Quỷ Hầu gầm lên, toàn thân tỏa khói đen, nhanh như chớp nó lao vào tấn công ba người, tức thì ông già tư và ông chú tám phóng ra cản lại.
Hai ông già này tuy tuổi tác đã ngoài lục tuần hết rồi nhưng do là nông dân lao động nên thân thể vẫn vô cùng cường tráng và nhanh nhẹn.
Chú tám tay không bắt kết ấn lao vào đánh nhau với quỷ Hầu, những chữ phù từ tay ông phóng ra xoay cuồn cuộn. Mỗi khi dính phù quỷ Hầu rú lên có vẻ bị đau nhưng cũng chẳng hề hấn gì với nó.
Bà con trong nhà nhìn ra chẳng thấy được gì, chỉ thấy ông chú tám lúc này cứ vung tay tới tấp về phía trước như đánh vào không khí.
Ông già tư tay cầm cây kiếm gỗ có cẫn viên ngọc trừ tà với một dòng chú Kim Cang được khắc bằng chu sa lao vào chém tới tấp. Mỗi đường kiếm đi qua kèm theo là một vệt sáng phi thẳng về phía quỷ Hầu.
Hai ông già cũng làm cho nó choáng váng né đoàn ko kịp, bị thương ko ít.
Nhân cơ hội đó ông già hai bắt đầu làm phép, ông cắt một đường trên đầu ngón tay cho chảy máu rồi khoáy vào bát nước đã yểm chú. Xong ổng cầm lên uống cạn rồi phun thẳng vào các hình nhân xung quanh, tức thì khói bốc lên nghi ngút và sau đó chúng bốc cháy.
Chưa kịp khai lệnh, trong lúc ông hai làm phép, ông già tư và ông chú tám đã thấm mệt. Quỷ Hầu vẫn còn rất mạnh, có lẽ do hấp thu tà khí quá nhiều nên những đòn tấn công của hai ông già chẳng là gì với nó.
Quỷ Hầu chỉ né đòn chứ ko hề đánh trả, khi thấy hai ông già đã đuối sức, nó lao đến chưởng thẳng vào ngực khiến hai ông văng ra xa lăng mấy vòng dưới đất rồi hộc máu.
Bà con lúc này sợ tái mặt, họ rất lo cho ông tư và chú tám như cũng chẳng dám bước ra ngoài. Thằng Bảy từ trong miếu thấy ông nội nó gặp nạn thì nóng lòng định lao ra cứu nhưng bị thằng Đặng lôi lại.
– Mày điên à! Mày ko nghe ông hai dặn gì rồi sao, ra đó chỉ có đường chết, mày phải sống để sau này còn trả thù cho cái xóm này.
Nghe thằng Đặng nói vậy nó cũng đành ngồi im mà nhìn ông nội nó rươm rướm nước mắt.
Quỷ Hầu tiến lại, nó đưa hai cánh tay to lớn đầy lông lá lên không trung rồi cất tràn cười khoái trá.
– Khà khà kha kha kha….hôm nay lũ chúng mày phải chết…..!
Tức thì ông tư và chú tám như bị một bàn tay vô hình nhấc bổng lên cao.
Thấy tình hình không ổn, ông già hai bỏ đàn lễ lao ra cứu hai ổng.
Cả xóm há hốc mồm khi ông hai chỉ một cái dậm chân mà đã phóng ngan qua đàn lễ một cách dễ dàng. Ông lấy trên bàn một cây roi rất dài, cán roi đã lên nước bóng lưỡn như đã từng được dùng nhiều lắm rồi.
Ông già hai quật tới tấp vào lưng quỷ Hầu, mỗi nhát quất là một lằng đỏ rực như nhung nham in hằn lên lưng, nó bị đau mà buôn tay ra, ông già tư và ông chú tám rớt từ trên cao xuống đất nằm bất động.
Quỷ Hầu quay sang nhìn thẳng ông già hai với vẻ mặt giận dữ.
– Thằng già kia! Mày được lắm!
Nói rồi nó lao vào đánh nhau với ông hai, chẳng ai ngờ rằng một ông lão ngoài tám mươi mà có thể chạy nhảy, nhào lộn mấy vòng một cách dễ dàng.
Quỷ Hầu cũng tung phép đánh trả, nó giơ bàn tay đầy móng sắc nhọn hướng thẳng mặt ông hai mà đánh. Nhưng thân thủ ông hai rất nhanh, ko chỉ né được những đòn tấn công của quỷ hầu mà còn quật roi cho nó thương tích đầy người.
Mỗi khi quỷ Hầu tung phép, ông già hai lại đưa một tay lên bắt ấn rồi vẽ vào không gian, tức thì một vòng tròn hiện ra cản lại được tất cả phép của quỷ Hầu.
Đánh một lúc cây roi chợt bị rẫy, ông hai lúc này cũng đã thắm mệt. Quỷ Hầu xoay ngược tình thế, nó hóa thành một luồng khói đen bay vòng vòng khiến ông hai lúng túng ko xác định được vị trí của nó.
Bất thình lình nó hiện ra sau lưng, vừa cảm nhận được liền quay phắc lại thì bị một chưởng của quỷ Hầu vào ngay ngực. Ông già hai bị đánh văng ra mấy thước, phun ra một đóng máu tương tự như ông già tư và ông chú tám.
Hai người đó lúc này vừa tỉnh lại, toàn thân rã rời, đang mơ màng thì thấy ông hai nằm bất động trên nền đất. Ông già tư cố gắng dùng hết sức bình sinh mà đứng dậy. Ổng quát.
– Này con nghiệt súc, hãy nhận lấy.
Nói xong ông tư móc trong túi ra một quả cầu, ấy được gọi là Tịch Hồn Châu ném thẳng vào quỷ Hầu. Quả châu bay tới và lớn dần, tức thì nó quay mồng mồng hút quỷ Hầu nhốt vào đó một cách nhanh gọn. Xong nó rớt xuống đất với kích thước lúc này to như một cái thúng. Ông già tư gục xuống lấy tay chống lên đất mà thở.
Thấy tưởng chừng như mọi chuyện đã xong, thằng bảy nóng lòng chạy ra chổ ông già tư xem xem ông nội nó có sao hay không. Thằng Đặng ko kịp cản nó lại, nó vừa ra tới nơi cất tiếng kêu ông nội! Ông già tư quay sang thấy nó thì xanh cả mặt, ổng la lên.
– Bây chạy ra đi làm cái gì? Mau đi vào trong nhanh!
Tức thì lúc này quả Châu nhốt quỷ Hầu lúc nãy nó run lên bần bật. Khói từ đó bốc ra nghi ngút, thằng bảy liền khựng lại, chưa kịp nói câu nào quả châu đã phát nổ.
Một luồng khói đen bay ra cất giọng cười ma quái rồi hóa thành thân xác của quỷ Hầu. Nó nhìn trầm trầm vào thằng bảy, ông già tư lúc này lấp bấp.
– Không! Không! Cúi xin ngài, ngài đừng làm hại đến nó….
Thằng bảy lúc này như chết đứng, ko hiểu sao bây giờ nó có thể nhìn thấy quỷ Hầu rõ mồn một.
Quỷ Hầu nghiên đầu nhìn, nó nhếch mép cười rồi nói cái giọng đầy sát khí.
– Hừm…ra là mày ở đây. Vậy thì tao khỏi mất công đi tìm.
Có lẽ quỷ Hầu đã sớm biết được sẽ có người xuất hiện để tiêu diệt nó nên mục đích nó đến đây là để tìm ra người này.
Thằng bảy cố rằn giọng.
– Ngươi…ngươi đừng làm hại đến các ông của ta. Nếu không ngươi, ngươi đừng trách!
Quỷ Hầu nghe thấy thì bật cười.
– Kakaka……dựa vào thằng nhóc như ngươi? Kakaka……
Sau tràn cười ấy, nó quay phắc lại nhìn thẳng vào mặt thằng bảy nhưng với vẻ mặt biến sắc đầy gian ác.
– Được! Tao sẽ cho mày đoàn tụ với bọn già này ở âm ti.
Nói rồi quỷ Hầu nó lao vào định tấn công thằng bảy. Ông già tư gào lên Không…..!
Tưởng chừng thằng bảy chắc chắn sẽ tiêu đời, nhưng không. Quỷ Hầu vừa lao đến, thằng bảy nhắm mắt lại ko dám nhìn, tức thì toàn thân nó phát ra một thứ ánh sáng chói cả mắt. Quỷ Hầu bị hất văng ra lùi lại mấy bước. Nó điên lên.
– Hừ……….mày, mày, sao mày có thể?
Thằng bảy cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, luồng sáng ấy thật kì lạ, nó như tiếp thêm sức mạnh cho ba ông già.
Ông tư cảm thấy toàn thân nhẹ hửng, mọi đau đớn vừa nãy tức thì biến mất. Chú tám và ông già hai cũng tỉnh lại, hai ổng đứng lên bình thường như ông già tư.
Ông già hai mới gật gù cười lên.
– Được lắm bây, được lắm.
Quỷ Hầu hôm nay mày tới số mày rồi.
Thằng bảy còn đang ngơ ngác, ba ông già liền hợp lại bắt kết ấn chéo tay với nhau như một hình sao rồi ngước mặt lên trời cùng đọc lệnh triệu hồi Thần Quyền về trợ lực.
Khói hương xong thấu
Nhật Nguyệt vọng cầu
Long chầu phụng múa
Quy tụ Thất Sơn
Điển thiên Chư Thần
Về đây ứng cứu…
Cũng may ông già hai ban nãy làm lễ đã xong, nên khi câu lệnh vừa đọc dứt, cuồn phong bắt đầu nổi lên, mây đen trên bầu trời tản ra nhường chổ cho một quầng hào quang giáng xuống.
Từ trên trời là ba vị tướng quân mặc kim giáp toàn thân tỏa sáng, tay cầm binh khí thật oai vệ. Họ cưỡi trên một đám bạch vân từ từ hạ xuống, chẳng khác gì trong phim ảnh.
Ba vị đó chính là Chư vị sơn Thần ở năm non Bảy Núi được ông già hai dùng thần quyền mời về đây ứng cứu.
Quỷ Hầu vừa nhìn thấy các vị sơn thần thì có vẻ hơi sợ. Nhưng nó vẫn còn bạo gan lắm.
– Hư! Lũ chúng bây ko làm gì được tao rồi lại kêu thần thánh tiếp tay à. Được! để xem, bọn thần thánh này có làm gì tao không!
Dứt lời quỷ Hầu phóng thẳng lên định tấn công chư vị đang đứng trên mây, chợt một tia chớp giáng thẳng vào nó.
Ấy là phép của Bạch giáp sơn thần, quỷ Hầu rơi từ trên cao xuống. Nó lắc lắc cái đầu như bị choáng rồi lấy lại tỉnh táo, nó lấy đà phóng lên một lần nữa.
Lần này Xích Giáp sơn thần miệng phun ra một luồng lửa tam muội vào thẳng quỷ Hầu. Toàn thân bốc cháy nghi ngút, nó rơi xuống đất lăn lộn đau đớn vì bị lửa trời thêu.
Lúc này Hắc giáp sơn thần hóa ra trên tay là một bảo tháp, ông ta ném bảo tháp ấy về phía quỷ Hầu.
Nó định bỏ chạy nhưng không kịp, tức thì bảo tháp biến thành khủng lồ từ từ hút quỷ Hầu vào bên trong rồi tự thu nhỏ lại rơi xuống đất.
Vị này nói bằng giọng âm vang.
– Hiện tại ta đã nhốt quỷ Hầu vào bảo tháp này, các người có thể yên tâm rồi đó.
Xong vị ấy hướng về phía thằng bảy rồi nói.
– Còn ngươi, tiêu diệt quỷ Hầu là thiên mệnh của ngươi, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi. Còn lại ngươi sau này phải tự lo lấy. Cố gắng lấy đủ công đức để được trở về…
Nói rồi chư vị hóa thành một luồng khói trắng sau đó biến mất. Mọi thứ trở lại bình thường, ông già hai đi lại cầm bảo tháp lên rồi cẩn thận đem đặt vào ngôi miếu.
Thằng bảy còn chưa hoàng hồn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nó đang nghĩ về câu nói của Hắc giáp sơn thần “Cố gắng lấy đủ công đức để được trở về”. Chuyện này là sao đây.
Nó chợt tỉnh khi nghe tiếng reo hò của bà con trong xóm, họ chạy ra tung hô ba ông già hết mực.
Ông già tư liền nói.
– Bà con khoan hả vội mừng, quỷ Hầu chưa bị tiêu diệt, nó tạm thời chỉ bị sơn thần nhốt lại thôi, tương lai có thể thoát ra. Nên bây giờ chúng ta còn phải trông chờ vào thằng bảy.
Ông già hai từ trong miếu bước ra, ổng cũng nói thêm.
– Trước mắt như vậy là mừng rồi, lúc nãy tao tính xém chết, không ngờ thằng bảy nó lại phát ra nguồn thần khí lớn đến như thế, lấn áp cả quỷ Hầu. Nhờ đó vết thương của chúng ta mới được chữa lành tức khắc.
Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về thằng bảy. Ông chú tám thở dài.
– Hazz….lần này khổ cho bây rồi con. Không ngờ bây lại mang cốt tiên, cuộc đời của bây còn gian truân dài dài.
Thằng bảy hỏi
– Gian truân là sao ông chú?
– Thì từ từ bây sẽ biết thôi. Tao cũng có biết đâu mà nói.
Ông già hai vò vò đầu thằng bảy mà cười nói.
– Bây yên trí đi, số của bây không chết được đâu mà lo. Thôi sóng yên biển lặng cả rồi, bà con về nhà ngủ đi. Thằng Đặng dí thằng bảy hai bây cũng ngủ cho sớm để ngày mai lên đường.
Mọi chuyện đã xong, mọi người ai về nhà nấy, tối nay có thể ngủ ngon rồi.
Đêm nay có lẽ người khó ngủ nhất chính là thằng bảy, nó cứ nằm chằn chọc qua lại, đầu thì nghĩ về câu nói của Hắc giáp sơn thần.
Nó đang lo, ko phải chùn bước trước thử thách nhưng đó là cái nổi lo tất yếu của một thằng thanh niên mới lớn lần đầu tiên đi xa rời tay mẹ. Rồi cũng chẳng biết bao giờ mới trở về, còn quỷ Hầu kia nó có thoát ra trước khi mình trở về hay ko? Rồi cái xóm này sẽ ra sao?
Chị Láng biết thằng bảy khó ngủ nên mới vỗ về nó.
– Ngủ đi con, mai còn lên đường nữa. Má biết bây đang lo, má cũng lo lắm. Mà thôi giờ số phận nó đã vậy rồi. Má cũng ráng vang vái ông bà, tía bây độ cho được thượng lộ bình an.
Thằng bảy quay sang ôm chặt mẹ nó.
– Má ơi, con không sợ gì hết, con đang lo khi mà con đi thì lỡ như quỷ Hầu nó lại thoát ra thì sao?
Chị Láng lúng túng cũng chẳng biết nói thế nào, chợt ông già tư nằm võng nãy giờ ở ngoài nghe hết, có lẽ đêm nay ông tư cũng khó ngủ.
– Bây lo chuyện đó làm gì, ở đây còn có tao dí ông hai, ông chú tám bây lo. Mà nó muốn thoát ra cũng ko phải dễ dàng gì đâu, pháp bảo của thánh thần chứ đâu phải người phàm.
Nghe vậy thằng bảy yên tâm, nó nằm một hồi rồi thiếp đi từ lúc nào ko hay.
Ông già tư thì vẫn nằm đó với bình trà, tay cầm điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm ra cánh đồng đang lác đác trổ đòng đòng, hương lúa non bay theo gió phảng phất vào nghe thật tươi mát lòng người cái hương vị của đồng quê.
Tiếng gà gáy sớm đã bắt đầu vang lên, ông già hai hôm nay đã dậy từ rất sớm ra ruộng thăm câu cá lóc. Nói gì chứ cái xứ này thì cá đồng bạt ngàn, ông hai chỉ cậm vài cần câu thôi cũng ngót mấy ký cá.
Sáng sớm đã nghe cái mùi cá lóc nướng rơm thơm lừng bay khắp xóm hòa lẫn với sương mai. Một hương vị làm tê tái lòng người gắn liền với tuổi thơ bao thế hệ.
Ông già hai rủ ông tư với chú tám qua lai rai vài ly để tiễn thằng bảy lên đường. Bà con hôm nay cũng chẳng ra đồng, từ sớm họ đã đi sang nhà ông hai để tiễn thằng bảy. Không khí sáng ấy thật nhộn nhịp làm sao.
Thằng bảy mặc bộ đồ mới do má nó may để dành tết mặc nhưng hôm nay sẵn việc hệ trọng nên cho nó mặc luôn.
Bà con xúm lại người thì cho mấy củ khoai để lên đường có đói mà ăn, người thì mấy trái bắp, trái ổi….tiền bạt thì họ cũng quyên góp hết cả rồi, nói chung dân miền Tây nặng tình nặng nghĩa lắm, có gì cho đó thôi, tiếc chi đâu.
Ông già hai kêu nó lại, ông móc trong túi ra một cái túi nhỏ đã buộc rất kỹ mà dặn dò.
– Đường đi lên đó thì dễ nhưng để tìm được thầy hay ko nó còn là cơ duyên của bây. Hãy cầm lấy cái vật này, nhớ kỹ khi nào gặp người bây cảm thấy có duyên với người đó thì hả đưa cho họ coi.
Thằng bảy đưa hai tay nhận lấy rồi dạ một tiếng. Ông nội nó cũng dặn thêm.
– Đất Thất Sơn tuy là đất Phật nhưng nó cũng chẳng phải là lành đâu. Tụi bây phải hết sức cẩn thận, khi mà nguy nan quá thì hãy tìm về núi Két, đến tổ đình chùa Thới Sơn mà xin giúp đỡ.
Hãy nói bây là cháu nội của Tư Cồ, các đồng đạo của tao năm xưa sẽ biết ngay mà giúp đỡ bây, dân ở đó thân thiện lắm, sống có tình có nghĩa.
Ông chú tám cũng đưa nó một bức thư rồi nói.
– Ông chú có việc nhờ bây, đến đó có gặp người tên là Tứ Nương thì hãy đưa bức thư này cho bã dùm tao.
Hazz…cũng ko biết bã còn sống hay không nhưng mà thôi thì hữu duyên vậy.
Ông già hai quay nhìn thằng Đặng, rót đưa cho nó ly rượu rồi nói.
– Bây uống dí ông này đi, ông phó thác trách nhiệm bảo vệ thằng bảy cho bây hết rồi đó. Liệu mà coi chăm sóc em nó, nó còn chưa trải sự đời nhiều đâu, ra đường ắc sẽ gặp chuyện, bây thì lớn rồi, hãy chỉ dạy em nó.
Thằng Đặng hai tay cầm lấy ly rượu, nó uống một hơi cạn sạch rồi nói.
– Dạ ông hai cứ tin tưởng con, lần này đi là vì bà con, con sẽ ko tầm phơ tầm phào nữa đâu.
– Ừm….bây nói vậy thì ông cũng yên tâm. Thôi hai anh em bây lên đường đi.
Thế là mọi người tập chung ra bến sông để tiễn hai anh em nó lên đường.
Cái nắng ban mai đã bắt đầu rắc dần, chiếc xuồng ba lá nhỏ của anh sáu đưa tụi nó ra sông lớn rồi lên tỉnh bắt xe đi về An Giang.
Khi xuồng bắt đầu rời xa bến nước, nó quay lại nhìn thì thấy bà con đang vẫy tay chào tạm biệt, má nó thì gáng gọi réo lên.
– Thằng bảy……giữ gìn sức khoẻ nghe con……
Hai thằng vẫy tay chào mọi người, thằng bảy lúc này lấy tay lao đi hai hàng nước mắt. Bóng dáng cái xóm thân thương đang xa dần, xa dần…và tương lai phía trước đang đợi nó. Một tương lai đầy gian truân thử thách, đối mặt với sống còn ở nơi đất lạ quê người.
Rồi chuyện gì sẽ đến với ta đây?
Câu hỏi trong lòng nó sẽ sớm được trả lời.
Hết phần 1