Home Truyện Ma Thành Viên Quỷ Nhập – Tác Giả FB: Xuân Bồ Câu

Quỷ Nhập – Tác Giả FB: Xuân Bồ Câu

Đêm !
Tiếng gió bấc vi vu rít ngoài cửa sổ , cả xóm đang ngủ thì thấy tiếng í ới phía sau nhà . Tiếng quát tháo , tiéng gọi í ới khiến cái xóm đã lắm chuyện kì quái ấy lại phen nhốn nháo . Kì lạ nhất là cứ tầm 1-2h đêm mới xảy ra , tôi theo phản xạ cũng bật dậy ra đằng sau bắc thang ngó qua tường nhà hàng xóm phía sau . Ngày ấy chỉ cách nhau bức tường chứ không xây khép kín như bây giờ , tôi leo được chừng ba bậc thang tre thì tí rớt xuống đất vì tiếng cười the thé của chị Oanh sau nhà . Ngẩng mặt lên nhìn thì thấy chị Oanh đang ngồi xổm trên đầu nóc nhà ngói , nói dại chứ chẳng may có rơi xuống thì nhẹ cũng đi vài cái xương sườn . Chị tóc thả dài ngang thắt lưng chỉ xuống phía bờ tường giáp nhà tôi mà gào the thé :
– Trả tao viên đá xanh , trả tao viên đá xanhhhhhh …. rồi rú lên the thé như quỷ nhạp tràng . Nói thật chứ lúc ấy tôi bủn rủn vì sợ , vì cái lạnh của đêm đông và vì trời trở rét nên gió bấc cứ ầm ầm dập cửa các nhà .

Cách đấy chửbg ba hôm , nhà chị oanh quyết định đào viên đá xanh to chừng nửa chiếc chiếu mà thường thì chị oanh hay ngồi đó tắm để bỏ đi . Nghe đâu bà mẹ chị đi xem thấy bảo chị Oanh muộn chồng do trong nhà có quỷ thành tinh ở trong phiến đá , bà sợ lắm . Vì thầy mãi Mạo Khê – Quảng Ninh mà thầy đọc được nhà bà mãi Hải phòng , mà đọc rõ có phiến đá xanh lâu năm nằm đó . Bà về thì thầm với ba anh con trai và quyết định thuê người đào chở đi bỏ , chị Oanh không hề biết . Chỉ biết khi đi làm về thấy chỗ hay ngồi tắm láng xi măng sạch sẽ , chị cũng chẳng dể tâm vì đểnh đoảng .

quy-nhap

Tiếng ba ông anh trai gọi nhau cầm chăn bông đi sát nhà đề phòng chị rơi xuống , trên mái nhà tiếng chị cười the thé ghê rợn đòi phiến đá xanh về . Sau có anh chuyên đi cúng và hay hành nghề bát ma chạy sang theo tiêng gõ cửa nhờ vả của chị dâu chị , tay cầm kiếm gỗ , đầu chít khăn dỏ trên đầu anh làm phép bấm quyết và cầm kiếm chỉ lên trên mái nhà quát xuống . Chị Oanh the thé bảo xuống , thầy ơi ! Pháp của thầy chỉ doạ mấy con ma be bé , chứ pháp của thầy tôi *** sợ đâu . Anh H phần vì sợ mất oai trước xóm phố đang nín thở theo dõi , phần thì sợ ko uy được chị Oanh xuống bèn chú : úm ma ni bát ni hồng ( om mani pandme hum )thầy đọc được thì chị Oanh bảo , ông đọc chú nhà Phật tôi chỉ nhức đầu thôi , nhà người ta lấy nhà của tôi đi thì tôi đòi . Giờ ai lấy nhà ông đi ông không có chỗ ở thì ông tính sao !

Anh H bỗng chựng lại , không đọc chú nữa mà xuống giọng khuyên bảo : rằng người là ai tôi không nhìn thấy , nhưng người tôi cảm nhận như thành quỷ thành yêu nghiệt . Nay người thả con gái người ta xuống thì tôi sẽ bảo nhà người ta trả chỗ hay tiến người căn nhà khác to hơn ….

Tiếng anh H đứng khấn sát tường tôi đang trèo trên thang nghe cứ đều đều , lên cao nữa thì sợ mà trèo xuống thì chân như cứng lại . Run lẩy bẩy tôi nghe tiếng the thé trên cao : À .. à …. .cái bọn sống đã không coi ta ra gì , không biết ta là ai thì ta cho chúng nó biết sự hiện diện của ta tại mảnh đất này !

Ở trên mái nhà chừng 2 giờ đồng hồ thì chị Oanh bất ngờ nhảy xuống đất đánh cái uỵch , mọi người rú lên vì sợ , nhưng chị đứng dậy thong thả phủi đít đi vào giường ngủ coi như không có chuyện gì xảy ra …

Hôm sau chị Oanh sốt nặng , mặt quay vào tường . Ai gọi cũng không quay mặt ra và chỉ im lặng ……

Chị Oanh nằm quay mặt vào tường cả tuần , cả ngày chỉ quay ra ngoài một lần duy nhất lúc chạng vạng tối để ăn cơm . Gia đình chị đi xem thầy phán , yẻu tinh nó hành ….

Anh lớn chị ra tận ngoài Tiên yên ba chẽ mời thầy phù thuỷ cao tay về ( nghe đâu là cậu ruột vợ anh lớn ) . Ngày thầy về tự nhiên chị Oanh dậy đi lại như không bệnh tật gì , chị tự đi đun nước tắm gội dọn dẹp nhà cửa . Cả nhà chị sợ hãi , họ không biết phải làm như thế nào . 10h sáng thầy đến nhà chị , chị chạy ra chào hỏi xách túi cho thầy và pha trà mời thầy ra đièu chu đáo lắm . Thầy chỉ nhìn xong ra ban thờ thắp nén hương khấn vái xì xụp một lúc , thầy ngồi trò chuyện với gia đình chị như không có chuyện gì . Chị Oanh son ven ra hỏi thày về Hải phòng chơi với nhà con xong có việc gì nữa không ạ !

Thầy cười cười bảo , có chút việc xử lý phần âm … thốt nhiên chị Oanh mắt long sòng sọc chỉ mặt anh trai mình rít lên …. mày nhớ mặt tao , tao sẽ cho mày liệt giường liệt chiếu tội tô hớt . Nói rồi quay ra bảo thày : Thầy về chơi mấy ngày ạ !

Thầy phù thuỷ vẫn điềm tĩnh bảo mẹ chị Oanh sắp cơm ăn đi cho thầy đi được việc , chị Oanh bỗng cười cười giả lả …. thầy xử lý việc âm nhà ai , chỗ nào để con lấy xe đạp chở thầy đi . Thầy phù thuỷ bảo cơm xong thầy tự đi , mà nghe đâu thấy bảo cháu ốm tuần nay hả !

Chị Oanh bảo chỉ đau đầu và buồn ngủ chứ cháu chả ốm đau gì , mâm cơm được bê lên trong ánh mắt dò xét của chị Oanh . Bữa ấy chị Oanh ăn như bỏ đói lâu ngày , ăn mê mẩn mà quên giữ ý trước khách xa . Thầy lắc đầu quan sát chị Oanh , ăn xong thầy bảo anh trai chị Oanh chở thầy sang đền Tam kì bên kia sông , nơi thờ quan lớn Đệ Tam . Tầm 1h30 thầy về bày biện một số thứ ra bàn , chị Oanh từ giường nhổm dậy nhìn gườm gườm …. bỗng đứng phắt dậy trên giường gào lên the thé và chỉ vào mặt thầy …. Mày kêu quân lính về đây bắt tao á ….. tao sẽ giết hết từng đứa !

Cả nhà chị Oanh nhốn nháo nhìn ra cửa … chả có bóng người nào , còn thầy vẫn điềm tĩnh ngồi viết viết chữ nho lên mấy tờ bùa . Chị Oanh vùng dậy định chạy đi , bỗng tay chị như bị bẻ quặt ra phía sau kiểu trói giật cánh khuỷu . Chị gào lên : Bỏ tao ra … tao giếtttttttt ….

Thầy ra hiệu cho nhà chị Oanh ra phía sau thầy ngồi , thầy bắt đầu gõ mõ và khấn bằng tiếng dân tộc …. mỗi tiếng bông của chuông vang là một lần chị Oanh lăn lộn trên giường đau đớn gào thét ( tay vẫn đưa ra sau như bị trói giật cánh khuỷu . Chừng 30′ thì chị gào lên đau đỡn và kêu : Con sợ rồi , con đau quá thầy ơi …. thầy bảo quân lính bỏ tay con ra , con sắp vỡ tim rồi ..

lúc ấy thầy hỏi : Ngươi biết lỗi chưa , tại sao lại hành con nhà người ta . Giờ nó hơn ba mươi tuổi mà ngươi không cho đi lấy chồng ?

Chị Oanh khóc lóc bảo : Ngày nào nó cũng tắm ở nhà con , con thì không có vợ nên con muốn nó làm vợ con . Tiếng thầy quát : Âm dương cách biệt , làm sao mà thuận vợ chồng để trái đạo làm người . Chị Oanh khóc to hơn : giờ nhà con thì nhà nó thuê người ra sông vứt , nó thì thầy không cho con lấy . Thế con còn cái gì để mất không ? Thầy trả lời con đi , con ở đây bao nhiêu năm rồi mà giờ vứt nhà con đi …. ( khóc thảm thiết ……) .

Thầy quát : giờ nhà người ta đền cho ngươi một căn nhà đẹp , đền vợ đền kim xuyến quần áo thì ngươi ưng không ? Bằng không ra buộc nhốt ngươi ngoài cửa Tam giang kia ( ngã ba sông ) . Chị Oanh gào lên : tôi yêu Oanh bao năm rồi , oanh nó có cả con với tôi . Vậy mà giờ các người định chia rẽ chúng tôi , tôi có ra khỏi Oanh thì dứt khoát tôi sẽ bằng mọi cách quay về lấy Oanh theo nghi thức người dương . Độc ác quá …. Các người độc ác quá !

Thầy phù thuỷ úp lá bùa vào lưng Oanh , bỗng chị trợn mắt giẫy đành đạch và gào …. tôi lấy Oanh bằng mọi giá ….. Nói rồi chị Oanh ngất lịm trên giường . Nhà chị Oanh khiêng chị lên giường nằm , lúc đó vừa vặn 6h tối .

Thầy phù thuỷ xin phép không ăn cơm , thoái thác sang nhà người họ hàng để mai còn về Quảng Ninh sớm .

Chị Oanh bất tỉnh trên giường ba ngày ba đêm , sang ngày thứ tư chị lẩy bẩy xin hớp nước . Chị như con cua lột , người mềm oặt . Lạ là hai quầng mắt chị thâm sì như gấu trúc , biểu hiện của người bị ma nhập . Chị như người khác hẳn , ngơ ngơ ngác ngác ……

Lại nói về vụ chửa âm như người âm kia nói , là hồi tháng 7 âl tự nhiên bụng chị trướng to đùng như sình bụng . Biểu hiện ói mửa như người nghén , ngửi gì cũng sợ . Rõ ràng chị không có người yêu , đi làm cả ngày tối về đến nhà là không đi đâu cả . Tận cuối năm chị bỗng xẹp bụng sau cái giấc mơ đi đẻ , ấy là đêm ấy chị mơ đẻ một bé trai . Cơn đau khủng khiếp khiến chị dậy và kêu vật vã , nhà chị vội đưa chị sang viện . Sang đến nơi bác sĩ ngạc nhiên thấy chị ko kêu đau nữa , họ nghi đau ruột thừa nhưng chưa mổ mà để còn theo dõi . Chị được nằm bệnh viện hai ngày không thấy biểu hiện gì nên các bác sĩ cho về , lạ là về nhà xong chị khoẻ lên và bụng xẹp dần .

Chị kể với mẹ là mơ đẻ bé trai , mà đau đẻ như thật . Bà mẹ rơm rớm nước mắt hỏi có nhìn thấy bố nó không , chị Oanh bảo có người đàn ông không rõ mặt bế đứa bé đi ngay nên chị không kịp nhìn thấy . Nhưng trước đó chị rất hay mơ quan hệ như thật với một người đàn ông , lạ là người kia nhẹ nhàng và âu yếm chị như thật . Bà L mẹ chị chỉ biết thắp hương kêu tổ tiên phù hộ cho chị , còn chị thì tưng tửng phớt lờ . Bà L xâu chuỗi lại sự việc chỉ biết há hốc mồm chua xót cho đứa con gái duy nhất và là út ít trong nhà …

Kể từ hôm thầy phù thuỷ về chị Oanh ốm chừng 1 tháng , sợ gió sợ nắng . Ăn ngày một bữa lúc chạng vạng về , người ta bảo chỉ có ma nó mới ăn kiểu đấy . Sau 49 ngày thì chị Oanh khoẻ dần lên , chị ăn được ngày hai bữa nhưng ít nói hẳn đi . Người kiểu hơi ngơ ngơ , lúc đó chị vừa 36 tuổi .

Thời gian cứ thế trôi đi nên gia đình chỉ biết buồn rầu nghĩ chị không lấy chồng được nữa , đến năm 37 tuổi chị dẫn một anh về giới thiệu gia đình và xin cưới . Chả nói thì nhà chị cũng mừng lắm , nên cuối năm ấy chị cưới trong niềm vui của cả họ .

Đến giờ thì họ có ba con , lạ là cả nhà chị giống nhau . Vợ chồng con cái cứ ngơ ngơ nên cả xóm gọi là OANH…

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận