Phần 1: Năm lớp 1
Cuộc đời đã vạch sẵn cho mỗi người một lối đi, có lẽ nhiều người bảo tôi điều khiển cuộc đời mình, mọi ngã rẻ tôi có thể quyết định , nhưng có phải vậy không nhỉ?
Tôi nghĩ rằng mọi ngã rẻ cuộc đời tôi đã có rồi, tôi rẻ trái thì nó là trái và tôi đi hướng trái, vậy thôi, mọi thứ đã có trước, việc của tôi là bước qua. Làm sao tôi có thể chọn cái xe nào sẽ đụng mình lúc tôi qua đường? Làm sao tôi chọn được thằng ăn cướp nào sẽ cướp tôi lúc tôi đi mua ổ bánh mì lúc 12h khuya về nhà.
Và đó cũng là điều tôi suy nghĩ khi kể chuyện, tôi không chọn người đàn bà áo đen đêm hôm đó, mà đó là số phận, đã đưa tôi gặp bà, để bà ấy, theo lời kể của ba má tôi, thì bà ấy theo tôi mãi đến năm 12 tuổi. Và từ khi sinh ra đến năm 12 tuổi, tôi đã chịu không ít nổi đau, sự sợ hãi vô thức, mà tâm trí tôi mỗi lần nhớ lại, đêu có cảm giác âm u mù mịt, như là cuộc sống lúc trước đó không do tôi quyết định vậy.
Năm đó tôi học lớp 1, ba má tôi tuyệt đối không nói gì cho tôi biết về người đàn bà, về cái sự kiện tôi chết hụt lúc nhỏ ( đến hết năm 12 tuổi ba má mới kể hết cho tôi). Tôi hồn nhiên vô tư, rong chơi với lũ bạn trong xóm mà không biết rằng, mỗi bước chân của tôi đều có thể mang đến tai họa cho chính mình.
Có nhiều lúc ngồi sau xe honda, ôm chặt ông ba mà cảm giác như có ai đó kéo chân mình vậy, tôi còn nhớ như in, nói ông ba thì ổng không tin, nói tầm bậy, nhưng về nhà ổng lại nói nhỏ to gì đó với má tôi mà khuôn mặt đôi chút lo lắng. Lần nào cũng vậy, chủ nhật chở tôi đi nhà thờ về là y như rằng tôi có cảm giác đó, cảm giác lạnh chạy từ chân tới lưng, cảm giác đó ngay cả 1 đứa bé không biết gì về ma quỉ cũng có thể mường tượng ra…lạnh…và im lặng lạ thường.
Nhiều lúc trong giấc mơ, tôi lại mơ thấy những điều mà 1 đứa trẻ bằng tuổi tôi không nên thấy. Tôi mơ thấy có một bà nào đó dắt tôi vào rừng, rồi bỏ tôi ở đó. Tôi sợ lắm, tôi chạy quanh con đường mòn, 2 bên có những cọc thánh giá bằng đá rong rêu phủ đầy, rồi tôi té nhào tỉnh giấc thì thấy ướt nhẹ, sáng mai má tôi lại phải giặt chiếu giặt mền..
Và rồi cái gì đến cũng đến…
Gần kết thúc năm học lớp 1, 2 con bé xóm trên rủ tôi đi chơi, lên cái xóm toàn xe cộ, đường thì rộng thên than ( lúc đó đường hội an chổ đó là gọi là to bự và lắm tai nạn, gần chợ Viên giác ).
Nhà con bạn tôi ở bên kia đường, khi đi thì tụi nó giắt tôi đi, chơi búp bê đò hàng xếp hình vớ vẩn xong ( tôi là X-men nhé ) thì 1 con chạy về nhà làm gì đó không biết nữa, con kia tự nhiên giận tôi bỏ vào phòng nằm ngủ. Tôi lủi thủi đi về, nhưng với kinh nghiệm qua đường của tôi ( hồi đó qua đường phải nhờ người dắt) tôi không dám đi qua đường 1 mình. Nhìn quanh chẳng có ai, mẹ nó thì bận nấu cháo ở dưới nhà, tôi đánh liều chạy qua đường.
…Lần 1…
Chạy được tới 1/4 đường thì chạy vào vì có xe ben ?
…Lần 2…
Chạy tới đúng chổ đó thì có cái xe bánh bao chạy qua, mà lúc đó cũng lạ, tự nhiên lại sợ nó tông nên chạy vào.
…Lần 3…
Chạy ra giữa đường…tôi chỉ biết là tôi không về được nhà, mở mắt ra đã thấy ba má, ngoại, 2 dì đướng bên giường với khuôn mặt đầy lo lắng.
Má tôi kể lúc đó tôi bất tỉnh 3 ngày.
Thì ra lúc qua đường, có 1 bà đi xe máy tông phải tôi. May mắn là cách đó 20m là đồn công an, chú ông an là học trò cũ ba tôi, nên biết tôi và đt về máy bàn ở trường, nói là xe cán qua bụng thèn nhỏ rồi, thầy phải chuẩn bị tâm lý.
Hình như đã chuẩn bị tâm lý từ lúc sinh tôi, từ lúc biết tôi khó sống, ba má tôi rất bình tĩnh, má tôi kể lúc đó cũng có ng nói là thằng nhỏ này qua năm 12 tuổi sống được thì sống dai lắm, còn nó mà có đi thì cũng đừng buồn, số nó vậy…
Ba má tôi bỏ làm, chạy lên bệnh viện, ngoại tôi bỏ bán chạy lên, 2 dì tôi bỏ nguyên nổi ốc bưu chạy lên. Mọi người nghe tôi bị xe cán ngang bụng thì tưởng tôi xong rồi, ai ngờ lên thì không xui đến vậy, vừa lo vừa mừng, nhà tôi ở đó đêm ngày với tôi, 3 ngày sau tôi cũng tỉnh lại.
Tôi tỉnh lại là buồn nôn ngay, bác sĩ thấy vậy cho tôi vào cái máy gì đó mà tôi không nhớ rỏ, rồi ra bàn bạc với ba má tôi. Vài ngày sau tình hình không có gì trục trặc, tôi được về nhà và tiếp tục đi học.
Mãi đến năm 12 tuổi, má tôi mới nói ngay tại cái nơi tôi tông xe, lúc trước có ông đó bị xe tải húc chết tại chổ. Vậy là số tôi lớn, hay tại số phận đã an bài như vậy rồi.
Tôi tin có ma quỷ, và tôi biết, cái người đàn bà đó, dù muốn thế nào cũng không thể đem tôi đi được.
P/s: Chap3 kể về những tai nạn của em đến năm 12 tuổi, sẽ có vài phần nữa. Mong mọi người góp ý và có hỏi gì em xin trả lời tận tình