Home Truyện Ma Hay Truyện Kinh Dị – Nghiệp Chướng

Truyện Kinh Dị – Nghiệp Chướng

Phần 5: Ma Xó.

Theo như lời bà thầy kia nói, thì người nhà họ Ngô sẽ phải đi tìm đến ông thầy bói mù ở gần gốc đa nơi chợ lớn. Ngoài ra, sau những lời nói của vong linh người con trai cả, người nhà họ Ngô bây giờ thì còn bán tin bán ngờ bà Thoa hơn cả. Chính ví vong linh người con trai cả chưa nói hết câu mà đã thăng và dựa vào những gì mà bà Thoa đã làm, họ nữa tin rằng bà Thoa có thể là người duy nhất có thể giúp dòng họ Ngô thoát khỏi cái tai ương hay như những chuyện kì quặc đang diễn ra, nhưng họ lại bán ngờ rằng có thể bà Thoa là người trực tiếp gây ra mọi chuyện vì không ai khác ngoài bà ta biết được đang có chuyện gì thực sự xảy ra mà thôi. Nhưng nói cho cùng thì người họ Ngô cũng đã thả bà Thoa ra và để cho bà ta cùng mọi người tìm hiểu xem có chuyện gì đang thực sự xảy ra với dòng họ này.

Sáng sớm hôm đó, người nhà họ Ngô có cử hai người đàn bà và bà Thoa ra chợ lớn để đi kiếm người thầy bói mù bên cạnh gốc đa, sở dĩ lần này người trong họ quyết định cho bà Thoa đi cùng vì họ tin rằng bà Thoa chắc cũng có biết chút ít về tâm linh nên biết đâu bà có thể giúp được một phần nào đó. Cái chợ lớn này cũng khá xa, gần như là nằm ngoài phạm vi làng Vọng Nguyệt vì chợ này rất lớn và gần như loại mặt hàng gì ở đây cũng có. Ba người nhà họ Ngô phải thuê hẳn một chiếc xe đò để đi lên tới chợ lớn. Khi đã tới nơi, họ nói người lái xe đò đợi họ một lúc, thế rồi ba người bắt đầu đi về phía gốc cây đa. Thế nhưng mà nhìn nghiêng ngó dọc một hồi mà cả ba người không một ai nhìn thấy một ông thầy bói mù nào cả. Bà Thoa là người tinh ý nhất, bà để ý thấy ngay kế bên gốc đa có một cái tròi lá để không cùng với một tấm vải có in hình bát quái to đùng. Tuy nhiên cái tròi này chống trơn không có một ông thầy bói hay như bất kể một thứ đồ đạc gì khác ngoài tấm vải đó ra cả. Nghi chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc, bà Thoa tiến tới phía hàng nước ngay gần đó và hỏi:

– Cô cho tôi hỏi thăm, có phải có một ông thầy bói mù chuyên hành nghề ngay kế cái gốc đa kia không?

Cô bán hàng nước này nghe bà Thoa nhắc đến ông thầy bói thì mừng rỡ hớn hở nói:

– Đúng rồi cụ Lộc mù có coi boi ở đây, bà đến để đưa lễ cám ơn cụ hả?

Bà Thoa nhìn cô hàng nước ngơ ngác hỏi:

– Ý cô là sao?

Cô bán hàng nước rót ra ba ly trà mời bà Thoa và hai người nhà họ Ngô và nói:

– Bà cứ hỏi cả cái chợ này ai mà không biết tiếng cụ Lộc chứ, cụ tốt lắm, nên khắp cả cái chợ này ai ai cũng quý mến cụ hết à. Mà con tưởng bà đến để cám ơn cụ Lộc chứ?

Bà Thoa với hai người này kéo cái ghế gỗ dài ra ngồi xuống làm ngụm trà, thế rồi bà Thoa hỏi:

– À không, chẳng là chúng tôi được người chỉ tìm đến cụ Lộc nhờ có chút việc ý mà.

Cô bán hàng nước hớn hở đáp:

– Vậy là bà tìm đến đúng người rồi đó, cụ Lộc tài giỏi lắm, cái gì cụ cũng biết, từ coi bói, reo quẻ, trấn nhà, yểm bùa… cái gì cũng cũng biết hết à.

Bà Thoa nghe thấy cô bán hàng nước này nói vậy thì thấy lạ lẫm rắm, thế rồi bà ta hỏi:

– Tôi tưởng cụ Lộc bị mù cơ mà? Vậy làm sao cụ có thể trấn nhà với cả yểm bùa được cơ chứ?

Cô hàng nước lúc này mới nói:

– Ấy chết, bà đừng nói thế. Tuy là cụ Lộc bị mù thật, nhưng nghe đâu cụ Lộc luyện được thuật gọi là con mắt âm dương, có thể nhìn thấy cõi âm và cõi dương, còn tốt hơn là cả đôi mắt bình thường à.

Hai người nhà họ Ngô nghe thấy vậy thì tức cười lắm, nhưng họ chỉ dám cúi mặt mà cố nhịn không cười lớn. Bà Thoa ngồi chăm chú lắng nghe, thế rồi bà hỏi:

– Vậy hôm nay cụ Lộc không ra đây coi bói hả cô?

Cô hàng nước nghe bà Thoa nói vậy thì xua tay nói:

– ấy … không, thế bà không biết là cụ Lộc chỉ bắt đầu coi bói từ lúc năm giờ chiều thôi hay sao?

Nghe đến đây thì hai người nhà họ Ngô uống nước trà tí thì sặc, bà Thoa thì ngơ ngác hỏi:

– Cô nói cái gì cơ? Coi bói mà tận năm giờ chiều mới ra coi? Không lẽ cụ Lộc coi bói cho ma à?

Bà Thoa vừa nói dứt câu, thì một loạt người ngồi xung quanh đều quay ra nhìn bà với ánh mắt gườm gườm. Hai người nhà họ Ngô thấy vậy thì cũng co rúm người lại, cô bán hàng nước thấy vậy bèn lắc đầu nhìn bà Thoa như thể ra hiệu đừng nói linh tinh nữa. Đợi cho những con mắt gườm gườm nhìn bà Thoa đã giảm bớt đi, cô hàng nước mới nói nhỏ:

– Bà ơi, bà đừng nói linh tinh, ở đây ai cũng quý trọng cụ Lộc lắm đó. Con nói cho bà nghe thế này nhé, sở dĩ cụ Lộc coi buổi tối là vì chợ đêm rất đông… thêm vào đó con nghe đâu cụ Lộc không xài âm binh để coi bói mà là ma xó đó bà ạ.

Nghe đến đây thì cả ba người nhà họ Ngô nhìn cô hàng nước trừng trừng ớn lạnh nuốt nước bọt, bà Thoa nói:

– Ý cô là không dùng âm binh, mà là dùng ma xó để bói á?

Cô hàng nước lúc này mới đứng lên ngồi cạnh ba người này mà nói nhỏ:

– Đây nhé, để con kể cho bà và mấy bác nghe.

Nghe vậy, cả ba người liền chung đầu hết về phía cô bán hàng nước để nghe cô ta kể về ông thầy bói mù được mọi người kính trọng có tên là Lộc này.

Nghe kể đâu cụ Lộc này mới tới chợ này hành nghề coi bói được có mấy năm nay thôi. Trước đây cụ Lộc vốn làm nghề tu hành, thế nhưng trước cảnh cuộc đời ngang trái và đầy nghiệt ngã này, cụ đã không thể kìm lòng được. Nghe đâu cụ từng đi tu hành, thường xuyên giúp người không công và làm nhiều việc thiện, thế nhưng vì nhận ra rằng những việc công đức mình đang làm là không thể nào bù đắp lại được với những oan nghiệt trái ngang đang xảy ra. Quá thất vọng với cuộc đời ở trần thế này, cụ Lộc đã quyết tâm từ rã cõi đời này. Cụ đã một mình đi lên một ngọn núi cao, sau đó cụ Lộc tự tay móc mắt mình ra trước như thể không muốn phải nhìn thấy cái cảnh đời oan nghiệt trước khi chết, sau đó mới cứa cổ tự tử. Thế nhưng ngay khi cụ Lộc tự tay móc hai con mắt mình ra, do quá đau đớn và mất nhiều máu nên cụ đã ngất lịm đi. Cụ Lộc đã tỉnh dậy lúc đầu cứ ngỡ là mình đã chết và xuống đến Âm Tào Địa Phủ, thế nhưng cái cảm giác đau đơn ở hai hốc mắt đã khiến cụ nhận ra rằng mình vẫn còn sống. Cụ Lộc Ngồi dậy đưa hai tay sờ lên mặt thì thấy mình đã được băng bó, kế theo đó là tiếng một người đàn ông mà cụ Lộc tin là người đã cứu mạng mình. Lúc đầu cụ Lộc nằng nặc đòi ân nhân cho phép mình được chết để rời xa khỏi cái thế giới đầy tội lỗi này. Thế nhưng sau nhiều lần khuyên bảo và giảng dạy đạo lý của cuộc sống, ân nhân này đã giúp cho cụ Lộc thoát khỏi cái ý định tự tử. Thêm vào đó, nhận ra rằng cụ Lộc là người có trai tim nhân hậu, ân nhân này đã truyền cho cụ Lộc một thứ phép thuật được gọi là “con mắt âm dương” nói là con mất âm dương vậy thôi chứ trên thực tế thì cụ Lộc có thể kêu gọi ma xó hay như người âm và nhờ họ nói cho mình biết chuyện gì sắp xảy ra hay như tai kiếp của một người để cụ có thể giúp người ta chánh được. Nói là vậy chứ cụ Lộc không bao giờ nói rõ hoàn toàn chuyện gì sẽ xảy ra, cụ chỉ bày cho những người đến coi bói cách ứng phó đồng thời khuyên bảo người ta nên ăn ở ra làm sao. Nhiều người gặp hoàn cảnh nghèo khó đến gặp cụ xin chỉ bảo thì cụ nhất mực không lấy tiền, còn với những kẻ giầu sang phú quý hay ác bá thì cụ lấy nhiều tiền lắm. Thế nhưng những đồng tiền mà cụ Lộc lấy của những kẻ ác bá giầu có đều dùng để từ thiện hay như cúng bái để tạ ơn các vong linh đã giúp mình. Chẳng trách mà nhiều người rất yêu mến cụ Lộc và họ thường lui tới dâng hương giúp cụ cúng bãi những vong hồn lạc long còn luẩn quẩn tại trần thế này.

Nghe xong cái câu chuyện về cuộc đời của cụ Lộc thì cả ba người họ Ngô đều phải ớn lạnh mà rợn tóc gáy. Xong câu chuyện thì bà Thoa hỏi:

– Vậy cô cho tôi hỏi tại sao cụ Lộc chỉ coi bói vào buổi chiều tối thôi?

Cô bán nước đáp:

– Nghe đâu cụ bảo rằng chỉ có coi vào giờ đó thì người cõi âm mới hoạt động mạnh và nhanh nhẹn mà thôi.

Bà Thoa hỏi:

– Nếu vậy thì cụ ra đây làm từ năm giờ chiểu hả cô?

Cô hàng nước vui vẻ đáp:

– Dạ vâng bà ạ.

Bà Thoa gật đầu, thế rồi cả ba người đứng lên giả tiến nước rồi ra về để báo tin cho mọi người còn đang đợi ở nhà.

Tối hôm đố, bà Thoa và hai người đàn bà kia đã quay trở lại chợ đêm. Quả nhiên là chợ đêm đông vui và náo nhiệt hơn hẳn. Chiếc xe đò dừng ở cửa chợ, bà Thoa và hai người kia nhanh nhanh tiến lại về phía cây đa. Từ xa xa, bà Thoa đã nhìn thấy một ông cụ đầu gần bạc hết đeo một cặp kính đen, trên người mặc bộ áo dài đen với cái quần dài trắng đang ngồi ngăy ngắn. Cô gái bán nước đang cầm ly trà nóng sang đưa cho ông ta. Càng lại gần, bà Thoa càng cảm thấy lạ là tại sao cụ Lộc không bầy biện đồ đạc hành nghề ra mà chỉ ngồi đó bên cạnh cái rương gỗ mun đen nhỏ như thể đang đợi một ai đó. Cả ba người bước đến trước mặt cụ Lộc, bà Thoa cất tiếng:

– Chào ông, tôi đến đây là …

Chưa nói dứt câu thì cụ Lộc lên tiếng:

– Bà có phải là bà Thoa đến tìm tôi hồi sáng đúng không?

