Home Truyện Ma Hay BỐN OAN HỒN TRONG NGÔI NHÀ HOANG

BỐN OAN HỒN TRONG NGÔI NHÀ HOANG

Thiện hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy bốn chiếc áo dài với bốn màu khác nhau được phơi dài theo dây giăng trước sân. Không phải một lần, mà có đến ba bốn buổi sáng rồi, lần nào đi ngang qua đây Thiện cũng nhìn thấy đúng bốn chiếc áo đó. Người ta phơi cho khô hay cố tình trưng bày nó trước mắt thiên hạ?

bon oan hon

Gợi tính tò mò, sáng hôm nay Thiện dừng lại khá lâu trước bờ rào, nhìn vào bên trong. Đây là một ngôi nhà tuy không rộng lắm, nhưng có được một khoảng

sân trồng rất nhiều hoa, được cắt tỉa công phu. Như vậy chứng tỏ gia chủ là người khéo tay, có óc thẩm mỹ và… chắc chắn đó là một phụ nữ!

– Cậu tìm ai?

Câu hỏi của một người lớn tuổi khiến Thiện giật mình quay lại, anh lúng túng trước một ông cụ trọng tuổi:

– Dạ… cháu chỉ tò mò… cháu nhìn mấy chiếc áo dài đẹp trong kia…

Sợ ông ta hiểu lầm:

– Cháu không có ý gì, chỉ bởi thấy mấy chiếc áo đẹp quá, mà lại…

– Mà lại phơi hết ngày này sang ngày khác chứ gì!

Không ngờ ông ta đọc được ý nghĩ của mình, Thiện cười bảo:

– Dạ…

Ông cụ nhanh nhẹn mở cổng:

– Mời cậu vào nhà chơi.

Hơi bất ngờ, nhưng làm sao Thiện từ chối được khi anh có dịp để hiểu thêm về ngôi nhà này, nên anh đáp một tiếng khẽ:

– Dạ.

Rồi bước theo vào trong. Thiện cứ nghĩ sẽ gặp vài người nữa trong nhà, nhưng anh hơi lạ khi nghe ông cụ bảo:

– Già ở đây một mình, nên rất cần có người để nói chuyện cho đỡ buồn. Chắc nhà cậu ở gần đây?

Thiện hỏi lại:

– Bác ở đây một mình? Nhưng sao…

– Sao lại có áo dài để phơi hả? Của con Út…

Rồi ông giải thích thêm:

– Nó không có đây, nhưng để lâu sợ bị ẩm, nên tôi đem ra phơi.

– Vậy mà cháu cứ nghĩ…

Ông già cất tiếng cười lớn:

– Cứ nghĩ trong nhà chắc là có một vài giai nhân phải không!

Thiện hơi ngượng, anh nói để chữa thẹn:

– Dạ, dẫu sao thì chủ nhân đi vắng của những chiếc áo cũng là những giai nhân!

Ông cụ nhìn Thiện với sự thích thú:

– Nói chuyện với cậu rất vui, chẳng hay cậu làm nghề gì mà ngày nào cũng đi bộ qua đây?

– Dạ… nếu nói là thất nghiệp thì cũng không sai! Bởi cháu đang nghỉ dưỡng dài hạn…

Ông già gật gù:

– Cậu chưa gì mà đã giống như tôi rồi! Nào, mình uống tách trà để nhìn bạn đồng liêu chứ!

Thấy ông vui vẻ nên Thiện cũng dạn dĩ hơn:

– Xin phép bác, cháu tò mò muốn hỏi, cô Út ở nhà đi học hay đi đâu ạ?

Hình như ông cụ đã chờ câu hỏi đó, ông đáp ngay:

– Nó đi học, nhưng lười nên ít khi chịu về thăm già này lắm. Có lẽ tại nơi này buồn quá, không thích hợp với tuổi trẻ.

Ông lại hỏi Thiện:

– Hằng ngày cậu đi bộ qua đây rồi tới đâu nữa?

– Dạ, tới ngôi nhà bỏ hoang trong cánh rừng kia.

Câu nói của Thiện vừa dứt thì bất ngờ ông cụ đứng bật dậy, mặt thất sắc:

– Cậu… cậu không được tới đó! Cậu không…

Thấy thái độ của ông, Thiện kinh ngạc:

– Kìa, bác sao vậy? Ngôi nhà ấy là thế nào?

– Nó… nó là…
Rồi trước sự ngơ ngác của Thiện, ông ta vụt chạy ra cửa và biến mất! Đứng thừ người ra một lúc, Thiện đành phải bước ra. Anh không quên khép cửa lại
cẩn thận trước khi nhắm hướng mà mỗi ngày mình vẫn tới. Tác phẩm viết dở đang cần khung cảnh tịch liêu của ngôi nhà hoang để hoàn thành…
Đi được vài mươi bước, chợt Thiện nhớ là nhà chưa khóa cửa, mà như ông cụ nói, không có ai ở nhà, lỡ trộm đạo vào nhà thì sao? Chuyện anh tới ngôi nhà hoang trễ một chút thì đâu có sao… Do vậy Thiện quay trở lại, dự tính ngồi đợi.
– Ủa, mấy chiếc áo dài?
Không thấy bốn chiếc áo phơi ở sân nữa, Thiện tắc lưỡi:
– Xong rồi, bị trộm hết rồi!
Thiện hối hận là vừa rồi mình quá hấp tấp và bây giờ biết nói sao khi ông cụ trở lại? Anh còn thừ người ra thì chợt mắt sáng lên khi nhìn thấy bốn chiếc áo đã được xếp thẳng thớm để trên bộ đi-văng!
– Ủa…?
Thiện chưa tin là thật nên bước tới sát bên nhìn kỹ. Đúng là bốn chiếc áo đã phơi ngoài dây trước sân, không sai!
– Có ai trong nhà không?
Thiện lên tiếng gọi, nhưng không ai trả lời. Thắc mắc trong đầu Thiện càng tăng khi anh nhìn kỹ hơn, trên mỗi chiếc áo dài đều có đặt một chiếc khăn tay màu trắng tinh! Hương thơm từ những chiếc khăn tỏa ra nức mũi, chứng tỏ ai đó mới vừa ở đây xong!
Sự tò mò thôi thúc nên Thiện lấy từng chiếc khăn lên xem, anh thấy trên góc từng chiếc khăn đều có thêu tên khác nhau: Mai Hương, Lan Hương, Cúc Hương, Quế Hương.
– Bốn chiếc áo của bốn cô gái!
Thiện quả quyết như vậy, bởi qua phân định mùi hương, anh nhận thấy có bốn mùi khác nhau. Vả lại cầm bốn chiếc áo lên, so từng chiếc có kích cỡ không hoàn toàn giống nhau.
– Họ là bốn chị em?
Xâu chuỗi lại những sự việc, từ sự thảng thốt của ông cụ cho đến sự xuất hiện của ai đó trong nhà này, Thiện có ngay kết luận:
– Có gì không ổn trong chuyện này!
Và không còn lo ngôi nhà đang mở cửa, Thiện bước nhanh ra ngoài, đi về phía ngôi nhà hoang.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận