Home Truyện Ma Người Khăn Trắng Truyện Ma Người Khăn Trắng Phần 4

Truyện Ma Người Khăn Trắng Phần 4

Rồi cũng đến lúc ông Hoàng Huy quay trở về giữa thời điểm Hương Lan đang hết sức bấn loạn. Thật ra cô không còn can đảm để có thể đối diện với cái xác của Diễm Hà nên sáng nay vừa đặt chân đến cửa hiệu, trông thấy cảnh tượng trên Hương Lan đã choáng váng ngất đi. Trước khi chực té xuống cô có cảm nhận bàn tay ai đó đã đỡ mình. Chắc chắn là Tuấn Khanh vì anh ta hứa luôn sát cạnh bên cô để bảo vệ. Cầu mong rằng anh ta không đem cô đặt vào nằm kế bên cái xác chết đáng sợ kia. Trước khi thật sự không còn hay biết gì, Hương Lan đã ước muốn điều tốt lành, nhưng khi cô vừa hé mắt tỉnh lại thì hỡi ôi y như rằng cô đang nằm song song cạnh xác của cô người mẫu vắn số. Lần này Hương Lan ngỡ cô sẽ tiếp tục ngất và không chừng còn vĩnh viễn chẳng bao giờ tỉnh lại. Vậy mà oái oăm thay cô chỉ cứng đờ người, mắt mở to nhìn nhận sự việc và chịu đựng trong trạng thái khủng hoảng tột cùng. Dù không bật nổi thành tiếng, thâm tâm của Hương Lan cũng ngầm mắng Tuấn Khanh xối xả. Đúng là đồ quỷ tha ma bắt, có xé tên con trai này ra tới hằng trăm mảnh cũng không làm cho cơn giận của cô nguội lại. Đang trong lúc sắp buông xuôi với cái chết ập đến thì cô nghe tiếng nói của một người:
– Đã tỉnh rồi đó à.
Ma. Liệu có phải là hồn ma Diễm Hà đang muốn cột vấn cô chăng? Nhưng âm điệu này đâu phải của cô ta mà dường như là tiếng nói cứng nhắc của đàn ông. Hay là Tuấn Khanh? Cũng chẳng phải nốt. Đôi mắt Hương Lan tỉnh táo hơn thần trí và cô đã nhanh chóng nhận ra kẻ đang hỏi chuyện mình:
– Ồ, ông chủ.
Đúng thật là ông Hoàng Huy đã về, đang ngồi ở chỗ chiếc bàn duy nhất dành cho cô trong cửa hiệu với thái độ khá lạnh lùng, thậm chí như không quan tâm tới sự việc xảy ra khi ông ta đi vắng, kể cả chuyện đổ vỡ ngay trước mặt. Ông Hoàng Huy hất hàm sau khói thuốc vừa nhả ra:
– Cô Hương Lan hết mệt rồi thì hãy ngồi lên đi.
Cơn khiếp hãi vừa tạm lui thì nỗi lo sợ bị khép tội bao trùm lấy Hương Lan khiến cô không thể cựa quậy nổi cứ giữ nguyên tư thế nằm ngửa bên cạnh xác chết và những mảnh vỡ thạch cao. Ông Hoàng Huy lại giục:
– Cô không nghe thấy tôi nói gì hả?
Cố gắng lắm Hương Lan mới có thể bật dậy khỏi chỗ nằm, gương mặt cô hớt hải không còn chút thần sắc. Hai cánh môi của Hương Lan run lập bập:
– Ông chủ cứu tôi với!
Ông Hoàng Huy vẫn ngồi yên trên ghế, cặp chân mày hơi nhíu lại:
– Cô đang gặp nguy hiểm gì mà phải cầu cứu loạn xạ lên?
Chưa thể tìm được sự bình tĩnh cho mình nên bộ dạng của Hương Lan có vẻ thất thần, hớt hải. Cô bật dậy chạy tới gần ông Hoàng Huy thở dốc, tay chỉ vào pho tượng thứ hai mươi sáu đã biến thành đống đổ nát lẫn lộn.
– Có người chết!
Lúc này ông Hoàng Huy mới chận đứng lời cô lại bằng cái phác tay đầy mệnh lệnh:
– Cô im miệng. Muốn kể lại vấn đề thì cũng phải có đầu đuôi.
Nhưng đà nói của Hương Lan cứ trào ra như mạch nước vừa bị phá thủng:
– Ông biểu tôi im sao được. Bên trong pho tượng của ông có chứa xác người.
Ông Hoàng Huy bỗng chồm lên kéo Hương Lan ngã vào lòng mình rồi dùng tay bịt chặt lấy miệng cô. Một cử chỉ mà từ lúc đến làm việc ở đây, lần đầu tiên Hương Lan thấy. Cô ra sức vùng vẫy:
– Buông tôi ra!
Trong mắt ông Hoàng Huy như có một tia chớp lóe lên rồi sau đó dịu lại. Ông thả lỏng bàn tay, giọng trầm trầm:
– Cô mau trấn tĩnh lại, đừng quá xúc động không nên đâu.
Thoát ra khỏi sự kiềm giữ của ông Hoàng Huy, tinh thần Hương Lan càng xáo động dữ dội. Cô vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết:
– Hu hu hu, nơi này đáng sợ quá. Tôi sẽ không làm việc cho ông nữa.
Vẻ mặt ông Hoàng Huy đầy lo lắng:
– Cô Hương Lan, tôi hy vọng cô chỉ nhất thời nói thế! Tôi đang rất cần cô giúp việc cho tôi mà.
Hương Lan khóc lớn hơn:
– Tôi không làm tròn trách nhiệm ông giao đâu. Tôi đã làm bể pho tượng mà ông ưng ý nhất.
Tưởng Hoàng Huy sẽ nổi giận nhưng nào ngờ ông lại tỏ ra điềm nhiên, chỉ dịu giọng hỏi cô:
– Pho tượng bị đổ bể đã lâu chưa?
Sực nhớ tới sự sắp đặt của Tuấn Khanh, Hương Lan vội nương theo màn kịch mà cả hai đã dàn dựng. Đôi mắt mọng nước của cô lấm lét liếc nhìn vô chỗ xảy ra sự cố:
– Dạ thưa, mới chiều qua.
– Có nghĩa là cô đã tông vào nó à?
– Tôi đâu có sức mạnh để xô đổ được pho tượng.
– Vậy thì nguyên cớ gì?
Hương Lan ấp úng vì sợ hãi:
– Vấn đề không phải do tôi gây ra đâu ạ. Chiều qua có một tên côn đồ vào đây chọc ghẹo tôi, bị tôi mắng hắn đã phá phách cửa hiệu làm đổ vỡ lung tung.
Ông Hoàng Huy không quan sát cửa hiệu mà chỉ nhìn dán vào cô:
– Có chuyện đó nữa ư?
– Tôi đâu dám lừa dối ông. Ngoài pho tượng còn hỏng thêm chiếc tủ kính chỗ kia nữa. Ông thấy đó! Mảnh vỡ bắn lung tung làm tôi bị chảy máu. Nhưng điều khiến tôi sợ hãi nhất là…
– Pho tượng bị bể ngoài cô ra, tên côn đồ ấy có thấy không?
Gương mặt Hương Lan chợt ngẩn ngơ:
– Thấy gì cơ?
Bờ môi ông Hoàng Huy như mím lại:
– Thấy cái điều mà cô cho là sợ hãi.
Hương Lan chớp thật nhanh rèm mi, hơi thở thật khó khăn:
– Chắc chắn hắn không biết việc pho tượng chứa xác người đâu. Tôi thấy hắn đẩy mạnh tay rồi bỏ chạy khỏi đây liền.
– Cô nhìn thấy cái xác này chiều qua hay chỉ mới?
Hương Lan đáp nương theo câu hỏi:
– Tôi vừa thấy nó nên đã sợ hãi ngất đi. May mà ông xuất hiện kịp thời, nếu không chắc tôi sẽ chạy ra khỏi cửa hiệu la ầm lên quá.
Ông Hoàng Huy cũng gật gù:
– Kể ra thì may thật. Tôi xuống xe đúng lúc cô mở cửa hiệu bước vô.
– Ông là người đã đỡ tôi?
– Tôi làm theo phản xạ chứ không có ý xấu.
– Cớ sao ông lại đặt tôi nằm gần cái xác kia?
Sự bất mãn nơi Hương Lan trào ra nhưng dáng điệu ông Hoàng Huy rất thản nhiên:
– Nằm đó cũng tốt có gì ghê gớm đâu.
Hương Lan há hốc mồm:
– Trời ơi, ông nói thế mà nghe được.
Sắc mặt ông Hoàng Huy bỗng trở nên lạnh lùng:
– Đối với tôi người sống mới đáng sợ, đáng đề phòng và xa lánh. Còn kẻ chết đi rồi họ trở nên hiền lành hơn, ngoan ngoãn và rất đỗi đáng yêu.
– Ông…
Không để cho Hương Lan thốt lên nỗi kinh sợ, ông Hoàng Huy cướp lời cô:
– Đừng nghĩ rằng tôi là một tên giết người rồi nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tởm lợm. Thật ra tôi đã cứu vớt đời cô ta.
Hương Lan dùng hai tay ôm ngực, môi bập bẹ:
– Ai? Cô ta là ai?
Ông Hoàng Huy khẽ hất cằm:
– Cái xác ẩn bên trong pho tượng thứ hai mươi sáu ấy! Cô là người mẫu Diễm Hà.
Cố tập trung bình tĩnh nhưng Hương Lan không tránh khỏi sự run rẩy từ trong ruột đẩy ra:
– Diễm Hà ư?
– Phải. Cô ta là một người mẫu khá nổi tiếng, nếu đam mê thời trang hẳn cô sẽ biết đến.
– Ồ, không. Tôi chỉ là cô gái quê mùa xuất thân từ tỉnh lẻ, tôi chẳng biết tên tuổi hay sự nổi danh của bất cứ ai nơi thành phố này cả. Tôi nhìn thấy cô gái này mới chỉ một lần khi cô ta đến tìm ông.
Ông Hoàng Huy buông giọng nói của kẻ sát nhân:
– Đó là ngày cuối cùng cô ta không còn trở nên hợm hĩnh, kiêu căng. Phụ nữ đẹp thường là những kẻ chuyên gieo khổ cho người khác. Nhất là bọn đàn ông bất hạnh có số phận nghiệt ngã giống như tôi…
– Ông…
Không kiềm được tiếng kêu, Hương Lan lại để cho nó bật ra nhưng cô vẫn bị ngăn:
– Muốn nghe trọn câu chuyện thì hãy vào trong nhà với tôi. Cô là người phụ nữ duy nhất tôi thổ lộ tất cả những nỗi niềm.
– Nói ở đây cũng được cần chi phải vào trong. – Hương Lan thụt lùi vài bước chân.
– Cô sợ tôi sẽ làm hại cô chăng?
– Dù ông có buồn tôi cũng công nhận điều ấy!
– Nhưng nói ở ngoài này không tiện lắm. Tôi muốn cô biết rõ về tôi để thông cảm cho tôi hơn.
– Thông cảm điều tồi tệ mà ông đã gây ra ư?
Tiếng ông Hoàng Huy chất chứa nỗi ngậm ngùi:
– Theo tôi điều tồi tệ nhất trên đời là làm một con người thiếu may mắn.
– Ông không cảm xúc gì trước cái chết của người khác?
– Ai nói rằng tôi không cảm xúc chứ. Có điều họ cần phải biến mất khỏi cuộc sống này để bớt gây tổn hại cho những người đàn ông.

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận