Anh Cường vừa đi vừa hát. 3 ngày nữa gia đình anh sang hỏi cưới chị Vân. Chưa bao giờ anh thấy yêu đời hơn lúc này. Anh vui đến phát rồ, cứ nhìn anh ngồi lẩm nhẩm chuyện vào Nam lập nghiệp, nuôi dạy con cái, lớn lên làm gì, rồi về hưu 2 vợ chồng dắt nhau về quê dưỡng già, ai cũng cười. Đúng là yêu làm con người ta thay đổi…
Anh Cường là con của chú Lưu, nhà có hơn 10 mẫu đất, thuộc dạng giàu có, của ăn của để. Sau cách mạng về cắt đất chia cho dân, chẳng biết làm cách nào, chú Lưu vẫn giữ được 2 mẫu. 20 nghìn mét vuông với dân thành phố là con số không tưởng, nhưng với dân quê những năm 70 của thế kỷ trước, nhiêu đó chỉ tạm đủ sống. Chú Lưu đem bán, rồi một thân một mình vào Nam lập nghiệp. Đi biền biệt mười mấy năm, chú quay về, xây nhà, cưới vợ, làm chân nha sĩ cho xã. Nói chung cuộc sống cũng dư dả, riêng về việc con cái thì lại hiếm. Chú sinh ra anh Cường đâu năm 87, 88 gì đó, rồi từ đó tịt tới giờ. Đi khám thì phát hiện chú Lưu không thể có con nữa. Vì vậy chú cưng anh Cường như cục vàng. Anh Cường lớn lên trong sự cưng chiều đó nên đâm hư, nhậu nhẹt chơi bời đàn đúm, cờ bạc bê tha. Anh học hết lớp 9 rồi nghỉ, đi làm thợ hồ mấy năm, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại được làm chủ thầu nhận xây nhà cho người ta. Năm đó hình như anh mới 20 tuổi.
***************
Tuy anh Cường phá phách, đi làm có tiền cũng tiêu pha vô độ, nhưng bản chất anh vẫn là người tốt. Gặp ai khó khăn anh đều giúp đỡ, chơi với anh em thì phóng khoáng. Anh lại đẹp trai nên lắm người để ý, nhưng anh chả vừa ý cô nào. Yêu thì tới, không yêu thì thôi, không nên làm khổ đời con gái ng ta. Anh bảo vậy. Chả thế mà đến năm 20 tuổi anh vẫn độc thân:
Đã 20 mùa lúa trổ bông
Chưa 1 lần sờ mông ai đó
Và cũng qua rồi từng ấy mùa khoai sọ
Chưa 1 lần này nọ với ai kia.
Nhưng anh Cường chẳng quan tâm. Gái gú là phù du, thầy u mới là tất cả. Anh thương ba má. Đi đâu cũng xem thử có thuốc chữa đau lưng cho ba, thuốc trị trĩ cho má không. Cứ 1 tuần về thăm nhà 1 lần, cho ba má đỡ nhớ. Bởi có hiếu nên cho dù anh phá phách cũng chẳng ai có ác cảm với anh được. (Mỗi tội ông này tự nhiên quá, vồn vã quá, mình về quê chơi mấy lần trước cũng ngán, nói chung là ko hợp tính em các bác ạ)
Chuyện phát sinh từ 1 lần về thăm nhà. Anh Cường đi nhậu khuya về, trời bỗng mưa lớn nên anh chạy vội vào mái nhà gần đó thì thấy 1 cô gái đứng trú mưa. Thấy cô nàng cũng xinh. Con trai máu me, rượu vào, lời ra. Bắt chuyện được một lát đỡ mưa, anh đưa cô gái về tận nhà…
***************
Chị Vân là người xóm dưới. Cụ thể là làng em chia làm 2 xóm: Xóm trên ở sát bờ sông, còn xóm dưới cách xóm trên một con đường cắt ngang. Hồi đó nhà dân xây loạn, đường ngoằn ngoèo lại lắm ngõ, nhìn từ trên xuống như con rết ấy. Nói chung cái này em chẳng rõ lắm, nhưng hình như phân ra là Tam Quan Bắc với Tam Quan Nam thì phải? Gọi xóm trên xóm dưới mãi đâm quen mồm
Trở lại với anh Cường, sau lần đầu gặp chị Vân, anh chẳng thể nào quên được hình bóng người con gái ấy. Chợt chàng trai 20 tuổi nhận ra cái sự thật mà bình thương nghe thấy anh chỉ nhếch môi cười khẩy: Nhất kiến chung tình, anh đã yêu!
Quá trình yêu đương cũng khá khó khăn. Chị Vân cả ngày bị nhốt ở nhà may quần áo, mỗi buổi chiều muộn mới được rảnh rỗi. Cứ giờ đấy mà người nhà bước ra cửa là thấy mặt anh Cường. Trúng ba chị Vân khó khăn, mấy lần xách chổi, suỵt chó rượt, anh Cường vẫn không nản. Riết rồi ông già cũng chán, thôi kệ mẹ nó. Tao ko cho con Vân ra ngoài là được. Anh Cường tức khí ra mua ngay cái điện thoại, nhờ người chuyển vào cho chị Vân. Đêm đêm 2 người rủ rỉ tâm tình với nhau, mãi đến khi ông già chịu thua, anh Cường mới được công khai gặp chị. 1 năm rưỡi yêu thương, anh và chị quyết định đi đến hôn nhân. Mà 3 ngày nữa chính là ngày đó. Anh Cường như phát rồ, chạy đi khoe khắp nơi. May là cơ bản hình ảnh với khâu tổ chức đã xong. Tối nay, nhậu! Mai nghỉ lấy sức mốt còn chiến đấu, đừng làm mất mặt cánh đàn ông nhá! – Mấy người bạn anh đá lông nheo – Mới vào chiến thì dạo đầu trước, rồi móc, rồi vét máng đã… (đoạn này hơi bậy, em cắt, mấy bác thông cảm )
Hôm nay anh Cường uống say quá. Nhưng vẫn nằng nặc đòi về một mình. Anh đi lảo đảo, chân nam đá chân chiêu. Chợt một luồng gió mang nước lạnh đập vào mặt khiến anh rùng mình. Trời đổ mưa. Anh chạy vào mái nhà gần đó tránh mưa. Một cô gái đứng sẵn ở đó. Anh ngắm cô: Mắt to, 2 mí, mũi dọc dừa, môi mỏng, da trắng, nói chung là tuyệt! Ơ, quê mình có gái xinh thế này cơ à? Chắc dân QN về chơi? Anh bất giác nhớ tới chị Vân. Hoàn cảnh cũng khá giống. Chợt anh cười, vừa ngắm cô bé đó, vừa cười. Cô bé như cảm thấy có ng đang nhìn mình, ngẩng đầu lên. Anh cười cái gì? Anh cười vì vui, khi được gặp cô bé xinh đẹp như em. Anh đừng nói dối, anh cười nhìn đểu lắm. Ơ thật à? Anh tưởng con gái thích zai đểu? Hì…hì… hứ, ko có đâu…
Mưa mãi không tạnh, anh Cường với cô bé mới quen cũng chẳng để ý điều đó. 2 người mải đắm chìm trong câu chuyện của họ, mà quên mất mọi thứ xung quanh. Đến gần sáng, những hạt nước cũng dần thưa đi. Cô bé cũng phải về, nhưng nhất quyết không chịu để anh Cường đưa về. Ờ thế có chuyện gì không liên can tới anh nhá, hehe. Em có học võ đó. Cô bé huơ huơ tay, rồi đỏ mặt chạy đi. Anh Cường nhìn theo cô tới khi bóng dáng nhỏ bé biến mất hẳn trong làn mưa…
Ngày hôm sau, anh và cô bé lại gặp nhau. Cũng chỗ cũ. Chẳng biết cô bé như nào, nhưng rõ là anh Cường muốn gặp lại cô. 2 người kéo nhau ngồi nói chuyện đến khuya. Lần này anh Cường đòi đưa cô bé về, nhưng vẫn không được…
Mai là ngày quan trọng. Chị Vân mới đây còn chạy sang hỏi anh Cường chuẩn bị xong chưa. Chị đương nhiên là vui. Nhưng chị thấy anh Cường kỳ kỳ thế nào. Anh không còn nhảy nhót như 2-3 ngày trước. Cũng chẳng thấy anh hứng thú gì cho ngày mai. Nhưng chị cũng chẳng để tâm lắm, vì chị đang hạnh phúc. Con người ta khi hạnh phúc tột bực thì sẽ dễ dàng bỏ qua những chuyện nhỏ không vui. Chị đi về, sau khi gửi lại cho anh nụ hôn, cùng lời nhắn: Mai trả em đó. Anh Cường phì cười. Đồ con nít. Anh giơ tay lên dọa đánh. Chị le lưỡi chạy. Chị Vân về rồi, anh Cường lại nhớ tới cô bé ấy. Anh hoảng sợ nhận ra rằng cô bé mới quen đã chiếm một phần quan trọng trong tim anh. Anh không phải là người không biết suy nghĩ. Anh biết nếu không dứt ra thì sẽ là một điều cực kỳ sai lầm trong đời. Anh quyết định đi gặp cô bé tối nay, và mời cô đến dự đám cưới của anh ngày mai…
***************
Trăng sáng, mặt nước phẳng lặng chợt gợn sóng vì có 2 cái chân nhỏ xinh đang khua khua. Hôm nay cô bé xinh hơn mọi ngày. Tóc dài thả ngang lưng, váy hồng viền xanh, kết hợp với khuôn mặt cô lại chẳng thấy dịu dàng tý nào, trái lại tăng thêm phần tinh nghịch. Anh Cường đang gãy lưỡi giải thích vì tới trễ. Suốt nửa tiếng, cô bé chỉ bĩu môi, hứ. Trông đáng yêu làm sao. Anh biết cô bé có cảm tình với mình. Anh cũng, ừ, có… một chút. Biết nói thế nào bây giờ. Mình lại trở thành kẻ bắt cá 2 tay. Anh cười khổ, rồi theo yêu cầu của cô bé, anh kể chuyện. Ngưu lang chức nữ, Từ Dung công chúa, cô bé như say mê nghe từng câu từng chữ của anh. Chợt anh Cường cảm thấy một khối mềm mại áp lên tay. Như bị điện giật vậy. Cái cảm giác giống lần đầu nắm tay chị Vân.
– Yêu em nhé. – Cô bé thỏ thẻ.
– Anh… không xứng.
– Anh có yêu em không?
– …
– Nếu anh không yêu em, em sẽ nhảy xuống sông cho anh xem.
– Em dám à?
Ấy khoan, anh… Ừ, yêu em, được chưa? – Anh la hoảng khi thấy cô bé đứng phắt dậy, định nhảy xuống sông.
– Thế anh có muốn ở bên em suốt đời không? – Cô lại ôm anh.
– … .
– Trả lời mau! – Cô gắt.
– Có, nhưng…
– Thế là được rồi. – Cô đưa tay lên chặn miệng anh – anh phải nhớ những gì anh đã nói đó.
– Nhớ, nhưng…
Anh Cường chợt thấy một bên tay trống vắng. Anh quay lại tìm cô bé nhưng chẳng thấy đâu. Chợt anh lạnh mình khi nghe tiếng cô vọng bên tai.
– Anh phải nhớ những gì anh đã nói đó.
Anh hoảng hồn. Anh chạy thục mạng về nhà trong tiếng cười trong vắt như chuông bạc…
Hôm sau, hôn lễ như dự tính được khởi hành. Anh Cường sau khi trấn tĩnh đã bỏ chuyện hôm qua sang một bên. Anh vốn không tin vào ma quỷ. Huống hồ trên cổ anh là sợi dây chuyền nanh hổ của một người dân tộc tặng. Người đó nói có cái này không sợ ma quỷ.
– Bây giờ người mình yêu là Vân, chỉ Vân thôi.- Anh thầm nhủ.
Đoàn xe đi rước dâu đến nơi lúc 9h30. Anh Cường hồi hộp chờ cái giây phút gặp mặt Vân trong bộ đồ cưới. Chợt bó hoa trên tay anh rơi xuống khi thấy mẹ vợ cầm tay… cô bé bước ra trong bộ áo dài cưới. Cô nhìn anh cười. Chợt anh nghe thấy tiếng nói văng vẳng đâu đây…
– Anh phải nhớ những gì anh đã nói đó.
Sau khi cưới, anh Cường để chị Vân ở nhà. Anh đi như trốn tránh gì đó. Mọi người ai cũng nghĩ thằng này vui quá nên tâm thần rồi. Ai cũng nhớ cái lúc anh Cường ú ớ chỉ vào chị Vân hỏi tại sao em lại ở đây? Rồi như phát điên, chạy vào nhà trong, chạy ra nhà ngoài kiếm cái gì đó… Anh hỏi mọi người tại sao cô ta ở đây mà không phải là Vân? Ai cũng nhìn nhau. Không phải con Vân thì là con nào? Mày không thấy mẹ nó dắt ra à? Cuối cùng cũng bắt được anh vào làm lễ. Nhưng anh trở nên quái dị sau đêm tân hôn, đến nhà cũng không về, cứ rúc ở nhà bố mẹ, hoặc đi coi công trình. Chị Vân thì chỉ biết ở nhà khóc một mình…
Một ngày kia, chị Vân đệ đơn li dị. Anh như thoát được cục nợ, vồ lấy tờ đơn ký ngay. Tài sản cũng không thèm quản. Nhớ lúc anh theo đuổi chị Vân với mấy năm nay, sao mà đau lòng.
Bước ra khỏi tòa án, anh cười như điên. Cuối cùng cũng đã thoát khỏi bóng ma quái quỷ. Anh phóng xe đi trước ánh mắt đau lòng của chị Vân. Chị vẫn còn yêu anh…
Sáng hôm sau, người ta vớt được xác anh dưới ao cá Bác Hồ. Kỳ lạ là xe cộ vẫn còn nguyên, và anh đã cởi quần áo xếp lại đàng hoàng. Người ta kết luận đây là tai nạn.
Chị Vân bàng hoàng khi nghe tin này. Chị lao tới hiện trường. Người ta giao cho chị quyển sổ trong xe. Đây là nhật ký của anh. Chị vừa khóc vừa đọc nó. Khi lật tới trang cuối cùng, chị té xỉu.
Dòng cuối cùng là chữ của một người khác.
“Em sẽ mãi ở bên cạnh anh.”
Hết.