Home Truyện Ma Hay CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

Chap6: Vùng ngoại ô

Chuyện 1: Người đàn bà bán xác.
Có một lần, má tôi đi dạy, thấy người ta tụ đập đông lắm, chen chúc nhau ở bên cánh đồng, má tôi mới tò mò quẹo xe qua nhìn xem có gì. Thì ra đó là một cảnh lên đồng. Một người đàn bà ngồi trên cái ghế, mặc đồ như cổ trang vậy, dòng người cứ xúm quanh bà ta, hương khói nghi ngút, có cả một mâm trái cây và con gà luộc ở trước ghế. Má tôi cũng dừng xem, chỉ đứng ở vòng ngoài nhìn vào thôi, vì sắp phải đi dạy rồi, nhìn cho biết chứ để xe ở đó mà đi vào là mất xe như chơi, lại còn trể giờ làm nữa. Bà thấy lên đồng đó, cũng chẳng khác người bình thường chút nào, nhưng bà ta trang điểm đậm, kẻ lông mày đen thui nhìn dữ tợn lắm. Bà ta giật giật người, ngã cái cổ ra phía sau rồi cất giọng, thứ giọng nói éo éo:
-Ở đây có một người, mà có người đó thì bà lên không được, đuổi người đó đi đi…hừ hừ…
Má tôi nghe vậy, từ từ dắt xe lui ra phía xa rồi chạy thẳng lên trường, chắc má tôi biết người mà bà đồng nói là ai, đó chính là má tôi-người có đạo, những người có đạo họ không làm cho đồng lên được.
Nói về nơi má tôi dạy học, đó là trường ở vùng ngoại ô, nói là ngoại ô nhưng nó nằm trên đường đi từ Hội An ra Đà Nẵng và ngược lại, gọi là ngoại ô vì nó cách xa trung tâm Hội An, và ở đó cũng còn thưa thớt nhà, hoang vu.
Ngày nào cũng như ngày nào, bọn trẻ trong làng đi bộ xuyên qua cánh đồng xanh mướt, 2 bên là 2 rặn dương liễu, lúc nào cũng liêu xiêu như gần ngã vậy. Con đường chổ này không hoang vắng như ở những vùng quê khác, sáng nào nó cũng nhộn nhịp người qua lại, làm người ta có cảm giác yên bình mỗi khi đi, cảm giác yên bình ấy bấy lâu nay tôi hằng ao ước được cảm nhận, 1 bầu không khí mát mẻ, tiếng chim kêu thánh thót, tiếng dẫm nước của đàn trâu, ôi thật đẹp biết bao đồng ruộng quê hương. Nhưng nó chỉ là đánh lừa nổi sợ hãi mà thôi, khi đêm đến, nó lại trở về với đúng cái vẻ hoang sơ ma quái của nó. Và rồi thì biết bao nhiêu trường hợp bị ma nhập, bị ma chọc, bị ma giấu vào bụi tre. Có lần má tôi nghe kể lại từ 1 bà bạn cũng ở trong cái xóm đó, hôm đó con bà ấy đi chơi ở nhà bạn nó trong xóm, tối 8 rưỡi mò cái đầu về, thằng nhỏ đi một mình, nó cũng nhát gan lắm nhưng vì đi quen đường nên cũng không sợ mấy, đang đi thì nó thấy 1 con gà to lắm, chặng ngang lối đi, con gà nó to hơn cái lối đi thì quả thật nó không phải gà rồi, thằng bé tái lét ré lên rồi chạy ngược lại, chạy được 1 đoạn thì gặp ông bác hàng xóm đi xe đạp về, nó xin ổng chở nhờ về, về nhà nó lên cơn sốt ly bì, phải mang đồ ra chổ con gà đó hiện ra cúng mới hết bệnh. Má nghe vậy thì kể lại tôi, chứ giờ đường xá đèn đóm sáng choang rồi, đi khuya về chẳng sợ gì nữa, nhưng nhiều lúc nghĩ lại tự nhiên lo lo, chỉ mún cắm đầu 1 hơi về nhà thôi.
