Gọi Ma

Chương 2: Cái chết đầu tiên
Sau khi chạy ra khỏi khu nghĩa trang đó, con Vân là người xuống sức trước tiên, hai chân nó chùng xuống, có vẻ như không thể chạy tiếp được. Dù sao cũng ra khỏi nghĩa trang rồi, cả nhóm đành đi chậm lại. Đến lúc này, thằng Bảo vẫn khăng khăng:
-Tao vẫn chưa tin là có ma đâu!!
-Mày điên àh, mày đã chứng kiến tận mắt rồi còn gì??-Phú hét vào mặt Bảo
Hai anh em Long Luân thì thở dài:
-Bó tay nó rồi, rành rành ra đấy, thôi thì mặc kệ nó đi
Đã đến con hẻm nhà thằng Bảo, nó rẽ vào, không quên bỏ lại một câu:
-Rồi tao sẽ chứng minh cho bọn mày thấy là không có ma trên đời này(thằng này lì nhỉ)
Nhà thằng Long và Luân nằm ở con hẻm kế tiếp, hai anh em vừa rẽ vào hẻm vừa bàn về lễ cầu hồn, định làm lần nữa hay sao ấy
Đã đến nhà thằng Phú, nhưng nó muốn dẫn Vân về nhà, vì con Vân đang rất sợ.
Sau khi đưa Vân về nhà, Phú bước một mình về trên con đường tối tăm. Xung quanh, các ngôi nhà đều đã tắt đèn tối om, thứ ánh sáng duy nhất chiếu trên mặt đường là ánh sáng của các ngọn đèn đường. Phía trước là một ngọn đèn đã tắt, xung quanh tối om, có một ai đó đang dựa vào cột đèn. Người đó mặc áo đen có nón, khoác nón nhìn không rõ mặt, lên tiếng nói với Phú:
-Ngươi và các bạn của ngươi đã làm một việc sai lầm, mở cánh cửa nối tiếp 2 thế giới. Các ngươi sẽ phải trả giá cho việc này bằng chính mạng sống của mình
Phú run lên:
-Mày nói cái quái gì hả??
-Đêm nay sẽ có người chết, hãy cầu nguyện để người đó không phải là ngươi-Người bí ẩn nhếch mép cười
Sau khi nói xong, người bí ẩn bước chậm rãi vào một con hẻm nhỏ, và nhanh chóng biến mất vào màn đêm tối mịt
Đúng là một thằng điên.Phú nghĩ, nhưng nó là ai mà biết chuyện của mình và các bạn. Phú tự loay hoay với những câu hỏi không lời đáp mà không nhận ra mình đã về nhà từ lúc nào. Bước vào nhà, cùng với những suy nghĩ mông lung của chính mình, Phú chìm vào giấc ngủ.
Bảo, người không tin vào ma quỷ, vẫn giữ ý kiến của mình, đang ngồi trong phòng riêng chơi game, mà không hay rằng…..
Người bí ẩn đã đứng trước nhà Bảo từ lúc nào, hắn khẽ nói:
-Đêm nay, ngươi là người đầu tiên……
Sau lưng Bảo có cái gì đó chuyển động, dù rất nhẹ, nhưng đủ để Bảo nghe thấy. Khi vừa quay lưng lại, Bảo thấy có cái gì đó lướt qua rất nhanh.
-Không thể nào, mình đã khóa cửa phòng lại rồi, không ai có thể vào đây được
Rồi Bảo lại tự nhủ mình “Trên đời này làm gì có ma chứ” . Bảo lại chỗ công tắt đèn mở đèn lên, trong phòng không có ai ngoài nó. Bỗng đèn phụt tắt, căn phòng tối om, đâu đó trong phòng vang lên tiếng than khóc. Bảo mở hộc bàn lấy ra một cây đèn pin, khi vừa mở đèn lên, Bảo rọi khắp căn phòng. Chợt thấy lạnh lạnh phía sau lưng, nó quay lại. Đèn pin chiếu thẳng khiến Bảo nhìn thấy một gương mặt xanh xao, tóc trắng bay lất phất, con mắt đỏ ngầu chảy máu xuống khắp khuôn mặt nhìn thẳng vào nó. Bảo định kêu cứu, nhưng bàn tay trắng hếu chỉ còn trơ xương giơ lên nắm lấy cổ nó, bóp chặt. Cảm giác sợ hãi cùng với sự nghẹt thở xâm chiếm lấy cơ thể nó. Mắt nó mờ dần rồi sau đó là một sự im lặng tuyệt đối………
……….Đó là cái chết đầu tiên

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận