Home Truyện Ma Hay [Truyện Ma-Kinh Dị] Đường Âm – Tác Giả Định Hải Châu

[Truyện Ma-Kinh Dị] Đường Âm – Tác Giả Định Hải Châu

Chương XV: ẢO ẢNH
Lá bùa bị xé làm hai nửa, bay phất phơ trong gió…
Một giây sau đó, cửa chính như bị một lực rất mạnh từ bên ngoài làm bật tung ra, đẩy bà Hường ngã nhào ra sau.
Chính giữa cửa, một người đàn bà trong bộ bà ba màu ngà, mái tóc đen dài ướt sũng bết lại với nhau. Nước từ trên người cô ta không ngừng dọc theo hai cánh tay nhỏ xuống nền tí tách…tí tách…Thoạt nhìn trông giống như một người vừa chạy vội đến từ cơn mưa lớn bất chợt, nếu không nhìn xuống phía dưới… Hai mũi chân trần chúi ngược xuống dưới…bay lơ lửng trên không, hoàn toàn không chạm đất.
Là quỷ! Trí trở nên cảnh giác.
Con quỷ chầm chậm cúi đầu nhìn bà Hường, bà ta vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất sau cú ngã lúc này. Nó nhoẻn miệng cười, đôi môi tím tái khẽ nhếch lên:
“Cuối cùng cũng gặp nhau, cô nhỉ!” Nói rồi, từ miệng thè ra một cái lưỡi đỏ hỏn dài ngoằng, liếm ngang dọc trên mặt bà Hường những vệt nhớp nhúa tanh tưởi.
Bà Hường rú lên khiếp sợ, cuống cuồng lật người vừa bò vừa chạy thật nhanh ra xa, co rúm người lại, miệng lảm nhảm:
“Nó đến đòi mạng rồi….nó đến đòi mạng rồi…..”
Trí đi nhanh đến, nhanh như chớp dán lá bùa trong tay lên giữa ấn đường nữ quỷ. Con quỷ liền khựng lại, từ từ thu chiếc lưỡi dài vào trong.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, lá bùa trên trán nó đột nhiên “phừng” một tiếng rồi bốc cháy, chớp mắt đã trở thành tro tàn. Anh lại nhanh như cắt rút một lá bùa khác dán lên…vẫn như cũ, lá bùa bốc cháy như bị châm trên lửa.
Nó quá mạnh! Trí lùi lại phía sau, bàn tay nắm chặt con dao trong túi quần.
Nữ quỷ ngửa cổ lên trời, cất một tràng cười ghê rợn, tiếng cười lạnh lẽo vang dội bốn bức tường. Nó nhìn Trí, tròng mắt đảo không ngừng quanh hốc mắt, miệng toác ra cười đầy dị hợm.
Hạ vẫn ôm lấy bả vai đang không ngừng ứa máu, cô cắn răng chịu đựng cơn đau nhức từ vết cắn. Ông Tư dường như đã tỉnh táo lại, ông lo lắng nhìn vợ đứng cách đó không xa đang không ngừng run rẩy, miệng lảm nhảm những câu từ rối loạn khó hiểu.
Bà Hiền chỉ biết nắm chặt tay chồng, nhắm mắt thầm khấn vái Trời Phật thoát qua khỏi nguy hiểm.
Con quỷ nhìn về phía bà Hường, cất giọng nhừa nhừa đầy chế giễu:
“BÀ CÓ MUỐN GẶP CHÁU NỘI KHÔNG?”
“Cháu…cháu nội?” Bà lắp bắp lặp lại.
Nữ quỷ mỉm cười, vòng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng đầy trìu mến. Liền sau đó, bằng một tốc độ nhanh không tưởng, nó dùng tay thọc mạnh vào bụng, xé toạc lớp da xuyên qua tạo thành một lỗ lớn, máu ào ạt tuôn xối xả, đọng thành vũng lớn dưới chân. Mùi tanh tưởi hôi thối bốc lên từ vũng máu đen đúa.
“Ối!”Bà Hiền kêu lên thản thốt khi nhận ra, lẫn trong vũng máu tanh hôi kia có thứ gì đó trắng trắng, ngọ nguậy….
Ông Toàn kinh hãi hét lên:
“GIÒI, LÀ GIÒI!!”.
Từ trong khoang bụng, nó lôi ra một bào thai nhỏ xíu, đỏ hỏn, còn chưa hình thành đầy đủ hình dạng con người. Nữ quỷ dịu dàng ẵm bào thai vẫn đang lòng thòng cuốn rốn trên tay, đưa qua đưa lại, miệng cất lên tiếng hát ru đầy ai oán:
“Ầu ơi, con ngủ cho ngon…..
Để cha để mẹ của con đi cày….
Ầu ơi, con ngủ giấc lành…..
Để mẹ gánh nước tuới hành tưới dưa…..”
Cảnh tượng quỷ dị trước mặt khiến cho ai nấy đều xanh lét. Bà Hiền đè tay trước ngực, kiềm chế cơn buồn nôn trực trào ra khỏi cuống họng.
Ông Tư mặt cắt không còn giọt máu, ông đau khổ nhận ra trên tay con quỷ chính là đứa cháu nội duy nhất của mình…nhưng đã không còn nữa. Một sự dằn vặt xót thương dâng lên trĩu nặng nơi đáy lòng người đàn ông già nua.
Sau tiếng hát ru thê lương, con quỷ quay phắt đầu về phía bà Hường. Nó lướt người đến gần, hai mũi chân chúi xuống, bay là là trên mặt đất. Nó dừng trước mặt bà ta, cất giọng ngọt ngào:
“BÀ NỘI ƠI….BÀ BẾ CHÁU ĐI NÀY…”
Cả người bà Hường run rẩy kịch liệt, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Bà ôm đầu lắc lia lịa:
“Không! Không!!! Đừng qua đây!”
Giọng nói lại vang lên:
“BÀ NỘI ƠI….BÀ BẾ CHÁU ĐI NÀY…”
“Đừng qua đây….Đừng qua đây……!!!”
Con nữ quỷ chợt trầm giọng. Nó gầm lên giận dữ:
“ BẾ – CHÁU – ĐI !!!”
Nói rồi, nó thả rơi tự do đứa con đỏ hỏn trên tay xuống đất. Khi sắp chạm nền nhà ẩm ướt, bào thai dột nhiên biến thành làn khói mỏng, tan biến vào hư vô.
Con quỷ lại rú lên cười. Có vẻ nó thích thú với trò mèo vờn chuột lắm. Nó thích thú khi được gặm nhắm nỗi khiếp sợ của bà Hường – người đã đẩy mẹ con nó vào cái chết!
Bà Hường như muốn ngất lịm đi vì sợ. Bà chắp hai tay vào nhau để trước ngực, miệng không ngừng:
“Cô xin lỗi Dung ơi! Là cô không đúng, năm xưa đã hại chết con…Cô sai rồi…tha thứ cho cô đi con!”
Nhưng dường như nữ quỷ không còn hứng thú đùa giỡn với bà ta nữa. Nó đảo tròng mắt trắng dã quanh phòng rồi dừng lại trên người Hạ, miệng banh ra cười khằng khặc:
“À…KIA RỒI…..CÔ DÂU CỦA CHÚNG TA KIA RỒI……HÁ HÁ HÁ…”
Ông Toàn giật thót mình, vội vàng lách người chắn trước mặt con gái. Ông gấp gáp:
“Đừng, xin đừng làm hại con gái tôi!”
Con quỷ không hề để ý gì đến lời van xin từ người cha khốn khổ, nó chỉ chăm chăm nhắm vào con mồi. Bộ áo dài cưới đỏ đến chói mắt trên người Hạ càng làm nó trở nên khát máu. Nữ quỷ kéo lê mũi chân về phía Hạ, cái lưỡi gớm ghiếc lại bắt đầu từ hốc miệng thò ra, ngoe nguẩy như loài rắn rết không xương, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng “khè…khè…” trầm đục.
Trí vẫn nắm chặt con dao, trong đầu không ngừng suy tính. Cách đây vài ngày ngắn ngủi, anh đã gọi vong một lần. Đây là một trong những tà thuật gọi hồn mạnh nhất, cần phải dốc toàn sức lực và ảnh hưởng rất lớn đến nguyên khí. Vài ngày là hoàn toàn không thể hồi phục sức lực. Nếu như lúc này, anh lại tái sử dụng thuật xuất vong…thật không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Hạ đã mệt lả người vì mất máu, vết cắn lại không được khử trùng đúng cách nên bị nhiễm trùng. Nhiệt độ cơ thể cô ngày một tăng, mắt nhòe đi vì hơi nước trong cơ thể bốc lên.
Từ phía sau, cô thấy vai ba mình run lên. Cô biết ông sợ lắm, cô cũng biết dù cho có chuyện gì xảy ra, ông cũng vẫn sẽ chắn phía trước, dùng thân mình bảo vệ cô. Hạ thấy mình yếu đuối quá, cô không muốn lôi kéo ba mẹ và người thân vào những nguy hiểm khó lường như thế này, nhưng sao số phận lại trớ trêu, sinh cô ra định sẵn là người mạng âm – miếng mồi ngon cho quỷ dữ. Nước mắt lại không tự chủ dâng lên, uốn quanh viền mi rồi lăn dài trên gò má.
Khi chỉ còn cách cha con Hạ vài bước chân, nữ quỷ dừng lại. Thân hình nó trôi dạt lềnh bềnh trong không trung như một trái bóng bay không trọng lượng.
Con quỷ cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ, nó cất giọng nhẹ tênh đầy mê hoặc:
“LẠI ĐÂY NÀO…..HẠ ƠI……LẠI ĐÂY NÀO…….”
Lại là thuật thôi miên mà nó đã sử dụng để làm mù mờ đầu óc vợ chồng ông Tư. Trí quát lớn:
“NHẮM MẮT LẠI!!!”
Nhưng…đã không kịp. Đôi mắt Hạ dần trở nên đờ đẫn và trống rỗng. Cô như lạc vào một giấc mơ rất đẹp. Nơi đây tràn ngập sắc hoa, thoang thoảng hương hoa nhài dịu nhẹ trong gió….Ở trước mặt, ba mẹ đang mỉm cười tươi rói, vẫy vẫy tay về phía cô rồi quay lưng bước đi. Ba mẹ…chờ con với! Cô chạy nhanh về phía hai người….
Hạ từ từ từng bước tiến về phía nữ quỷ vẫn đang nỉ non những lời dụ hoặc:
“LẠI ĐÂY…….LẠI ĐÂY NÀO…….”
Hai vợ chồng ông Toàn phát hiện ra điều bất thường ở con gái. Hai mắt Hạ trống rỗng, nhìn vô định vào một điểm nào đó, hai chân như bị ai điều khiển, từng bước lại từng bước chăm chăm đi về phía con quỷ.
Ở phía sau nữ quỷ, Trí gào lên:
“GIỮ CHẶT CÔ BÉ LẠI! NHANH !!!!!!!!!!!”
Ông bà cuống cuồng nhào vào giữ chặt con gái lại. Ông Tư tuy sức yếu nhưng vẫn ráng cắn răng, hai cánh tay gầy guộc níu chặt bả vai Hạ.
Không biết sức lực từ đâu, Hạ trở nên rất khỏe. Cô bất chấp mọi nỗ lực lôi kéo của mọi người, xăm xăm bước đi. Bà Hiền gào khóc trong bất lực:
“CON ƠI, TỈNH LẠI ĐI CON!”
Con quỷ đã dùng thuật thôi miên, đưa Hạ vào một ảo ảnh không hề tồn tại. Dù cho có người gào thét hay làm bất cứ điều gì, cô vẫn sẽ không thể tỉnh. Trừ khi, cô tự mình dứt ra được khỏi những ảo ảnh đó, hoặc, con quỷ phải bị tiêu diệt.
Trí vội vã rút dao găm ra, trên lưỡi dao sắc lẹm ánh lên một màu đỏ nhàn nhạt được khắc những ký tự kì quái khó hiểu. Đầu anh hơi cúi xuống, miệng liên tục lẩm bẩm liến thoắng những câu bùa chú bằng tiếng Phạn và lặp đi lặp lại không ngừng…
Hạ đã bước đến sát trước mặt nữ quỷ. Cô đờ đẫn đứng bất động. Từ trên đỉnh đầu, một luồng hơi lạnh lẽo đến cùng cực phả ra từ miệng nữ quỷ, mang theo mùi tanh của máu, bùn đất, và cả rong rêu… Nó cúi người xuống, thầm thì vào tai cô:
“XEN VÀO TÌNH YÊU CỦA TAO…THÌ PHẢI CHẾT!”
Nói rồi, cái lưỡi dài đến dị hợm của nó lại càng dài ra, đầu lưỡi đỏ như máu chẻ ra làm hai như loài rắn độc. trườn quét trên khuôn mặt không cảm xúc của Hạ, nhớt nhợt, hôi hám.
Lưỡi dao trong tay Trí nóng lên và rung lắc dữ dội. Thời cơ đã đến! Anh giơ cao tay, hướng mũi dao về lồng ngực mình, dùng sức định đâm xuống…
Bỗng từ góc nhà, một bóng người từ đầu đến cuối vẫn thu mình trong bóng tối, im lặng không một tiếng động khiến cho người ta quên đi sự hiện diện của mình, nhanh như một cơn gió lao thẳng ra, nhảy phóc lên lưng con quỷ, miệng không ngừng cắn xé từng tất da thịt của nó.
Trí sững sờ. Bàn tay cầm dao từ từ buông thõng xuống…
Riêng bà Hường như cũ vẫn ngồi thu lu một chỗ, hai tay ôm đầu gục vào tường, miệng lẩm nhẩm loạn xạ, những người còn lại cũng đều sững sờ.
Ông Tư và vợ chồng ông Toàn choáng váng mặt mày, không tin vào mắt mình khi nhận ra “cái thứ” bám trên lưng con quỷ, không ngừng nhe hàm răng nhọn hoắc lởm chởm cắn mạnh xuống, rứt từng tảng da thịt nhai ngấu nghiến với vẻ mặt đói khát, chính là ông Năm!
Bà Hiền lấy tay bụm miệng, hết nhìn ông Năm rồi nhìn qua Trí, giọng bà run đến độ khó nói được rõ ràng:
“Ông…ông Năm….cậu Trí…..ba cậu…….”
Trí nhìn bà, khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên ba anh xuất đầu lộ diện trước mặt người khác ngoài anh với hình dáng KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI. Anh biết là do ông lo lắng cho mình, ông biết nếu Trí tiếp tục sử dụng thuật gọi vong sẽ không thể cầm cự nổi, rất nguy hiểm cho tính mạng. Anh cảm thấy hổ thẹn vì sự sơ suất của mình khi không tìm hiểu rõ uẩn khúc trong cái chết của Đạt, vô tình đẩy Hạ và cả những người khác vào nguy hiểm.
Làn da của ông Năm đã tách ra hoàn toàn với lớp cơ thịt bên trong, bị mắc lại nơi đỉnh đầu không thể tuột ra khỏi cơ thể, nó phồng lên và chảy xệ xuống, làm khuôn mặt ông biến dạng hoàn toàn. Ông đang dùng những đầu móng tay bén ngót và nhọn như đinh sắt cắm sâu xuống, bám chắc trên lưng nữ quỷ, khuôn mặt nhỏ thó chằng chịt những đường gân máu chồng chéo lên nhau vô cùng đáng sợ.
Con quỷ hoàn toàn bất ngờ trước sự tấn công của ông, nó tức tối giãy dụa trong đau đớn. Có thể chạm được vào quỷ, chỉ có thể là quỷ!
Không những vậy, một con quỷ mạnh và khát máu đến như thế, không chỉ là quỷ, mà còn là quỷ ký sinh!
Nữ quỷ khổ sở vật lộn trong đau đớn. Tiếng “bựt…bựt..”vang lên lạnh gáy….
Đột nhiên, một tiếng nói vang lên, tách biệt giữa khung cảnh hoảng loạn. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và từ tốn:
“ĐỪNG GIẾT VỢ CON…CHÚ NĂM!”
Tiếng nói như phát ra từ bốn bức tường, xa xăm mông lung nhưng lại gần ngay bên cạnh. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tấm di ảnh của Đạt tỏa ra một làn khói trắng mờ ảo, trong suốt…

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận