Vào năm khoảng 98 lúc này mình có thêm đứa em gái nữa. Nhà mình với bà Út gần nhau nên hai nhà thường rủ nhau đi xem truyền hình. Lúc đó mình và nhỏ em còn nhỏ nên tới nơi thì lăng ra ngủ thôi chứ không có xem được gì, khi nào người lớn cỏng về thì về thôi. Một buổi tối đi xem truyền hình về như mọi khi, gồm có ba mẹ, mình và đứa em gái nhỏ, bà Út cậu Hải và dì Hạnh (là con của bà Út). Đi đến nhà ngoại mình thì bà út với mẹ mình sợ phải đi ngang bụi tre. Từ nhà ngoại mình qua nhà mình và nhà bà Út, phải đi ngang qua hai bụi tre to lắm, bên kia là hai cái gò mã bằng đá ong, bụi tre một bên, gò mã một bên và con đường thì nằm ở giửa hai thứ ghê gợn ấy. Lúc đó mẹ mình bế nhỏ em gái cùng bà Út với dì Hạnh cậu Hải đi vòng xuống ruộng để về nhà, mặc dù đi đường ruộng có sình lầy nhưng vẩn đỡ sợ hơn đi trên con đường kia. Ba mình thì cõng mình trên lưng, lúc đó mình ngủ nên không biết sau này nghe ba kể lại.
Lúc ông đi tới bụi tre thì một cục gì đó đen thui ngồi sát cái mả đá, nó đen lắm, mặc dù trời tối nhưng mà nó còn đen hơn cả trời tối. Còn trong bụi tre có tiếng người rên ư ử. Ông sợ lắm, cỏng mình mà chạy như bay về tới nhà đợi mọi người về kể lại, ai củng mặt tái xanh.