Home Truyện Ma Hay CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

CHUYỆN MA Vùng đất khó ở ( Có thật 100%)

Chap 6
Chuyện 7: Chết non. ( Thêm )
Chuyện ma, đa phần ai nghe nói 2 từ này thì nghĩ là những câu chuyện rùng rợn, những cái kết li kì và gây cấn như trong phim, những lần hù dọa, những vật thể tự nó xê dịch được…Nhưng câu chuyện sau đây tôi kể, là câu chuyện có một chút gì đó buồn, nó buồn vì tôi đang kể về cái chết của 1 đứa bé chưa bao giờ được gặp mẹ.

Nhà của chị ấy, cách nhà tôi cũng khá xa. Ba má tôi quen chị ấy vì những lần đi bộ tập thể dục có hay gặp nhau nói chuyện rồi hay rủ nhau đi bộ sau khi ăn cơm xong. Cứ 7 giờ tối, sau bữa ăn là ba má tôi đi bộ, đi từ nhà thẳng lên Chùa Cầu rồi vòng lại, cứ đi như vậy để khỏe mạnh thôi, chứ giảm cân thì chắc phải chạy. Trong một lần đi bộ, ba má tôi gặp chị H, lúc này chị H đã có em bé trong bụng, nghe chị H kể thì cái thai đã được 2 tháng.
Chị H mừng lắm, cứ nói về em bé suốt, cho dù nó chỉ là 1 mầm sống đang lớn dần trong bụng chị. Hạnh phúc của người sắp được làm mẹ, thì chỉ có phụ nữ mới hiểu. Đàn ông, cho dù là người chồng, cũng chẳng hiểu được cảm giác 1 sinh linh đang ở trong người mình sẽ ra sao, coi như 1 thể xác mà 2 linh hồn, đứa bé từng ngày lớn lên, mang lại sự cảm nhận về tình mẫu tử ngày càng gần với chị H.

Mùa đông năm ấy, trời se se lạnh, đầu mùa gió bắt đầu thổi nhẹ, chị H từ 2 tháng rồi chưa bỏ 1 buổi đi bộ nào. Hôm đó cũng thế, chị H gặp ba má tôi, và hỏi về việc ăn uống, nghĩ ngơi như thế nào khi em bé đang dần lớn lên. Má tôi, với kinh nghiệm 2 lần làm mẹ, chỉ cho chị H từng li từng tí một, chỉ mong sao mẹ tròn con vuông. Chị H thì chưa biết em bé là trai hay gái, chỉ biết chồng chị mong chị có con là được, trai gái gì anh T ( chồng chị H) không quan tâm. Ôi, thật hạnh phúc, thế mới là người chồng yêu vợ con chứ. Anh K không đi bộ, anh làm ở xa, một tháng về 1 lần, a định lúc nào bụng chị H lớn thêm thì a sẽ xin công ty cho a 2 tuần về một lần.

Thế rồi, qua được 2 tháng, cái thai đã lớn, bụng chị H bắt đầu to lên trông thấy, chị không mặc quần thun nữa mà thay vào đó là chiếc váy. Chị H vẫn đi bộ, nhưng đã khó khăn. Ba má tôi đi chậm và nói chuyện với chị H, má tôi nói niềm hạnh phúc của người phụ nữ lần đầu tiên làm mẹ là cảm nhận cử động của em bé, em bé đạp trọng bụng như nhõng nhẽo, như muốn nói chuyện với mẹ. Chị H là người may mắn, vì đã có được hạnh phúc này, chỉ còn 4 tháng nữa thôi, đứa bé sẽ chào đời, sẽ cất tiếng khóc mừng thế gian này.

“Tuổi thơ ơi, tuổi thơ ơi…Tin buồn từ ngày mẹ cha mang nặng kiếp người”….

Câu hát đó chợt vang lên trong đầu tôi, có phải kiếp người này nặng nề lắm, mà chúng ta ai cũng phải mang theo, khi vừa cất tiếng khóc. Em bé trọng bụng chị H…chưa bao giờ phải mang lấy tin buồn về kiếp người đó…
Sáng hôm ấy, chị H vấp té trong nhà vệ sinh. Anh K không có ở nhà, chỉ có mẹ chị H lúc này đã dọn qua nhà chị H ở để lo cho con, bà hoảng hốt gọi xe cấp cứu, chạy qua hàng xóm cầu cứu. Người ta đưa chị H vào viện, người chị H chẳng có vết trầy xướt nào, nhưng máu cứ thế tuôn ra, chị H ngất liệm.

2 ngày sau, chị H tỉnh dậy… Bụng chị không to nữa, em bé đã không còn ở đó, chị H gào khóc, anh K đã về, a ở bên cạnh chị H, ghì chặc chị H xuống chiếc giường trắng trong bệnh viện, không cho chị H cữ động, 2 vợ chồng khóc sướt mước. Ba má tôi đến thăm, nhưng không dám vào trong, chỉ ở ngoài nhìn vào…Vì ba má sợ, nghe nói người bị xẩy thai, ai đi thăm thì đừng có vào nhà hay vào phòng bệnh, sẽ không may mắn, và điều đó đã được kiểm chứng ở chính ngôi nhà chị H đang ở…

Vậy là 1 linh hồn với thể xác chưa hình thành đã vĩnh viễn không được sống kiếp người, không được trải qua vui buồn sướng khổ ốm đau rồi lại chết. Em bé trong bụng chị H, có lẽ chưa nhận ra mình là con chị H nữa, chưa nhận được dòng sữa từ người mẹ của nó. Chắc có lẽ vì vậy mà nó tìm đến chị H, không phải là để cảm ơn chị H 5 tháng nay đã nuôi nó bằng chính máu của mình, mà để oán hờn chị H sao lại không thế sinh nó ra, không cho nó cuộc sống con người mà giờ đây, nó phải thành 1 thứ hồn ma chẳng biết đi đâu về đâu. Nó không có nhà, nó không có mẹ, vì mẹ nó có bao giờ biết mặt nó đâu, nó cũng vậy, nhưng nó biết 1 điều, người mà nó ở trong người mấy thắng nay là chị H…

Sau lần xẩy thai, chị H tiều tụy lắm, người chị xanh sao, ba má tôi cũng nói là không đi bộ với chị H được vì chị H suốt ngày nằm ở nhà, cứ khóc suốt. Tôi còn nhớ cái lần ba má tôi đi thăm chị H xong, vào nhà, ba tôi chạy thẳng qua tiệm mua 1 gói trầm hương lớn, về bỏ vào cái tô mà đốt rồi để giữa nhà cho khỏi xông nghi ngút, xong rồi ổng đêm cái tô trầm hương đang nhả khói, khói trầm hương thơm nồng, ổng cầm đi quanh nhà, để vào đủ ngóc ngách trong nhà, khi đó tôi còn nhỏ, chỉ nghĩ là ba má làm vậy cho thơm nhà, nhưng sau này ba má nói giải thích là làm vậy vì sợ cái thứ sống trong người chị H đi theo mình về nhà, phải xông nhà để tẩy uế và đuổi nó đi. Còn chị H, nghe nói bị hậu sản, đến giờ vẫn chẳng biết hậu sản là gì, nhưng người ta kị vào nhà chị H lắm, ai cũng cố để không vào, chị H cũng chẳng đi ra ngoài nữa, chỉ ở trong nhà, rồi chẳng dám qua nhà ai. Ba má tôi thì không sợ lắm, chẳng qua là làm vậy để tránh xui xéo thôi, còn chị H có qua nhà thì ba má tôi có lẽ cũng sẽ đón tiếp và an ủi chị. Nhưng 3 tháng trôi qua, chị H vẫn cứ ở nhà. Đến 1 ngày…

Tối hôm đó, chị H đi bộ trở lại. Hình như niềm đau đã dần dần tan biến, chồng chị thời gian đó hay về với chị, ba má chị qua chơi thường xuyên làm chị bớt đau buồn. Đứa trẻ ấy, cũng hình như đã biết số phận của mình, nó tìm 1 góc nào đó lặng lẽ trong ngôi nhà, chẳng ai biết nó ở đâu, nhưng nó chẳng làm gì mọi người cả. Tôi tin chắc rằng nó vẫn còn ở trong ngôi nhà ấy, trong 1 góc tối lạnh lẽo nào đó, nó đang khóc cho số phận của 1 hồn ma sắp được làm người. Nhưng chị H, vì chị H còn nhớ đến nó, còn yêu nó, nên nó cảm thấy được an ủi, được sự yêu thương… Những ý nghĩ này là do tôi nghĩ ra, vì tôi cũng là người nghe được câu chuyện này, và sau khi tôi kể ra, mỗi người đọc sẽ có 1 suy nghĩ khác nhau… 7h30 tối, ba má tôi như thường lệ đi được gần tới chùa cầu thì gặp chị H. Người vui nhất trong cuộc gặp gỡ đó là má tôi, đã 3 tháng rồi không gặp, má tôi gặp chị H là chạy lại hỏi cả mớ câu hỏi mà bã đã chưa có dịp được hỏi chị H lâu rồi. Chị H vui vẻ trả lời, gọi chung thì chỉ là những câu về sức khỏe và an ủi chị H.

Chị H kể sau lần đó chị khóc cả ngày cả đêm, lúc nào nhớ đến ngày chị có bầu là chị khóc, chị thương đứa bé lắm. Nhưng rồi, chồng chị an ủi, ba má chị an ủi, chị cũng nguôi ngoi nổi đau ấy, chị phải mạnh khỏe, chị phải ăn uống đủ sức, để mấy tháng sau, còn có thể có em bé với anh K chứ. Anh K khuyên chị nên ăn uống trở lại, đi tập thể dục, sau này sẽ có 1 em bé khỏe mạnh. Cái thai đó, nó mất vì 1 cái trượt chân chứ thật ra chị H đâu có bệnh gì, đâu có ốm yếu. Vậy là chị H quyết định đi bộ trở lại. Nghĩ về tương lai có lẽ là cách tốt nhất để chống lại hiện tại đau thương.
Rồi, mùa đông trôi qua. Chị H, lúc này đã như người bình thường, không còn bần thần như lúc trước nữa. chị cũng kể với ba má tôi, rằng chị chưa bao giờ nằm mơ thấy em bé đó, có lẽ nó còn quá nhỏ để hiểu rằng nó sẽ được sống. nên nó đã đi rồi. Nhưng chị đã lầm, nó vẫn theo chị, hằng đêm nó vẫn mún được chị ôm trong vòng tay. Nó đứng bên chị, nhìn chị rồi cứ khóc mãi, nhưng chị không nghe được, chị không thấy được…

Có lần tôi đi bộ với ba má tôi, có cả chị H nữa, thì chị mới nói nhỏ với ba má tôi, hình như là người lớn mỗi lần nói nhỏ thì mục đích cuối cùng là nói những thứ con nít không hiểu, mà con nít không hiểu thì nói nhỏ làm gì cơ chứ. Tôi nghe được hết, và hiểu được hết. Chị nói là sắp tới chị H và anh K lên kế hoạch có con lại lần nữa. Ba má tôi, nghe tin đó, vui ra mặt, bã khuyến khích chị H có bầu. Rồi mọi người cười cười nói nói đi bộ. Đêm đó, ba má tôi về, thì ông ba tôi mới nói với má:

– Con H bị rứa mà có bầu lại sớm quá cũng không tốt đó nghe.

Má tôi trách ba tôi nói xui xẻo, nhưng hình như ba tôi nói đúng. Không tốt, không phải vì cơ thể chị H chưa đủ để có thai, mà vì 1 thứ đáng sợ hơn, đó là cái thai đã xẩy trước đó của chị H, nó vẫn ở bên chị H, và nó không muốn chị H thương ai khác ngoài nó, hay có lẽ, nó ghét ai là con người, là 1 sinh vật có hơi thở, chỉ có vậy là đủ rồi, nó chỉ cần cảm nhận được hơi ấm từ mũi, thứ gọi là hơi thở đó nó sẽ không bao giờ có.
“Tin buồn tự ngày mẹ cha mang nặng kiếp ngừoi


Hồn ma em bé, nó thật tội nghiệp. Ai có lẽ sẽ trách nó, nhưng một phần nào đó, thì lại thương nó. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất cũng đến từ những hồn ma này. Nó chẳng biết suy nghĩ gì, ngoài sự ghen ghét và thù hận. Nó chỉ biết rằng mọi người phải yêu nó, phải nhớ nó. Nó đang ở trong bụng mẹ, 1 công cuộc êm ả của nó trước khi được làm người, rồi đùng 1 cái, nó thành hồn ma, thì những gì còn lại trong nó chỉ là thù hận và oán trách mà thôi, mà chính 2 thứ đó là nguyên nhân sinh ra sự độc ác, sự độc ác làm hại đến con người.
Rồi, thứ chị H và anh K mong muốn đã đến. 1 năm sau cái ngày chị H xẩy thai, chị có thai lại, nhưng lần này chẳng ai biết, chỉ có anh K và gia đình biết, người ngoài thì không biết, nhưng ba má tôi biết, vì chị H xem ba má tôi chư cô chú trong nhà vậy, cái gì cũng kể cho ba má tôi. Lại thêm 1 lần nữa, chị H được hưởng hạnh phúc làm mẹ.

Lần này, mọi thứ đều xuông sẻ như giai đoạn đầu của lần trước. Chị H đã không còn nhớ đến tai nạn đáng tiếc khi trước nữa, chị cưới nói, chị đã có kinh nghiệm có bầu nên chị chủ động hơn rất nhiều. Nhưng chị rất cẩn thận, chị mang dép chống trượt, nhà chị mỗi lần chị vào toilec là đi theo để đỡ chị, công việc nặng nhọc thì má chị làm hết, má chồng và má ruột đều thương chị. Tội nghiệp chị, chị đã trải qua quá nhiều mất mát ở lần xẩy thai trước rồi, lần này, ai cũng hi vọng chị sẽ sinh 1 em bé thật khấu khỉnh, sẽ có tiếng khóc vang lên trong phòng hộ sản, đánh dấu 1 sự sống đã bắt đầu và cũng như đánh dấu 1 sự chết về sau.

…Còn tiếp…Hẹn ngày gặp lại các bác , em đồ án tiếp đã. iu các bác lắm, em sẽ không drop đâu..