Chuyện tôi kể ở đây cũng liên quan đến 1 bà đồng. Những người này được vì như người bán xác vậy, lúc lên đồng, thân xác là của họ, nhưng từ giọng nói đến cử chỉ là của người khác. Họ cũng là những người có khả năng đặc biệt, đâu phải ai muốn làm cái nghề đó cũng được. Nhưng sau khi hết làm, liệu họ có sống thanh thản mà quên đi quá khứ được không? Có đôi khi cái xác họ là nơi ở lý tưởng của những ma quỉ, họ đã quen nhập vào nó, thì có thể chiếm nó 1 cách dễ dàng. Người đàn bà bán xác ấy, là bà X, tôi không tiện nói rõ tên bà, địa chỉ bà, vì đây là một vụ án nghiêm trọng đã từng xẩy ra, tôi muốn người quá cố được yên nghĩ, đừng khơi dậy thêm nỗi đau của họ nữa, họ đã chịu nổi đau lớn nhất là cái chết rồi…
Sáng hôm đó cũng như thường lệ, 6h sáng má tôi đi dạy, đi xe máy nhưng cũng phải 30 phút mới tới trường được. Hôm nay trời trong xanh vì đêm qua có mưa lớn. Trên cánh đồng, cái chổ cách đây hơn 5 năm má tôi nhìn thấy cảnh lên đồng ấy, người ta lại xúm đông đen bàn tán, lần này không phải xúm quanh bà đồng, mà là xúm quanh ngôi nhà gần đó, chắc có ăn trộm hay gì đó thôi, má nghĩ vậy rồi chạy tiếp đến trường. Vừa vào trường thì giáo viên trong trường cũng tụm lại bàn tán chuyện gì đó, mà tôi tò mò lại nghe ngóng thì được kể:
Tối đêm đó, mọi chuyện vẫn yên bình với xóm bên cánh đồng, mọi nhà đi ngủ sớm, xóm chìm vào bóng tối. Vùng quê yên tĩnh ấy, mỗi lần nghe chó sủa thì chắc chắc rằng có chuyện chẳng lành, vì không ai dám đi đêm cả, vả lại người ta cũng chẳng có mục đích để đi lại ban đêm, người ta ngủ sớm chuẩn bị cho một ngày lao động vất vả đang chờ họ, ngủ sớm vì một ngày mệt mỏi họ đã trải qua. Chó sủa, thì có trộm rồi, chắc chắn là vậy, nhưng có những đêm tiếng cho tru liên hồi, từ nhà này đến nhà khác, như có một bóng ma đi lững lờ trong xóm vậy, chó sủa ma… Đêm ấy, mọi thứ yên lặng như mọi đêm, không có ma cũng chẳng có trộm, nhưng có một thứ còn kinh tỡm hơn đang xẩy ra bên cạnh thằng cu N. Thằng cu N hằng ngày vẫn ngủ bên cạnh mẹ bà em nó dưới sàn nhà,thằng nhỏ đang nằm trên sàn, thì cảm giác bên cạnh mình nóng nóng, có cái gì đó làm ướt người nó, 1 dòng nước ấm ấm, mùi tanh lại bốc lênh làm nó tỉnh ngủ. Nó nhìn nghiêng qua bên cạnh, thì một cảnh tượng có lẽ cuộc đời nó sẽ không thể xóa đi được. Mẹ nó, trong đêm tối đang cầm con dao ăn trầu, con dao này nhỏ xíu thôi, đang hì hục cắt cổ em nó, hình như em nó đã chết rồi, vì cái cổ như gần đứt lìa, nó nghe thấy cả tiếng con dao đang cà vào sương sống của em nó, nó định hét lên thì bị mẹ nó bịt miệng lại:
-Ré lên ta giết luôn mi!
Nó nằm im thin thít, với thằng học sinh cấp 1, thì nó kinh tởm quá, mẹ mình đang cắt cổ em mình ngay bên cạnh, dòng máu nóng trào ra, ướt nhẹt cả người nó, cả tóc nó, nó sợ khóc mà không dám để phát lên tiếng động. Làm sao một đứa bé có thể vượt qua nổi sợ hãi này, nó sẽ ám ảnh nó đến khi nó chết, mẹ nó đã gieo vào trong nó hình ảnh một cái xác bị cắt đầu, mà cái xác đó chính là của em nó, mới có 2 tuổi thôi.
