1
Lão Bảy Gù ngồi trong bụi cây cả buổi, nhìn ra ruộng khoai đang xanh rì lá bằng vẻ mặt đìu hiu. Con trâu quẩn quanh góc ruộng khoai, giương đôi mắt to và mỏi mệt nhìn gã. Gã cũng nhìn nó chằm chằm, mặc cho lũ vắt đang dần dần bu đến, khi mùi vôi trộn muối trên đôi giày vải của gã đã bay bớt đi. Lâu lắm, dễ đến mấy canh giờ, gã nhìn con trâu, rồi lại dáo dác nhìn quanh.
Làng Thanh Đa chiều nay chìm trong không khí bức bách. Trên nền trời đỏ quạch một màu mỡ chó báo hiệu một cơn mưa tầm tã sắp sửa ập đến bất kể lúc nào. Lão Bảy Gù ngó quanh một chặp. Không gian bao quanh mảnh ruộng hay cả ngôi làng giờ bắt đầu chuyển sang màu cỏ úa, không khí như đặc quánh lại, nền trời ầng ậng nước.
Núi rừng âm u cả mấy đời rồi, cây có thấy, chim có hay thì hôm nay lão Bảy Gù cũng phải lôi bằng được con trâu này về. Phía đỉnh trời thi thoảng nháng lên mấy vệt sáng, như muốn đổ mưa lớn. Càng tốt, mưa đi.. mưa đi. Lão Bảy Gù reo thầm, mưa to vào, để lão kéo con trâu kia về nhà, không một ai hay biết…..
Cơn mưa sầm sập từ lúc lão Bảy Gù nghiến răng chộp lấy sợi thừng, bắt đầu lôi lôi kéo kéo con trâu về làng, mới đầu nó có vẻ không muốn theo lão Bảy Gù về nhà, nhưng mưa to quá, con trâu cũng đành ngoan ngoãn lầm lũi bước bì bọp theo sau gã. Cái bụng ăn no cỏ của nó đã to lắm rồi,
– khà khà… ông mày sẽ nhốt mày ở cái lều trại ngoài rìa suối, người làng sẽ bớt dòm ngó hơn.
Vừa nghĩ lão Bảy Gù vừa hì hụi kéo con trâu, mặc cho mưa rót thẳng từ trời xuống đầu nhẹp ướt, mặc cho bùn lầy quấn chặt ống quần và đôi giày vải, lão Bảy Gù vẫn hớn hở đi, mang theo giấc mơ vừa trộm được về phía cuối làng.
Mưa tạt vào hiên, lũ gà mẹ, gà con nhao nhác giẫm lên chẳng mấy chốc thềm nhà biến thành bãi đất bẩn thỉu. Nồng nặc mùi chuồng lợn, át cả mùi rượu ngô đang bốc hơi nghi ngút từ cái nồi trên bếp.
Mưa thế này, sẽ xóa sạch vết chân trâu. Lão Bảy Gù mừng lắm.
Lão ngồi nhìn lom lom vào ngọn lửa, mắt lão cũng đỏ như hai hòn than, lóe ra những thứ toan tính mà chỉ cái đầu thâm u của lão mới biết. Dáng ngồi gật gù của lão tựa như con chim cú mèo cắm mặt trên cây xoan lúc chiều Đông. Gian bếp chật chội, thêm lão Bảy Gù ngồi chình ình chắn lối đi, thỉnh thoảng lão lại nhấp một ngụm chè đu đưa đựng trong cái cốc sứ cáu bẩn. Nói gì thì nói, có chật chội một tý nhưng đúng là ngồi bên bếp lửa, thỉnh thoảng nghe được tiếng vạt váy của vợ đang lượn qua, lượn lại sột soạt cũng có cái sướng, hơn chán vạn ngồi bụi cây rình trâu như hôm qua, để mưa ướt dầm dề, vắt cắn ngứa sưng cả bắp đùi.
Đã quen với kiểu dính chặt mông vào cái ghế mây của chồng mình, vợ lão cắm cúi dỡ mẻ ngô vừa đồ xuống, tãi ra cái mẹt to thỉnh thoảng lấm lét nhìn lão, rồi lại giỏng tai nghe tiếng thở phì phò của con trâu cái đang cột sau nhà. Lần này thì thị lo sợ thật rồi. Lão Bảy Gù có thói ăn cắp vặt. Lão trộm chó, bẫy mèo người ta chả nói làm gì, chứ trộm trâu thì giấu sao được làng trên xóm dưới. Làm sao giấu được qua con mắt của cụ chánh, của hương lý, của thầy cai và của mấy đội nhăm nhe mảnh đất nhà mụ.
Đúng là đỉnh núi Tà Cuông có sập xuống thì lão Bảy Gù cũng chẳng bỏ được thói ăn trộm, cối gạo ngoài suối của nhà ông Bản, em trai lão cũng luôn bị lão Bảy Gù thó trộm hơn chục cân gạo đầu mùa, lão múc rồi còn không thèm chống cái máng nước lên, để cái chày thì thụp nện boong boong vào lòng cối, khi ông Bản ra suối thì cả chày cả cối đã vỡ mất rồi.