Xin lỗi các bác , mấy hôm nay em bận làm khóa luận cuối để tốt nghiệp nên để các bác đợi hơi lâu. Hôm nay em viết về chuyện của hàng xóm em ạ, chỉ là người chứng kiến nên có nhiều cái mình cũng không rõ như người trong cuộc, nên các bác thấy có cái nào qua loa quá thì bỏ qua cho em ạ.
Cách nhà em 2 căn nhà, là nhà của bác Xuân, bác này là người Bắc vào Nam sinh sống, nhà có 2 người con gái, một chị tên Hằng hơn em khoảng 10 tuổi, em gái tên Hiền hơn em 3 tuổi. Nhà bác này có cái vườn rộng lắm, bác nuôi lợn, vịt, gà rồi trồng chuối, mít. Chỉ cần ra sau vườn là như một hệ sinh thái sau đó, em có ra khu vườn đó được 1 – 2 lần gì đó nhưng chỉ ra xíu là chạy về chứ không thích ở đó, vì cứ rợn rợn thế nào. Sau này khi nhà bác Xuân gặp chuyện, em càng tin vào cảm giác của em hơn.
Bác Xuân làm bên công ty thuốc lá, nên ít nhiều khi mang thai cũng ảnh hưởng tới con. Chị Hằng thì hơi khờ so với tuổi và còi xương, còn chị Hiền thì bị cận bẩm sinh. Em nhớ có một thời gian, hai chị em đó không ra chơi với đám con nít tụi em nữa, suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng, nhà bác Xuân dạo đó cũng đóng cửa cả ngày, nhưng chuyện về nhà bác Xuân thì cả xóm em, tới giờ ai nhớ lại cũng lắc đầu vì sợ.
Số là sau nhà bác, ở góc vườn có một cây chuối rất lạ, chỉ cao ngang hông người lớn, xung quanh cây chuối đó không cây nào sống được, cây này chỉ có 1 cái lá duy nhất. Ngoài cây cối không sống được xung quanh cây chuối đó, thì cả gà, vịt hay lại đó cũng lăn ra chết, nên chồng bác Xuân phải rào lại, tránh cho tụi gà vịt đi lại chỗ đó kiếm ăn, nhẹ thì 1 2 con chết, nặng thì chắc 9 10 con hoặc hơn.
Nhà bác Xuân cũng làm ăn nhỏ nhưng thất bát lắm, sắp tới kì bán là gà, vịt chết hết, thua lỗ nặng, nên bác Xuân mới đi xem bói. Ông thầy bói bảo nhà bác Xuân có hồn người Tàu vương vấn lại không đi, vì đó là nhà người ta trước, và họ không cho gia đình bác Xuân ở đó, phải làm lễ. Rồi vào một ngày, theo ông thầy bói là ngày đẹp, giờ đẹp, ông này đến để bắt hồn người Tàu đi. Ông ta cúng kiếng khá lâu, bày biện lễ có 2 hình nhân, 1 bàn thờ, mấy lá bùa rồi múa máy xung quanh cây chuối, nơi mà ông cho là có hồn người Tàu ở đó. Làm cũng khá lâu, em đứng xem mà mỏi cả chân . Cúng xong, ông này lệnh cho nhà bác Xuân phá cây chuối đi, rồi chôn 4 lá bùa ở 4 góc vườn mà ông gọi là để trấn đất không cho vong phá nữa. Tới đây thì bi kịch xảy ra.
Sau khi ông thầy bói đi về, thấy cây chuối cũng phá rồi nên chồng bác Xuân tháo hàng rào rồi tính vài ngày nữa gieo hạt trồng cây gì ở đó. Các bác biết không, đêm đó heo, gà, vịt nhà bác Xuân kêu inh ỏi, lại mưa lớn nữa ạ. Nghe tiếng ghê quá, mẹ em mới nói: “ Nhà bà Xuân gà, vịt bị gì mà kêu dữ vậy không biết?”, cái tiếng kêu như xé tan cả tiếng mưa rào rào ngoài kia, gió mạnh quật lại càng làm cho cái xóm nhỏ thêm rùng rợn. Sáng hôm sau, bác Xuân phờ phạc sang nhà em, rồi kêu em gọi mẹ, em nghe phong phanh câu chuyện: “ Cô có tiền cho nhà tôi mượn đỡ, tối hai đứa con tôi nó sốt hết, nằm vật vã rồi la hét, tôi chăm con nên không ra coi sao lợn, gà nó kêu ghê vậy, ông chồng thì tối qua có việc không về”. Nói đoạn, bác gạt nước mắt: “ Sáng nay ra chết cả, chết tất cô ơi, con nào cũng đứt cổ mà chết, giờ hai đứa kia nó bệnh vẫn chưa giảm, tiền không biết sao mà xoay”. Sau hôm đó, em thấy bác có gọi người đến mua heo, mua gà đi nhưng chắc cũng chẳng được bao nhiêu.
Cái việc chỉ một đêm heo, vịt, gà nhà bác Xuân chết hết làm cả xóm em ồn ào, người thì nói do rắn cắn, nhưng có người thấy xác thì kêu, rắn nào mà cắn gần lìa đầu, con nào cũng như con nào như thế, nhưng chuyện lạ hơn là, cây chuối nhà bác Xuân đã phá lại mọc y như cũ, lần này lại có thêm 1 bắp chuối nữa. Chuyện bác Xuân mời thầy về làm lễ, xóm em ai cũng biết, và cây chuối kì lạ mọc lên lại càng làm mọi người trong xóm nghi ngại nhưng không ai nói gì. Em nhớ lúc đó, qua nhà bác Xuân là một điều cấm kỵ với đám con nít tụi em.
Sau đó, em không thấy hai chị em Hằng, Hiền nữa. Lâu lâu đi chơi ngang qua căn nhà bác Xuân, em lại thấy bóng của hai chị em ngồi đang chải tóc cho nhau, cái không khí lạnh tanh, âm u trong căn nhà đó làm tụi em sợ lắm, có lúc thấy chị Hiền đi ra, nhưng tóc xõa và con mắt trắng dã của chị đó khi nhìn qua cửa chính làm tụi em chạy toáng loạn hết cả.
Nói về bác Xuân, sau vụ chết hàng loạt đó, hai vợ chồng bác cũng ráng dành dụm tiền để mua lại đàn khác nhưng con nào, đàn nào cũng sau một đêm là chết hết. Chết y như trong cái đêm mưa bão lần trước. Bác lại mời tiếp ông thầy làm lễ lần trước, xóm em thế là tụ lại xem , hôm đó em cũng ra chứng kiến, ông thầy trải chiếu ngồi xếp bằng trước cây chuối, tay cầm lá bùa rồi lầm rầm gì đó, xong ông bật dậy cắm lá bùa vào cây chuối sau đó thì thắp nhang, moi người (ng xem) ai cũng cũng trông chờ cái gì đó xảy ra, như là ma nhập ai đó hay là mưa bão bùng như trong phim ấy, nhưng chả có gì hết, ông này làm lễ tầm 30 phút thì kêu xong rồi đi về. Em có nghe bác Xuân hỏi sao đã bảo trừ tà rồi mà nhà gặp chuyện càng ngày càng nặng, ông này cũng ậm ừ, kêu vong dữ nên về thôi, nay làm lễ rồi. Lúc mọi người về gần hết, em cũng chạy theo bầy con nít để về luôn, chợt nhìn vào phòng, qua khe hở của cửa phòng, em thấy hai chị em con bác Xuân đang ngồi cười sằng sặc, như khoái chí lắm, đầu cứ lắc lư như lên đồng, sợ quá nên em chạy thẳng về nhà luôn. À, về phần cây chuối, lần này ông thầy tự tay phá rồi cắm nhang kêu là chính ổng trấn yểm thì chẳng ma quỷ nào dám quay lại nữa.
Sau ngày hôm đó, ngoài hai đứa con gái, chồng bác Xuân cũng bắt đầu thay tính đổi nết, ông này được khen là nấu ăn ngon lại thương vợ, thương con nhưng dạo gần đó lại rượu chè bê bết, về nhà là đòi phá bàn thờ, rồi đánh bác Xuân ghê lắm. Từ một gia đình hạnh phúc, gia đình bác Xuân con thì suốt ngày nhốt trong phòng, chồng thì bê tha, còn bác Xuân thì vẫn phải đi làm để kiếm tiền chữa trị cho hai người con gái.
Nghe mọi người nói, hai chị con gái tới tối thì sốt lắm, nằm li bì không nói không rằng, nhưng đến đêm là lại ngồi dậy phá, đập hết đồ đạc trong phòng rồi cứ cười lên sằng sặc, tới khi gà gáy lại li bì sốt. Đợt đó bác Xuân gầy rộc luôn ạ. Đưa hai đứa con đi hết nơi này nơi kia nhưng vẫn không khỏi. Và cây chuối sau nhà lại mọc, lần này có tận 2 bắp chuối nhưng đen sì sì. Bác Xuân hay qua tâm sự với mẹ em, khóc cạn cả nước mắt, ông thầy kia nay kêu không qua nữa, rồi trốn biệt. Bác cũng đi hỏi thầy khắp nơi nhưng ai đến nhà cũng đều lắc đầu bỏ đi, kêu khó giải lắm. Về phía hai con của bác, thức dậy là ra gốc cây chuối ngồi lẩm bẩm với nhau, rồi cười khanh khách cho đến tối thì lại vào nhà đập phá đồ. Nhà bác Xuân lụi bại dần, bác không đi làm được nữa vì hai con bệnh, ngày càng phá, chồng thì bỏ đi biền biệt không về.
Tưởng chừng lâm vào bế tắc thì một ngày nọ, tụi con nít trong xóm lại rủ em qua nhà bác Xuân xem cúng. Lần này là một thầy khác, ông này mặc bộ bà ba nâu, tóc cột búi đằng sau, nhưng nhìn hiền hiền các bác ạ. Cầm đúng 3 cây nhang và một bình rượu, lúc ông này ra cúng là hai con bác Xuân đang ngồi ngoài gốc cây, vừa thấy ông thầy này, cả hai bà la lên, rồi nhào tới cào cấu, phải đâu 4 5 thanh niên giữ một người. Ông thầy cất tiếng: “Giữ cho chặt, để thầy trục vong”. Vừa nói dứt lời, thầy ngồi lên chiếu rồi cầm nhang xong lầm bầm gì đó, càng đọc hai bà kia càng vùng vẫy, càng la to hơn: “ Tao không đi, tao không đi”, “ Đau quá, đau quá”. Xem mà sợ lắm các bác ạ, tay chân em bũn rũn luôn , vì nhìn lúc đó, hai đứa con của bác Xuân tóc tai rũ rượi, mặt mày tím ngắt, mắt trắng dã trợn ngược, tay chân cứ khều khào. Thầy đó chỉ ngồi lẩm bẩm, có ai đánh gì đâu mà cả hai bà quằn quại rồi kêu khóc đau đớn. Thầy lẩm bẩm lâu lắm ạ, la một hồi, thì hai người con gái của bác Xuân im bặt, rồi xìu xuống. Thầy mới cao giọng hỏi: “ Hai đứa tên gì?”. Nói thật là lúc đó em đứng hơi xa, nên chả nghe hai bà đó nói gì, chỉ nghe thầy hỏi thôi. Nói một hồi thầy hỏi sao phá nhà này, thì lúc này bà Hiền la lên: “ Nhà tao đây mà nó vô ở không xin, còn dám phá chỗ tao, hai vợ chồng tao không vô nhà được, còn dám kêu người đánh tụi tao, không phá nó chứ phá ai?”, nói đoạn rồi lườm bác Xuân. Thầy quay qua hỏi thì bác Xuân có kể lại chuyện ông thầy cúng lần trước. “Giờ ta đuổi người đánh vong, vong có tha cho nhà này không?”, hai bà đó nghe vậy, rồi khóc vật ra, la lên: “ Nhà tao sao tao phải đi?, sao tao phải đi? Tao ở lâu rồi, đất này là đất của tao”. Thầy mới nghiêm giọng: “ Giờ ta phá bùa đuổi người đánh hai vong hai vong vẫn được ở đây, nhưng hứa không phá nhà này nữa, nếu không, ta nhốt lại phạt, giờ muốn sao?”. Ôi, thật sự, lúc em coi hai bà đó nhìn là hai người khác hoàn toàn rồi đó, sợ lắm các bác. Thấy hai bà kia cứ lườm lườm ông thầy, rồi bà Hằng mới lên tiếng, em nghe không rõ, đại khái là cúng kiếng gì đấy thì họ tha cho. Bàn bạc xong xuôi thì hai chị em Hằng, Hiền xụi lơ, mấy người trong xóm giúp bác Xuân bế hai người vào trong. Còn thầy kia thì ở lại đi đào mấy cái bùa ở bốn góc. Em cũng đi theo xem thế nào, làm xong thì thầy này dặn bác Xuân: “ Từ mai là cây chuối kia sẽ chết, không cần phá nhưng không cho gà vịt lại phóng uế, rồi cúng kiếng đàng hoàng thờ họ thì họ không phá. Tui không kêu đi được do đất này đất nhà người ta, mình qua ở thì xin. 4 cái bùa tui lấy rồi tui hóa cho, mai mốt đừng nhờ ai tầm bậy, chọc người ta, người ta không tha cho đâu, may mà mấy người này cũng không thù dai không là mệt cho nhà cô nữa nha. Chiều nay chồng cô về rồi, hai vợ chồng bàn bạc mà cúng kiếng”. Nói đoạn, thầy cất 4 lá bùa vào cái lọ. Bác Xuân có ngỏ ý trả lễ nhưng thầy không nhận. Nhìn ông thầy cũng hiền hiền, chẳng biết là thầy pháp hay thầy cúng hay sao nữa các bác ạ.
Sau ngày hôm đó nhà bác Xuân về lại bình thường, cây chuối cũng từ từ mà héo đi, hai chị em con bác Xuân cũng trở về như trước, hỏi lại thì cả hai chị em cũng không nhớ gì cả. Giờ chị Hằng cũng lấy chồng có con rồi, còn em thì ở trọ chung với chị Hiền, lâu lâu bà này cũng bị bóng đè, nhưng siêng đi chùa lắm. Hôm bà đó nói với em: “ Sau vụ đó, mẹ chị cũng đi kiếm lại nhưng không ai biết thầy đó, không biết làm sao để trả cái ơn lớn nên cố gắng tích đức cho nhiều thôi”.
Giờ ngồi ngẩm lại, đất An Giang đúng là có nhiều thầy ẩn dật, toàn thầy cao tay, quan trọng là họ có xuất hiện hay không thôi. Chuyện em kể có gì em nói đó thôi ạ, không miêu tả chi tiết như mấy truyện khác vì em thấy sao kể vậy nên nếu có gì khó tin thì các bác ném đá nhẹ thôi ạ, chứ nói em nói dóc này kia thì tội em quá. Tâm linh ai trải qua thì mới tin được thôi ạ! Lần sau em sẽ ra đều chap hơn! Cảm ơn các bác!