CUỐI:
Từ đường đến nhà của vị thầy pháp kia rất gần nên lão Hóa quyết định đi bộ vào. Càng đi vào trong thì lão càng phát hiện ở đây trồng rất nhiều chậu cảnh quý giá mấy trăm triệu. Bởi vì đám bạn của lão cũng chơi cây cảnh nên ít nhiều lão có thể biết được. Nhìn đám cây xanh tốt này, trong lòng lão Hóa chỉ thầm khinh bỉ, ai cũng nói vị thầy pháp này giúp đỡ mọi người, theo lão thấy thì ông ta giúp người cũng vì tiền thôi, nếu không một vị thầy pháp sống ở nơi xa xôi hẻo lánh này làm sao mà có thể giàu như vậy được. Lão Hóa bình tĩnh vượt qua vườn cây đi vào trong sân, ở trong sân hình như có một người đàn ông đang đứng nhìn đám hoa của mình. Người đàn ông kia nhìn khoảng 50 tuổi, thân hình cao gầy, gương mặt sáng sủa, cặp mắt ôn hòa và hiền lành. Lão Hóa quan sát một chút, người này chính là vị thầy pháp giỏi kia sao? Sao nhìn mặt ông ta không chút gì lợi hại như những tên khác vậy. Lão Hóa tuy ở trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn bước thẳng đến chỗ của vị thầy pháp kia.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân nên vị thầy pháp kia ngẩng đầu, khi thấy rõ bóng dáng của lão Hóa thì nhíu mày thật chặt, gương mặt có chút nghiêm trọng.
– Anh tìm tôi sao?
Lão Hóa đứng trước mặt vị thầy pháp, lễ phép nói.
-Thưa thầy Năm, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ thầy giúp đỡ một việc ạ…
Thầy Năm khẽ cau mày, ông ta đưa tay mời lão Hóa sang bộ bàn ghế đá ở dưới tán cây cao. Lão Hóa nhìn theo bóng lưng của thầy pháp, sau đó nhanh chóng đi theo mà không cần nói thêm lời nào.
Đến nơi, thầy Năm liền rót cho lão Hóa một tách trà, rồi ngồi xuống ghế, chậm chạp nói.
-Hôm nay, anh đến đây tìm tôi là có việc gì?
Lão Hóa thấy thầy Năm này không chút do dự mà đi thẳng vào vấn đền, lão liền nghiêm túc trả lời.
-Tôi nghe mấy người xung quanh nói thầy Năm có pháp lực vô biên, có thể giúp con người thoát khỏi ma quỷ và tránh xa được tai họa. Tôi nghe danh đã lâu nên hôm nay đến đây với mục đích duy nhất chính là xin thầy một lá bùa để bảo vệ bản thân thoát khỏi thứ không thuộc về nhân gian…
Lão Hóa chậm chạp nói từng câu. Người ta là thầy pháp cũng đều là vì tiền, lão cần gì vòng vô chứ. Xin một lá bùa xong, lão cũng không cần gặp lại người này nữa. Thế là lão lại nói tiếp.
– Bao nhiêu tiền cũng được. Tôi chỉ cần một lá bùa giúp bản thân bình an thôi…
Thầy Năm nghe từ đầu tới cuối nhưng không phản ứng đến một cái, nụ cười trên môi hiền lành. Đợi lão Hóa nói xong thì ông ta mới lên tiếng.
– Xin hỏi, anh đã làm gì mà thứ không thuộc nhân gian lại đi theo và ám anh?
– Tôi… Lão Hóa ấp úng. Lão không biết bản thân có nên nói ra không, lão không muốn bị mất mặt và mang danh là tham lam.
Thầy Năm như nhìn thấy sự do dự ở trong mắt lão Hóa, ông ta mỉm cười hiền lành.
– Nếu như không biết được lí do. Thì tôi cũng không thể giúp anh được…
Lão Hóa chần chừ, nhưng sau đó cũng chấp nhận nói ra. Lão kể chuyện mình vô tình chụp được một tấm ảnh ở nhà hoang, mà trong ảnh kia lại có bóng dáng của một cô gái, sau khi điều tra thì mới biết đó là người đã treo cổ tự tử một năm trước. Lão Hóa lấy lí do riêng mà không thể đem tấm ảnh kia đi vứt, thế nhưng bóng dáng ở trong tấm ảnh kia lại xuất hiện và suýt giết chết lão mấy lần. Lão Hóa nói chuyện rành mạch, nhưng lão lại không nói đến việc mình chọc giận hồn ma kia để chụp ảnh lại nó…
Thầy Năm trầm ngâm nghe câu chuyện của lão. Không biết qua bao lâu, khi lão Hóa đã nói xong thì ông ta chậm chạp lên tiếng.
– Thông thường người chết sẽ rất nhanh đi đầu thai, nhưng linh hồn này lại ở nhân gian và trong chính ngôi nhà hoang kia. Người chết treo cổ oán khí rất nặng, họ ở lại đó chỉ có mục đích là chờ người thân hoặc là kẻ đã khiến họ phải tự tử đến nơi đó…
Thầy Năm thở dài rồi nói tiếp.
– Thế nhưng anh lại chụp ảnh của linh hồn đó, thế nên…
Từ lúc lão Hóa bước vào trong sân thì ông ta đã phát hiện âm khí ở trên người lão rất nặng. Nhìn như thế này thì chỉ có thể là sống lâu cùng với ma quỷ nên mới bị nhiễm nhiều như vậy. Thế nhưng người đàn ông này lại không hề có chút gì do dự, nếu như là kẻ khác gặp phải chuyện này thì đã phá tấm ảnh kia đi, nhưng người này lại giữ lại. Thầy Năm đột nhiên nhớ lại mấy thanh niên tháng trước đến xin bùa, họ cũng nói là ông chủ của họ chụp ảnh của người chết…
Một tháng hơn rồi sao??
Thầy Năm một mực giữ im lặng.
Lão Hóa thấy vậy thì càng nôn nóng, chỉ là xin một lá bùa thôi làm gì mà lâu vậy chứ? Thế nhưng lão vẫn phải nuốt cơn giận này lại, lão Hóa van nài.
– Thầy Năm, tôi chỉ muốn xin một lá bùa để bảo vệ bình an thôi.
Đợi một tuần sau thì mọi chuyện sẽ kết thúc, tấm ảnh kia sẽ bị lão tống vào trong cuộc thi. Khi đó nó còn có thể làm gì được lão nữa chứ…
Lão Hóa đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ khổ sở và tội nghiệp.
Thầy Năm quan sát một hồi lâu sau đó thở dài.
– Anh đợi tôi một chút.
Sau đó ông ta vội vàng đi vào trong nhà, khoảng năm phút sau thì trở về, trên tay cầm theo một cái hộp gỗ màu đen. Thầy Năm đi đến trước mặt của lão Hóa, sau đó đặt cái hộp trước mặt lão.
Thầy Năm lúc này nhíu mày thật chặt, sau đó chậm chạp nói.
– Lá bùa trong cái hộp này có thể giúp anh áp chế được thứ đó. Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một câu, sau khi áp chế thứ kia anh phải đem tấm ảnh đến nơi lần đầu tiên anh chụp được rồi đốt đi. Nếu như anh cứ giữ khư khư tấm ảnh kia thì sẽ gặp họa lớn đấy…
Thầy Năm dặn dò đôi ba câu, rồi im lặng quay lưng đi vào nhà. Lão Hóa nhìn theo bóng lưng của thầy Năm rồi bĩu môi. Làm bộ làm tịch cho ai xem chứ? Lão đặt trên bàn mấy tờ tiền sau đó cầm theo cái hộp ra xe. Ra đến xe lão liền mở cái hộp kia ra xem, ở bên trong có một lá bùa màu vàng nhưng những nét chữ trên đó lại hoàn toàn khác với thứ mà lão đã lấy từ thằng Tư. Lão Hóa nhìn chằm chằm lá bùa sau đó lên xe trở về thành phố.
Lúc lão về đến nơi thì đã trời đã chập choạng, lão đi ăn vội vàng rồi lái xe về nhà của mình. Vừa trở về đến nhà, lão liền nhanh chóng đi lấy tấm ảnh rồi dán lá bùa kia lên đó. Khi lá bùa vừa dán lên thì sự đáng sợ từ tấm ảnh như biến mất, lão chỉ thấy nó lúc này như một tấm ảnh bình thường, thậm chí còn thua xa mấy tấm ảnh đã qua chỉnh sửa. Lão lại nhớ lời của thầy Năm là phải đem tấm ảnh đi đốt trong ngôi nhà hoang, tất nhiên là lão sẽ không làm theo rồi.
Lão Hóa dán bùa xong xuôi thì nở một nụ cười tham vọng. Chỉ còn một tuần nữa, chỉ còn một tuần nữa thì lão có thể thoát được cái thứ này rồi. Sau đó chỉ cần chờ kết quả, lão sẽ được nổi tiếng và có tiền… Haha, danh tiếng, mọi người sẽ phải nhìn lão bằng ánh mắt ngưỡng mộ và kính nể. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này trong lòng lão vui sướng biết bao. Trong căn phòng trống trãi, bỗng nhiên nổi lên tiếng cười lớn của người đàn ông, tiếng cười kia kéo dài khoảng vài phút rồi tắt ngủm như thể chưa từng có ai cười.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, một tuần sau kết thúc, lão Hóa liền cầm theo tấm ảnh đến hội trường để nộp bài dự thi. Trên xe, gương mặt của lão Hóa hốc hác hẵng, nếu trước kia chỉ bị gầy gò thì bây giờ chính là da bọc xương. Cả người không chút sức sống, thậm chí hai mắt đầy tia máu chứng tỏ chủ nhân của nó thiếu ngủ. Đôi môi lão tái nhợt, hai mắt trũng sâu đen thui, nhìn lão bây giờ rất là dọa người. Nhưng lão Hóa lại không hề quan tâm, thứ lão quan tâm chính là lá bùa trên tấm ảnh. Vì bị lá bùa dán lên mà tấm ảnh trở nên ảm đảm, không còn giống như ban đầu mà lão chụp được, càng nhìn lại càng thấy tệ hại. Với thứ này thì sao lão có thể thắng được cuộc thi ảnh chứ? Thế là lão đành đưa ra quyết định tháo lá bùa ra trước rồi nộp bài dự thi.
Quả nhiên, khi đến nơi, lão Hóa tháo lá bùa ra sau đó nhét tấm ảnh vào trong hồ sơ, cũng không thèm quan tâm đến lá bùa kia mà vứt đi. Mấy hôm nay lão mất ngủ chỉ vì thứ này, cứ đêm đêm mỗi khi nằm xuống là lão lại nhìn thấy hình ảnh của cô gái treo cổ kia đứng sát bên cạnh giường của mình, thế nhưng khi lão tỉnh dậy thì lại không có ai. Hai thằng Tư, Thẹo không biết vay tiền từ đâu trả nợ cho lão, sau đó xin nghĩ việc để trở về quê làm ăn. Ban đầu lão không đồng ý nhưng bọn nó lại trốn đi, thế là lão đành phải chịu. Ở trong căn nhà lớn như vậy, lão sợ hãi là điều tất nhiên.
Nhưng mà qua hôm nay…
Tấm ảnh sẽ giúp lão nổi tiếng, nó không còn ở trong nhà của lão nữa… Lão không còn phải thấp thỏm nữa…
Haha, chờ giải thưởng thôi…
Lão Hóa nhe hàm răng vàng ố của mình cười điên dại sau đó đi vào hội trường nộp bài thi. Nộp bài xong xuôi lão liền lái xe trở về nhà mà không đi đâu nữa. Bài thi cần chấm điểm trong vòng một tuần, bây giờ lão phải về nhà để vỗ béo cho mình, để tuần sau nhận được kết quả tốt nhất. Lão Hóa hớn hở như vậy nên cũng không phát hiện lá bùa lúc nãy mình vứt trong góc xe đang dần dần biến thành màu đen và bị bốc cháy một cách lạ thường. Ngay sau khi lá bùa cháy đi, một bóng dáng chợt lóe lên rồi biến mất không chút giấu vết.
Lão Hóa lái xe trở về đến nhà, sau khi leo lên giường thì ngủ một giấc ngủ thật dài. Giấc ngủ này kéo dài từ buổi sáng cho đến nữa đêm, đã lâu lão không có cảm giác sảng khoái như vậy. Lão Hóa đói bụng nên quyết định xuống giường đi chế mì tôm, lão lại nhìn đồng hồ trên tường, sắp mười hai giờ đêm rồi, nếu là mấy đêm trước thì lão nhất định không dám bước ra khỏi giường. Nhưng giờ mọi chuyện đã qua rồi.
Lão Hóa nhẹ nhàng bước xuống giường, sau đó thẩn thờ đi vào bếp. Lúc đi ngang cái máy tính, sống lưng của lão đột nhiên lạnh lẽo, lão Hóa giật mình nhìn sang nhưng màn hình máy tính lại tắt ngụm chứ không có gì. Lão thở phào một cách nhẹ nhõm, thì ra chỉ là ảo giác của bản thân, tấm ảnh kia bị nộp rồi thì làm sao mà còn thứ kia ở đây được chứ…
Lão Hóa mím môi chuẩn bị vào rửa mặt cho tỉnh, nhưng mà bước chân của lão còn chưa đi được bao lâu thì máy tính đột nhiên sáng lên, trên màn hình dần dần hiện ra hình ảnh của một cô gái mặc áo dài màu trắng. Trên bàn phím xuất hiện một tấm ảnh y chang trên màn hình…
Lão Hóa nãy giờ vẫn đang đề phòng nên khi ánh sáng từ máy tính vừa sáng lên thì lão đã quay lại nhìn. Thấy một cảnh tượng kia, trái tim lão đau nhói hết lên, cả người run rẩy, người ngợm cứng đờ…
Tại sao, tại sao tấm ảnh lại nằm ở đây, không phải giờ này nó phải ở trong hội trường dự thi sao…
Vì sao nó lại xuất hiện ở đây chứ..
Lão Hóa hoảng sợ, lão muốn bỏ chạy nhưng chân của lão không thể nhúc nhích được…
Lão Hóa trong phút chốc cảm nhận được thứ gì đó, từ trong tấm ảnh kia lập lòe một bóng dáng xuất hiện trước mặc áo. Cô ta mặc áo dài trắng, lần này máu trên vạt áo càng in đậm thêm, ánh mắt oán hận vẫn không thay đổi. Cô ta tiến lại gần lão Hóa, bàn tay đưa lên nắm lấy cổ họng của lão.
Lão Hóa lùi người, nhưng cả người mềm nhũn không thể di chuyển. Người của lão ngay lập tức bị nhất lên cao, lão Hóa trở mắt, há hốc mồm không thể nói hay kêu một từ gì.
Cô gái kia trợn lớn cặp mắt đáng sợ của mình sau đó rít lên.
– Phải chết, mày phải chết. Mày không được sống, mày phải chết… Phải chết, tao giết mày…
– Tao…tao…tao…
Lão Hóa cà lăm, những từ ngữ lão muốn nói ra như kẹt lại trong cổ họng. Lão Hóa trợn mắt, lão muốn phản kháng, lão không muốn chết…
Lão Hóa càng vùng vẫy thì bàn tay lạnh lẽo kia lại càng siết mạnh. Trước kia còn có lá bùa bảo vệ, giờ không có gì thì lão làm sao có thể thắng được nó chứ?
Cả người lão Hóa đung đưa giữa không khí. Lúc đầu lão còn vùng vẫy nhưng dần dần yếu ớt và dừng lại hẳn. Hai mắt lão mở lớn một cách vô thức, miệng lẩm bẩm.
– Chết, tôi phải chết…
Cô gái kia liền nhe răng cười, ở bên tai lão hét lên bằng giọng quỷ dị.
– Phải chết, mày phải chết…
Tiếng động trong căn phòng bỗng chốc không còn. Dưới ánh đèn lờ lờ, một bóng dáng đứng trên ghế, ở trước mặt là sợi dây thừng. Bóng dáng kia lấy sợi dây thừng thắt vào cổ họng của mình, sau đó đạp mạnh ghế một cái.
“Rầm…’
Cái ghế bị đạp xuống…
Hai chân người treo cổ buông thõng…
Hai mắt lão trợn lớn vô thần…
Cả người dần lung lay trong không khí…
Tấm ảnh ở trên bàn phím chợt ảm đạm…
Màn hình máy tính tắt ngụm, hình ảnh biết mất…
Trong phút chốc, cả căn phòng rơi vào sự yên tĩnh lạ thường…
Ba ngày sau.
Tin tức một khiếp ảnh gia tâm linh treo cổ tự sát trong phút chốc bùng nổ trong giới. Mà người chết đó không phải ai khác mà chính là lão Hóa. Xác của lão được thằng Tư và thằng Thẹo phát hiện khi đem tiền đến trả nợ. Công an lập tức đến điều tra, kết quả điều tra cuối cùng kết luận rằng. Lão Hóa tự sát trong nhà mà không có ai phát hiện. Nếu như hai thằng Tư, Thẹo không đến trả nợ thì có lẽ xác chết đã bị thối rửa và bốc mùi…
Bởi vì lão Hóa không có bà con hay họ hàng thân thuộc gì nên đám tang do hai thằng Tư, Thẹo đứng ra tổ chức. Bọn nó làm vậy cũng xem như là trả ơn cho lão vì đã từng cưu mang bọn nó.
Trong đám tang, thằng Tư nhìn di ảnh rồi thở dài khổ sở.
– Tại sao đại ca lại làm như vậy?
Bởi vì một tấm ảnh mà hủy hoại cả cuộc đời của mình, có đáng hay không!
Thằng Thẹo cau mày, nó chỉ lạnh nhạt trả lời.
– Bởi vì đại ca bị tham lam che mắt…
Đúng vậy, lão Hóa chính là bị tham lam che mắt nên mới trở nên cố chấp như vậy. Nếu ban đầu lão vứt tấm ảnh kia đi thì đã không có hậu quả như hôm nay rồi.
Nhắc đến tấm ảnh kia. Thằng Tư liền nhịn không được rùng mình. Nó hỏi.
– Tấm ảnh kia đâu rồi?
Thằng Thẹo lắc đầu, trả lời một câu.
– Tấm ảnh kia được thầy Năm đem đi rồi, còn đem đi đâu thì tao không biết. Mong là thầy sẽ xử lí tấm ảnh kia thật tốt để nó không còn đi hại người…
Thằng Tư gật đầu nặng nề.
– Mong là vậy.
Cả hai thằng trong phút chốc nhìn bầu trời u ám trước mặt. Những chuyện vừa xảy ra như mới bắt đầu từ hôm qua…
Nếu như ngày ấy bọn nó ngăn cản lão Hóa, thì bây giờ có lẽ kết quả đã khác. Nhưng mà trên đời không có nếu như…
…
Ở một căn nhà hoang nào đó ở làng Vọng Mã. Cánh cửa đang khép kín bỗng bị đẩy mạnh, một người đàn ông bước vào. Người đàn ông kia cầm trên tay một tấm ảnh bị dán bùa, sau đó bước đến trước sợi dây thừng. Ông ta đặt tấm ảnh trên nền đất, miệng lẩm bẩm những từ ngữ kì lạ. Không biết qua bao lâu, khi đã niệm xong thì người đàn ông đốt lửa sau đó thả tấm ảnh kia vào trong đó. Lửa cháy lên, tấm ảnh trong phút chốc bị nhiệt độ đốt sạch…
Thầy Năm nhìn tấm ảnh bị đốt đến thành đống tro tàn thì thở dài một hơn. Ông ta nhìn ra cửa sổ, nụ cười trên môi nhàn nhạt.
– Sự tham lam sẽ giết chết một con người.
Nói xong, thầy Năm quay lưng bước ra khỏi nhà hoang.
Một cơn gió chợt nổi lên thổi qua cửa sổ bay vào trong nhà, sợi dây thừng đang treo trên cột nhà bỗng nhiên rơi xuống mặt đất. Trong phút chốc, sự âm u của nhà hoang lại dần dần biến mất…
Bên ngoài kia, cánh đồng đang rì rào…
Người dân làng Vọng Mã vẫn tiếp tục công việc của mình…
Sự yên tĩnh dần dần bị lắng xuống mà thay vào đó là ồn ào náo nhiệt. Những đứa trẻ nô đùa trên đường làng, sự yên bình cứ thế trôi qua một cách chậm rãi…