Màn đêm yên lặng như nuốt chửng mọi thứ, chẳng ai hay biết trong lúc họ ngủ, tội ác đang diễn ra. Bà mẹ cắt cố con mình, nhưng bà không cắt đứt ra, mà sau khi cắt tới sương sống thì bà quay sang mổ bụng thằng nhỏ. Bà rạch từ dưới lên, đâm thật sâu con dao vào bụng mà xé cái bụng nhỏ xíu ấy, thằng cu N nằm bên chứng kiến hết, nó-cái bà mà đang giết em thằng N, không phải mẹ nó, mặt bà ấy biến sắc, nhăn nhúm lại, mắt trợn trừng trừng, vừa lấy con dao rạch bụng thằng bé vừa kêu hừ hừ như tức giận cái xác lắm. Máu chảy ra lênh láng. Rồi bà ta đưa con dao lên ngực thằng bé mà xẻ, tiếng dao bà vào sương ức kêu ột ột, bà có gắng như đang mún cắt cho bằng được cái sương ức đó ra làm đôi bằng con dao cắt trầu. Thằng N thấy bà cắt mãi mà không được, rồi một lúc sau, con dao ngập vào trong sương ức, thì thằng N mới bật dậy, nó chạy vào nhà trên, ré một tiếng :’ba ơi’ rồi chạy thật nhanh đến chổ ba nó nằm. Người ba dậy ngay sau tiếng kêu thất thanh của con, ổng chạy xuống nhà dưới thì bà ấy đã ôm đứa nhỏ đi rồi, bà ấy chạy ra bằng đường dưới, ôm cái xác thằng nhỏ chạy thẳng ra cánh đồng. Ông ba thằng N cùng nó chạy theo,gọi xóm làng chạy ra, người ta xách đèn pin chạy ra xem chuyện gì xẩy ra, thì thấy thằng N cùng ba nó đang đuổi theo mẹ nó chạy ra giữa cánh đồng, bà con lối xóm chạy theo, rọi đèn pin vào mẹ thằng N. Bà vẫn đang ôm cái xác, ruột của thằng nhỏ con bà lòi ra, lòng thòng nhìn tởm lắm, tội cho đứa bé 2 tuổi mà đã phải chịu cái chết đau đớn, từ chính tay mẹ nó đã gieo cái chết cho nó, mong rằng nó sẽ siêu thoát, đừng giận mẹ nghe con, mẹ con không còn là chính mình rồi. Cái đầu cửa thằng bé như gần rớt ra ngoài, chỉ còn một tý sương và da dính cái đầu ấy lại với thân hình bé nhỏ của nó,đôi mắt nó đã nhắm lịm lại rồi. Người dân thấy vậy, đàn bà con nít thì đứng khóc hu hu, đàn ông trai tráng thì chạy lại, người ta định giật cái xác khỏi tay bà, rồi trói bà lại. Bà ta đã chạy gần tới giữa cánh đồng rồi, thì đột nhiên vấp ngã, té xuống đám bùn đất, rồi bã tự nhiên tĩnh lại, như vừa rồi không phải bà ấy vậy. Khuôn mặt bà ấy trở lại bình thường, không còn cái vẻ hung ác dữ tợn như lúc nãy nữa. Nhìn qua bên cạnh, bà thấy cái xác con trai 2 tuổi của bà, bà ôm nó ré lên, khóc ngất. Người ta chạy đến giật cái xác ra khỏi tay bà, bà lăn lộn dưới đám ruộng, bà khóc ú ớ, bà nói sao con tôi chết vậy trời ơi là trời, ai cứu con tôi, người ta thì không nghe bà, họ trói bà lên công an. Cái xóm yên bình đó không ngờ lại chịu một thảm kịch, cái chết của thằng bé 2 tuổi in sâu vào kí ức của từng người, có lẽ khi nhìn vào đám ruộng ấy, người ta sẽ chẳng nghĩ rằng cách đây chục năm về trước, đã có một cảnh tượng kinh hãi diễn ra, đã có người chết, mà là một đứa bé 2 tuổi, bị chính mẹ nó giết.
Bà mẹ được đưa lên công an, ở đây bà ta đã bình tĩnh trở lại, bà không tin rằng bà giết con mình, bà cứ hỏi là ai giết nó vậy, rồi khóc nấc lên, cứ vậy cho đến sáng chẳng ai can ngăn gì bà được. Rồi họ kết cho bà cái tội giết người, nhưng bà được đưa đến bệnh viện tâm thần, vì họ cho rằng bà bị tâm thần dẫn đến giết người.
Thế đó, cái nghề bán xác cho ma quỉ ấy, thật chẳng tốt lành chút nào. Rồi có một ngày nào đó, ma quỉ lại tìm đường mà nhập vào cái xác đó, lại gieo giắt những nổi sợ hãi cho mọi người, mà có thể lắm chứ, lại có người sẽ chết.
Hằng đêm, từ ngày thằng bé 2 tuổi chết đi, người ta vẫn thường nghe thấy tiếng khóc ở ngoài ruộng, trong màn đêm lạnh ngắt, nó vẫn khóc, khóc cho 2 năm ngắn nguổi nó làm người, khóc cho mẹ nó, mẹ nó đã giết nó rồi. Nhiều năm trôi qua, mọi người có lẽ vẫn còn nhớ đến chuyện đó, nhưng cũng phải giữ nó trong ngóc ngách nào đó của cuộc sống, để mà cố gắng sống tiếp, không để nổi sợ chế ngự.
Rồi đến một ngày nọ, chính bạn ông ba tôi đã gặp ma trên cánh đồng đó…

Ông bạn của ba tôi, cũng là thầy giáo như ba tôi, nhưng lúc đó nghề giáo nghèo lắm, ai cũng làm thêm. Riêng ông này, ổng chọn nghề nhẹ nhàng nhưng phải đi buổi đêm, đó là nghề bắt ếch ở ruộng. Ổng có bà mẹ, tuy cũng già nhưng còn khỏe lắm, đêm nào 2 mẹ con cũng cùng nhau lội ra ruộng bắt ếch về bán lấy tiền trang trải thêm cho gia đình.
Tối hôm đó, ổng gặp chuyện. Tôi xin gọi tên của ông bạn ba tôi, chứ xưng ổng cũng hơi hổn với người lớn, chú ấy tên C. Chú C đang đi mò ếch như mọi khi, mẹ chú đi trước, chú đi sau cách nhau cũng chừng 3m. Cái nghề mò ếch cũng hấp dẫn lắm, chỉ cần đi giậm chân, thì con ếch nó nhảy lên, vậy là vồ theo óp mà chụp lại, bỏ vào cái giỏ tre đan, đậy nắp lại là xong. Ổng bắt cũng được nhiều rồi, gần đầy thùng rồi, lúc đó gần 2h sáng, có lẽ cái giờ này trùng với cái giờ mà đứa bé kia bị mẹ nó giết. Ổng đang định nhòm người lên, thì có 1 con ếch, con này to như cái đầu con nít vậy, nó nhảy rồi kêu ộp ộp, ngay trước mặt ổng, mẹ ổng ở phía trước thì chẳng biết gì, mà nó kêu to lắm.
Mẹ chú C cứ bình thản đi ở phía trước, bà già tối nay cũng làm ăn kha khá, nhưng không bằng chú C nên mún giậm thêm tý nữa. Chú C như bị con ếch lôi cuốn, cú cắm đầu mà vồ con ếch đó, chẳng biết rằng phỉa trước mẹ chú đã cách chú một đoạn khá xa rồi. chú vồ được nó, ôi, con ếch to quá, bằng y cái đầu con nít, chính miệng chú đã thốt lên:
-Mi ren bự rứa, bằng y cái đầu con nít ak hỉ, thôi vào giỏ nhanh.
Nói rồi ổng cho vào giỏ, ụp cái nắp lại, thế là giỏ đã đầy ắp, ổng gọi mẹ về cho rồi. Bà già nghe thấy, quay lại với ổng, ổng mới khoe là bắt được con ếch to lắm, con ni bán thì cũng cả mớ tiền. 2 mẹ con vui vẻ lội ngược trở lại để lấy xe đạp đi về.
Trên đường đi thì cả bà mẹ và chú H đều nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc của con nít, như tiếng mèo kêu vậy, mà lần này tiêng khóc cứ văng văng như là ở ngay trên cánh đồng này, nó gần lắm. Chú C quay lưng lại thì tiếng khóc càng to hơn, quay lên thì nó nhỏ lại, quái thật chẳng lẽ con nít nhà ai bị bỏ ở ngoài ruộng, như thế thì tội đứa nhỏ quá, nó sẽ lạnh lẽo lắm…
Nghĩ vậy, chú H quay lại lần nữa, thì mới phát hiện ra, ngay trong cái giỏ ếch, có tiếng trẻ con khóc, nó cứ oe oe, oe oe mãi, chú H sợ quá, vứt cái giỏ xuống. thì cái nắp bật ra, con ếch bự như cái đầu trẻ con ấy, nó nhảy ra ngoài, vừa nhảy vừa khóc oe oe oe oe thật đáng sợ, chú H cũng tiếc của lắm, lấy tay với tới cầm cái giỏ rồi 2 mẹ con chạy thẳng, đến chổ xe đạp, lấy xe rồi đạp 1 hơi về nhà.
Về tới nhà thì chú H mê sản, lên cơn sốt nặng lắm, nhưng sáng mai thôi là hết. chú kế cho ba tôi, là từ đó ổng không làm nghề đó nữa, vì cứ nhớ mãi con ếch đó, nó trơn lĩn, mà hình như nó là cái mặt người thật.
Chú C giờ giàu lắm,vợ ổng có miếng đất gần phố cổ giờ bán rồi, cả mấy chục tỷ.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận