– Thôi không đi chơi thì đi vòng vòng trong vườn chơi đi em. – Em lên tiếng đề nghị.
– Ừ đúng rồi đó. L dẫn tụi này đi tham quan đi chứ. – Bé H lên tiếng hào hứng.
Cuối cùng em ấy cũng phải dẫn tụi em đi vòng vòng sân vườn. Công nhận cái vườn rộng vãi đạn. Nãy 2 thằng cũng đã đi tham quan vòng vòng vậy mà còn chưa hết nữa. Bây giờ mới biết 2 thằng chỉ quanh quẫn vườn trên thôi. Vườn sau nhà mới là cực rộng và cũng cực kì … âm u. Phía sau nhà là một vườn toàn cây đại thụ. Cây nào cây nấy cao bằng tòa nhà 2 tầng chứ chả chơi. Tán lá thì xoe ra bự vãi xoài. Bây giờ cũng đã chiều rồi, phía sân trước nắng yếu ớt dần, phía sau này thì khỏi nói, chẳng khác nào mấy khu rừng yêu tinh trong truyện cổ tích. Hình như hồi sáng ở đây mưa thì phải, nước còn đọng vài vũng khá to. Lững thững bước chân theo mấy em gái đang vui đùa hái hoa bắt bướm, dưới chân em là một vũng nước khá to. Theo lẽ tự nhiên em nhìn xuống vũng nước và rồi gai ốc gì nó nổi lên hết cả. Một bóng người ngồi trên cành cây đang nhìn xuống tụi em. Giật bắn cả mình, bây giờ trong đầu em có 2 lựa chọn. 1 là gọi mấy em nó đi vào nhà. Nhưng sẽ bị mấy em nó vặn vẹo, mà không lẽ mình đàn ông con trai, lại đang muốn ghi điểm với bé H mà lại nói là có gì đó ở trên cây. Nếu mấy em nó mà không thấy gì thì chỉ có nước đào hố mà chui xuống thôi mấy thím ạ .
Thôi thì lựa chọn thứ 2 là tốt hơn : Nhìn lên xem những gì mình thấy khi nãy có chính xác không.
Phù …. Tiếng em thở dài nhẹ nhõm. Bà mẹ, trông gà hóa cuốc. Cái cây sần sùi đưa ra 1 nhành cây nhìn cũng khá giống. Chắc do em bị ấn tượng nhiều + ánh sáng yếu ớt làm em quáng gà thôi mà. Cũng may là chưa la toáng lên như mấy em gái. Không thì đội quần luôn rồi .
Rột roẹt …. rột roẹt …. Một tiếng động phát ra từ cái lùm cây rậm rạp sát bên phải em. Là tiếng cưa gỗ của mấy bác thợ mộc. Rột roẹt …. rột roẹt ….. Tiếng cưa phát ra rõ ràng, chậm rãi. Mấy em gái vẫn cười nói vui vẻ, và cả thằng T nữa. Quái ! Thằng này sao hôm nay lại vô tư thế nhỉ, hay là nó không nghe ?
– Suỵt … mấy đứa yên lặng xíu coi. – Em nói hơi cau mày.
– Gì vậy mày ? Chuyện gì vậy anh ? Sao mặt nghiêm trọng vậy ? – 3 đứa nó hỏi em như hình sự
– Mấy đứa không nghe gì à ? – Em hỏi.
– Không ! Có nghe gì đâu anh ? – Bé H đáp lại em, mặt vẫn hồn nhiên nhưng bây giờ cũng hơi lo lắng.
– Tiếng người ta cưa cây, mà nó phát ra ở hướng này nè – Em chỉ tay về hướng phát ra tiếng động. – Ở chỗ đó là cái gì vậy em. – Em tiếp tục hỏi bé L.
– Chỗ đó hả … em không biết nữa. – Bé vừa gãi gãi đầu vừa đáp e.
Đang hơi thất vọng thì bé tiếp tục lên tiếng :
– A, em nhớ ra rồi. Chỗ đó là cái nhà kho cũ của nhà em. Mà cũng bỏ hoang lâu lắm rồi vì mới xây thêm cái nhà kho ở phía trước. Lâu quá không sử dụng, anh hỏi bất ngờ làm em quên béng hì hì. – bé vừa trả lời vừa cười chuộc lỗi.
– Mà nhà em ngoài ông Hai và cô Hoa ra còn ai nữa không, chính xác à nha. – Em hỏi bé, nhấn mạnh chỗ chính xác.
– Không, em chắc mà. – Bé đáp ngay không cần suy nghĩ.
Bây giờ em liếc qua thằng T, nãy giờ nó cũng chăm chú nghe em. Khẽ lay vai nó, em nói, giọng chậm rãi :
– Mày còn nhớ cái vụ dưới quê thằng D không T ?
– Tao lạy mày, cuộc đời tao mày nhắc tới cái gì thì được, cái đó mày tha cho tao – Nó trả lời như trách em vì nhắc lại vụ đó.
– Nhưng tao sợ … – Em bỏ dở câu nói. – Bây giờ mình lại chỗ tiếng động đó xem coi chuyện gì xảy ra cái đã rồi tính sau. – Em không biết quyết định như thế là đúng hay sai, chỉ biết là lúc đấy cái tính tò mò thiên bẩm nó tràn full não rồi.
– Mày đừng làm tao sợ nha Nhựt ! – thằng T nói, giọng run run.
Nói là làm, em bước chầm chậm dò dẫm từng bước theo tiếng động. Theo sau em là bé H, hình như giờ bé cũng hơi sợ rồi. Tay hơi níu lấy áo em. Sau bé H là bé L rồi đến thằng T. Ráng dùng hết chân đạp mấy bụi cây xuống, nếu em đi một mình thì em băng qua luôn không sợ gì cả, đằng này đi có mấy bé đang mặc váy, với cả có mấy cây nó có gai nên vừa mò đường đi vừa dẫm cho mấy bụi cây nó nằm xuống. Em cố gắng vận dụng hết mọi kinh nghiệm từ những lần đi câu trong rừng trong rú. Những đoạn cây không đạp cho nó rạp hẳn được, em phải dậm giữ cành ấy cho bé H dậm lên, em mới rút chân ra, rồi bé H giữ cho bé L dậm lên. Chỉ cần buông ra quá sớm là cả nhành cây gai sẽ vụt lên ở khoảng giữa 2 chân của các bé. Nhìn thấy tội mấy em nó vãi. Toàn tiểu thư mà giờ đi với em phải trèo đèo vượt suối . Mất khá lâu 4 đứa mới đi đến được chỗ cái nhà kho. Một cách cửa sắt sơn trắng kín mít lù lù hiện ra giữa những bụi rậm. Sơn đã hơi ngả qua màu ngà ngà do tác động của thời gian. Mép của cánh cửa đã bị rỉ sét tùm lum. Một cái ổ khóa bự chảng đập vào con mắt của tụi em. Chắc không muốn người khác tò mò đây mà. Tiếng cưa cây cũng bắt đầu dồn dập. Tò mò quá chịu không nổi 4 đưa em mới đưa mắt vào nhìn qua cái khe bé tí giữa 2 cánh cửa. Thằng T bò dưới cùng, bé L, bé H rồi tới em là thằng đứng cao nhất và một cảnh tượng khiến em bị ám ảnh đến bây giờ.
Con mắt, một con mắt đang trừng trừng nhìn em từ phía sau cánh cửa, nó không đỏ ngầu giận dữ, không trắng giã vô hồn, nó chỉ là một đôi mắt trừng trừng nhìn mình từ phía sau cánh cửa sắt lạnh băng kia. Cơ thể em cứng đờ như thể bị hút vào ánh mắt ấy.
Á …. á ….. á …..
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Tiếng la thất thanh của 2 bé và cả tiếng aaaa của thằng T nữa làm em giật mình. Quay lại thì 3 đứa đã bắn chạy bỏ em lại 1 mình . Công nhận mấy bé bây giờ quên cả giữ gìn nhan sắc, cứ nhằm mấy bụi gai mà phang hết mã lực, mặt cho cặp đùi nõn nà trắng xinh đang tướm máu vì những bụi gai. Thằng T là thằng chạy đầu đàn
Vâng ! Và em, một thằng không gan góc gì với tính tò mò trời cho đã hại thân mình đến bước đường này. Và cũng không hơn gì bọn nó, bây giờ em cũng nhằm mấy bụi gai mà phang hết mã lực. Cũng may là em mặc quần dài nên chẳng sao cả. Mà có không mặc quần dài cũng đã sao, bây giờ phần hồn nó nát phần tính mẹ rồi. Em chỉ tưởng tượng đang chạy mà có một bàn tay lạnh toát, gầy gộc trơ xương đặt lên vai em thì chỉ có nước bỏ mẹ.
Và thật không ngờ, cái suy nghĩ khốn nạn của em nó thành sự thật, một bàn tay đã đặt lên vai em lúc em không mong muốn nhất ……