Tiếp:
Rồi, mọi thứ trôi qua êm ả, chẳng có gì xẩy ra cả, 9 tháng 10 ngày, em bé ra đời, mẹ tròn con vuông, ai cũng vui mừng.
Nhưng đây mới chính là thời khác cái hồn ma của cái thai hư đó quậy phá.
Tôi được chính thức nghe câu chuyện này, từ chị H, nhân vật chính trong câu chuyện này, lúc đó là sau khi tất cả mọi tai ương đã qua đi, và chị kể lại như việc mình thoát qua kiếp nạn vậy. Hôm đó trời mưa tầm tã, chị vừa đi qua nhà ba ám tôi, dẫn theo thằng cu Q( con chị, lúc đó đã 3 tuổi ), qua nhà tôi chơi thì mắc mưa nên ở lại nói chuyện, rồi kể cho ba má tôi nghe, tôi cũng được nghe tường tận.
Ngày chị sinh thằng Q, mọi chuyện đều xuông sẻ lắm, đẻ lẹ lắm, không có trờ ngại gì, nhưng đột nhiên có một chuyện lạ, thằng cu Q nó không chiu khóc, chị lúc đó chỉ biết rằng bác sĩ dùng biện pháp gì đó cho nó khóc, gọi là ép khóc chứ không khóc tự nhiên được, chị nghĩ đó cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. ai ngờ đâu nó là dấu hiệu của sự quấy phá, đưa con chết non của chị, bây giờ đã ghen tức với thằng Q.
Ở bênh viện được một thời gian, chị ẫm em bé về nhà, chị ẩm về nhà ngoại, hình như đây là phong tục thì phải, ai có con cũng về nhà ngoại nuôi lớn cứng cáp mới đem về. Thằng Q ăn tốt, nhưng lại không chịu ngủ. Nó cứ cười hoài, lạ thật, con nít cười là tốt, nhưng nó cười mãi, hình như ai đó đang chơi đùa hoặc hình thù kì dị nào đó làm nó cười, nó đâu có biết đó là hồn ma trước kia. thằng Q tối không ngủ, mắt cứ nhìn vào khoảng trần nhà cười. Tiếng cười không phải của một đứa bé vô hồn, mà nó cười như thể khoái chí lắm, có đêm chị H sợ đến mức ngồi khóc bên con, chị sợ tiếng cười của chính con chị. Rồi nó ngủ, nó ngủ rất trể, 2h sáng nó mới chịu ngủ, nhưng lại dậy sớm, rồi nó quấy khóc, đợt này thằng Q khóc như chẳng có gì làm nó nín được, tiếng khóc nhức óc gợi đầy ám ảnh. Chị H và gia đình ngoại quyết định họp bên chồng chị H và 2 gia đình ngồi với nhau, tất nhiên là bàn chuyện thằng Q. Nhưng cũng có những ái ngại, thằng Q nó là con nhỏ, mới chưa đầy 1 tuổi mà đã bị thế kia, ai dám khảng định nó bị gì, đi khám thì chắc chắn không ra bệnh.
2 gia đình, chẳng thể đưa ra được quyết định gì hết, nhưng lần này, bà gia chị H cũng qua nhà mẹ chị H ở để chăm con dâu.
Càng ngày, trong căn nhà đó càng xẩy ra những chuyện không ai ngờ.
Có lần chị H sau khi chăm thằng Q, đã thấm mệt, lúc này thằng Q đã ngủ sau những đợt cười rồi khóc thất thường, chị H cũng mệt đừ nằm xuống và ngủ lúc nào không biết. 4 giờ sáng, cái đồng hồ quả lắc đánh 4 tiếng, chị H tỉnh dậy vì buồn tiểu, chị lê thân hình mệt mỏi vào toilet, chị vào, vừa định mở cửa ra thì nghe trong buồng có tiếng thằng Q khóc, rồi cười như mọi lần, chị H vội chạy lên, chạy tới gần đó thì tiếng khóc dứt hẳn, chẳng ai trong nhà chịu dậy vì tiếng khcos đó cả, nhìn vào cái nôi em bé thì thằng Q đang ngủ ngon, chẳng có dầu hiệu gì là nó đã khóc cả, chị sợ lắm, rõ ràng là tiếng khóc của con chị, chị trấn an mình là lần này, chị bị ám ảnh rồi liên tuongr chẳng.
Nhưng rồi, những chuyện kì dị cứ thế xuất hiện mỗi lúc một nhiều, ngay cả nhà của chồng chị H, cũng bị nữa.
Có lần anh K đi công tác về, sau 1 ngày ở ngoại cùng chị H, thì anh K về nhà, đêm đó, rõ ràng là anh đã thấy 1 đứa nhỏ, chỉ vừa biêt đi thôi, từ trên cầu thang nhà a té xuống, nó lăn chòng chòng, mà lạ thay nó không nói hay khóc tiếng nào, mắt nó nhìn trừng anh, trong khoảng khác chỉ có vài giây, từ lúc bước chân vào nhà và nhìn lên cầu thang, anh K không thể kìm được sự sợ hãi trong người, anh ré lên, té ngữa ra sau…Anh nhìn lại thì chẳng thấy gì,nó cứ như 1 ảo ảnh quá nhanh mà a chỉ nhớ rằng đôi mắt nó nhìn chằm chằm anh, đôi mắt con nít hẳn hoi, nhưng chứa đầy thù hận. Anh K cố gắng không cho ai biết, cho dù anh rất sợ, lúc đó chỉ có ông ba anh K trong nhà, ổng ra hỏi thì anh K nói bị vấp té, rồi giấu kín chuyện này, sợ chị H nghe được sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Thằng Q lúc này thì hoàn toàn trái ngược, nó vẫn mạnh khỏe,ăn được, ngủ được, nhưng cái bênh hay cười hay khóc nó cũng vẫn vậy. Có nhiều đêm nó cười, nó khóc làm mọi người sợ hãi vô cùng, sợ cái gì đó vô hình làm nó khóc, rồi sợ cho nó, nó sẽ ra sao. chị H kể lúc đó chị chỉ biết khóc, chị biết con chị bị gì rồi, nhưng cả nhà thì nghĩ tội cho thằng cu, cho dù nghĩ vậy nhưng họ cứ giấu đi, chờ những việc đó xẩy ra, nếu thằng cu Q có điều gì không an toàn, người lớn họ sẽ giải quyết ngay.
Rồi, nhiều chuyện tiếp tục xẩy ra, mỗi lúc một ghê tỡm hơn.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận