Lúc này tôi cũng cảm thấy, mình không thể ở lại đây được nữa bèn cho chiếc xe nổ máy chạy vào một con hẻm cách đó không xa.
Tôi núp bên trong con hẻm tối đó đợi thêm một lúc nữa sẽ tìm cách đột nhập vào nhà của tên hai Hưng. Chợt tôi thấy một chiếc xe khác của hắn vừa mới đi ngang qua mặt tôi.
_Hóa ra anh hai đáng kính, mới đi ra ngoài về
tôi nhếch mép mỉa mai. Và cũng chẳng để cho cơ hội ngàn vàng này tuột mất khỏi tầm tay. Tôi nổ máy vít ga lao thẳng về phía chiếc xe của tên Hai Hưng. Rút súng, hướng thẳng về phía hắn.
_Đùng đùng,
Tôi nổ liên tiếp hai phát súng bắn thẳng vào đầu đúng cái lúc tên Hai Hưng vừa đặt chân xuống xe. Sau đó vặn hết ga lao đi trước sự ngỡ ngàng của đám đàn em của hắn..
Bọn chúng ngay lập tức nổ súng về về phía tôi nhưng đều hụt, một vài tên khác cũng lấy xe đuổi theo tôi. Nhưng tôi đã nhanh trí rẽ vào mấy con hẻm nhỏ, sau đó tẩu thoát.
Chiếc xe của tôi lái lao như điên trong thành phố để kịp về nhà để đưa con tôi đi, trước khi người của tên Hai Hưng đến tìm con bé. Sau đó tôi sẽ đi tự thú và nhờ người bảo lãnh cho con gái tôi về sống bên mẹ nó.
Đến bây giờ tôi phải tự mình thú tội. Rằng tôi không xứng đáng để giữ con bé ở bên cạnh mình.
Tôi lái xe về tới căn nhà của minh, từ ngoài cổng thấy mọi thứ bên trong nhà tối om. Đoán có chuyện chẳng lành, tôi rút súng ra lên đạn cẩn thận từng bước tiến vào bên trong nhà.
Vào đến nơi, một không gian yên tĩnh bao trùm khắp căn nhà như thể nơi đây đã bị bỏ hoang từ rất lâu, khiến cho tôi có một cảm giác bất an khó tả. Lần mò theo mép tường tôi mở đèn điện lên, ánh sáng màu vàng lập lòe mấy cái rồi soi sáng gian phòng khách. Ngay lúc đó đập vào mắt tôi là xác của bà bảo mẫu nằm trên vũng máu chết tốt.
Phần cổ của bà ta đã bị ai đó dùng dao cắt rất sâu đến lộ cả xương. Bỏ mặc cái xác bà ta nằm ở đó, tôi vội chạy lên phòng con mình co chân đạp tung cánh cửa. Trước mặt tôi căn phòng con gái bày đày đồ chơi nhưng con bé lại ở đó nữa.
Tôi điên cuồng chạy khắp các phòng để tìm kiếm con bé, nhưng đáp lại tôi vẫn là sự vô vọng. Con tôi đã biến mất khỏi căn nhà này, giờ này tôi một lần nữa lại phải cầu xin vào thế lực tâm linh. Mong sao…
_À đúng rồi, còn tầng hầm….. Tầng hầm
Tôi chợt nhớ ra nhà mình còn một cái tầng hầm, cũng rất lâu rồi tôi không xuống đó. vậy mà tôi lại quên mất.
Gần đây bà bảo mẫu cho con gái tôi có xin tôi cho bà ấy được sử dụng căn hầm để luyện một loại bùa phép nào đó, mà tôi nghe bà ta nói nó có Thể giúp cho con gái tôi mau khỏi bệnh hơn.
Tôi vội vàng lao xuống dưới đó với tốc độ nhanh nhất có thể. Rồi dùng hết sức đá bung cánh cửa sát.
Cánh cửa đập mạnh vào tường, nghe đánh “rầm” một cái. Đến lúc này mọi thứ xung quanh tôi, hoàn toàn sụp đổ. Đôi chân tôi không còn đứng vững khi thấy xác con gái mình bị chói trên một cái bàn.
Toàn bộ nội tạng của con bé đã bị ai đó lấy đi mất.
Tôi lao đến ôm con bé vào lòng không thể khóc thành tiếng, tôi cố gắng áp má mình vào mặt con mong…. Mà không giờ phút này, tôi không còn giám chờ mong một điều gì nữa, là tôi sai ngay từ đầu khi đã cố chấp dùng mọi biện pháp để giữ con bé ở lại. Để đến bây giờ cái lỗi lầm của tôi đã lấy đi mạng sống của đứa con gái tôi yêu mến nhất.
Tôi gào thét trong nỗi vô vọng, hai tay như kẻ điên đập vỡ hết tất cả những thứ. Mà tôi được biết đó là bùa phép, chợt tôi thấy từ bên trong một cái bình tôi mới ném xuống đất rơi ra một tờ giấy.
Tôi cúi xuống nhặt nó lên đọc những dòng chữ ghi trên đó.
“Cậu tư… nếu cậu đọc được những dòng này, có thể tôi đã bị bọn chúng giết chết. Tôi biết cậu sẽ oán trách tôi nhiều lắm khi tôi nói ra những điều này. Như cậu đã biết tôi một bà thầy pháp, nói về đạo hạnh thì tôi không dám so sánh với ai. Chỉ may mắn biết được một số phương pháp trị bệnh bí truyền, trong đó có một thuật mà người ta vẫn hay gọi là cải lão hoàn đồng. Nghe thì khó tin, nhưng nó có thể hồi sinh lại người đã chết. Năm đó cũng vì một cơ duyên, mà tôi đã cứu tên Hai Hưng một mạng. Sau khi tỉnh lại hắn ta biết được khả năng của tôi, nên đã uy hiếp tôi giúp hắn tăng cao tuổi thọ.
Vì để giữ lại tính mạng cho gia đình, tôi đành phải làm theo lời hắn. Nhưng khoảng thời gian gần đây thuốc của tôi ngày càng hết tác dụng, và hắn lại một lần nữa uy hiếp tôi. Chuyện gì đến cũng sẽ đến,
con gái cậu là một thứ thần dược dẫn thuốc tốt nhất trên thế gian…”
Đọc đến những dòng này nỗi uất hận trong tôi đã dồn lên đến đỉnh điểm. Tôi muốn giết bà ta một lần nữa, nhưng không bà ta đã phải trả giá. Tôi gạt đi hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, rồi cởi trói cho con gái ẵm xác nó về phòng. Tất cả hành động của tôi đều như một kẻ không có linh hồn.
Sau khi đặt con bé nằm lên trên giường, tôi kéo chăn đắp cho con. Đối với tôi trông nó lúc này dễ thương như một cô công chúa.
_ chúc con yêu của ba, ngủ ngon
tôi nói trong vô thức, rồi rời khỏi phòng. Trên dãy hành lang dài như vô tận, những hình ảnh chúng tôi hạnh phúc bên nhau cứ thế ùa về theo từng bước chân của tôi.
Tôi đã mất tất cả, vì cái gì? Tiền bạc hay địa vị, hay chỉ là sự đổ lỗi cho tất cả mọi thứ xung quanh tôi?
Về đến phòng, tôi ngồi xuống bàn mở nắp chai rượu tu một cách điên cuồng. Chợt tôi nhìn thấy cuốn lịch đặt trên bàn đang bị gió thổi bay, tôi bất giác đưa tay lên xé một tờ.
25 tháng 2 năm… đó là ngày cuối cùng, cha con chúng tôi gần bên nhau. Tôi dùng sức vo mạnh tờ lịch ném xuống đất.
Tôi từ từ mở ngăn kéo ra lấy lọ thuốc ngủ, dốc hết số thuốc trong đó ra bàn tay mình. Đoạn đưa ánh mắt mờ nhạt ngửa cổ nhìn lên ánh đèn một lần nữa.
Ánh sáng chói lóa lại che kín tất cả mọi vật xung quanh.
Tôi đánh rơi cuốn nhật ký đang cầm trên tay xuống nền nhà. Chuyện gì thế này, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Tôi chính tôi là một hồn ma, bị cuốn nhật ký này lấy đi hết trí nhớ.
Cô bé mặc váy đỏ, chính là gái tôi và cũng là một hồn ma, trong chính ngôi nhà này. Linh hồn con bé đã giúp tôi tìm lại ký ức qua những trang nhật ký. Lúc này tôi nhận ra mình còn rất ít thời gian để lựa chọn, trước khi rơi vào vòng lặp này thêm một lần nữa.
Nếu rời khỏi căn nhà này, tôi có thể rời khỏi đây để về cõi âm chịu những gì tôi đã gây ra. Nhưng nếu tôi làm việc đó, con gái của tôi sẽ mãi mãi tan biến.
Tôi không thể để điều đó xảy ra, với tôi chỉ cần một giây phút ngắn ngủi. Được nhìn thấy và nhận ra cô bé mặc váy đỏ trước mắt tôi chính là con gái của mình đã là quá đủ..
Bóng đêm bắt đầu kéo đến, vây kín lấy thân thể của tôi…
Tôi vừa mới thoát khỏi một cơn mộng mị, tôi nghĩ chắc là vậy. Bởi vì tất cả những gì tôi còn có thể nhớ được, chỉ là một màu đen. Nó chính xác nó là khoảng trống trong ký ức của tôi….
Hết