẫn cố níu và bóp dạ dày của bà. Quá đau, bà buông tay, 2 mắt lim dim, máu tràn ra như vòi nước hư van… Trong cơn mê, bà thấy rõ bàn tay lạnh ngắt kia đã bóp nát dạ dày của bà, mặc dù dạ dày vẫn đang còn dính với ống ruột và ruột non. Cơn đau đã khiến bà nhắm mắt mặc kệ số phận và cái thứ quái quỷ đang cố giết bà. Xung quanh tai bà chỉ nghe 1 tiếng cười, như 1 làn gió từ cõi tà vọng về, vừa vang nhưng cũng vừa ghê rợn…

ẦM !!!!!

Bà dọn rác đột ngột tỉnh dậy bởi cái tiếng động kì lạ bên ngoài dãy trọ. Mồ hôi bà đầm đìa, bà sực nhớ cảm giác hồi nãy và nhìn xuống bụng mình, chẳng bị gì cả. Không máu me, không bàn tay, cũng không có ruột lòi ra. Cho dù là ảo giác hay là mơ thì bà cũng thầm cảm ơn vì đã vượt qua trải nghiệm đó. Tất cả những gì còn sót lại ở bụng bà là 1 vết bầm tím rất lớn, gần như cả bụng, chạm vào rất đau. Nhắc lại tiếng động hồi nãy, bà mở cửa đi ra ngoài đường nhựa xem xét… trước mặt bà là 1 chiếc xe tải vừa cán 1 chiếc xe máy dưới bánh xe, nhưng không thấy xác mà xung quanh chỉ có máu vương vãi. Mùi hôi tanh khiến bà nhăn mặt. Ở đó có 1 người đàn ông đang đứng. Ông ta đứng quay lưng lại với bà. Bà thấy lạ, tiếng xe tông nhau lớn như vậy mà khôg ai ra sao? Xã hội này đã đến mức đó sao? Cảm giác lạnh một lần nữa xuất hiện và chạy từ gáy xuống sống lưng bà dọn rác. Da gà bà nổi hết lên… khi người đàn ông kia quay mặt lại. Ông ta không xoay cả người, chỉ có cái cổ vặn ngược lại 180 độ, nhìn bà chằm chằm và không chớp mắt. Hơn 14 năm làm nghề này, chưa bao giờ bà thấy cảnh tượng kinh dị này. Ông ta cười với bà, khuôn mặt nhăn rúm, từng mảng da rớt lốp bốp xuống mặt đường nhựa, máu me chảy ra từ hốc mắt,lỗ mũi, trong miệng ông ta. 1 con mắt trồi ra và rơi xuống đường, lăn long lóc lại chỗ bà. Bà biết mình gặp phải cái gì rồi. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc với người phụ nữ dọn rác tội nghiệp. Con ma tiến lại gần bà, mỗi bước chân của nó xuống đất là 1 mảng thịt rơi xuống đường. Cứ thể, nó tiến lại gần bà. Bà cũng không thể chạy, dưới chân bà, 2 bàn tay nào đó đang nắm lấy cổ chân thật cứng. Bà đứng đó, nhìn không rời mắt khỏi 1 cái xác mỗi lúc một bấy nhầy tiến lại chỗ bà. 1 giọng nói như từ cõi khác vang lên, vọng trong đầu bà:

– Trả cơm cho taoooooooo. Mày trả cho tao, mày phải chếtttttttttttttttt….. !!!!

Thật sự là nếu mình ở trong cảnh đó, mình đã teo rồi. Bà ấy đang đứng, bỗng dưng như có ai điều khiển thân xác, lấy tay móc họng, ói lấy ói để xuống đường. Bà ói như chưa bao giờ ói. Cơm trong bụng bà tuôn ra, nhưng lạ lắm, từng hạt cơm, miếng sườn, miếng chả như chưa được nhai, cứ trồi ra từ miệng bà và rơi xuống đất. Rõ ràng bà nhai kĩ lắm mà, sao tất cả có thể giống như chưa ăn được, chưa kể thời gian số thức ăn ở trong bụng của bà… hèn chi trong bụng luôn có cảm giác lạ thường. Ói hết, bà bỗng dưng có sức và cử động được. Bà chạy về đằng xa, cứ chạy như vậy. Sau lưng là tiếng con ma đang cười trên sự sợ hãi tột độ của bà.

Sáng hôm sau người ta tìm thấy bà đang ngủ cạnh 1 đống rác hôi thối. Từ đó bà không bao giờ dám đem thứ gì khả nghi không rõ nguồn gốc về nữa.

Người sống trong dương gian khi chết đi nếu chưa mang được hết những vật cần thiết sẽ trở lại dương thế và tìm cho ra vật thất lạc rồi mới chịu đi chuyển kiếp. Có rất nhiều trường hợp như vậy xảy ra và không ít người từng thấy ít nhất 1 lần. Chống chọi lại ma quỷ với người bình thường là không thể.

Bà dọn rác từ đó ăn chay và chuyển chỗ ở lại chỗ phòng trọ của bà chủ tiệm tạp hóa. Mình mới uống có nửa chai Sting mà như bị cuốn vào vòng xoáy câu chuyện nên đã ngồi đó mãi ma không nhận ra là gần 8h rưỡi tối rồi. Lúc nghe xong kể cả mình còn ám ảnh. Trên đời đúng là nhiều chuyện không thể ngờ tới. THÔI truyện cũng dài rồi, mình bấm điẹn thoại mỏi tay quá. Bây giờ là 5h09 sáng rồi đó. Mình xin được khép lại câu chuyện. Truyện ma không được hay mong sẽ được ủng hộ. Giờ mình không biết nên xem lại mấy dòng tin nhắn ngọt ngào của bạn gái cũ hay là đi ngủ nữa. Giờ mình vẫn buồn lắm. Thôi chào mọi người nha

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận