Home Truyện Ma Thành Viên Truyện Ma Ẩn Sĩ – Tác Giả Thái Sơ

Truyện Ma Ẩn Sĩ – Tác Giả Thái Sơ

Chương V: Sâm lâm hổ yêu.
Sau khi giam trùng ở Đồng Than xong, cụ Nhĩ cùng sư huynh cụ mệt mỏi lê bước về làng. Bấy giờ, làng cửa nẻo đóng chặt, phụ nữ và trẻ em thì được tập hợp ở Đình làng, còn chỉ có đám thanh niên đốt đuốc đứng ở cổng làng trông ra cánh Đồng. Thấy bóng hai cụ thất thểu đi về làng, mọi người túa ra, cụ Nhĩ bấy giờ sắc mặt tái nhợt, chỉ thở hắt ra rồi ngã quỵ xuống. Mọi người thấy thế hoảng hốt đưa hai cụ về lại Đình, xông bò kết, bóp rượu một hồi lâu thì hai cụ mới sực tỉnh. Bấy giờ sắc mặt cụ Nhĩ mới phục hồi chút huyết sắc, cụ nhấp một ngụm rượu cho ấm người, rồi thều thào nói như tự hỏi bản thân:
– Không ngờ vẫn mang được bộ xương già này về làng! Mệnh lớn thoát chết lần nữa chăng?
Rồi cụ nhìn về phía xa xăm, thở dài. Sư huynh cụ bấy giờ cũng đã tỉnh lại, ngồi trầm ngâm rồi quay sang nhìn cụ, hỏi:
– Niệm?
– Đúng thế sư huynh, tôi đang nghĩ về Đạo ngôn của Sư phụ lúc ta mới nhập môn, e rằng sắp ứng nghiệm rồi!
*****
Năm ấy, sau khi vua Hàm Nghi thảo chiếu cần Vương, sĩ phu Bắc Hà cùng Ngài kháng chiến mười năm, cuối cùng thất bại vì phản trắc. Mười năm, cậu tú Nhĩ từ khi đầu còn để chỏm cũng lớn lên trở thành một thanh niên mười bảy tuổi. Vừa đậu Tú Tài kỳ thi Hương ở trường thi Vinh, cậu liền bỏ kỳ thi Hội năm ấy vượt đèo trèo dốc về Tân Sở thì nghe tin dữ, liền thay đổi lộ trình, đi ra Bắc tìm về nơi căn cứ cuối cùng của cuộc khởi nghĩa- Yên Thế. Khi ấy cậu tú Nhĩ rời làng, ông Cử cha cậu tức đến nổ phổi, thằng con ông nuôi lớn bằng đầu bằng cổ, chỉ mong nó học dăm ba chữ Thánh hiền rồi ra làm quan, rạng rỡ tông tộc họ hàng. Cuối cùng nó bỏ lên rừng làm giặc cỏ, quản chi Hàm Nghi, giờ là năm Đồng Khánh nguyên niên, có Chủ thượng nào phải chui rừng chui rú đâu? Chỉ có Hoàng đế ở trong Cấm thành với Tây chứ còn ai nữa.
Cậu tú Nhĩ đi theo một đoàn thương lái bông đi từ Thừa Thiên ra Hà Nội, vốn là cậu đi một mình nhưng dọc đường đến Thanh Hóa thì gặp thương đoàn này, cả đoàn tải hàng đi thì người trong đoàn bị sốt rét nặng. Lúc ấy tưởng cửu tử nhất sinh thì gặp được cậu tú Nhĩ, vốn học được ít tâm đắc về thuốc Nam ở quê, cậu tận tình chạy chữa, sau đấy kết đoàn cùng đám người này. Vừa để dễ dàng chiếu cố nhau, vừa an toàn khi đông người vượt rừng núi không gặp phỉ, gặp cướp hay thú dữ gì.
Bấy giờ nước ta vẫn còn hoang sơ lắm, núi rừng còn lắm beo hổ, nên người ta phải kết thành đoàn đông người mới dám vượt núi vượt rừng. Bấy giờ mới sang Thu, đoàn thương lái đi tới Tam Điệp rồi, ông trưởng đoàn mới thở hắt một hơi, nói lớn:
– Giờ tới Tam Điệp rồi phỏng, vậy đầu Đông là ta chắc chắn tới được Hà Nội! Tối nay ta nghỉ ở đây, ngày mai lên đường sớm nhé các bác?
Nghe thế cậu Tú cũng chỉ cười cười, bấy lâu nay cậu chỉ quen ở nhà ăn no mặc ấm, nay ngủ ngoài trời, lại giữa rừng thế này thì có gì thú hơn. Cả đoàn người giả gianh, căng lều, ăn no rồi để lửa tại đấy đi ngủ. Ở nơi rừng rú hoang vu này, chỉ có tiếng gáy đêm của cú từ xa vọng về, tĩnh mịch đến đáng sợ. Cậu tú nằm thấp thỏm mãi, vừa thiếp đi một lúc thì nghe tiếng sột soạt, cậu hé mắt ra thì thấy một người đàn ông đồng hành đang mò mẫm đi ra ngoài. Chắc mẩm người này đi vệ sinh, cậu lại nhắm mắt, chừng chục phút sau không thấy người kia quay lại, cậu tò mò dậy thì hoảng hốt: Cả lều năm sáu người nãy ngủ cùng cậu đều không một ai còn ở đây. Cậu Tú cũng sợ hãi, liền lồm cồm bò dậy, vén lều nhìn ra bên ngoài, rồi cậu sang bên lều của chủ đoàn, khẽ khàng hỏi:
– Chú Vinh! Chú Vinh ơi! Cháu bảo cái này!
– Cái gì vậy cậu Tú? Tôi ra ngay đây!
Rồi ông chủ đoàn chui ra, nghe cậu Nhĩ kể lại, liền giật mình lắm. Sắc mặt ông tái mét lại, mồm lắp bắp nói:
– Nói dại mồm, hay là bị Ma rừng nó dẫn đi rồi?
Sau khi bàn bạc một lúc cả hai người quyết định đốt đuốc đi tìm năm sáu người kia, cả hai chắc mẩm họ chỉ đi loang quanh rồi lạc đường không tìm được về trại. Dặn dò sơ sơ người nhà đi cùng, ông trưởng đoàn xốc lại quần áo, cầm thêm con dao rựa đi cùng cậu tú vào sâu trong rừng.
Buổi đêm ở rừng tĩnh mịch đến lạ kỳ, ở ngài có đám lửa trại nhìn vào tối hun hút khiến con người e sợ chùn chân bước tới. Đám lửa trại ở ngoài rừng, hai người liền cầm dao phát một đường nhỏ len vào, lần theo dấu chân mờ mờ dưới đất mà mấy người kia để lại đi sâu vào trong. Trong rừng cây cối rậm rạp khiến không khí như đặc quánh lại, nồng lên mùi ẩm thấp lân mùi lá mục, tán cây lại dày khiến ánh trăng không thể len qua kẽ lá, làm cho ánh đuốc chỉ nhấp nhem khoảng một sải tay. Cậu tú Nhĩ lúc này đảo mắt nhìn xung quanh, nhăn mũi hỏi:
– Chú có ngửi thấy mùi gì không? Cháu thấy có mùi tanh tanh, mà nó nồng lắm, không biết có ở gần đây không?
– Cậu tú ngửi thấy gì à, tôi không ngửi ra? Bác trưởng đoàn chun mũi hít hà xung quanh, nhưng tựa như không ngửi ra gì, liền quay lại đáp.
Lúc này mặt bác Vinh trưởng đoàn thương lái mới tái lại, mặt cắt không còn giọt máu, cậu tú thấy lạ mới quơ tay lại lắc lắc, miệng hỏi lớn:
– Cái gì thế chú? Rồi không đợi bác đáp cậu quay đầu lại nhìn. Mặt cậu cũng tái mét ra, sâu khỏi ánh đuốc là những đốm sáng đỏ chóe như ánh đom đóm lớn, nó cứ lập lòe như nhìn chăm chăm vào hai con người. Mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy ra, lúc này thì một tiếng loạt tiếng cười khanh khách như đánh thẳng vào phòng tuyến tâm lý cuối cùng của họ- tiếng cười vừa ghê rợn, vừa ma mị lại vang lên giữa rừng sâu khiến cả hai người gần sụm cả hai đầu gối xuống, không đứng vững nổi. Những ánh đốm đỏ ấy nhấp nháy, lại nghe tiếng soàn soạt, tựa như cái gì đang đạp cây mà tới, lại có hơi gió mang theo khí tanh tưởi tới buồn nôn từ đây lướt tới, làm hai người càng ngày càng sợ hãi.
Lúc này thì từ bìa rừng vọng ra một tiếng gầm như sấm, tất cả đốm sáng kia bỗng nhiên tắt ngúm hết, cả khoảnh rừng lại trở nên tĩnh lặng. Rồi sau đấy vài phút, một tiếng thét xé gan xé ruột vang lên, lảnh lót xuyên qua tán lá. Chú Vinh đứng phắt dậy, lao ngay ra phía đấy, miệng hét lớn:
– Con tôi…
Cậu tú cũng giật mình vùng chạy cầm đuốc lao ra, tiếng thét từ bìa rừng vọng lại là nơi thân nhân bác Vinh đang ở lại chờ đợi hai người. Đang chạy theo chú Vinh thì cậu tú cũng lao ra theo, đang chạy thì tự nhiên thấy lạnh đốt sống lưng như có hơi lạnh thổi qua, cậu ngoái đầu lại nhìn thì sợ tới mức suýt rơi cả ngọn đuốc xuống. Ở cái nơi cậu và ông Vinh trưởng đoàn vừa đứng, bỗng nhiên xuất hiện hai ba cái bóng sáng mờ mờ, chúng cúi mặt bay tà tà mặt đất. Cậu đứng sững như trời trồng, lúc này một cái bóng khẽ khàng ngẩng đầu lên, nhìn sơ qua thì cậu tú đoán “nó” là một cô gái. Nhưng chỉ có mái tóc dài thôi, còn mặt gần như nát bét cả mặt, cơ thịt và da mặt gần như tan nát hết cả, lộ xương hàm trắng hếu, còn hàm răng dưới thì gần như rơi ra hết. Tay chân nó cũng không còn nguyên vẹn, nó gần như đứt rã rời, lại giống như bị thứ gì đó cắn đứt, chỗ đứt nham nhở, máy chảy từng giọt lỏng tỏng xuống mặt đấy. Làm cậu tú điếng người nữa là nó mở mồm cười lên một tràng dài nữa, âm vang khe…khé.. như bị ai đấy bịt miệng phát ra, làm tim cậu tú rớt thịch một cái. Nhìn kĩ thì cổ họng nó bị đứt, dây thanh quản cũng lòi ra một khỏng, còn hàm răng thì gần như sắp rơi xuống tận yếm ngực, máu thì như nhuộm đen cả bộ áo tứ thân vốn màu sặc sỡ kia. Nó cười cười rồi mắt lóe lên, là cái ánh sáng màu đỏ ma mị ban nãy, thoát cái nó bay tà tà về phía cậu.
Đúng lúc này thì lại có một tiếng gầm vâng vọng từ bìa rừng vọng vào, lũ ma quái kia giạt thót mình, như sợ hãi một thứ gì đấy, hoặc giả như được thứ gì đó gọi đi, liền quay sang nhìn cậu tú Nhĩ bằng ánh mắt thèm khát man rợ, rồi chần chừ quay người bay hun hút đi, biến mất trên tán cây cao. Cậu tú vẫn còn sợ hãi, liền lồm cồm bò dậy, cầm đuốc lao theo ánh lửa le lói của chú Vinh mà chạy ra bìa rừng.
Tới nơi, đập vào mắt cậu là chú Vinh nửa quỳ nửa đứng ở chỗ trại- đúng hơn là chỗ từng cắm trại của cả thương đội. Đám lửa trại bị dập tắt, còn trại thì bị phá tan nát như có một con bão đi qua. Khủng khiếp hơn nữa là toàn bộ ngựa thồ đều bị móc họng, máu chảy từng vũng từng vũng đỏ ngầu, mắt con nào con nấy cũng kinh hoàng, tựa như gặp điều gì vô cùng khủng khiếp. Chúng thở phì phò, chờ đợi cai chết đang đến gần, cậu Nhĩ hơi tỉnh táo, liền lay lay chú Vinh, hỏi:
– Chú Vinh! Chú có nghe tôi nói không…
Tức thì chú Vinh quay phắt đầu lên nhìn cậu tú trân trân, măt chú dại ra, miệng méo xệch rồi vừa khóc vừa cười đáp. Giọng chú lạc hẳn đi, nhưng nghe vẫn thấy sự đau đớn, tuyệt vọng đến cực độ, âm thanh lại xé tan cái tĩnh mịch của một đêm rừng:
– Hổ bắt vợ con tôi rồi… Nó giết con tôi..
Cậu tú liền hoảng hốt đảo mắt ra xung quanh, thì mới thấy cả hai hàng dấu chân hổ to tướng, cái nào cái ấy to như cái niêu đất cỡ nhỡ, dậm nát cả vùng đất lẫn cây cối xung quanh. Để ý kỹ giữa vết chân còn có máu tơi đỏ thắm, chắc chỉ mới vừa rồi. Đoán sơ qua cũng biết đó là máu của vợ con hú Vinh, chắc con hổ lựa lúc cả hai lao vào rừng tìm người, đã nhảy ra vồ cả người lẫn ngựa, rồi tha hai mẹ con cô Vinh đi.
Đương lúc cậu tú giật mình, thì chú Vinh vùng lên, cầm con dao rựa lao vào rừng như con thiêu thân. Cậu Nhĩ cũng giật mình, vội cầm ngọn đuốc lao theo. Kỳ lạ chú Vinh như hăng máu, mất hết tri giác, lao vào rừng không xem đường gì, chỉ cốt lao theo vết chân con hổ cùng vết máu. Gai với cành cây đâm hết vào người chú tóe máu, nhưng chú không mảy may nháy mắt một cái. Ánh lửa thù hận trong mắt chú ngày càng lóe lên, ảnh mắt chú sáng rực lên, cùng với ánh sáng hắt lên từ con dao khiến người ta rợn người. Đến một bãi đất trống trong rừng, nơi này chỉ có trảng cỏ, không biết sao không có cây mọc ở chỗ này, chú liền ngừng lại, dấu chân hổ cùng vết máu tới đây là ngớt. Chú đảo mắt rồi chạy lại một chỗ trẳng cỏ, hét lớn đến rách cả miệng:
– Con ơi…
Năm ở hóc tối là một cái đầu trẻ con nằm lăn lóc một góc, mắt nó trợn trừng lên, miệng há hốc toàn máu. Cậu tú đi lại, sợ tới suýt nôn, cảnh tượng quá kinh khiếp, thằng bé chỉ còn lại mỗi đầu, và một phần vổ, như bị thứ gì ngoạm lấy cắn đứt nên vẻ mặt nó nhăn nhúm đau đớn lắm. Ánh mắt trợn trừng vô hồn càng làm cho người ta xót xa, rải rác quanh đấy là mấy mảnh quân áo vương chút máu cùng thịt vụn củ nó. Lúc này một cơn gió tanh tưởi thốc đến, gió thổi mạnh khiến cậu tú như ngã dúi về phía trước. Cậu ngoảng lại thì từ trong đêm từ từ một con hổ bước tới, măt nó ánh lên le lói trong màn đêm nhìn chăm chăm vào hai người, mép nó khẽ nhếch lên như đang cười. Cậu tú liền dụi mắt, ngỡ là mình nhìn nhầm, thì ra không hề, mép nó dần nhếch lên, rồi từ trong rừng một đám bóng bay ra, quây lại đàng sau nó cung kính, tựa như nó là chủ nhân của bọn ma quái này vậy. Nhìn thoáng qua cậu Nhĩ cũng thấy được mấy cái bóng của đoàn thương lái, họ vật vờ, ngơ ngác đứng cùng đám ma ấy, cậu còn nhìn thấy cái bóng ma nữ mà lúc nãy đã thấy. Cậu sợ hãi, thở không ra hơi.
Con hổ liền ngồi xuống bằng hai chân sau, mõm vẫn nhếch như cười nhạo đám con người kia, cả đám ma quái cung kính quỳ xuống hai bên, mặt cúi gằm. Lúc này chú Vinh ngẩng đầu lên, rồi bất thần chú cầm con dao rựa lao đến chỗ con hổ tinh. Ý cười trong mắt con hổ càng đậm, môt nó nhếch lên, liền vung trảo đợi chú Vinh lại gần tát nhẹ một cái khiễn lưỡi dao rựa của chú bật ra ngoài. Rồi nó đứng dậy, từ từ đi lại chỗ chú, trong ánh mắt kinh sợ của cậu tú, nó đưa vuốt từ từ lên ngực chú, rồi đâm sâu vào trong. Chú Vinh lúc này hét thảm một tiếng, mắt trợn ngược lên, miệng chú chảy ra một búng máu. Con hổ cúi xuống ngửi ngửi, tựa như thưởng thức hương vị món ăn ngon, rồi đưa lưỡi liến một cái trên ngực chú. Cãi lưỡi nhám toàn gai quét một cái là lóc một đám thịt của chú ra, máu bắn lên tung tóe.
Cậu tú sợ hãi, máu me cùng tiếng kêu thảm thiết của chú Vinh làm cậu ngã quỵ, hơi thở dồn dập, cậu cảm thấy khó thở, miệng thử dốc không ra hơi. Đang định nhắm mắt chờ đợi nhưng phút giấy cuối cùng của cuộc đời thì từ đâu lóe lên một ánh sáng chói lóa, rồi Xoẹt một tiếng- một vầng sáng như cây lao bây từ rừng ra cắm thẳng vào ức con hổ tinh. Lưỡi lao tuy nhanh nhưng con hổ dày dặn kinh nghiệm, trong khảng khắc nó vẫn lắc người tránh được chỗ hiểm, lưỡi lao không đâm vào tim và chệch sang phía chân trái nó. Nó gầm lên đau đớn, tức thì đám ma rừng bên cạnh nó run rẩy, bây vút về phía vừa phi r cái la ánh sáng kia.
Bọn chúng vừa lao tới thì có một âm thanh vang lên, cậu tú Nhĩ nghe loáng thoáng mấy từ “Pháp Vi luật lệnh, tát đậu thành binh…” ngay lúc ấy có một quầng sáng, một đám đậu đỏ to như ngón út lao từ phía rừng ra, lao đến đám ma. Cả hai va vào nhau phát ra tiếng ầm ầm nho nhỏ như sấm, lại nghe tiếng leng keng như đao kiếm va vào nhau, nhất thời đám ma bị kiềm hãm không tiến thêm một bước nào.
Từ khoảng rừng tối mịt có một ông cụ bước ra, cười cười nói khẽ:
– Không hổ là Hổ Vương sống trăm tuổi, khá lắm! Tránh được sát chiêu của lão đạo này, xem ra tạo nghiệt không ít. Nhưng vẫn là chịu chết đi thôi…
Cụ già đưa tay bấm bấm quyết, lúc này cậu tú mới định thần nhìn kỹ người này: Người này tầm sáu mươi tuổi, da dẻ hồng hào, mắt mũi tinh anh nhưng râu tóc bạc trăng hết cả. Cụ mặc áo the dài màu đen, khoác bên ngoài một chiếc áo bào đạo sĩ màu xám đã bạc màu. Lão đạo sĩ này phất tay một cái, tức thì từ trong tay lão liền nắm một thanh kiếm đồng. Lúc này con hổ tinh thu thế, nhăm nhe đợi lão sơ hở để lao vào, mắt nó léo lên từng tia dữ tợn. Rồi nó gào một tiếng, vuốt từ từ mọc dài ra, dài đến tận hơn một gang tay mới dừng, toàn một màu đỏ như máu. Rồi nó lao vút lại phía lão đạo, lão không hề nao núng, đưa thanh kiếm đồng rạch nhẹ một đường ngang tay tay trái, rồi chém mạnh thanh kiếm mọt cái. Ánh sáng đỏ như máu từ thanh kiếm lao ra, chém bay qua phía con hổ, con hổ lúc này lắc lắc đầu, phía ria nó lóe lên vài chùm sáng, rồi ria nó sáng rực lên, bắn về phía ánh sáng đỏ của thanh kiếm.
Một ánh sáng chói lóa khiến mắt cậu tú Nhĩ đau đớn, vội vã nhắm mắt lại thì Ầm..Ầm… âm thanh như tiếng pháo nổ liền bên tai, cùng đó là một cơn gió mạnh hất cậu Nhĩ văng vào gốc cậy. Đau ê ẩm, cậu mệt mỏi gần như bất tỉnh, nhưng vẫn nghe được vài câu:
– Càn chi Thương Khung, Khôn vị Huyền Hoàng… Sâm lâm chi chủ Tản Viên Sơn thánh, thưởng thiện phạt ác, tru tà trừ ma….
Rồi ánh sáng lại lóe lên, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là thanh gươm đồng rỉ nát của lão đạo sĩ cắm thẳng vào sọ con hổ tinh, rồi nó gục thẳng dưới chân lão.
Phải đến hai ngày sau, cậu tú Nhĩ mới tỉnh, do gặp quá nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng, cậu hôn mê rất sâu. Khi cậu tỉnh dậy thì đã thấy lão đạo sĩ bên cạnh, lão nhìn cậu cười nửa miệng. Cậu định hỏi thì lão đã đưa tay ngăn cản, nói:
– Con đang còn bị thương, đừng nói nhiều. Từ hôm đấy đến nay đã hai ngày rồi, trong số tất cả người của thương lái đó, ta chỉ cứu được mình con, còn lại tất cả đã là vong hồn dưới hàm của hổ tinh kia rồi.
Trầm mặc một lúc, lão tiếp “Hổ nếu ăn được thịt người, thì sẽ thành nghiện, từ đấy chỉ chăm chăm bắt người ta ăn thịt. Nếu như con hổ ăn đủ bảy bảy bốn chín người, thì sẽ thành yêu, hơn nữa nếu nó ăn được trái tim của người đẻ ngày Dần, tháng Dần, năm Dần, thì yêu lực của nó sẽ tăng mạnh. Lúc này ria mép của nó sẽ chuyển sang màu đỏ pha bạc, mạnh mẽ vô cùng, còn vong hồn những người bị nó ăn thịt, mãi không thể siêu thoát mà chỉ quanh quẩn làm nô lệ cho nó- dân gian gọi đấy là ma Trành, còn phái ta thì xưng hô là Vong nô.
Cậu tú lúc này không nhịn được, liền quay sang hỏi lão đạo sĩ “Tại sao người lại nói với con như vậy ạ?”
Lão đạo sĩ cười cười, nhìn thẳng vào mắt cậu tú mà đáp:
– Con có muốn theo ta học Đạo không?
Chú giải:
– Thứ nhất: Từ câu chuyện này sẽ trở về quãng thời gian cụ Nhĩ tầm đạo, lúc này cụ còn trẻ, nên danh từ xưng hô sẽ là “Cậu tú Nhĩ”, để các bạn đỡ thắc mắc.
– Thứ hai, tôi sẽ cố gắng kéo dài chuyện thành nhiều chương, và do đây là quãng thời gian cụ học đạo, nên sẽ ít đi phần kinh dị, để làm một khoảng cho truyện về sau, nên có thẻ không hay với một số người.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận