Một sợi dây chuyền có đá cẩm thạch. Nhưng viên đá không theo một hình dáng nào cả. Nó là một viên đá hình trụ, mặt gồ ghề thô ráp. Và điều đặc biệt ở lõi của viên đá nó không có màu xanh lam mà là màu hồng hồng. Sợi dây đính viên đá vào là một sợi chỉ đỏ mỏng như chỉ khâu đồ.
– Tụi bây ngồi xuống đi, tao mới gặp ông lão hôm bữa – em gọi 3 đứa nó ngồi xuống.
– Chuyện gì nữa đây, má, tao sợ lắm rồi đó, mày làm ơn đừng có nhát tao nữa nha – thằng T giọng run run.
– Mà sao chỉ mình mày thấy ổng, tụi tao không thấy. – thằng D chen ngang.
– Tụi bây cứ bình tĩnh nghe tao nói. Dù gì đây cũng là ông cố của mày đó D – em trả lời.
Hít lấy một hơi đầy, em bắt đầu nhớ lại giấc mơ và kể cho 3 đứa nó nghe, rõ ràng từng câu từng chữ không thiếu xót gì cả. Một giấc mơ em nhớ như in. 3 đứa nó tròn xoe đôi mắt nhìn em, ngỡ ngàng. Em đưa luôn sợi dây chuyền mặt đá cẩm thạch trước mặt 3 đứa đó.
– Bây giờ mình phải sang nhà cô 3 theo lời ông cố thằng D kể. Nhưng cái khó là làm sao thuyết phục được cô 3 đeo nó. Không lẽ qua đưa sợi dây rồi bảo cô 3 đeo vào đi
– Thôi thì bây giờ cứ qua bên đó trước đi rồi hãy tính. Tao sợ chậm trễ là có chuyện không hay xảy ra. – Thằng D nói. Lúc nào nó cũng là thằng xông xáo, nhanh lẹ nhất.
– Ừ. – 3 cả đứa gật đầu đồng ý.
Đám ma nhà thằng H cũng không lớn lắm, nhưng vẫn đủ để người ta cảm thấy tang thương. Nó chết trẻ, lại là thằng siêng năng hiền lành, hỏi sao mọi người xung quanh tránh khỏi sự đau lòng. Nhất là mẹ nó. Tuy vẫn còn thằng em nó nhưng thằng này phá nhiều hơn làm, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Cả nhà dựa vào thằng H mà bây giờ nó đã đi xa. Nhưng có một việc tui em không ngờ.
– Tự nhiên từ ngày thằng H mất tới giờ. Thằng T (em thằng H, em ghi là T’ cho mấy thím dễ phân biệt nhá) bỗng nhiên lầm lì ít nói. Nhưng không còn đi ăn chơi trác táng nữa. Bây giờ nó đang đi coi vườn trái cây cho ông Tư ếch ở cuối xóm mình. Cô cũng đỡ lo phần nào. – Cô 3 nói, tuy tin vui là thế nhưng nỗi đau mất con cũng không thể nào nguôi ngoai được.
Nói thêm một chút về ông Tư ếch. Nhà ổng là con út, 2 người anh lại chết trong chiến trận nên toàn bộ của cải đều thuộc về ổng. Ở cái huyện này đất của ổng là rộng nhất. Biệt danh Tư ếch là do ổng rất ghiền ăn thịt ếch, bữa nào dù nắng hay mưa mấy đứa người làm cũng phải đi soi ếch về để ổng nhậu. Nhưng giàu là thế nhưng ông ấy lại rất tốt. Thằng D cũng hay sang chơi với mấy đứa con của ổng mà lúc nào sang cũng có “của ăn của để thêm của mang về” Những người làm việc cho nhà ông ấy cũng khá xướng, tiền lương cũng hậu hĩ hơn chỗ người khác nên lúc nào cũng full chỗ. Muốn xin vào làm khó lắm chứ chẳng chơi. Vậy mà nghe lời cô 3 kể. Tự nhiên hôm qua thằng T’ đùng đùng một hai đòi qua nhà ông Tư để xin làm việc. Qua xin phát được ổng nhận luôn.
Nói đến đây em sực nhớ lại việc quan trọng mà ông cố thằng D đã giao cho em. Lục sợi dây chuyền em đã bỏ cẩn thận vào túi nhưng bây giờ không biết lấy lí do gì, không lẽ nói nhà cháu có quà cho cô. Còn đang nghĩ ngợi thì cô 3 lên tiếng :
– Con có gì đưa cho cô không N ?
Giật mình. What ? Sao cô ấy lại biết. Em thậm chí còn chưa đưa sợi dây chuyền ra cho cô ấy thấy nữa cơ mà. Sao cô ấy lại biết.
– Hôm qua cô đang tắm thì nghe tiếng gõ cửa. Nghĩ là người nhà đi cầu (do cầu tiêu chung nhà tắm) nên cô bảo đợi chút xíu nhưng không có ai trả lời. Lúc sau cô ra thì trước cửa nhà tắm có mảnh giấy. Trong tờ giấy bảo là ngày mai cháu sẽ đem cho cô vật gì đó và phải giữ bên mình.
– Rồi tờ giấy đó đâu rồi cô ! – thằng D chen vào
– Cô vừa đọc xong thì tự nhiên một cơn gió mạnh thổi vào nhà làm tờ giấy bay đi mất. Cô có chạy theo chụp nhưng tờ giấy bay ra cửa sổ nhưng lúc đó nhà đang đóng cửa nên không thể dí theo. – cô 3 tiếp lời
Đến nước này rồi, em đưa sợi dây chuyền cho cô 3 và thuật lại mọi chuyện. Dù gì cô 3 cũng là người yếu vía. Nói trước cô đề phòng cũng nên. Nhất là trong nhà đang có xác người, âm khí khá mạnh nên cô 3 lại càng dễ bị bà H quậy phá. Cô nghe xong mà mắt chữ A mồm chữ O. Cô không hề biết bấy lâu nay có chuyện gì xảy ra.
Loanh quoanh phụ giúp cô 3 một hồi 4 đứa cũng cáo bận. Dù gì cũng phải đi kiếm gì đó giải stress sau mấy chuyện vừa qua. Không khéo không chết vì ma hại cũng chết vì mứt mạch máu não
– Mấy hôm nay nhậu ở nhà rồi. Hôm nay đi quán xem có đặc sản gì không. Với lại hôm qua ông cố thằng D nói sẽ không có chuyện gì xảy ra trong hôm nay, tao cũng yên tâm phần nào. Hôm nay trời nắng gắt, kiếm quán nào có vài món đặc sản với vài ly bia lạnh cho nó hạ hỏa cái đầu. Mấy hôm nay uống rượu suốt rồi. – Em lên tiếng
3 đứa nó cũng đồng ý. Em mới để ý. Hôm nay trời nắng khá lớn. Hôm đầu tiên ở đây mà nắng to đến thế. Thôi đã đi chơi rồi thì cũng phải tha ga cái nhỉ mấy thím….