Nghe hỏi vậy thì hai người nhà họ Ngô kinh hãi há hốc mồm, bà Thoa thì còn muôn phần ngạc nhiên hơn nữa, bà lắp bắp:

– Sao … sao ông biết tên tôi?

Cụ Lộc Vớ lấy cái gậy, ông ta đeo cái rương bé ngang vai đứng lên mà nói:

– Có người báo cho tôi, chúng ta đi thôi, không có cũng trễ rồi.

Cả ba người vô cùng ngạc nhiên hơn nữa, thế nhưng họ cũng chỉ biết dắt cụ Lộc ra chiếc xe đò mà trở về ngôi nhà của ông Tú. Về đến nơi, người nhà họ Ngô nhìn thấy cụ Lộc thì nghi ngờ lắm vì họ không tin là ông ta có thể giúp được gia đình họ.

Cụ Lộc được đưa đến gian nhà trính nơi để bàn thờ tổ dòng họ Ngô, vào đến nơi, cụ Lộc để cái rương xuống và xin phép người nhà cho mình được thắp hương trước. Xong xuôi đâu đó, cụ ngồi xuống đất ngay trước bàn thờ tổ, con cháu họ Ngô thì bu đầy xung quanh. Cụ Lộc bắt đầu nói:

– Tôi biết hôm nay mọi người mời tôi đến là để giúpviệc gì.

Người nhà Ngô nghe thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên và bắt đầu khâm phục cụ Lộc, cụ nói tiếp:

– Gia đình muốn biết đang có chuyện gì xảy ra với gia đình và nguồn gốc của hai con vong quỷ kia đúng không?

Người nhà họ Ngô nghe đến hai chữ “vong quỷ” thì lạnh gáy, thế rồi người con trai thứ nói:

– Dạ vâng, mong cụ giúp cho ạ.

Cụ Lộc gật đầu, thế rồi cụ Lộc bầy ra ba cái chén nhỏ cũ kĩ bảo người nhà đổ đầy vào ba bát đó ba thứ muối, gạo, và đất ngoài vườn. Cụ Lộc để ba bát ngang nhau trước mặt và bát đất để giữa. Sau đó cụ lấy ra hai cây nến để hai bên cạnh ba cái bát. Xong xuôi đâu đó, cụ Lộc bảo tất cả trẻ con và những ai dưới ba mươi tuổi ra ngoài đóng cửa lại. Sau khi trong phòng chỉ còn lại toàn những người trên ba mươi tuổi, cụ Lộc nhờ họ thắp hai cây nến lên, thế rồi cụ lấy trong cái rương ra ba cây nhang và đốt lên. Thứ nhang này của cụ Lộc lạ lắm, nó không hề có mùi gì mà chỉ tạo ra một thứ khói đặc trắng lắm. Tiếp theo, cụ Lộc nhờ người nhà tắt hết đèn đi. Sau đó cụ nói:

– Bây giờ tôi muốn gia đình mình ngồi thu chân lại, cằm tựa lên hai đầu gối, tay thì vòng ra ôm lấy hai chân. Bây giờ tôi sẽ gọi ma xó lên trước và nhờ nó kể lại coi có chuyện gì đã xảy ra, mong mọi người giữ nguyên trạng thái, tuyệt đối không la hét, nói chuyện, hay là làm bất cứ một thứ gì.

Người nhà họ Ngô nghe thấy vậy thì lạnh xương sống mà im bặt, chỉ có bà Thoa ngồi đầu nói:

– Vâng thưa cụ.

Đợi mấy giây, thế rồi cụ Lộc hỏi:

– Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?

Người nhà họ Ngô đáp:

– Rồi ạ.

Cụ Lộc nói:

– Tôi xin phép được bắt đầu.

Nói xong, cụ Lộc bắt đầu mò mẫm trong rương và lôi ra một quả bầu bé khô đã được khoét ruột. Không biết bên trong quả bầu chứa gì mà cụ Lộc cứ cầm quả bầu lắc tạo nên những tiếng “lách cách”, miệng cụ thì đọc to một thứ tiếng gì đó không ai hiểu. Cụ Lộc vừa đọc, tay cầm quả bầu lắc hết đưa lên trên rồi lại sang hai bên. Chưa đầy một phút, ở một góc nhà bỗng xuất hiện một bóng người mặc quần áo vải đẹp lắm hiện ra. Người này đứng lên đi lướt qua người nhà họ Ngô đang ngồi mà đến trước mặt cụ Lộc. Người nhà họ Ngô bị con ma xó này đi lướt qua thì có cảm giác giật giật ở gáy như có điện, khi họ nhìn thấy cái bóng mờ ảo của con ma xó mặc bộ đồ vải này thì kinh hãi mà run lên bần bật. Con ma xó quỳ trước mặt cụ Lộc nói:

– Cụ cho gọi con ạ?

Cụ Lộc lúc này mới dừng tay lắc, quay qua nhìn nó mà nói:

– Thật là phiền con quá, con có thể cho ta biết có chuyện gì đang xảy ra tại căn nhà thở tổ của dòng họ Ngô được không?

Con ma xó vẫn quỳ ở trước mặt cụ Lộc, nó im lặng một lúc, thế rồi nó chống hai tay xuống đất cúi đầu mà nói:

– Mong cụ thứ lỗi cho, chuyện này con không thể nói ra.

Cụ Lộc lúc này vô cùng ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên có con ma xó mà cụ gọi lên mà nó không giám kể về chuyện của người nhà. Người nhà Ngô nghe thấy con ma xó nói vậy thì họ cũng hơi thất vọng. Cụ Lộc hỏi:

– Tại sao con lại không thể nói được chứ? Con là ma xó của gia đình nhà ông Tú, tất cả những chuyện gì đã và đang xảy ra con phải là người biết rõ nhất chứ?

Con ma xó này vẫn cúi đầu, giọng nó run rẩy:

– Mong cụ thứ lỗi, con không thể nói ra.

Thấy con ma xó này nhất quyết không nói, cụ Lộc cũng không ép, cụ nói:

– Con không thể nói ra chắc cũng có lý do của riêng con. Thôi ta không ép con nữa, con đi đi, ta cám ơn con.

Con ma xó lúc này mới đưa hai tay lên chắp lại cúi đầu mà nói:

– Cám ơn cụ đã hiểu cho con, con xin được cao lui.

Nói rồi con ma xó này đứng lên đi lại về góc nhà ngồi xuống mà từ từ biến mất. Người nhà họ Ngô lúc này thì ngồi đờ người ra cứng lưỡi mà nhìn cụ Lộc như không tin vào mắt mình. Cụ Lộc đợi con ma xó kia biến mất hẳn mới nói:

– Ma xó của gia đình không chịu nói ra chắc có nguyên nhân gì đó, vậy bây giờ tôi sẽ mời một vong linh lưu lạc về hỏi họ cho ra lẽ vậy.

Nói xong, cụ Lộc để lại quả bầu nhỏ vô trong rương, lần này cụ lấy ra ba đồng xu và hai cái bát con con. Cụ Lộc bỏ ba đồng tiền vào, sau đó cụ úp hai cái bát vừa khít vào nhau mà xóc nhanh miệng lẩm rẩm tiếp một thứ tiếng gì đó nhưng bé hơn. Lần này phải mất độ năm phút, từ cánh cửa ra vào gian nhà trính bỗng có một vong nữ ăn mặc rách rưới đi xuyên qua bước lại trước mặt cụ Lộc mà quỳ xuống. Người nhà họ Ngô nhìn thấy vong nữ này thì càng muôn phần khiếp đản hơn nữa. Đầu tóc cô ta rũ rượi, trên người mặc một bộ quần áo cũ kĩ nhầu nát. Vong nữ quỳ xuống nói:

– Cụ gọi con có gì chỉ bảo ạ?

Cụ Lộc lúc này mới ngừng xóc bát, cụ ân cần đáp:

– Ta có chuyện muốn nhờ con.

Vong nữ nói:

– Xin cụ cứ nói ạ.

Cụ Lộc nói:

– Trước tiên cho ta hỏi con từ đâu tới?

Vong nữ đáp:

– Dạ con ở cái hổ ngay giữa làng ạ.

Nghe thấy vậy thì vợ chồng người con trai thứ hai lại tuôn rơi nước mắt khi nghĩ tới đứa con gái của mình. Cụ Lộc gật đầu, thế rồi cụ nói:

– Con có thể kể cho ta nghe coi có chuyện gì đang xảy ra với gia đình nhà họ Ngô không?

Vong nữ này nhìn cụ Lộc có vẻ lưỡng lự như không muốn nói. Cụ Lốc nói tiếp:

– Người nhà họ Ngô thực sự đang rất bế tắc, ta mong con hãy kể cho ta nghe để ta có thể giúp họ thoát khỏi cái tai ương này. Như vậy cũng là một công đức đó. Ta hứa sau khi con kể ra, ta sẽ bảo họ cúng bái con đầy đủ để con không phải chịu đói khát giá lạnh bên hồ nữa.

Vong nữ nghe vậy vỗi cúi người mà nói:

– Thưa cụ ý con không phải vậy, con không đòi hỏi gì đâu ạ … chỉ là …

Cụ Lộc nhìn vong nữ này hỏi ân cần:

– Chỉ là vì cái gì? Con có thể nói ra không?

Vong nữ cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi cô ta thẳng lưng nói:

– Nếu con nói ra cái này sẽ có kẻ đến hại con. Nếu con nói ra, con chỉ xin cụ bảo người nhà họ Ngô xây cho con một ngôi nhà nhỏ bằng đá ven hồ để con có thể ẩn náu mà không sợ bị kẻ khác hãm hại.

Cụ Lộc gật đầu nói:

– Được ta hứa với con.

Vong nữ cúi đầu:

– Cám ơn cụ, nếu cụ đã hứa, vậy con xin được kể.

Người nhà họ Ngô ngồi đó chăm chú lắng nghe vong nữ này kể lại đầu đuôn ngọn ngành. Bà Thoa không biết từ lúc nào đã tuôn rơi lệ, ngồi đây nghe vong nữ kể lại mọi chuyện thì trước mắt bà lại hiện ra cái hình ảnh ngày nào.

Sau khi kể xong câu chuyện, cụ Lộc cho vong nữ lui và cớm ơn cô ta. Ngay khi vong nữ này biến mất. Cụ Lộc nói:

– Vậy là mọi chuyện đã rõ, gia đình có thể cho tôi tá túc lại một đêm được không? Sáng mai tôi sẽ có cách giúp gia đình.

Người nhà họ Ngô nghe xong thì không ai nói câu gì, họ chỉ thất thểu đứng lên bật đèn và tản mát đi ra ngoài, có lẽ bây giờ sau khi biết rõ mọi chuyện, họ cũng chả còn bận tâm gì nữa rồi. Bà Thoa lúc này mới quệt nước mắt nói:

– Cụ cứ ở lại đây, ngủ trên sập này. Sáng mai tôi sẽ chuẩn bị tiền công và gọi xe đò đưa cụ về nhà.

Cụ Lộc cúi đầu cảm tạ, người nhà họ ngô ai về phòng người đó không ai nói với ai một câu gì, phải chăng họ vẫn còn quá thất kinh trước câu chuyện mà vong nữ kia kể lại.

Đêm nay trăng sáng vành vạch, cụ Lộc không ngủ được mà mò mẫm đi ra ngoài sân ngồi. Hai con chó nhà ông Tú lúc này mới chạy lại mà ngôi bên cụ ta. Cụ Lộc vuốt ve cả hai con chó, thế rồi như nhận ra điều gì đó, cụ Lộc nói:

– Thất đáng buồn thay là ta và các người cùng chung một số phận… đúng là ý trời mà…

Bà Thoa nằm dưới bếp cố ngủ mà không sao ngủ được. Nằm trên giường, tay vắt lên trán mà hai hàng nước mắt bà lại tuôn rơi. Bà nằm đây mà nhớ bà chủ lắm, thế rồi những hình ảnh hôm nào lại hiện về.

Theo dõi
Thông báo của
1 Bình luận
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận