Home Truyện Ma Kinh Dị VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT..

VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT..

…Trong bóng tối tĩnh lờ, nhóm người đi lủi thủi và lần theo dấu nhau bằng những tiếng chân lệt xệt bùn đất. Bốn chiếc áo mưa đều cố ý một màu đen tuyền, lặng lẽ lẫn vào đêm. Vào đến phố, người đi đầu dừng lại, nói rítqua kẽ răng “Prey Veng. Bảothằng cao kều kia đi cách ra,khỏi gây sự chú ý”. Người khổng lồ đi sau cùng áng chừng hiểu, tụt lại đằng sau một khoảng. Họ áp sát vào các bức tường nhà, chui đầu sâu trong lớp mũ nylon, tuồng như chiếc áo mưa là một thành luỹ rất đỗi an toàn.

vong hon

Những mái nhà Prey Veng chìm trong màn mưa đặc quánh, im lìm như chưa từng có sự sống. Ðến một khúc quanh tồi tàn, người đi đầu dừng lại vài giây định hướng rồi đi tiếp, mặt cúi gằm nhưng đôi mắt đảo liên tục quan sát. Một ngôi nhà hiện ra trước mặt, bNn thỉu hệt những ngôi nhà khác trong phố nhưng dưới mái hiên rộng rãi trước nhà tụ tập một lũ người nằm ngồi vạ vật. Thấy có người đến, họ ngồi bật cả dậy, bu lấy chân đám khách lạ. Lũ người ngợm có vẻ khiến người thứ ba hơi rùng mình. Người này lùi lại một chút để tránh những thân hình rách rưới, những cái đầu nghẹo sang một bên đầy dớt dãi, những ánh mắt hoặc điên dại hoặc giận dữ. Họ im lặng như từ nấm mồ chui lên nhưng hết sức chăm chú nhìn những người mới đến. Người đi đầuvẻ không để ý, tiến thẳng vào trong ngõ rồi chui vào một cánh cửa nhỏ nằm bên tay trái. Một gã đàn ông đầu tóc rối bù đang ngủ gà gật trên chiếc sôpha rách thấy có tiếng động mở choàng mắt. “Cho hai phòng. Chế độ như mọi khi”, vẫn người bannãy lên tiếng. Gã kia trả lời bằng tiếng Việt rành rẽ”Tầng hai. Phòng cuối cùng”.Không ai bảo ai, họ tự động chui vào phòng của mình. Khi gã khổng lồ vừa đưa tay chốt cửa, người thứ ba vẫn để nguyên áo mưa, sụm xuống đất rên rỉ “Ôi mẹ ơi”. Gã

khổng lồ không nói không rằng, giúp người bạn cùng phòng cởi áo mưa, rồi rút cục cũng thốt lên được một câu “Bảo, it just started.”

Mọi sự chỉ mới bắt đầu. Chính xác thì nó bắt đầu từ lời đề nghị kỳ quái của Aston Wilkinson. Sáng đó Bảođến toà soạn từ rất sớm vì được báo trước sẽ có khách tới thăm. Ðích thân tổng biêntập ra tiếp rồi giới thiệu với mọi người “Ðây là anh Aston Wilkinson, phóng viên chiến trường kỳ cựu. Tôi mong rằng các bạn sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ anh ấy” và tiếp tục quay sang Aston “Còn đây là cô Thu Bảo, mới vào nghề nhưng tiếng Anh rất giỏi. Cô ấy sẽ giúp đỡ anh trong những ngày lưu lại Sài Gòn”. Aston mỉm cười thân thiện. Anh ta khoảng ngoài bốn mươi, vóc dáng cao quá khổ ngay cả so với người phương Tây, khuôn mặt bìnhthản, không đẹp, không xấu và có vẻ dễ mến. Bảo đã lênkế hoạch từ trước, sẽ dẫn Aston dạo quanh Nhà thờ Ðức Bà, Dinh Ðộc Lập rồi ChợBến Thành… nhưng không ngờ anh ta từ chối, nói sẽ tựđi một mình. Bảo nhún vai. Thu Bảo có nhiều kinh nghiệm trong những cuộc giao tiếp kiểu này. Ðàn ông nhìn thấy cô phần nhiều sợ chết khiếp. Bảo có dáng người cao lớn, đôi vai vuôngrộng như đàn ông, mặt cũng vuông to, mắt xếch, lông mày rậm. Tuy nhiên giọng nóithì dịu dàng và rất nữ tính. Cô được phân công phụ tráchmảng việc mà không ai muốn nhận, đấy là điểm tin và bìnhluận về tình hình an ninh trong ngày. Ðương nhiên sáng nào cũng phải tiếp xúc với những xấp hồ sơ nhẹ thì trộm cắp, nặng thì cướp giật, cưỡng hiếp, dằn mặt. Hồi còn đi học, Bảo có biệt danh là Bảo quái vật, đủ thấy người ta sợ Bảo là chính còn Bảo chưa hề biết sự thứ gì. Hai hôm sau, Astonchủ động gọi điện cho cô, ngỏ ý muốn nhờ cô một việc.

– Tôi muốn sang Campuchia.

– Anh định đi bằng đường nào?

– Ðường bộ.

– Anh xin visa chưa?

– Chưa có.

– Ồ.

– Nhưng tôi không định xin visa. Tôi muốn vượt biên.

Bảo suýt sặc ngụm cà phê trong miệng ?Anh hài hước thật.?

– Tôi không đùa. Tôi biết có những vụ vượt biên trái phép nho nhỏ và muốn đượcđi cùng. Ðó là nguồn tư liệu sống tuyệt vời, Aston bình thản nhấp cà phê.

– Anh điên rồi. Không thể được.

– Về mặt nguyên tắc thì không được. Nhưng bất kỳ lằn ranh nào trên trái đất này đều có thể vượt qua. Miễn là biết cách.

– Tôi chịu.

Aston nhún vai “Vậy mà tôi cứ tưởng… cô là nhà báo”. Bảo nóng mặt “Không phải tôichịu… không biết cách, mà tôikhông muốn nhúng vào việc này. Tôi đang có vị trí, không thể chỉ cho người khác những việc phi pháp”. Aston mỉm cười “Cô có thể đicùng tôi”. Bảo trố mắt “Anh điên à? Càng không thể được”. Aston quả là người biết thuyết phục, ngay cả những việc phi lý nhất. Do đó, Bảo hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về những chuyện anh ta kể sau này. Máu phiêu lưu của Bảo bị kích động. Cô nhớ ra thằng em họ xa dưới Tây Ninh. Trường hơn Bảo đến chục tuổi, là một thứ bệnh dịch màcả họ đều tránh…(còn nữa)

Theo dõi
Thông báo của
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận