Home Truyện Ma Hay Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Hồi thứ chín: ĐẠO MỘ

Lại nói chuyện Quyết và Ngọc đang ở trong căn phòng với người đang hóa thú. Mùi máu tanh làm thú tính trong người em trai Ngọc trỗi dậy. Lúc này, Quyết thấy sự tính nguy cấp lắm, mà vẫn chưa thấy Ngọc có phản ứng gì, hắn bèn liều mình lao tới, đẩy mạnh con thú ra xa. Mặc dù thân thể còn yếu ớt nhưng cú đẩy này là cú đẩy sinh tử nên Quyết dùng toàn lực đẩy mạnh ra, lại thêm cả đà lao vào nên con thú bị bật văng ra xa, va vào giường nghe rầm một tiếng. Nhân cơ hội lúc con thú chưa kịp chồm dậy, Quyết nắm lấy tay Ngọc, kéo cô ra khỏi cửa sổ. Ngọc lúc này tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy con vật gầm gừ như thế, mà thấy Quyết hành động quyết liệt như vậy, đoán là có sự chẳng hay nên cũng nương theo lực kéo của Quyết rồi nhún mình phi qua của sổ.

Hai người vừa phi ra ngoài thì Quyết không chủ động được, ngã nhào xuống đất, Ngọc nhanh nhẹn hơn đáp xuống đất được an toàn, nhưng vừa lúc đó, con thú chồm đến phía sau, nó bị vướng vào bậu cửa sổ nên cú vồ của nó chỉ sượt qua tấm lưng đẫm máu của Ngọc có một tấc.

Cả hai người cả kinh nhổm dậy chạy thẳng về phía trước. Nguyên là có một bức tường rào trước mặt nhưng một là xây không cao lắm, hai là trong lúc lâm nguy, cả hai đều dùng hết khả năng mà nhảy vọt lên nên vượt qua được một cách dễ dàng. Ở phía sau, con hổ cũng phóng mình đuổi theo.

Quyết và Ngọc lao thẳng vào trong rừng, cứ nhắm trước mặt mà chạy, cũng chưa có kế hoạch gì, trước mắt chỉ mong sao không bị va vào cây mà ngất đi. Con hổ đuổi sát theo phía sau.

Thường thì loài hổ có khả năng chạy rất nhanh, hơn hẳn con người, vậy nên nếu đã bị hổ đuổi thì hầu như nạn nhân nắm chắc cái chết. Nhưng con hổ ở đây vẫn còn chạy bằng hai chân vì chưa biến hóa hết nên khả năng chạy vẫn còn chậm chạp, vì thế mà không đuổi kịp hai người.

Hai bên cứ như thế, một bên đuổi một bên chạy một hồi lâu, mặc dù hổ không đuổi kịp người nhưng chạy được một quãng dài như vậy cơ thể mới suy nhược dậy của Quyết cũng không thể tránh khỏi sớm xuống sức. Ban đầu, khoảng cách còn xa, sau thì khoảng cách này ngắn dần lại, cuối cùng, chỉ còn cách nhau hơn một tầm với.

Đang lúc hiểm nguy như thế, cả hai người đột nhiên thấy phía trước leo lét một đốm lửa. Khu rừng này vốn dĩ hoang vắng, sao tự nhiên trong đêm lại có ánh lửa đơn độc như thế được? Tuy nhiên, lúc bấy giờ cũng không thể suy nghĩ được nhiều hơn, cả Quyết và Ngọc cùng không hẹn mà chạy về phía hướng đó.

Bấy giờ Quyết sức vẫn còn yếu, chạy thêm được mấy bước nữa thì vấp phải mô đất, ngã nhào. Con hổ thấy thế chực lao vào Quyết. Bấy giờ Ngọc chạy bên cạnh liền đạp chân sang ngang, hụp người xuống đất, lăn ngang một vòng, cùng lúc ôm lấy Quyết. Hai người cùng nhau lộn được mấy vòng trên mặt đất. Con hổ vì thế cũng vồ hụt mất.

Hai người lồm cồm bò dậy thì con hổ đã lấy lại thế, lao vào cả hai một lần nữa. Quyết và Ngọc lại chồm dậy, mỗi người tách về một hướng, nhảy ra một bước, con hổ lại vồ hụt.

Có điều, lúc này con hổ đã gần hai người lắm rồi, chỉ trong sớm muộn, cả hai sẽ bị nó xơi tái. Trong lúc hoảng hốt, Quyết vẫn kịp nhìn thấy một ngọn đèn nhỏ. Ngọn đèn này chính là ánh lửa mà hai người nhìn thấy khi ở xa. Bên cạnh ngọn đèn có một bóng người quần áo lấm lem đang ngồi xổm, dường như người này ngạc nhiên pha cả kinh hãi lắm bởi đang khi không lại có hổ dữ đuổi người ở đâu hiện ra.

Nhưng Quyết và Ngọc còn kinh hãi hơn. Bởi lúc này, cạnh cái đèn dầu nhỏ bé kia là một cái hố, cái hố này sâu khoảng một ngũ[1], chiều rộng chiều dài vừa đúng một chiếc quan tài, vì quả thực, đúng là có một chiếc quan tài đang nằm vừa vặn trong cái hố đó.

Cái quan tài này không có nắp, chỉ thấy bên trên miệng hố có một miếng ván, do tối không nhìn thấy rõ nhưng có thể đoán chắc mười phần là nắp quan.

Trong lúc hoảng hốt, cả Quyết và Ngọc đều không thể không giật mình kinh hãi. Thì ra dưới ánh đèn leo lét của ngọn đèn, trong quan tài lộ rõ thân hình của tử thi đã được khâm liệm rất chu đáo, cẩn thận. Khuôn mặt người chết xám đen mà quắt queo lại một cách dị thường, ánh đèn vàng vọt càng làm cho khuôn mặt này càng thêm kinh dị.

Trên tay người ngồi bên ngọn đèn vẫn còn cầm một vật đen đúa.

“Đào trộm mộ” Quyết thầm nghĩ.

Nguyên là từ xưa đã có chuyện đào trộm mộ người chết để ăn cắp đồ tùy táng, những chuyện này dân gian ai cũng biết, cũng khinh bỉ những người làm nghề này, coi nó như một nghề thất đức. Nhà Quyết làm nghề khâm liệm, hiển nhiên những chuyện liên quan đến cái chết mà lại ly kỳ như thế thì thường được mang ra bàn bạc chuyên môn nghề nghiệp một cách sâu sắc.

Nhưng lúc này, Quyết và Ngọc không có thời gian để xem xét sự kinh dị kia, mà phải lo thoát khỏi nanh vuốt con hổ này đã. Thế là hai người cứ lăn lộn mà tránh, hổ cứ mặc sức mà vờn. Xem thế cuộc thế này, đủ biết chỉ trong chốc lát nữa thôi, hai người sẽ nằm gọn trong bụng hổ.

Bấy giờ Ngọc tránh hổ, lăn một vòng đến chân người kia. Người kia nhanh tay nằm lấy tay Ngọc. Bấy giờ Ngọc ngảnh mặt lại mới thất kinh, giật mình ra thực mạnh. Nhưng người kia ta vẫn nắm chặt lấy tay Ngọc, ra hiệu cho Ngọc đừng gây tiếng động.

Lúc đó, Ngọc chỉ cách con hổ chưa đến một trượng. Tưởng chừng sẽ chết đến nơi, nhất thời cũng không dám cử động nữa được mà chỉ đứng im.

Nào ngờ con hổ dường như không thấy Ngọc nữa, nó khịt khịt mũi tìm kiếm, rồi dường như không thấy con mồi đâu, nó lại quay ra nhìn Quyết.

Lúc này Quyết nhìn thấy sự lạ lùng như vậy, liền cũng thử đứng im. Con hổ bèn quay cả người lại, tiến về phía Quyết. Quyết tự nhủ, Ngọc đứng im cũng không thấy bị con hổ ăn thịt, có lẽ hắn đứng im cũng sẽ qua được kiếp nạn này chăng? Thành ra đã quyết ý, đứng im không nhúc nhích.

Con hổ lúc này không ham vồ mà từ từ tiến lại phía Quyết. Quyết vẫn đứng im lặng lẽ, từng giọt mồ hôi trên trán chảy xuống mắt cay xè. Đột nhiên có tiếng nói:

– Bắt lấy.

Tiếng nói này là tiếng nói của người bên cạnh mộ. Hắn vừa nói vừa vung tay vứt cho Quyết một vật đen đúa, Quyết theo phản xạ đưa tay cầm lấy vật đó. Quyết vừa chạm tay vào vật đen đúa ấy thì nhận ra ngay, đó là bàn tay người chết.

Thì ra Quyết dù ít tuổi nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm khâm liệm, những người làm việc này nhiều, mỗi ngày đều chạm vào cơ thể người chết, thành ra có cảm giác rất rõ với tử thi, chỉ cần chạm qua thì cảm nhận được ngay.

Quyết vừa cả kinh vội thả tay ra thì người kia quát khẽ:

– Nắm lấy, muốn chết à?

Quyết thấy vậy cũng không còn cách nào khác mà phải nghe theo. Tình hình bấy giờ, cả ba người cùng kinh hãi nắm lấy tay nhau, con hổ ngay bên cạnh họ. Cả Quyết và Ngọc đều đinh ninh lần này chắc chết, nhưng một là cũng không còn sức mà chạy, hai là như người chết đuối, đang lúc chạy vô vọng như thế, mà có người chỉ cho phải làm thế nào, bèn răm rắp làm theo.

Con hổ lúc này cứ từ từ tiến dần đến trước mặt ba người. Người ở bên mộ khẽ thì thầm:

– Im lặng.

Bấy giờ con hổ chỉ còn cách Ngọc có vài tấc, nó đưa mũi lên ngửi ngửi trong không khí. Ngọc đoán nó sẽ đớp một cú rất nhanh nên tập trung cao độ, chờ nó cắn thì lập tức lách người sang một bên.

Nào ngờ con hổ đánh hơi một lúc thì lại đi gần về phía người bên cạnh mộ, nó cũng đánh hơi một lúc rồi quay sang hướng khác như tìm kiếm. Nó tìm kiếm hồi lâu, như thể rất tiếc nuối vì đang nhiên đánh mất con mồi ngon.

Con hổ xem xét một hồi thì lại quay ra đánh hơi cỗ quan tài, Quyết cả kinh, chỉ sợ con hổ ăn luôn cái xác này thì chẳng khác nào cái cảnh tượng nó ăn tươi nuốt sống người trong hầm hôm nọ, chỉ khác là hôm nay cảnh tượng này sẽ diễn ra ngay cách hắn không đầy một thước, có lẽ trời đã sắp đặt để hắn phải thấy những cảnh dã man này chăng?

Đang lúc hắn nghĩ ngợi như thế, thì có một tiếng sột soạt trong bụi rậm, con hổ lập tức quay phắt người, nhảy về hướng đó, tiếng động kia cũng gấp gáp hơn mà xa dần. Nghe tiếng động có lẽ là một con thú nhỏ nào đó, hiển nhiên, một cuộc đuổi bắt khác lại bắt đầu.

Bấy giờ ba người cứ đứng nắm tay nhau một hồi thật lâu như thế, tưởng như vẫn chưa hoàn hồn, hoặc đang cùng nhau tận hưởng cái cảm giác được cải tử hoàn sinh vậy.

Qua một hồi rất lâu, Ngọc thấy chừng để cho một gã không biết từ đâu tới nắm lấy tay mình thế này thực cũng khó coi, bèn giằng mạnh tay gã ra. Đột nhiên Ngọc giương mắt nhìn chằm chằm hồi lâu.

Rõ ràng lúc này chỉ có một mình Ngọc bên cạnh cái mộ đang bị đào nham nhở, không biết từ lúc nào, Quyết và người kia đã biến mất. Hoàn cảnh của cô bây giờ cũng ghê rợn chẳng kém gì hoàn cảnh khi nãy, đột nhiên một mình mình đứng giữa rừng thiêng nước độc, lại ngay cạnh một cỗ quan tài được bật nắp, dù là người can đảm đến đâu, cũng không tránh khỏi việc sợ ma nhát quỷ.

Ngọc vừa qua một lần thập tử nhất sinh, nhất thời nghĩ mình bị hoa mắt chăng, bèn nhắm mắt lại, dụi một hồi rồi mới mở ra. Kỳ lạ thay, lúc này cả Quyết và người kia đều xuất hiện trước mặt nàng???.

Bây giờ cả Quyết và Ngọc mới nhìn rõ người đứng bên cạnh ngôi mộ. Đó là một thanh niên trạc mười sáu mười bảy, người thấp nhưng rất béo, hắn có khuôn mặt tròn xoe, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng như muốn cười. Bấy giờ hắn đang mân mê cái vật mà Quyết nắm phải lúc nãy, chính là bàn tay người chết. Vừa ngắm nghía, hắn vừa lẩm bẩm:

– Công hiệu thật, công hiệu thật!

Ngọc đang không hiểu gì cả thì Quyết hỏi:

– Ngươi đi ăn trộm mộ của người ta phải không?

Tên béo đáp:

– Nhìn cũng thấy mà, có gì mà phải hỏi?

Quyết lại hỏi:

– Nhưng ngôi mộ này xem ra không có nhiều đồ tùy táng cho lắm, ngươi đào nhầm mộ rồi.

Tên béo lại nói:

– Ta không cần đồ tùy táng. Nếu chỉ vì đi ăn cắp mấy thứ vớ vẩn đó thì ban nãy chẳng phải đã mất mạng rồi sao? Lần này đi thật đáng công, hà hà…

Quyết hiểu ra liền nói:

– Người trong mộ có phải bị sét đánh phải không?

Tên béo đáp:

– Đoán đúng rồi, nếu không nhờ cái bàn tay người bị sét đánh này khiến cho chúng ta trở thành vô hình trước con hổ, thì chúng ta đã sớm làm mồi cho nó rồi.

Nguyên là, dân gian truyền miệng nhau rằng nếu lấy được bàn tay của những người bị sét đánh mà chế làm bùa hộ thân thì sẽ gặp rất nhiều may mắn, thậm chí đối với người bị sét đánh cháy rụi từ đầu đến chân thành than thì bàn tay đó càng quý hơn nữa, có thể khiến cho người ta tàng hình. Đó là lý do vì sao gia đình nào có người nhà chết do sét đánh thường phải rất cẩn thận canh chừng nếu không sẽ bị trộm đào mất xác hoặc chặt mất cánh tay người chết để làm bùa. Ban nãy, khi tên béo cầm bàn tay sét đánh thì chỉ có Quyết nhìn thấy, còn thực ra Ngọc chỉ thấy được tên béo khi hắn nắm lấy tay mình. Lúc nàng vừa buông tay tên béo này ra thì thấy hai người Quyết và tên béo biến mất là vì như thế, đến sau đó thì tên béo bỏ bàn tay xuống thì Ngọc mới thấy được cả hai. Kể lại thì dài dòng nhưng diễn biễn thì chỉ trong chốc lát mà thôi.

Những chuyện đồn đại về uy lực của những bàn tay sét đánh này rất phổ biến trong dân gian nhưng cả hai người Quyết và Ngọc đều chưa gặp bao giờ, đến hôm nay mới được thấy tận mắt người ta đào trộm mộ để lấy xác.

Tên béo lúc này nói:

– Cái lão già bị cháy thành than nằm kia vốn là xã trưởng, gia đình cũng giàu có lắm, bị sét đánh chết ngay gần sân đình. Mà cứ khi nào có người chết vì sét đánh thì y như rằng con cái phải canh giữ, trông nom đến trăm ngày mới thôi. Cái nhà này thực cũng gian manh quỷ quyệt, nghĩ ra cái trò chôn một cái quan tài giả, lại còn cử người trông coi, cái xác thực sự thì được lén chôn trong rừng thế này. Ta mới đầu cũng tưởng là chôn ở gần làng, nên ngày đêm theo dõi. Có điều, lại để tin lọt ra ngoài, ta biết được mới theo dõi thằng con cả, thành ra mới biết được chỗ này.

Quyết và Ngọc nghe thì biết ngay tên này không phải người lương thiện, có điều cũng vừa nhờ hắn mà thoát chết, chứ nếu cứ theo tình thế lúc nãy thì cũng đã chết mất rồi.

Quyết nói:

– Dù sao, cũng phải cám ơn người đã cứu chúng ta.

Tên béo nói:

– Cái gì mà dù sao với không dù sao? Chắc ngươi coi thường ta vì ta đào trộm mộ nhà người ta chứ gì?

Quyết lại nói:

– Đào trộm mộ là việc không nên. Chúng ta chôn cất người đã khuất lại cho phải lẽ.

Tên béo nói:

– Ta thích thì ăn trộm, có gì mà phải với không phải. Ngươi xem ra không phải học trò mà nói như mấy tên nho sinh hủ lậu. Nhưng mà cũng phải chôn cái thằng cha này lại, không thì cũng thất đức thật.

Thế là ba người cùng nhau chôn cái xác kia lại đàng hoàng tử tế. Lại nhờ Quyết là người có tay nghề nên làm đâu đó cẩn thận sạch sẽ, tên béo thì khỏe mạnh nhanh nhẹn nên chỉ một chốc lát đã xong việc.

Bấy giờ, tên béo mới nói:

– Ta tên Đàn, người làng Đông Hồ. Nhà mấy đời liền làm nghề mổ lợn, đến đời ta thì nảy nòi ra cái việc đi ăn trộm mộ người ta. Ngươi tên gì vậy? Thấy ngươi có vẻ rất thạo việc chôn cất người chết đấy.

Quyết đáp:

– Tôi tên Quyết, người trấn Sơn Tây. Nhà tôi làm nghề khâm liệm nên mới biết sơ qua việc chôn cất người.

Tên béo lùn đáp:

– Thì ra là thế. Có điều ngươi thì giúp chôn người, ta thì giúp đào người ta lên, thật là một sự hội ngộ nực cười.

Nói đoạn hắn quay sang Ngọc:

– Còn cô em, cô em tên gì?

Ngọc đáp:

– Ngọc.

Tên béo cười hi hi nói:

– Á à, con cháu hai bà Trưng, thứ dữ đây.

Quyết nói:

– Cô ấy có chuyện buồn, đừng trêu cô ấy.

Tên béo hua hua cái túi có cất bàn tay trước mặt Quyết mà hỏi:

– Có chuyện gì mà buồn bực vậy? Ta đây lòng trượng nghĩa có thừa mà đánh nhau thì chưa hề thua ai, bây giờ trong tay có bảo bối này thì có việc gì không thể giúp các ngươi?

Ngọc bấy giờ nói với Quyết:

– Kệ hắn ba hoa, chúng ta đi thôi!

Tên béo lại nói:

– Các ngươi không sợ con vật kia quay lại à?

Ngọc nghe thấy Đàn nói em mình là “con vật” thì trong lòng rất bực tức:

– Ngươi nói ngươi đánh nhau chưa thua ai phải không?

Đàn đáp:

– Đương nhiên.

Ngọc nói:

– Chúng ta đánh cuộc được không?

Đàn hỏi:

– Đánh cuộc gì?

Ngọc lại nói:

– Ta vật được ngươi xuống đất, ngươi đưa ta hai bàn tay kia.

Đàn khổ sở mất bao nhiêu công sức mới đào trộm được đôi bàn tay này, hắn những mơ có được tấm bùa này để tiện bề trộm cắp nên mới bỏ công khổ sở như vậy. Hôm nay đạt được ước nguyện rồi, cầm được hai bàn tay trong túi rồi, làm sao chịu để mất được? Có điều bản tính háo thắng trong người hắn trỗi dậy, bị một đứa con gái loắt choắt thách thức như thế thực là còn đâu thể diện của “bậc trượng phu” nữa?

Đàn đáp:

– Thế nếu ngươi thua thì sao?

Ngọc đáp:

– Tùy ngươi.

Đàn lại nói:

– Trông ngươi cũng xin xắn đấy, vậy nếu ngươi thua thì ngươi làm vợ ta, chịu không?

Đàn tưởng nói thế thì Ngọc sẽ không dám nhận lời, nào ngờ Ngọc chỉ nói:

– Được. Ngươi thủ thế đi.

Đàn thấy Ngọc nói quả quyết như thế thì không đánh cũng không được, đành phải giơ hai nắm đấm ra, nói:

– Chuyện cưới vợ hệ trọng, ta không nhường đâu đấy.

Bấy giờ Ngọc đã lao đến phía Đàn rồi. Đàn còn chưa kịp định thần thì Ngọc đã hụp người, đưa tay ôm ngang bụng Đàn, xoay người một cái, cả hai đã không còn đối đầu mà cùng đứng về một phía, nhưng tư thế thật như người ta chơi trò trẻ con, Ngọc thì ôm lấy bụng Đàn mà Đàn thì vẫn lóng ngóng chưa biết phải làm gì.

Ngọc thuận theo đà vừa quay vừa uốn mình lộn ngược ra sau, bốc cả người Đàn lên, giống như cây tre được buộc một vật nặng vậy. Đàn bị nhấc bổng lên cao rồi đầu hướng xuống đất, dộng mạnh xuống. Nhìn ở ngoài thì thấy giống như cả hai cùng ngã nhưng vì Ngọc ôm ngang người Đàn nên phần đầu Đàn cắm chạm xuống đất trước, mà đầu Ngọc vẫn còn cách đất một khoảng, hiển nhiên nếu đòn này ra hết sức thì Đàn đã gãy cổ lâu rồi, có điều, Ngọc cũng nương tay nên chỉ có phần vai của Đàn va mạnh xuống đất, nghe đánh “ắc” một tiếng, hắn kêu lên đau đớn. Bấy giờ Đàn đã bị đánh trật khớp mất rồi.

Đàn đau quá, không còn giữ nổi thể diện của bậc trượng phu nữa mà kêu la oai oái. Ngọc nhìn Đàn la hét một hồi cũng không nói gì, chỉ với tay lấy cái túi đen chứa hai bàn tay người mà thôi. Quyết đến bên Ngọc nói:

– Tôi biết cô đang đau lòng về chuyện em trai, nhưng cô làm vậy cũng là không nên, dù sao hắn cũng vừa giúp chúng ta thoát chết xong, bây giờ làm người ta đau đớn như thế.

Ngọc lặng yên một chốc rồi tiến đến gần Đàn, đưa hai tay ra, một tay giữ lấy vai, một tay cầm vào cánh tay phải, kẹp chặt nó vào thân mình, đoạn lại giơ một chân ra, đặt lên ngực Đàn. Nàng kéo mạnh một cái, lại một tiếng “Ắc” nữa, Đàn lại lăn ra trên đất đau đớn. Được một lúc, hắn nhận ra khớp xương của mình dã trở lại bình thường. Ngọc nói:

– Vậy bây giờ đôi tay này là của ta rồi hả?

Vẻ mặt Đàn vẫn còn đau đớn, nhưng cũng không dám nói gì. Quyết đến bên Ngọc nói:

– Giờ chúng ta về đến nhà rất khó có cơ hội bàn bạc với nhau, rất dễ bị lộ, chi bằng nói chuyện ngay ở đây.

Ngọc nghĩ phải, thế là hai người đến bên một gốc cây thì thầm. Quyết nói:

– Không biết làm sao mới có thể gặp lại em cô nữa, tôi nghe người ta nói, muốn thoát được loại ngải này cần phải có trầm hương loại tốt. Mà lão phù thủy kia có một loại trầm tuyệt phẩm thiên hạ gọi là “tử khí trầm”. Nếu chúng ta lấy được nó thì biết đâu có thể cứu được em cô chăng?

Ngọc than:

– Chẳng biết có được gặp nó nữa không, nói gì đến chuyện cứu.

Rồi đôi mắt nàng lại rưng rưng lệ. Quyết thấy thế thì trong lòng cũng không yên, suy nghĩ một lúc rồi lại nói:

– Tôi đoán chừng, lão ta đêm nay lập bàn lễ là để xua âm binh đi bắt em cô về. Nào ngờ em cô vẫn lẩn khuất gần chỗ cô. Chắc từ chiều đã thấy cô tới nên có ý chờ đến tối mới gặp mặt. Thằng giặc kia chắc chắn đang thực hiện một âm mưu gì đây, nên mới biến em cô ra nông nỗi này. Chỉ có điều chưa biết được hắn định làm gì. Ngoài việc tìm trầm cho em cô, có lẽ phải xuống căn hầm kia một lần nữa, dưới đó còn có nhiều người bị giam.

Ngọc đáp:

– Tôi đâm hắn một nhát, lấy mạng hắn, có phải nhanh gọn hơn chăng, sao phải phức tạp như thế.

Quyết nói:

– Ấy đừng, trên mình hắn có loại bùa rất lợi hại, đến “soái vong” còn phải sợ, chỉ e cô chưa đâm được hắn thì mạng đã không còn, thì làm sao mà cứu em?

Ngọc nói:

– Vậy ta cứ về xem tình hình ra sao rồi tính. Ta thu được của thằng vô lại kia đôi bàn tay này cũng thực hay, có dịp dùng đến rồi.

Quyết đáp:

– Lấy đi một phần thi thể của người khác, thực là không được hay lắm. Nhưng có lẽ cũng phải dùng đến thôi.

Bấy giờ có tiếng nói:

– Các người nói chuyện gì mà ma với quỷ, vong với hổ thế? Xem chừng có chuyện ly kỳ rồi đây. Ta phải tham gia cùng các ngươi mới được.

Cả hai quay ra thì đó chính là Đàn. Hắn sau khi được Ngọc trị cho thì nhanh chóng hết đau, lại ăn nói hoạt bát như thường. Đàn tuy là vừa bị Ngọc đánh trật khớp tay, lại phải dâng bảo vật ao ước bấy lâu cho Ngọc, tuy trong lòng cũng tiếc nuối lắm, nhưng cũng không để bụng lâu, tính hắn vốn cũng phóng khoáng, lại hiếu kỳ, thích sự kỳ dị, nên nghe thấy những chuyện phù thủy với hồn ma, liền muốn tham dự ngay để mở rộng tầm mắt.

Ngọc nhếch mép:

– Thứ như ngươi, bọn ta không cần giúp.

Đàn ba hoa:

– Cô em cậy có chút võ công mà coi thường người khác ư. Phải biết rằng chí khí anh hùng còn quan trọng hơn tài nghệ nhiều. Như ta đây, thà chết chứ không thể thấy chết mà không cứu.

Quyết nói thầm với Ngọc:

– Tôi xem ra, hắn cũng không phải người xấu, chỉ là nói hơi nhiều. Hơn nữa chúng ta hai người hành động, nếu có gì bất trắc thì cũng cần có người ở bên ngoài ứng cứu.

Ngọc không nói gì, nàng thầm nghĩ, nếu chỉ có một người hành động thì thực không ổn thỏa, vì bản thân nàng tuy có đôi chút võ công nhưng không có chút kiến thức nào về huyền thuật, chỉ sợ chết mà không hiểu vì sao mình bỏ mạng. Quyết thì thân thể gầy gò ốm yếu, không có cách gì tự vệ, nếu đi ăn trộm một mình cũng không ổn. Hay nhất là cả hai cùng đi, phối hợp, hỗ trợ nhau thì khả năng sống sót cao hơn cả. Nếu để tên Đàn này ở ngoài cảnh giới rõ ràng là có lợi hơn một chút. Nếu cùng hắn ăn trộm thì cũng là thêm một phần cơ hội thoát thân nếu gặp hiểm nguy. Chỉ có điều là có tin được con người này hay không mà thôi.

Đang lúc Ngọc lưỡng lự như thế, đột nhiên đằng sau ba người một tiếng động vang lên, nghe đánh “sột” một tiếng.

Cả ba cùng không hẹn mà nhìn nhau sợ hãi, không biết tiếng động kia vì sao mà phát ra, nhưng xem như tình thế bây giờ thì rất có khả năng con hổ lại quay lại một lần nữa, vì vừa rồi hai người Ngọc và Đàn đấu với nhau, rồi lại lại bàn bạc kế hoạch sắp tới nên nhất thời lơ đãng, mất cảnh giác.

Ngọc hốt hoảng thò tay vào trong cái túi đen lôi ra hai bàn tay, mỗi tay nàng cầm lấy một cái, Quyết và Đàn cũng ăn ý, mỗi người cầm một bên tay nàng, cả ba cùng đứng rất gần nhau, trong lòng cực kỳ kinh hãi, chỉ sợ lần này bùa không hiệu nghiệm thì uổng mạng, lại tự trách mình thật bất cẩn, trong lúc hiểm nguy như thế mà vẫn làm những chuyện không đâu.

Bấy giờ đã qua trung thu, trời bắt đầu trở nên khô hanh. Từng cơn gió thổi nhẹ trong đêm làm đung đưa những cành lá, dưới ánh đèn dầu của Đàn vẫn để bên mộ, những bóng lá cứ lắc lư làm người ta không khỏi sởn gai ốc. Cả ba người nín thở quan sát một lượt, vẫn không thấy có tiếng động gì khác lạ nữa. Nhưng phải biết là loài hổ là loại động vật rình bắt, săn mồi rất tài tình, bây giờ mà nhúc nhích, không khéo con hổ thấy không khí động, không cần phải nhìn mà chỉ ngửi thôi cũng thấy hơi người. Giả mà nói nhắm mắt vồ một cái, thì chắc không được toàn thây.

Nguyên là cả ba người đều không biết tính chất của loại bùa làm từ tay người bị sét đánh rất linh diệu. Nguyên sét là hiện tượng kỳ dị trong thế gian, mà đánh vào một người, thì cơ thể đó, sau khi bị chết đi, có tính chất hộ vệ thân thể rất mạnh mẽ, gặp mãnh thú thì không phải chỉ không nhìn thấy, mà ngay cả đánh hơi, chúng cũng không làm được điều đó. Việc sét đánh vào người cũng có mấy loại, có người bị sét đánh mà không chết, lại có người bị đánh chết nhưng chỉ cháy một phần, có người bị sét đánh đến toàn bộ thân thể cháy thành than. Chính loại thi thể cháy thành than này mới có tác dụng cực quý trong việc chế làm bùa hộ thân. Bởi vậy nên về cơ bản, ba người nắm chặt tay nhau, trong người có bùa hộ thân, thì hoàn toàn an toàn.

Có điều chính vì cả ba đều không hiểu nên cảm thấy trong lòng cực kỳ căng thẳng lo sợ, lặng lẽ quan sát xung quanh. Tuy là họ không thấy gì, nhưnh nhất thời cũng chưa dám nhất loạt bỏ tay ra khỏi bùa.

Âm thanh phát ra thực ma quái, đó là tiếng lục đục giống như tiếng va chạm của gỗ với vật gì khác. Một lúc sau, tiếng động lại thay đổi, nó giống như tiếng móng tay cạo vào cửa gỗ.

Rạo rạo… Rạo rạo… Rạo rạo…

Chợt Đàn thốt lên:

– Trời… trời… ơi!

Cả Ngọc và Quyết cùng gắt lên:

– Chuyện gì vậy? Nói khẽ thôi!

Đàn lại lắp bắp:

– Tiếng động… phát ra… từ đó…

Cả hai lại hướng mắt về phía ngôi mộ. Ở phía đó, dưới ánh đèn dầu, cả ba đều nhìn rất rõ, ngôi mộ ba người vừa mới đắp cao đến hai xích[2] vẫn nằm im lìm nơi đó. Nhưng đúng là những tiếng động cứ tuần tự phát ra từ phía ấy, thanh âm đục ngàu, từng tiếng, từng tiếng chắc nịch. Không gian bấy giờ tĩnh mịch, ngoài tiếng động kỳ quái kia, chỉ nghe tiếng gió thổi khẽ khẽ bên tai, một ngọn đèn dầu từ phía ngôi mộ không đủ chiếu sáng đến chỗ mấy người đang đứng, chỉ có một thứ ánh sáng mờ ảo với tới được ba người. Lúc này, cả ba người đứng trân trân ở đó, trong đầu đều chắc chắn một điều.

Đó là, tiếng động, phát ra từ phía trong ngôi mộ.

Muốn biết chuyện gì xảy ra, xin xem hồi sau sẽ rõ.

[1] Khoảng 2 mét

[2] 1 xích = 40cm

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận