Ngày 5 tháng 6
“Chào các anh em trên diễn đàn
Em tên T, quê ở Tuyên Quang, năm nay xuống Phú Thọ để ôn thi đại học. Nhà thì bố mẹ đi nước ngoài hết nên thành ra chỉ có em với cái balo một mình xuống ôn thi. Vật vờ cả buổi sáng mới tìm được khu nhà trọ giá rẻ mà lại gần trường, mỗi tội chỗ này nằm ở gần khu nghiệp, chủ yếu là dân lao động tứ xứ thuê phòng ở đây (thật ra là được một bác xe ôm chỉ vào chứ em cũng không nghĩ ở đây sẽ có phòng trọ cho thuê). Trái ngược với suy nghĩ của em về “khu ổ chuột” này, đó là một khu nhà khá to và rộng rãi, nằm cạnh bãi đất bỏ hoang của một công trình dang dở nào đó. Khu nhà gồm 2 tầng với các dãy phòng xếp đều nhau, mỗi tầng có khoảng 5 phòng khá là rộng rãi, phòng nào cũng có một nhà vệ sinh riêng, nói chung với tầm giá đó thì khó có thể kiếm được một khu trọ như thế này. Nhưng điều quan trọng nhất khiến em không cần suy nghĩ gì và chọn ở đây luôn là… cô con gái dễ thương nhà bà chủ
Sau khi thỏa thuận và đóng trước 1 triệu tiền nhà cho một tháng ôn thi, bác chủ nhà dẫn em lên nhận phòng. Mà từ lúc em đến đây cho tới lúc nhận phòng, em cảm thấy thái độ của bác chủ nhà có vẻ khó chịu… không hẳn vậy nhưng đại loại là có một chút gì đó ngạc nhiên khi em hỏi thuê phòng ở đây, có vẻ gì đó không thoải mái lắm, nhưng không sao, miễn là cô con gái bà ta chịu mỉm cười đáng yêu với em là em mát lòng mát dạ rồi
Theo chân bác chủ nhà, lúc đi ngang qua đám công nhân uống nước gần đó, em để ý có một vài người tự dưng quay ra nhìn em bằng ánh mắt kì lạ khó hiểu, chắc họ thấy em lạ, mà thôi kệ, không mấy quan tâm lắm, với lại vì vội đuổi kịp bác chủ nhà đi nhận phòng nên em đi qua luôn
Vị trí phòng em nó nằm ở tầng 1, là phòng ở giữa 2 phòng nằm phía bên trái của cầu thang, 2 phòng phía bên tay phải khóa cửa, chắc là phòng còn trống chưa có ai thuê hoặc có người nhưng họ chưa về. Vào phòng cài vội cái then cửa, trải bừa cái chăn rồi đặt lưng đánh một giấc, cả ngày hôm nay em đã quá mệt mỏi với cái thời tiết oi bức này rồi. Ngủ say sưa đến tầm chiều tối, em nghe có tiếng gõ cửa cộp cộp bên tai, để ý kĩ thì là có người nào đó đang gõ cửa phòng em, nghĩ là bác chủ nhà qua dặn dò gì nên em bật dậy đi ra mở cửa. Quái lạ! lúc em mở cửa thì tuyệt nhiên chẳng hề có ai ngoài đó cả, 2 phòng 2 bên vẫn đóng cửa im ỉm như lúc em vừa đến. Nghĩ rằng, mình nghe nhầm nên em đóng cửa lại và đi nằm tiếp nằm được một lúc thì lại có tiếng gõ cửa cộp cộp nhưng lần này âm thanh phát ra từ cái cửa sổ gần chỗ nhà tắm, điên tiết nghĩ rằng có ai đó đang trêu mình nên em bật dậy và tiến tới toan định mở cửa sổ kiểm tra, vừa lúc em chạm tay vào cái ngoắc cài cửa thì bất ngờ 2 cái cánh cửa tự nhiên bật mở tung sang 2 bên, thoáng giật mình, em lại gần ngó ra bên ngoài thì chẳng có điều gì khác lạ cả, bên dưới là bãi đất đằng sau khu nhà này, từng đợt gió thổi mạnh giống như đang tát vào mặt vậy… Thò đầu ra nhìn cho kĩ hơn thì em cảm giác có vài giọt nước nhỏ tong tong trên đầu và chảy xuống sống mũi, tiếp theo là cảm giác gai gai như có tóc của ai đó đang xõa xuống để chạm vào da đầu mình, ngước nhìn lên trên xem cái gì thì em thật sự đã giật mình ngã bật ngửa ra đằng sau và gục xuống đất… Trước mặt em là một khuân mặt trắng bệch, với hai hốc mắt sâu hoắm có máu rỉ ra từng rọt, cả khuân mặt nổi từng đường rãnh giống như vết nứt đang từ từ sát lại gần mặt em, thè cái lưỡi đỏ lòm ra khỏi cái mồm rộng tới mang tai của nó, mái tóc dài rũ xuống
Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra vỏn vẹn trong chưa đầy nửa phút cho đến khi em ngất lịm đi do lúc hoảng hốt vô tình để đầu đập vào thành cửa sổ. Lúc tỉnh dậy em thấy mình đang nằm trên giường với miếng dán cứu thương ở trên trán, “Anh tỉnh rồi à?” một giọng con gái ngọt ngào, muốn gượng dậy xem ai nhưng cái cổ em gần như không cựa nổi, lờ mờ cũng đoán ra đó là giọng của N – cô con gái bác chủ nhà đang ngày càng tiến lại gần
– Anh làm gì mà để bị ngã nằm sõng soài ra đất thế? Cũng may là em lên đưa cơm nghe thấy tiếng anh hét nên chạy vào
– À à anh bị trượt chân – Em chẳng muốn nói ra cái lý do thực sự, tự bản thân em mặc dù vừa trải qua nhưng cũng tự cảm thấy nó thật hoang đường nên ậm ờ cho qua chuyện
– Lần sau đi đứng cho cần thận nhé, mà thôi anh ăn cơm đi, thấy anh có vẻ mới đến chưa biết chỗ ăn nên em mang cho anh ít cơm đấy, ăn xong ngủ luôn đi cho khỏe
– Cám ơn em nhé
– À mà anh này… – N ngập ngừng
– Sao em?
– … Anh có sợ ma không đấy – Vừa nói N vừa tiến mặt sát lại gần em
– Em định dọa anh đấy à?
– Cẩn thận ngủ một mình bị ma bắt đấy nhé – N cười tinh nghịch
– Ma nó chẳng sợ anh thì thôi hehe
N nhún vai rồi đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại. Qua câu đùa vừa nãy của N em mới thấy dần yên tâm hơn và nghĩ cảnh tượng mình gặp lúc chiều tối chỉ là ảo giác. Thật sự em bắt mình phải nghĩ vậy, vốn dĩ em xưa nay là người thiên về khoa học, không hẳn là không tin chuyện ma quỷ nhưng trong lòng lúc nào cũng chắc nịch rằng mình không làm gì sai thì chẳng có ma quỷ nào hại được mình cả. Dù nghĩ vậy nhưng cái cảnh tượng vừa diễn ra lúc nãy, nó thật đến nỗi gần như cái cảm giác khi mái tóc của “nó” chạm vào da đầu em dường như vẫn còn. Cứ nằm đấu tranh với các tư tưởng của mình và mỉm cười khi nhớ đến khuân mặt của N lúc nãy thì em gần như đã quên hẳn sự việc sảy ra trước đó, em ngủ thiếp đi từ lúc nào
Cộc cộc… lại có tiếng gõ cửa vang lên, nhưng lần này không phải phát ra từ cánh cửa phòng em, tiếng kêu chỉ hơi to ở tiếng gõ đầu tiên và cứ thế ngập ngừng nhỏ dần… Lúc này đã là 2h sáng, nửa tò mò muốn ra xem nhưng nửa muốn nhắm mắt mặc kệ những tiếng kêu đó và trở lại với giấc ngủ, nhưng cái tò mò đã thắng, cái tính em nó vậy mà, dù sợ gần chết nhưng lúc nào cũng không bỏ được cái tật tò mò. Lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng mà lúc tối em ngủ quên chưa đóng chặt vào, nhíu mắt nhìn qua khe thì em thấy có bóng một người con gái đang đứng thập thò trước cửa căn phòng đầu tiên bên phía tay phải cầu thang, trông cô gái đó giống như đang chờ đợi ai đó ra mở cửa. Chợt cô gái quay đầu lại nhìn về phía phòng em, có vẻ cô ta đã nhìn thấy tia sáng từ bên trong phòng do lúc nãy em ngủ quên không tắt. Giống như kẻ theo dõi bị phát hiện vị trí ẩn náu, em nhanh chóng đóng cửa phòng và cài then lại, tắt điện, leo lên giường nằm, mặc kệ cái bóng kia là người hay ma… Đêm hôm đó hoàn toàn không còn có thêm bất kì sự việc kì lạ nào khác sảy ra nữa, em cứ nằm trằn trọc đến tầm 3h sáng thì ngủ thiếp đi lúc nào không hay
Sáng hôm sau, đang yên giấc thì cái đồng hồ kêu inh ỏi làm em bừng tỉnh. Chợt nhớ ra là hôm nay phải vào trường đăng kí học ôn thi, thế là lại lật đật bò dậy đi đánh răng rửa mặt mặc dù đang còn ngái ngủ. Ăn mặc gọn gàng chỉnh tề xong xuôi em khóa cửa phòng lại cẩn thận rồi mới đi. Thật sự thì hôm nay mới được nhìn thấy 2 người “hàng xóm” phòng bên, một người nhìn trắng trẻo, đẹp trai, body chuẩn, còn bên cạnh là phòng một cặp trai gái, cái cách họ ôm hôn nhau tiết lộ với em rằng họ là vợ chồng hoặc ít nhất đang sống thử.
Mãi đến trưa em mới được về vì làm thủ tục đâu vào đấy xong thì phải đi nhận lớp. Trường cách khu trọ khoảng nửa cây số thôi nhưng em cũng tự cho phép mình được bắt xe ôm đi cho nhanh mấy ngày đầu này. Về đến phòng, chưa kịp mở cửa ra thì cái bụng của em sôi ùng ục biểu tình đòi ăn, cũng may là anh Long – tên anh đẹp trai, cũng vừa ra khỏi phòng và rủ em đi ăn cùng. Hai anh em ngồi nói chuyện thì được biết anh cũng vừa mới tốt nghiệp xong, đang tìm việc làm phù hợp, có người yêu ở đây nên ở trọ đây luôn, chưa muốn về nhà.
Ăn xong về phòng, vừa mở khóa vào thì em hoảng hốt khi phát hiện phòng mình bị lục tung lên, nghĩ là ăn trộm nên em vội vào kiểm tra lại đồ đạc thì không thấy mất mát gì, vì từ hôm qua đến giờ đồ đạc e vẫn để trong balo nên cũng không khó để kiểm tra. Chỉ duy nhất có cái laptop của em để trên bàn sáng nay vội đi đến trường nên chỉ vội gấp vào bây giờ như có ai đó mở ra vậy… “
Ngày 8 tháng 6
“Xin lỗi các bác vì lỡ hẹn kể tiếp câu chuyện của em nhé. Thật sự là căn phòng em đang ở có vấn đề rồi, hiện em đang ở nhờ nhà thằng bạn cùng lớp cấp 3 tạm vài hôm cho đỡ hoang mang rồi về dọn dẹp đồ đạc sang nơi khác luôn, em không thể ở lại cái phòng đó thêm một ngày nào nữa…
Chẳng là đêm hôm qua đang ngồi viết nốt phần dang dở cho các bác, lúc đó cũng khuya rồi, khoảng 2h đêm gì đó. Viết xong đang định tắt máy đi ngủ thì chợt nhớ ra là sáng đi học, lúc đi ngang qua chỗ cầu thang vô tình em nhặt được cái USB 8gb mà vội quá nên đúc luôn vào trong túi quần, hí hửng lấy ra cắm thử vào máy xem có “tư liệu quý” nào không. Laptop vừa báo nhận USB thì bất chợt màn hình vụt chuyển sang màu đen sì khiến cả căn phòng trở nên tối tăm, vẫn còn chút ánh sáng xanh từ nút nguồn nên chắc chắn là máy em chưa bị tắt hẳn. Loay hoay chưa biết làm thế nào thì em để ý màn hình tự nhiên xuất hiện một vài dòng chữ… à không, chính xác nó là những đoạn mã khó hiểu sắp xếp lại thành 2 khổ đều nhau giống như một bài thơ vậy, có vẻ là một dạng mã máy tính nên em chẳng hiểu mô tê gì cả, để ý ở cuối cùng thì có 1 dòng chữ là “poet535”, lại một từ dường như chỉ có dân lập trình máy tính mới hiểu. Đang tính bấm giữ nút nguồn để tắt máy đi khởi động lại thì bỗng chợt em có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Theo phản xạ em quay ngoắt lại đằng sau thì chợt giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy ngoài cửa sổ cạnh nhà tắm lờ mờ xuất hiện một bóng người tóc dài đang từ từ ngẩng lên nhìn mình, em nhận ra đó chính là khuân mặt mà hôm đầu ở đây em đã nhìn thấy lúc ngó ra ngoài cửa sổ, cái bóng đó đang cố với bàn tay dài ngoằng qua cửa sổ vẫy vẫy em, kèm theo đó là một giọng nói không phải của một con người, nó giống như là âm thanh vang vang từ nơi xa thẳm vọng về. “C…út đi!! C…út đi…. “, ai ở trong hoàn cảnh của em hiện tại sẽ hiểu tại sao em không thể nào cựa nổi mình, thân xác em chết đứng, chỉ có thể ú ớ được vài câu trong cổ họng. Em cố gắng hết sức gồng mình để thoát ra khỏi cái tình cảnh ấy, đến khi đã hoàn hồn thì em chạy thật nhanh ra cửa chính, gạt then và mở cửa phi thẳng ra ngoài. Cứ thế chạy thục mạng cho đến khi biết mình đang ở ngoài đường thì em mới dừng lại… Khi đã bình tĩnh em nghĩ chắc đêm nay phải kiếm cái nhà nghỉ nào ngủ tạm rồi, giờ này có cho tiền em cũng không dám quay lại đó nữa. Mà nhớ ra ví tiền em vẫn để ở phòng, thôi kệ, may là em có thằng bạn cấp 3 nghỉ hè xuống nhà bác nó chơi ở đây, mai gọi nó qua vay tiền trả vậy. Nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được nên em bật TV lên rồi ngồi đến sáng hôm sau.
Sáng nay thằng bạn em qua đưa tiền em trả rồi nó rủ về nhà bác nó chơi luôn. Thật sự là đến bây giờ hình ảnh ghê rợn hôm qua vẫn không ngừng tái hiện lại trong đầu em, từ bé đến giờ em chưa bao giờ gặp khuân mặt nào kinh dị như vậy. Lúc đầu tiên gặp khuân mặt ấy em còn nghĩ là ảo giác, nói đúng hơn là em buộc phải nghĩ như vậy cho đỡ sợ, nhưng đến lần thứ hai thì không thể nào nghĩ khác được nữa rồi, chắc chắn căn phòng đó có MA và con ma đó đang cố đuổi em đi. Mặc dù lúc trước em nói rằng không tin chuyện ma quỷ thật đấy, nhưng đó là khi chưa tận mắt chứng kiến, thực là từ hôm qua đến giờ em đã sợ chết khiếp khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó. Em cũng chẳng đủ gan để quay lại đó tìm hiểu xem có điều gì uẩn khúc hay con ma đó muốn nhắn nhủ điều gì giống mọi câu chuyện kinh dị khác được, đơn giản là nó muốn đuổi em đi và em đi cho nó vui vậy.Thấy em đờ đẫn, thằng bạn có hỏi nhưng em không dám nói ra sợ nó không tin mà còn cười em thì nhục. Tí nữa em sẽ quay lại dọn đồ đạc luôn, thằng bạn nó phải đưa anh họ nó đi học nên chắc em phải đi xe ôm về rồi. Thôi có gì em sẽ kể thêm cho các bác sau…”