Cô gái lao rất mạnh, khiến tôi ngã ngửa về sau, cú ngã làm mông tôi ê ẩm. Tôi đưa tay định bụng đẩy cô gái ra khỏi người mình, nào ngờ cô gái lại túm lấy bàn tay tôi rồi đưa thẳng vào miệng, sau đó cắn một cái thật mạnh khiến cho tôi đau điếng. Bàn tay bị cắn đến nỗi bật máu, vừa đau vừa nhức. Theo phản xạ tôi đưa bàn tay còn lại đẩy đầu cô gái ra, nhưng cô gái cắn rất chặt, đẩy thế nào cũng không ra. Lúc này đám người đuổi theo cô gái mới chạy tới, mấy bà thím thấy cảnh tượng này thì không lập tức xông vào kéo cô gái ra mà lại đứng nhìn nhau, tay chân luống cuống, vẻ mặt lo sợ.
“Mau kéo cô ấy ra đi!” Tôi quát lên, cơn đau làm tôi hơi cáu.
Nghe tôi quát mấy bà thím mới xông vào túm cô gái rồi kéo ra, nhưng dù có lôi thế nào cũng không lôi ra được, càng lôi cô gái càng nghiến mạnh. Tôi thật sự không chịu nổi nữa, cơn đau làm tôi choáng váng, đau đến ứa nước mắt, tôi cảm giác bàn tay mình sắp bị cắn đứt. Không còn cách nào khác, tôi phải kiếm cái gì đó đâm vào cô gái để cô ta bị đau và nhả tay tôi ra, cố gắng nhịn đau tôi tìm kiếm xung quanh và tìm được một cái que. Tôi bẻ gãy cái que rồi đâm đầu nhọn vào bàn tay cô gái, đâm mấy phát cũng không thấy cô gái phản ứng gì, tôi nổi cáu ném cái que đi. Tôi sẽ lấy đầu mình chọi vào đầu cô gái, tôi không tin cô ta sẽ không cảm thấy đau.
Ngay lúc tôi đang ngửa đầu về sau lấy đà, thì một bàn tay từ đằng sau thò đến, bàn tay đó túm chặt cái cổ của cô gái, gân ở trên cánh tay đó nổi hết lên. Nhìn theo cánh tay, tôi thấy khuôn mặt không có biểu cảm gì của cậu Út, tôi có chút ngạc nghiên bởi vì bình thường cậu ấy chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác.
Cổ cô gái dường như bị bóp rất mạnh, mắt cô ta trợn ngược lên và miệng thì chảy ra nước dãi cùng với máu của tôi. Bị bóp cổ mạnh như thế sẽ chẳng có ai chịu được, cô gái khặc khặc mấy cái rồi nhả tay tôi ra.
Cậu Út sau khi kéo được cô gái ra thì đẩy qua cho mấy bà thím, mấy bà thím vội vàng giữ chặt lấy cô gái. Còn cậu Út đi tới chỗ tôi, đang định đưa tay đỡ tôi dậy thì nghe tiếng dì Oánh, cậu ấy rụt tay lại rồi xoay người đi mất.
“Có chuyện gì đấy?”
Dì Oánh từ xa đi đến, đi cùng bà là mợ Cả và mấy người làm, mấy bà thím trông thấy dì Oánh thì sợ run bần bật.
“Chúng mày câm hết rồi hả? Sao bà hỏi mà đứa nào không trả lời?” Dì Oánh đanh mặt.
“Dạ thưa bà Hai, là… là cô Út chạy ra ngoài và, và cắn trúng tay mợ Ba ạ.”
“Cái gì?” Dì Oánh lớn tiếng quát. “Chúng mày trông coi cái kiểu gì mà để nó chạy ra ngoài cắn người thế hả!”
Mấy bà thím mặt trắng bệch, miệng im thin thít.
Dì Oánh quay qua đám người làm chỉ tay: “Chúng mày đưa cái Út về phòng.” Sau đó lại quay qua mấy bà thím lườm một cái rồi gằn giọng: “Còn chúng mày lên nhà chính cho bà!”
“Dạ thưa bà!”
Đám người giải tán, tôi được mợ Cả đỡ dậy, mợ Cả lo lắng hỏi tôi:
“Tay mợ thế nào rồi? Có bị rách to lắm không?”
“Không rách to lắm, nhưng có vẻ sâu!”
Mợ Cả thấy tay tôi bị cắn toe toét máu, mày hơi nhăn lại:
“Vết thương kiểu này dễ bị nhiễm trùng lắm! Lên nhà chính đi, chị sẽ khử trùng cho mợ.”
Tôi gật gật đầu.
Trong nhà chính, mấy bà thím lúc nãy đang quỳ ở dưới đất, còn dì Oánh thì ngồi trên ghế, tra hỏi mấy bà thím:
“Chúng mày làm gì mà để cái Út nó chạy ra ngoài?”
Mấy bà thím nhìn nhau, rồi một người trong đó lắp bắp nói: “Dạ thưa bà Hai, lúc con mang cơm vào cho cô Út, cô Út đã xô ngã con rồi lao ra ngoài ạ.”
“Nó xô ngã mày, thế còn ba đứa kia đâu? Chúng mày làm gì mà không giữ cái Út lại?” Dì Oánh ánh mắt sắc lạnh nhìn ba người còn lại.
Ba bà thím kia gúi gằm mặt: “Dạ thưa bà Hai, chúng con, chúng con… chúng con đã đi ra ngoài một lát ạ!”
“Á à, chúng mày dám trốn việc đi chơi đấy à! Gan chúng mày to lắm rồi.” Dì Oánh đập bàn. Làm cho mấy bà thím kia sợ xanh mặt, liên tục chắp tay xin tha:
“Chúng con sai rồi, xin bà tha tội!”
“Lũ trí trá chúng mày còn đòi bà tha cho à. Bây đâu, kéo chúng nó ra sân, đánh mỗi đứa năm mươi roi cho bà!”
Mấy bà thím bị lôi ra ngoài sân, bắt quỳ xuống rồi bị quất roi vào lưng:
“Xin bà tha cho chúng con… á!”
“Chúng con không dám nữa đâu, ái ôi!”
“Chúng con thật sự không dám nữa đâu ạ!”
Tôi ngồi bên trong, mợ Cả đang giúp tôi khử trùng vết thương. Nhìn mấy người đàn bà kia bị đánh mà tôi thấy hãi, mợ Cả thấy biểu cảm của tôi thì bật cười.
“Lần đầu chứng kiến chị cũng giống mợ bây giờ, nhưng thế này vẫn còn nhẹ chán.”
“Như vậy là còn nhẹ ấy ạ?”
“Ừ, trốn việc thì chỉ đánh mấy chục roi thôi, chứ nếu mà ăn cắp đồ trong nhà, một, là bị đánh một trận đòn nhừ tử rồi ném ra ngoài, hai, là sẽ bị đánh chết tươi luôn.”
“Đáng sợ vậy ạ?” Tôi biết là nhà giàu thường rất nghiêm khắc, nhưng không ngờ lại kinh khủng tới như vậy.
“Đúng vậy, bởi ở thời buổi này mạng người là thứ không đáng giá nhất!”
Tôi hiểu tại sao mợ Cả lại nói như vậy, vì tôi cũng là bị người ta đem bán đi mà. Sau này tôi nên cẩn thận hơn, kẻo lại phạm vào gia quy rồi bị cho ăn no đòn thì khổ. Nhìn bàn tay đã được mợ Cả băng bó, chợt tôi nhớ đến cô gái đã cắn tôi:
“Em quên chưa hỏi chị. Cô gái đã cắn em ấy, em thấy dì gọi cô ấy là cái Út… cô ấy làm sao mà phải nhốt lại vậy ạ?”
“Cô Út ấy hả? Cô ấy bị điên đấy!”
“Bị điên ấy ạ?”
“Ừ, cô ấy gặp ai cũng cắn, mà một khi đã cắn là không dứt ra được, nên mẹ mới phải nhốt cô ấy lại.”
“Thì ra là vậy…” Tôi có hơi bất ngờ.
Mọi chuyện ở nhà chính giải quyết xong xuôi, dì Oánh gọi Thúy tới đưa tôi về phòng. Bình thường dì Oánh rất điềm đạm, nhưng hôm nay thấy dì ấy như vậy, tôi mới hiểu tại sao Thúy lại kêu bà Hai rất yêu chồng. Ông ấy ốm đau không lo được chuyện nhà cửa nên mọi việc lớn bé dì ấy đều một tay lo hết, nếu không có dì ấy chắc cái nhà này đã loạn hết lên rồi.
Về đến phòng Thúy rót cho tôi cốc nước, tôi cầm đưa lên miệng uống một hớp rồi thở dài. Cái số tôi làm sao mà lại cứ bị người ta xồ vào người, lần này còn tí thì mất cả tay. Thúy thấy tôi thở ngắn thở thài liền lo lắng hỏi:
“Mợ đau lắm ạ? Con nghe mấy bác gái kể, cô Út cắn mợ chặt đến nỗi bốn, năm người kéo cũng không ra!”
“Ừ, nhưng giờ không còn đau nữa, mợ Cả đã giúp mợ khử trùng vết thương và bôi thuốc rồi.”
Thúy gật gật đầu.
“Nhưng mà Thúy này, sao em không nói cho mợ biết, về chuyện cô Út bị điên?” Tôi bất chợt hỏi Thúy.
“Dạ cái này… là bà Hai kêu con không được nói chuyện này cho mợ ạ.” Nói xong con bé cúi gằm mặt.
Tôi hiểu tại sao dì Oánh lại giấu chuyện cô Út bị điên, bởi nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị làng xóm bàn tán:
“Mợ hiểu rồi, con không cần cảm thấy có lỗi đâu.”
“Dạ, con cảm ơn mợ đã hiểu cho con ạ.”
Bởi vì tay tôi bị thương nên Thúy đã tắm rửa giúp tôi, tẳm rửa xong Thúy giúp tôi lau khô tóc. Bàn tay Thúy vô cùng nhẹ nhàng, qua một lúc tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mắt tôi hơi liu riu, không biết đêm nay có lại mơ thấy cậu Ba không nữa! Đang sầu não, bỗng dưng một ý nghĩ xoẹt qua đầu tôi.
“Thúy này, đêm nay mợ qua chỗ con ngủ nhé!” Tôi mở trừng mắt nhìn Thúy.
“Hả? Mợ kêu qua chỗ con ngủ ạ?” Thúy nghe tôi nói thì vô cùng ngạc nghiên.
“Ừ, không được hả?”
“Không, không phải thế ạ?” Thúy xua tay: “Chẳng là phòng con là phòng dành cho người hầu ở, vừa nhỏ vừa xơ xài, con sợ mợ ngủ không quen.”
“Ôi trời, cái này thì có sao đâu, con ở được thì mợ ở được.” Tôi cười.
“Vậy để con về dọn qua loa cái phòng đã ạ.” Thúy gãi gãi đầu.
“Ừ.”
Tôi nhìn nhìn căn phòng. Vì cậu Ba đã ở căn phòng từ bé đến lớn nên tôi cho rằng linh hồn cậu ấy vẫn còn vương vấn nơi này, bởi thế nên hằng đêm khi ngủ tôi mới mơ thấy cậu ấy. Cho nên đêm nay tôi sẽ qua phòng Thúy ngủ và nếu đêm nay tôi không còn mơ thấy cậu ấy nữa thì suy đoán của tôi là đúng. Như vậy tôi chỉ cần xin dì Oánh sắp xếp cho tôi một căn phòng khác là được.