Chuyện xảy ra khi mình còn chưa có mặt trên đời cơ. Mình nghe mẹ kể lại. Nhưng mình chắc chắn nó có thật 100%. Vì mẹ mình sợ ma lắm, khoá cửa bếp phải có người đi cùng vì mẹ hay bị ma trêu
Ngày ấy mẹ mình mới lấy bố, gia đình còn khó khăn nên bố mình hay đi làm về khuya, có hôm còn không về. Mẹ mình mới về làm dâu, chưa có nhà cửa gì nên vẫn ở cùng nhà với ông bà nội. Nhà ông bà mình hồi đó đc xây đúng kiểu truyền thống luôn, ở giữa nhà là ban thờ, hai bên kê 2 giường và mẹ mình ngủ ở đó. Đợt ấy ông nội mình còn làm kế toán ở xã nên cũng hay vắng nhà, chỉ có bà với mẹ mình là hay ở nhà.
Đêm đó, mẹ mình đang ngủ thì mơ thấy có 1 người con gái tóc dài lắm, mặc bộ quần áo trắng toát cứ ngồi đu trên cái kèo nhà. Bác nào ở nhà ngói thì biết rồi, cái kèo gỗ vắt ngang 2 bên tường nhà í. Nó ngồi vắt vẻo chán chê thì quay xuống nhìn mẹ mình, 2 con mắt xanh lè cứ đảo qua đảo lại, rồi nó cười nhe răng, mẹ mình sợ lắm, chỉ muốn hét lên nhưng cổ họng nặng trịch như bị bóp.
Nó cười chán rồi bỗng dưng thè lưỡi ra liếm vào không trung, lưỡi nó dài kinh khủng, dài đến nỗi liếm gần vào mặt mẹ mình. Mẹ mình sợ quá lăn người để tránh, cứ mỗi lần nó thè cái lưỡi xuống định cuốn vào người mẹ thì mẹ mình lại lăn một vòng đến khi va uỵch phát vào tường thì bừng tỉnh. Mẹ vội vàng bật đèn rồi gọi bà nội mình. Bà mình sau khi nghe mẹ kể lại thì xuống dưới bếp lấy con dao bầu lên để đầu giường rồi nói : ” để đêm nay mẹ ngủ với mày xem nó còn dám đến nữa không ! ”
Bà nội mình đã gặp con ma này nhiều lần rồi, nhưng bà không sợ nó. Bà kể có lần mơ thấy nó đứng ngoài sân chải tóc, tóc nó dài lắm. Rồi nó cứ lừ lừ đi vào nhà, nhìn bà cười. Lúc đầu bà cũng hoảng nhưng bị trêu nhiều quá đâm bực, bà mình phi luôn cái dép vào mặt nó. Sáng hôm sau tỉnh dậy tìn mãi ko thấy cái dép đâu, lúc bà ra ngoài sân thì thấy chiếc dép nằm chỏng chơ ở đó.
Trong nhà có ma, mẹ mình là người sợ nhất, đêm nào bố mình ở nhà thì không sao, chứ bố mà đi làm thì mẹ mình cứ gọi là khiếp xanh mắt. Bố mình hồi đó chạy xe ôm nên giờ giấc ko cố định, đi sớm về khuya rất thất thường. Có hôm 3 giờ sáng mới mò về ngủ.
Lần khác, mẹ mình đang nửa tỉnh nửa mê thì thấy có bóng đàn ông chui vào trong màn, mẹ mình nằm lùi vào nhường chỗ vì nghĩ bố mình đi làm về rồi. Không giống mọi ngày, mẹ thấy bố cứ nằm quay ra ngoài, im thin thít không thở, không ngáy tí nào. Bình thưởng lúc ngủ bố mình ngáy khá to, cho nên mẹ sinh nghi, lấy tay sờ vào tấm lưng to như cánh cửa ấy thì lạnh toát luôn, cái lạnh khi chạm vào thinh không khiến mẹ sợ hãi hét ầm lên. Đêm ấy bà nội lại sang ngủ cùng.
Mẹ mình sau khi gặp 2 cái vong ấy thì sợ hãi tột độ, ko dám ngủ 1 mình nữa, bắt bố mình về sớm. Mẹ hỏi bà sao không mời thầy về đuổi nó đi thì bà bảo: ” mày tưởng mẹ muốn thế à ? Từ hồi tao về đây đã thấy chúng nó rồi, sau đó có đi xem bói thì vừa vào người ta đã bảo nhà mình có 3 vong. Hai nam, 1 nữ chết ở cái giếng trước sân. Giếng này thời xưa là giêng của làng, 3 vong ấy do bị giết và ném xuống nên oán khí rất nặng, mấy trăm năm rồi mà chưa xiêu thoát được. Mẹ muốn làm lễ cầu siêu, hoặc trấn yểm nhưng bố mày không cho”.
Sở dĩ ông nội minh ko cho phép là vì ông sợ mang tiếng, ông là Đảng viên gương mẫu, không muốn vướng vào mấy trò kiểu mê tín dị đoan. Bà nội mình đi xem bói mà ông đã chửi té tát rồi.
Chưa có nhà riêng, cũng ko thể làm lễ trừ ma nên mẹ mình chỉ còn cách sống chung với lũ cho đến một ngày gia đình mình xảy ra 1 chuyện khủng khiếp khiến đích thân ông nội phải mời thầy về làm lễ trấn yểm. Khi đó thì mình đã có mặt trên đời rồi nên vẫn nhớ
Em đã trở lại đây ạ. Hôm nay trời mưa nên em ngủ dậy hơi muộn
Rồi mẹ mình có thai. Trong thời gian mẹ mang thai mình thì chả hiểu sao tuyệt nhiên không bị trêu hay làm phiền gì hết. Đó cũng là khoảng thời gian gia đình ông bà mình khá bình yên. Sau khi sinh mình được một thời gian thì bố mẹ mình cũng xây đc cái nhà ngói be bé nằm sát mặt đường nên chuyển ra ở riêng luôn. Từ đó cũng ít gawjpj ma, mặc dù vẫn ở gần nhà ông bà, cách có chục mét thôi.
Về cái giếng làng ở trong khu đất nhà ông mình thì thế này : Nó có từ thời nhà Mạc, cách đây khoảng 500 năm, cả làng thường đến đấy xách nước về sinh hoạt, gần đó còn có 1 cây đa nữa nhưng bị chặt rồi, mình không nhìn thấy cây đa tròn méo ra sao nhưng cái giếng thì lúc mình lớn vẫn còn. Có điều nó bị rong rêu phủ đầy, không còn nước nữa mà toàn là rác vì ông bà mình toàn đổ rác sinh hoạt xuống đó
Ba cái vong trong giếng không biết bị ném xuống vào khoảng thời gian nào, nhưng từ trước đến giờ chỉ có 2 vong là hay xuất hiện để gây sự với nhà mình thôi, còn 1 cái vong nữa tuyệt nhiên không thấy nó hoành hành. Nhưng đây lại là cái vong đáng sợ nhất trong 3 vong chết oan này..
Từ lúc mình có mặt trên đời đến năm 3 tuổi thì mẹ mình không còn bị trêu nữa, do vía của mình khỏe quá hay sao í. , át hết được ma quỷ. Mẹ bảo lúc mình sinh ra đc hơn 3 cân nhưng khá nhiều tóc, mới 2 tuổi đã có lông tay, mà theo lời các cụ thì ma quỷ rất kị những người nhiều lông, 1 sợi lông quản 3 con quỷ mà nên mẹ lúc nào cũng ôm ấp mình cho đến 1 ngày mẹ đã được gặp vong thứ 3, đúng hơn là con quỷ thứ 3 chứ vì nó không còn là vong nữa rồi….
Đó là năm 1996, năm đó có cơn bão số 12 đổ bộ vào miền Bắc được cảnh cáo là khá to, nhà mình nhà ngói sợ bay mất nên mẹ đưa mình và em trai ( lúc này mình đã có em vì mẹ mình sinh 2 năm 2 đứa ) sang nhà bác N hàng xóm đối diện nhà mình trú bão, nhà bác là nhà mái bằng nên không lo đổ sập giống như nhà mình. Lúc sang bên ấy vì đi vội quá nên mẹ mình không khóa cửa, mẹ để 2 chị em mình cho bác N trông rồi tranh thủ chạy về nhà khóa cửa. Lúc mẹ bước chân đến sân thì một tiếng sét đánh dọc trời, nghe chói tai vô cùng, cánh cửa bị gió lùa đập mạnh, đồ đạc trong nhà cái thì rơi xuống đất, cái thì bay từ chỗ này sang chỗ khác. Mẹ định vào nhà soi đèn đóng cưa sổ cho chắc rồi mới khóa cửa chính, lúc vừa vào nhà bỗng mẹ mình thấy nhà ấm áp 1 cách kỳ lạ, gió cũng không dữ dội như lúc ở ngoài nhìn vào. Mẹ đang tiến về phía cửa sổ thì thấy có cái gì đó vụt qua, rồi dừng lại ở giường, cái giường mà ba mẹ con vẫn hay nằm. Theo quán tính mẹ ngó sang giường thì thấy được cảnh tượng hết sức kinh khủng…. Một người đàn ông to, mặc bộ quần áo kiểu lính đanh trận ngày xưa đang ngồi lù lù trên giường, nhưng mà không có đầu, cái đầu ấy đang được nó tung lên tung xuống như bọn trẻ con chơi chuyền, chơi chắt vậy. Cái đầu có mái tóc xoăn xoăn ở mái, mẹ mình đứng trôn chân sợ đến mức không di chuyển được. Chiếc đầu thì cứ bị nó tung liên tục, rồi nó ném thẳng cái đầu về phía mẹ mình làm mẹ sợ quá ngất lịm đi…Mãi đến khi có tiếng sét nữa vang lên mẹ mới tỉnh nhưng đang nằm bên nhà bác N rồi… Vì lúc bố mình về thấy mẹ nằm đấy nên bế mẹ sang nhà bác N, lúc tỉnh dậy mẹ kể cho tất cả mọi người nghe mà ai cũng khiếp cái vong không đầu ấy. Nó là cái vong thứ 3. Đến tận bây giờ nó mới xuất hiện, và sau cái đêm bão gió ấy thì gia đình em không còn được bình yên nữa, ông nội em cũng bị nó phá nên mới tìm thầy về trấn yểm
Mẹ em từ ngày gặp cái vong không đầu thì sợ hãi tột độ, chuyển giường sang vị trí khác, bóc tỏi vứt quanh giường, còn sát cả vào người bọn em. Bố em thì chưa gặp nó bao giờ nên vẫn nhởn nhơ lắm, nhưng cũng tin là nó có thật vì bà em cũng gặp mà, nhưng bà em chưa gặp vong không đầu thôi. Chẳng hiểu sao từ cái đêm hôm đó mà cái vong không đầu nó để cho lần lượt mọi người trong gia đình em thấy nó, lạ một cái là chỉ ngày rằm hàng tháng nó mới xuất hiện. Cái hôm bão mà mẹ em gặp nó thì cũng đúng vào rằm tháng 7 luôn, sau đó vào rằm tháng 8 là đến lượt bà nội em….
Một tháng êm đềm trôi quan, mẹ em vẫn tất bật với việc đi dạy ở trường rồi về nhà chăm con. Còn bà em chỉ ở nhà nội trợ, tất cả tiền bạc trong nhà đã có ông lo.
Đó là một ngày nóng nực giữa tháng 8 âm lịch, bà nội em sau khi lo xong bữa cơm chiều thì thường ra quán nước ngồi cho mát, lúc về qua vườn tự dưng thấy cây lá xào xạc, cái giếng làng nằm trong vườn có mấy âm thanh kỳ lạ, vang vang, ồm ồm nhưng không nghe rõ.
Nói qua một chút về địa hình nhà ông bà nội em cho mọi người dễ tưởng tượng : Nhà ông bà em nằm ngay mặt đường, cửa chính thì quay xuống phía nam, trước nhà là 1 khoảng sân rộng, sau đó đến cái vườn trồng cây linh tinh chứ không trồng rau, phía bên phải vườn là cái giếng, chu vi rộng tầm 5m, thàng giếng xây khá vững chãi, hồi em bắt đầu biết nhận thức thì cái giếng vẫn còn có nước, nhưng ko ai dùng vì nước quá bẩn, rong rêu phủ đầy nên ông bà em cho thành hố rác luôn . Bây giờ thì bị lấp rồi, không còn vết tích gì nữa
Quay lại hơn 15 năm trước, sau khi đi hóng mát về bà em lấy rượu ra uống, bà em hay uống rượu lắm còn ông thì không bao giờ. Lạ thế ! Bà uống nhiều nhưng ít khi say lắm mà hôm nay lại ngà ngà, thế là lên giường bỏ màn xuống đi ngủ. Đang nằm mê man vì có hơi men thì bà nghe có tiếng nước ai dội xối xả ngoài sân như rửa chân tay ý, bà thấy lạ vì giếng ở sau nhà chứ có phải đằng trước đâu nhưng kệ, đang phê rượu nên bà em chả quan tâm.
Đang gà gật chuẩn bị vào giấc ngủ thì có người chạy xộc vào nhà, vén màn lên bảo với bà là ông em bị ngã xuống giếng ngoài vườn nên bà vội vàng tung màn chạy thẳng ra, cái bóng chạy trước bà em chạy theo sau. Nó chạy ra thành giếng thì đứng đó cười khềnh khệch…nhe hàm răng với cái lưỡi đỏ au ra khiến bà em rợn hết cả tóc gáy nhưng không sao quay đầu bỏ chạy được. Nó với tay về phía bà, cứ thế kéo bà đến gần chỗ nó, không hiểu sao bà nội em chẳng thể cưỡng lại được, cứ mỗi lần nó giơ tay ra vời thì bà em lại tiến thêm 1 bước, cứ thế, cứ thế….đến gần thành giếng nó không vời nữa, mà lấy tay bẻ cái đầu của nó ném tòm xuống giếng, bà em lúc này đã bắt đầu nhận thức được nhưng nhìn thấy cái vong không đầu, máu phun ra từ cổ xối xả thì thất kinh luôn, bà cuống quá trượt chân ngã xuống giếng. Tháng 8 là mùa mưa bão nên cái giếng vẫn có nước, ông em nằm trong nhà nghe thấy tiếng “ùm” 1 phát giật mình tỉnh dậy chạy ra sân soi đen pin xuống giếng thầy bà nằm vùng vẫy dưới đó. Ông em vội vàng xuống đập của gọi các con mượn thang trèo xuống vớt bà lên. Hôm đó bố mình vẫn chưa về, may có bác mình vẫn ở nhà nên bác xuống đưa bà lên. Một lát sau bà mới tỉnh táo kể rõ mọi chuyện nhưng bác S ( bác S là anh trai bố mình, bố mình có 2 anh trai, bác này là bác thứ 2 còn bác cả đang trong miền Nam ) và ông nội em nhất quyết không tin. Ông em cho rằng bà em uống rượu say nên nhảy xuống đó, ông còn dặn bà không được kể cho hàng xóm nghe vì sợ ảnh hưởng đến uy tín và danh hiệu Đảng viên gương mẫu của ông . Cả bác S nhà em cũng thế, xưa nay không bao giờ tin vào ma quỷ luôn, còn chẳng thèm cúng bái gì cơ, nhưng sau đó nhà bác cũng bị vong nó quấy, bọn vong này do nhà hàng xóm phía sau nhà bác mời thầy về lễ trừ ma đuổi nó ra khỏi đất nhà họ nên nó dạt sang nhà bác, mà bác lại không tin ma quỷ nên nó cứ thế quấy phá. Chuyện nhà bác em sẽ kể sau.
Sau bà nội em là đến lượt bố em được dịp diện kiến với nó. Lúc bố em kể lại cho mọi người nghe còn nổi hết cả da gà lên, em sờ vào tay bố em thấy sần sùi như da cóc
Hôm đó trong xóm có cô sắp đẻ, chồng cô ấy ra nhà gọi bố em, nhờ đưa đi trạm xá. Ngày ấy bố em có cái xe máy để chạy là oai lắm , xe Simson màu xanh lá cây ý. Lúc đấy tầm 10h đêm, chú C ( chồng cái cô sắp đẻ ) và bố em vất vả lắm mới cho cô ấy ngồi yên ổn trên xe được, vì đau quá nên cô ấy cứ oằn người suýt thì đổ cả xe. Ra đến trạm xá thì tầm hơn 1 tiếng sau cô ý đẻ, bố em ngồi chơi với chú C một lúc rồi về. Trước lúc bố em về chú C gọi bố em lại bảo : ” Anh H này, hình như nhà anh có vong dữ lắm đấy, lúc em ra gọi anh thấy nó đang đứng ở cửa, mắt dòm vào trong em hãi quá nhưng nghĩ thương vợ nên vẫn nhắm mắt nhắm mũi chạy vào gọi anh. Lát nữa anh về cẩn thận đấy ! ”
Bố em nghe xong có vẻ không tin lắm, hất hàm hỏi : ” Mày nhìn thấy ma đc à ? ”
Chú C đáp :” Ơ anh hỏi rợ, thầy em mở điện, từ bé em đã tiếp xúc nhiều với mấy thứ ấy rồi. Tí về anh vừa đi vừa niệm phật nhá ”
Xong xuôi chú C gửi tiền bố em rồi bố em ung dung nổ máy về nhà. Bình thường bố em không gặp ma quỷ bao giờ, nhưng nhớ lời chú C nói nên vừa vào đến sân bố em cũng niệm phật cho chắc. Lúc vừa bắt đầu niệm ” A di đà phật” thì xe đột ngột tắt máy. Bố em bình thường cứ lao vào tận hè mới dừng , thế mà hôm nay vừa chớm vào sân đã bị khựng lại, bố em lo xe bị làm sao nên quên cả niệm phật, cúi xuống xem xét rồi đẩy xe vào nhà. Nhưng mà xe nặng lắm, đẩy mãi không được, bố em nghĩ có cái gì ngáng dưới bánh nên lấy chân lùa lùa , vừa lùa vừa cúi xuống xem nhưng ko thấy. Lúc bố em ngẩng lên thì bất chợt thấy cái vong không đầu đang ngồi chễm chệ trên yên xe, tay nó cầm cái đầu rung rung, rồi nó cười man rợ. Bố em bảo ko hiểu lúc đó bị làm sao mà không cảm thấy sợ, bố lấy tay gạt nó xuống khỏi xe, không nó không rằng dắt xe đi . Vừa dắt được 2 bước chân thì nó đứng ngay ở cửa, cứ thế nhìn chằm chằm vào bố em, rồi nó lao đến trước mặt bố nhanh như cắt khiến bố em sợ quá lùi lại đổ cả xe. Lúc bố em ngã xuống tay chạm vào vũng nước, quái lạ là sao trời không mưa lại có vũng nước. Bố em vã hết cả mồ hôi, đưa tay lên quệt thì ngửi thấy mùi tanh như mùi máu. Chưa hết bàng hoàng, lúc bố đứng dậy thấy ngay chỗ gốc cây bòng trước nhà em là một cảnh tượng hết sức dã man: Một cái cột to như cây luồng dựng lên, trên đỉnh cột là cái đầu người với mái tóc xoăn xõa xuống mặt, còn dưới chân cột là cái xác không có đầu, nằm ngắc ngoải, chân tay giật giật….đang được 1 tốp lính lôi đi xềnh xệch dưới đất… Bố em khiếp lắm rồi, cả đời chưa bao giờ gặp cảnh như trong phim thế này nên hò ầm lên thì bỗng : BỐP ! Bố em nhận đc cái tát như trời giáng của bà nội. Thì ra sáng nay bà dậy sớm đi chợ thấy bố em nằm giữa sân, bị cái xe máy đè lên nên hô hoán , chạy lên nhà bác S em gọi bác em khênh bố vào nhà. Bố em cứ ngủ li bì, xong mồm miệng ú ớ, chân tay vùng vẫy tứ tung, bà nội em ngứa mắt quá mới tát cho phát. Thế là tỉnh. Chuyện đêm qua không biết là thật hay mơ nên bố em cứ ngậm tăm không nói.
Phải 2 hôm sau bố mới đem chuyện đêm đó ra kể với ông bà và bác S. Lúc này ông em có vẻ tin rồi nhưng cố gắng gạt đi, ông bảo để hết đợt bầu cử hội đồng nhân dân khóa này mới cho bà em đi xem bói để mời thầy về lễ. Cả nhà cố đợi đi.
Hôm bố em gặp cái vong không đầu vào đúng 15/9 âm lịch
Người tiếp theo là ông nội em….
Chuyện bố em, bà nội và mẹ em gặp cùng 1 cái vong không có đầu đã phần nào khiến ông em phải suy nghĩ. Bằng chứng là ông hay đi làm về sớm hơn thường ngày, họp gia đình liên tục. Ông cũng là người khám phá ra quy luật gặp nó vào ngày rằm mà không ai để ý đến. Biết là nó chỉ xuất hiện vào ngày rằm nên đến tháng 10 âm lịch cả gia đình nhà em hồi hộp lắm, không biết ai sẽ là người tiếp theo
Và quả nhiên thì là ông nội, nhưng có một bất ngờ lớn là cái ngày ấy đến nhanh hơn dự kiến khiến mọi người chủ quan, không đề phòng…..
Đó là một buổi tối mùa thu gió mát, trăng rất sáng, như thường lệ ông em đi làm về ăn cơm rồi ngồi uống nước ở sân. Ông em bị nghiện nước chè, vì uống nhiều chè nên khi ngủ ông em rất tỉnh và đẹp trai Hồi ấy mỗi lần ông uống nước ở sân là mẹ em lại nhờ ông trông bọn em để mẹ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Nói là trông hộ vậy nhưng ông em cứ kệ 2 đứa chạy hoặc bò ở sân, nếu đi ra vườn thì ông mới lôi vào, còn không thì kệ, muốn cho gì vào mồm thì cho, đái dầm ông gọi mẹ lên. Chả hiểu sao hồi ấy em 4 tuổi rồi vẫn cứ tè dầm mà không chịu gọi người lớn xi
Em với thằng cu em đang chơi bời hớn hở tự nhiên thấy ông ném cái chén ” choảng” 1 phát vào thành giếng, rồi ông đuổi 2 đứa xuống dưới nhà, đứng dậy cuộn chiếu cất vào nhà. Ông gọi mẹ em lên đón 2 đứa xuống cho đi ngủ, ông kêu mệt, nay đi ngủ sớm. Em với thằng em ngơ ngác chả hiểu gì, mới 8 giờ tối bị bắt đi ngủ nên bất mãn lắm
Nửa đêm, cả nhà em đang ngon giấc bỗng nghe tiếng đập cửa rầm rầm, mẹ em tưởng ma nên ôm chặt 2 đứa, bọn em cũng sợ tái hết cả mặt nhưng đập 1 lúc thì có tiếng ông em gọi : ” H ơi, T ơi ra đây bố bảo ” Bố mẹ em biết ko phải ma mới mò ra mở cửa thấy ông bà nội em đứng ngoài, chân tay run rẩy, ông em bảo bố lên ông nói chuyện, ông vừa gặp “nó” xong…
Cả nhà em lên ông ngồi, nhấp 1 ngụm trà nóng, ông bắt đầu kể….
” Lúc T vừa dẫn 2 đứa xuống thì bố cũng đi nằm luôn. Lúc bố đang ngồi uống chè ở sân với 2 đứa con nhà mày thì tự dưng thấy có cái bóng nhấp nhô ở thành giếng, bố tưởng do ánh sáng đèn ở đâu chiếu vào tạo thành cái bóng nên cũng không để ý. Một lúc sau nghe thấy tiếng cười the thé vọng từ ngoài vườn vào, bố nhìn ra thấy từ thành giếng từ từ nhô lên 2 con mắt trắng dã, cứ nhìn bố chằm chằm, không chớp. Bố ném luôn cái chén về phía nó nhưng nó không thèm tránh. Biết có chuyện chẳng lành, bố đi ngủ luôn…”
Sau khi ông em đi nằm thì vẫn cứ nghe tiếng cười the thé ấy vang vọng quanh nhà, ông sang giường bà định hỏi xem bà có nghe thấy không nhưng thấy bà ngủ rồi nên lại thôi. Dần dần, ông em cũng thiếp vào giấc, rồi ông em mơ thấy có bóng người đi lên từ cái giếng, người đó mở cửa,vào nhà lấy ấm nước chè của ông em uống lấy uống để như kiểu thèm khát lắm. Ông em thấy người đó tự tiện thế bèn lấy cái gậy dưới chân giường phang nó, đuổi ra ngoài. Nó nhìn ông với ánh mắt căm phẫn rồi co giò chạy ra vườn, ông em đuổi theo thì bỗng lạc vào một khung cảnh hoàn toàn khác… Nơi đó giống kiểu trại tù của binh lính ngày xưa, các tù nhân bị tra tấn trông vô cùng đau đớn. Ông nhìn những cảnh đó sợ lắm nên bỏ chạy, càng chạy càng thấy nhiều cảnh chết chóc, cuối cùng ông vấp ngã, lúc ngẩng mặt lên thì thấy một toán lính đang khuân 1 cái xác ném xuống giếng, rất giống cái giếng làng thuộc khu đất nhà ông – chính xác hơn nó là cái giếng nhà ông em chứ không phải là giống nữa. Cái xác ấy…Nó không có đầu….
Ông em tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy thì gần như không thể chịu được mức độ khủng khiếp của nó, ông bảo lúc ấy biết mình đang mơ, muốn thoát khỏi giấc mơ ấy nhưng người cứ mụ mị đi, không thể tỉnh táo được… Rồi bất giác ông tỉnh dậy, mồ hôi túa ra như tắm, quay sang trở mình thì thấy cái đầu với đôi mắt trắng dã nằm ngay bên cạnh, chỉ mình cái đầu thôi, không có thân. Những âm thanh the thé lại vang lên, ông em khiếp quá đạp tung màn chạy sang giường bà rồi lại xuống gọi bố mẹ em lên kể lại toàn bộ sự việc.
Lúc đó tầm 12 giờ đêm ngày 10/10 chứ chưa đến ngày 15
Sau cái đêm trải nghiệm kinh hoàng đó, ông nội em không uống nước chè nữa, thay cái ấm mới để tiếp khách và quyết định mời thầy cúng về sớm hơn dự định.
Cũng từ đây mà bí mật về cái giếng làng được hé lộ….
Buổi trưa hôm sau, lúc đi làm ngoài hợp tác xã về, ông em tranh thủ rẽ vào nhà ông Lục. Ông Lục là thầy cúng có tiếng ở xã em, nói chung đã làm nhiều vụ trấn yểm rồi nên ông em mới tin tưởng. Sau khi trình bày sự việc, ông em vẫn khéo léo nhờ ông Lục đừng kể chuyện này với người khác, ông sợ mang tiếng và sợ mất uy tín vào lần bầu cử cán bộ sắp tới.
Ông Lục nghe xong thì hẹn tối nay sẽ ra nhà ông bà em.
Đúng 7h tối, ông Lục đến. Vừa bước vào cổng nhà ông bà nội em thì ông Lục ngã quỵ xuống dưới đất, ông ý phải nhanh chóng lấy lá bùa trong cái va li nhỏ đeo trên vai ra đọc vài câu gì đó rồi dán lên trán mới đứng lên đi lại bình thường được. Lúc ông bước vào nhà lá bùa dính ko chắc bay phất phơ trên mặt nhìn hài không đỡ nổi , nhưng ông vẫn rất hồn nhiên.
Lúc ấy bà nội em vừa tắm táp cho em xong bế lên nhà ngồi hóng chuyện. Ông Lục bảo ông bà em đưa ra giếng để quan sát, thế là bà em bế em ra theo luôn. Ông Lục nhìn xuống giếng rất chăm chú, không gian im lặng như tờ, không ai nói với ai câu nào. Bỗng dưng bà nội em hét toáng lên khiến cả ông Lục lẫn ông nội em đều giật mình quay lại phía bà vì tưởng cái vong nó hiện lên Nhưng không phải. Tất cả là tại em, tại cái tật tè dầm vô tổ chức của em, chả hiểu sao lúc ý em lại cao hứng làm luôn 1 bãi lên người bà Giờ lớn rồi nghe mọi người kể lại thấy ngượng vô bờ bến các thím ạ
Thế là bà vội vàng bế em đi thay quần, ông Lục và ông em đi cũng chậm rãi vào nhà, ông Lục bảo có nước đái trẻ con dớt ra đấy rồi, vong nó sợ nên khó mà chiêu hồn lên trong đêm nay được. Đành đợi đến mai. Sau đó ông Lục viết 1 danh sách dài đồ cúng tế, bảo nhà em chuẩn bị. Theo lời ông Lục thì ở cái giếng cũ của làng đúng là có 3 vong thật, nhưng có một cái vong mạnh hơn cả, nó chết cách đây mấy trăm năm rồi, do bị giết hết sức dã man nên không thể đầu thai kiếp khác được, nó đã thành quỷ và điều khiển 2 cái vong còn lại. Sở dĩ nhà em hay bị 2 cái vong 1 nam, 1 nữ kia trêu đều là do con quỷ ấy sai khiến hết. Nó tự cho mình là chủ 2 cái ong kia nên không ra mặt, gần đây mới lộ diện vì muốn bắt thêm người xuống hầu hạ nó.
Ông nội em nghe nói nó muốn bắt thêm người thì sợ lắm, trách gì bà em đang đêm hôm lại bị nó kéo xuống giếng may mà được tổ tiên phù hộ nên không sao, bà em cũng chăm đi chùa nữa…
Tối hôm sau ông Lục lại ra, lần này rút kinh nghiệm ông dán bùa lên trán từ lúc chưa vào cổng, nhìn vẫn hồn nhiên như hôm qua vậy.. Gia đình em thì bày bố đồ lễ khá muộn, đóng chặt cổng do sợ hàng xóm nhìn thấy, lại xì xào làm mất uy tín Đảng viên gương mẫu của ông . Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí bà em còn dặn mẹ em hạn chế cho em uống nước vì sợ em tè dầm lại hỏng việc. Làm cả ngày hôm ấy em khát khô cả họng, chỉ mong sao lễ xong nhanh còn uống nước
Tất cả con cháu đều tập trung ngồi xì xụp khấn vái. Đến tầm 10h đêm ông Lục rút trong túi ra 1 thanh gươm nhìn rất cũ kỹ, ông bắt đầu lễ từ ngoài sân rồi mới tiến dần vào trong nhà. Lúc ở ngoài sân, ông Lục đốt 1 lá bùa ném xuống giếng rồi dính 1 là bùa khác lên thanh gươm bắt đầu đọc những câu nghe chả hiểu gì, mà em cũng chả quan tâm vì đang khát nước.
Ông Lục cứ thế đi dật lùi vào trong nhà, mắt ông nhìn thẳng phía trước rất tập trung, vào đến nơi ông ngồi xuống thì có cơn gió mạnh ơi là mạnh từ ngoài vườn thổi vào làm bay hết đồ lễ. Cả nhà em không hiểu chuyện gì, ông Lục kêu mọi người ra khỏi nhà, con quỷ đang nổi giận, nó không chịu hợp tác , nó muốn phá tan mọi thứ. Đúng là động đến những thứ thuộc về cõi âm phức tạp thật, đến ông em chuyên bài trừ mê tín dị đoan mà hôm ấy còn phải hoảng loạn nữa là….
Khoảng 10 phút sau, ông Lục ngã vật ra sàn nhà, mọi người xúm vào đỡ ông dậy, hai bên má ông xám lại. Ngồi nghỉ ngơi 1 lát, ông bảo :” Con quỷ này mạnh hơn ông nghĩ, ông không thể đuổi nó khỏi đất nhà ông em được, chỉ có thể làm phép để nó không vào nhà được 1 thời gian ngắn thôi. Lúc nãy nó và ông Lục giao tranh, ông bị nó tát cho mấy cái thâm cả 2 má , nhưng nó cũng bị ông đâm trọng thương rồi nên tạm thời rất yếu. Sau đó ông bảo nhà em mai đi tìm 8 cái cọc tre để ông nhét bùa vào chôn xuống 8 vị trí quanh nhà. Tạm thời sẽ không bị quấy nhiễu nữa.
Hôm sau bố em đi chặt tre về vót nhọn thành cọc rồi ông Lục cứ bảo chôn chỗ nào là đào chỗ ấy. Xong xuôi mọi việc thì ông ý đòi tiền công khá nhiều. Em chả nhớ là bao nhiêu nhưng nghe nói hơn 1 chỉ vàng hay sao ý.
Ông Lục này tuy giỏi nhưng chặt chém có tiếng nên nhiều người cũng ghét, ông lại không chịu khó làm phúc nữa nên khi về già bị liệt phải nằm ở giường mấy năm, người ngợm lở loét tứ tung rồi mới chết. Con gái ông ấy dạy cùng trường với mẹ em rõ xinh gái mà lấy chồng cũng chả ra sao, khổ lắm. Em nghe mẹ em kể lại là cái đêm ông ý mất mọi người trong nhà thấy âm binh đi đầy quanh giường mà không thể làm gì được. Nhưng đấy là lúc em học cấp 3 cơ, còn khi em bé thì ông vẫn nổi tiếng lắm.
Nhà em sau hôm yểm bùa bằng cọc tre thì mọi người yên tâm hẳn, ăn ngon ngủ kỹ, đặc biệt là em uống nước vô tư mà không lo lắng gì nữa
Cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, nhưng cái gì đến thì vẫn sẽ đến… Và ngày con quỷ không đầu ấy quay trở lại là vào đúng rằm tháng 7/1998, ông em lại 1 lần nữa là người chứng kiến toàn bộ sự việc…
Việc trấn yểm tạm thời xong xuôi nhưng ông nội em vẫn sợ sệt vô cùng kể từ cái đêm ông gặp con quỷ đó. Ông bà em đã già, không năm ngủ chung với nhau như thuở mặn nồng nữa nên ông bảo bố em cho em lên ngủ cùng ông. Em nghe tin ấy như sét đánh ngang tai vì em ngủ với mẹ quen rồi, giờ bị tách cảm giác lúc ấy phải nói là lo lắng không thể tả. Em khóc lóc không chịu lên ông ngủ nhưng bố mẹ em cứ bắt lên, tại vì nhà em 4 người mà có mỗi 1 cái giường nên cũng hơi chật
Bác nào hồi nhỏ đang nằm sờ tí mẹ quen rồi mà bị tách ra chắc hiểu cảm giác ấy nó mất mát và trống trải thế nào . Đêm đầu tiên em nhất quyết ko chịu xa mẹ, bố mẹ em cũng đành để em ngủ dưới nhà nhưng đêm em tỉnh dậy lần sờ ti mẹ thì hoảng hết cả hồn vì sao ti mẹ lại phẳng lì thế này ? Còn cả mấy cái râu dài nữa chứ ? Hoá ra nhân lúc em ngủ say bố mẹ em đã bế em lên ngủ cùng ông
Lâu dần em cũng quen, cứ tối đi chơi về lại tự động vác gối lên ông, nằm ngủ với ông cũng rất thoải mái vì ông cho em gác chân, lại hay mua quà vặt dụ dỗ nữa. Đúng là miếng thịt nó bịt lấy mồm, em cứ thế ăn xong ngủ béo quay như con lợn, béo đến tận bây giờ vẫn chưa giảm được
Sở dĩ ông em muốn em ngủ cùng để cho yên tâm, vía em khoẻ lại lắm lông tay nên rất kị ma quỷ. Cũng bởi từ nhỏ đã đc ông thương mà tình cảm em dành cho ông nhiều lắm, biết bao nhiêu kỉ niệm mà giờ nhớ lại em chỉ muốn khóc thôi vì thực tế là ông bà em đều đã mất rồi. Bà em mất năm em học lớp 4 còn ông thì mới mất 1 năm rưỡi thôi, mỗi lần đi học xa về lên ông em thấy trống trải vô cùng.
Người già ấy mà, đôi khi họ rất cô đơn, chỉ muốn con cháu quan tâm đến mình nhiều hơn vì khi chúng ta già, có nhiều nỗi âu lo về bệnh tật, tâm lí đón nhận cái chết nữa. Ông em là 1 người rất sợ chết nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát đc vòng luân hồi của tạo hoá. Ông em đi rất thanh thản…
Nhân đây em cũng muốn khuyên các bác là nếu ai còn ông bà thì cố gắng gần gũi , chăm sóc ông bà mình nhiều hơn nhé. Người già cũng như trẻ con ấy, mình phải ân cần, nhẹ nhàng vì họ dễ nổi cáu lắm. Ông em cũng thế, em toàn khen ông đẹp trai mà mỗi lần khen xong ông em cười tít mắt. Thi thoảng em vật ông ra gội đầu, cắt tóc như ở quán ý mặc dù ông em la oai oái vì sợ em đổ nước vào tai nhưng lần nào cũng bắt em gội cho
Chết, em lại hơi lan man nhưng mà em nói không thừa đâu. Ai cũng phải già đi mà, phải không ???
Từ ngày em lên ông ngủ thì em có cảm giác ông em ngủ ngon hơn hẳn. Nhưng cũng hơi mệt với em vì thi thoảng em hay tè dầm lên cả người ông nữa. Cái tật này phải tận lúc vào lớp 1 em mới bỏ được, bây giờ ko tái phát đâu, nên các thím đừng trêu em nữa nhé
Thời gian thấm thoắt trôi đi, năm 1997 em vào lớp 1 và vẫn ngủ trên ông. Cũng vì ngủ cùng ông nên em lười học, viết chữ lại còn xấu như gà bới nữa nên đến năm lớp 2 mẹ em bắt em tối học ở dưới nhà luyện chính tả, học xong mới cho lên ông. Khoảng thời gian ấy đúng là cực hình, có hôm mẹ em tra tấn, đày đoạ em muộn quá thì em ngủ dưới nhà luôn. Và cũng trong 1 lần em không lên ông ngủ, con quỷ nó đến…
Đêm đó, sau khi ăn rằm ông bà em đi ngủ sớm, vì là tháng cô hồn mà nhưng vẫn để hé cái cửa thông xuống nhà dưới để nếu em có lên thì ông em khỏi phải ra mở. Năm đó nhà em cũng không đề phòng gì về những chuyện ma quái vì cứ nghĩ quanh nhà yểm bùa rồi chả lo nữa. Nhưng ông em đã nhầm.
Gần nửa đêm, ông em đang say giấc thì bỗng thấy khó thở, ngột ngạt vô cùng. Cái giường ông nằm bỗng nhiêm rung lắc mạnh như có ai đứng lên nhảy tâng tâng ý. Ông em tưởng em lên ngủ xong nghịch nên vẫn cứ mê man. Một lát không biết tỉnh hay mơ mà ông thấy xuất hiện trước màn là 1 người đàn ông, người ấy khẽ đưa vén màn rồi thò 1 cánh tay vào nhưng cái thân người thì vẫn ở ngoài màn. Nó cầm tay ông em lôi dậy, dẫn ông em đi ra ngoài sân, ông em cứ như bị bỏ bùa ngoan ngoãn đi theo nó. Ra đến nơi, ông không thể tin vào mắt mình khi trên thành giếng là 2 cái vong khác. Thật ra nó chunhs là 1 vong nam, 1 vong nữ nhưng ông em chưa gặp lần nào. Vong nữ hướng đôi mắt xanh lè về phía ông em, mái tóc phất phơ, cái lưỡi dài liếm láp quanh thân thể trông rất kì dị. Còn vong nam ngồi im, nó quay lưng lại phía ông em.
Trong đêm tối màn sương bao phủ mờ ảo, ông em nhìn thấy thế định co giò chạy như cứ chạy vào đến nhà là chân lại tự động chạy ra sân, ông cứ chạy mải miết thế không biết bao nhiêu lần, vừa chạy vừa phải nghe những tiếng cười the thé, ồm ồm vang lên quanh nhà mà hãi. Cuối cùng, con quỷ chặn ông lại giữa sân, nó khẽ nói vào tâm thức của ông em là : ” rồi mày sẽ phải trả giá ” ! Ông em bảo lúc ấy không thấy nó mở miệng nhưng trong đầu ông cứ vang vọng cái câu “rồi mày sẽ phải trả giá” liên tục. Nghe đến mức chói tai rồi ông không còn biết gì nữa….
Khi tỉnh lại, ông thấy mình đang nằm giữa sân, 2 tay ôm đầu nhìn rất khổ sở. Nghe đến đây em thương ông lắm
Lúc đó là sáng sớm, bà nội em còn chưa dậy. Ông lặng lẽ đi vào giường nằm, nhưngx tiếng thở dài vang lên cùng gương mặt lo lắng… Ông em không biết tai hoạ gì sẽ đến với gia đình ? Làm sao để chấm dứt sự đeo bám của con quỷ này ?
Nhưng rất may là gia đình em gặp được 1 cao nhân, cụ thể ra sao lát em viết tiếp nhé, làm cốc sữa đã
Hôm nay em phải dậy sớm làm giỗ bà nội, mang tiếng làm vậy thôi chứ thật ra là chân sai vặt ý mà Nhà em cũng ít người làm, chỉ có em, bác S, cô em với vài người họ hàng thôi, mẹ em với các anh chị đi dạy hết rồi, thằng cu em nó vẫn đang phè phỡn trên HN. Còn bố em thì nằm xem Thế giới động vậy các thím ạ. Bố em 55 tuổi đầu rồi mà hồn nhiên lắm, chả bao giờ làm cỗ bàn hay nấu cơm giúp vợ con cả Không bù cho bác S em, bác ấy giống ông nên chăm chỉ, sáng nào cũng dậy sớm đi chợ nấu nướng. Nói chung bác S là nội trợ chính trong gia đình, mỗi lần có giỗ em ngồi xem bác ấy trổ tài dao thớt mà thầm ngưỡng mộ. Em chỉ giỏi pha nước chấm thôi. Nhà bác S cũng lắm chuyện liên quan đến vong hồn nhưng em sẽ up ở phần 2 nhé. Bây giờ viết tiếp nào….
Khi con gà trong chuồng cất lên tiếng gáy đầu tiên báo hiệu 1 ngày mới đến…cũng là lúc ông em khép đôi mi tìm đến giấc ngủ. Ông đã quá mệt mỏi sau 1 đêm mộng mị, ngủ ban ngày dù sao vẫn an toàn hơn ban đêm.
Sáng sớm ở quê không khí trong lành và mát dịu , những hạt sương nhỏ li ti bám đầy vào cây lá, cảnh vật xung quanh đều vắng lặng. Dịu êm ! Nhưng, trong khu vườn ngỡ là yên bình của nhà ông vẫn thấp thoáng thứ gì đó ma mị, u ám và hoang hoải, khu vườn không có sức sống, nó đang bị chi phối bởi oán khí phát ra từ những vong hồn làm tội nhân gian…
Ông em nằm thiếp đi, lại bắt đầu lạc vào 1 giấc mơ khác, đối lập với những hình ảnh man rợn của ngày hôm qua là cánh đồng lúa xanh ngút ngàn, một con đường nhỏ , vòng vèo qua ngõ xóm dẫn tới ngôi chùa ngập tràn tiếng mõ tụng kinh. Có tiếng gọi xa xăm vọng về, ông cứ theo âm thanh ấy mà nhấc bước cho đến khi ngôi chùa đã gần ngay trước mắt. Giấc mơ bỗng trở nên dịu dàng và thanh thản lạ ! Toàn thân ông em nhẹ bẫng đi, như trút được gánh nặng bao năm đeo bám về 3 vong hồn lẩn khuất, rình rập quanh nhà. Hoá ra đây chính là ngôi chùa ở xã em, nó chỉ cách nhà ông em tầm hơn 1km thôi. Bình thường ông em không đến chùa bao giờ cả, chỉ có bà nội và mẹ em là chăm chỉ thôi. Bà em đi quy nên hầu như tối nào cũng đến chùa tụng kinh niệm phật cùng với các phật tử khác. Một tuần khoảng 3, 4 buổi gì đó, lần nào bà cũng cho em đi cùng. Ban đầu là do em theo đi, về sau bà phải nịnh thì em mới đi . Tại vì vào chùa buồn tê tái, chả có gì chơi, trong khi các bà, các mẹ thành tâm tụng kinh thì em lại dồn hết sự chú ý vào hoa quả, bánh kẹo bày la liệt ở chùa . Chẳng biết khi ấy Phật tổ có biết được những ham muốn trần tục chất chứa trong đầu của em ko nhỉ ? Mà biết chắc cũng thông cảm, vì em còn bé mà, có biết gì đâu. Người không biết – không có tội, còn người biết rõ sai trái mà vẫn cố tình làm thì mới đáng bị trừng trị và lên án .
Ông em đứng bần thần một lát, không hiểu vì sao mình lại ở đây ? Bỗng từ trong cửa chùa , ông cố em xuất hiện, khuôn mặt phảng phất nét buồn, ông cố nhìn ông em không nói. Được gặp lại bố của mình, ông em dường như ko thể tin được, vì sau khi ông cố mất thì ông em chưa mơ thấy ông cố lần nào, biền biệt hơn chục năm trời…
Ông cố nhìn ông em hồi lâu, khẽ lắc đầu, chỉ tay vào trong chùa rồi biến mất. Đó cũng là lúc ông nội em giật mình bừng tỉnh, ngó đồng hồ thấy đã 7h sáng, ông vội vã lấy xe đạp phi ngay ra chùa. Ngôi chùa này ở xã em linh thiêng lắm, ngày nay đã được công nhận là di tích lịch sử cấp Tỉnh. Hầu như Tết nào em cũng ra chùa đón giao thừa rồi mới về nhà nhận lì xì, ko biết có phải chủ yếu là do em xông nhà ko mà gia đình em làm ăn phọt phẹt, mãi chẳng giàu được :
Ông ra đến chùa thì dắt xe vào, vừa bước qua cổng phụ thì gặp sư cụ đang ngồi uống trà buổi sáng dưới giàn thiên lý. Ông em tiến đến, lạy cụ rồi thuật lại cho cụ nghe mọi chuyện xảy ra trong nhà. Sư cụ cũng biết bà nội em, nhưng sở dĩ bà em ko dám kể cho sư cụ nghe chuyện trong nhà vì sợ ông em mắng. Ông cấm cả nhà ko được nói với ai, có lần em đi mua bánh đa với ông xong vênh mặt khoe với cô bán hàng : ” Nhà cháu mới được cúng to lắm nhá” thế mà ông quát là trẻ con nói linh tinh, rồi ông bảo cô ý đừng tin. Kết quả hôm đó em bị ông phạt, không cho ăn bánh đa nữa mặc dù em thèm nhỏ cả dãi dớt ra áo… Ông em nghiêm khắc và nóng tính, cả nhà ai cũng sợ.
Sau khi nghe ông em kể lại mọi chuyện rùng rợn xảy đến với gia đình. Sư cụ chậm rãi nói : ” Vạn vật sinh linh trên thế giới này đều vận động theo 1 quy luật nhất định – ấy là luật nhân quả và nhân duyên. Gia đình con có duyên với những cái vong đó, nhưng không phải duyên nào cũng tốt, muốn nó trở nên tốt đẹp, hãy cảm hoá nó trước đã! ” Bởi vì những vong hồn không thể siêu thoát thật ra lại rất đáng thương, oán khí lớn tích tụ lâu ngày biến nó thành tinh. Một khi vong đã thành tinh thì rất khó diệt trừ, nó mạnh lắm, sức mạnh của nó lớn dần từ sự sợ hãi của con người. Bởi vậy bọn ma quỷ mới thường trêu chúng ta. Muốn khuất phục nó, thì đừng sợ nó. Muốn không sợ nó, phải mạnh mẽ hơn nó. Nhưng ở đời có mấy ai làm được điều đó đâu, gặp ma quỷ bao giờ cũng co giò chạy hoặc ko chịu đựng được sự sợ hãi mà ngất lịm đi… Dù có nhiều người đối đầu với nó nhưng đa phần đều bị khuất phục, không bằng cách này thì cách khác.
Sư cụ chỉ cho ông em thấy rằng, cuộc đời con người luôn bị chi phối bởi tham – sân – si. Trên thế gian này có người tốt – kẻ xấu thì dưới âm cũng vậy – có vong tốt và không tốt. Nguồn gốc của những vong xấu thường từ cái ác mà ra, sống độc ác sẽ tạo nên nghiệp, cho nên cứ lương thiện thì chả phải sợ gì. Nhiều người thắc mắc tại sao mình ăn ở hiền lành mà lại toàn gặp đau khổ, đó là do họ đang gánh chịu nghiệp của kiếp trước đấy!
Sư cụ đưa cho ông em 1 cuốn băng có nội dung giảng đạo của nhà phật. Bảo ông em đêm nay mang ra mở , hy vọng lũ vong ngoài vườn nghe thấy sẽ thuần đi. Cụ bảo diệt trừ chúng nó rất khó, cho nên trước tiên cứ dùng biện pháp nhẹ đã, may ra thì hiệu quả. Chỉ cần đêm nay là biết có ổn không, nếu không ổn thì ngày mai ra gặp cụ.
Ông em lạy cụ ra về, trong lòng nhấp nhổm chẳng yên. Tối đó ông gọi em lên ngủ cùng, tất nhiên là em lên rồi vì lúc chiều đã thấy ông mua 2 gói bim bim thủ sẵn ở giỏ xe Nhưng em ko thể ngờ được là khi mà em say giấc cũng chính là lúc ông em trải qua giây phút kinh hoàng còn hơn cả đêm qua…
Theo lời sư cụ, ông em lôi cái đài cũ trong nhà ra lắp băng. Tiếng niệm phật, tiếng gõ mõ tụng kinh cứ đều đều vang lên không ngớt, nghe êm dịu và sâu sắc nên rất dễ ngủ. Ông em đang mê man thì thấy có tiếng móng tay cào rồn rột ngoài cửa , rồi đến tiếng vỗ tay rền rĩ không ngớt phát ra từ gầm giường nghe đinh tai nhức óc. Toàn thân ông không thể cử động được, lúc thì nhẹ nhõm, lúc lại thấy nặng trịch như có ai đè lên chốc. Tim ông đập tình thịch, cảm giác hồi hộp, hoang mang không thể tả . Bỗng ông thấy có cái gì đó vướng víu bám vào cổ chân, ông từ từ nhích người từng chút một để ngồi dây, ông em ghé sát mặt xuống xem đó là gì thì … Trời ơi ! Nó là cái đầu người với mái tóc xoăn xoăn đang dính chặt vào cổ chân ông. Theo quán tính, ông em giơ chân lên khua liên tục để hất nó ra nhưng không ăn thua. Cái đầu phát ra tiếng cười man rợ, nó hú lên như chó sói rồi lại cắn cả vào chân ông tê buốt. Ông em ko biết phải làm gì để cái thứ quái đản kia biến mất, ông sợ lắm , làm sao mà mạnh mẽ để thắng nổi nó khi mà càng ngày nó càng giở nhiều chiêu quái dị thế này ? Tiếng tụng kinh phát ra từ đài bỗng im bặt, không gian im lặng đến rợn người, ông quay sang thấy em vẫn nằm đó, cố hết sức bình sinh đập chân lia lịa vào thành giường nghe chan chát, ông đập càng mạnh thì nó cười càng to, mặc dù máu me chảy ra không ngớt.
Ông em hoảng loạn gục người xuống, chân tay run lẩy bẩy, mồm ngáp ngáp như người sắp chết đuối. Chớp mắt cái, ông thấy mình đang nằm ngoài vườn, cạnh thành giếng. Con quỷ cùng 2 cái vong lượn lờ xung quanh, đứa con gái liên tục thè lưỡi về phía ông, thi thoảng lại trợn mắt. Cái vong không đầu tiến sát vào người ông, thở mạnh phả ra mùi hôi thối của những các xác chết đang phân huỷ. Nó vẫn mặc bộ quần áo binh lính, nhưng không lắp cái đầu lên cổ mà cứ cầm vung vẩy ở tay, mỗi lần nó vung sát vào mặt ông em là ông lại tưởng mình chết đi ấy. Khu vườn u tối trong cái hoang hoải mờ ảo của đêm, ông em chỉ thấy 1 màu đen bao phủ trong đáy mắt, tiếng nói : ” Rồi mày sẽ phải trả giá” lại liên tiếp vang lên bên tai, nó như muốn ăn sâu vào tiềm thức. Và rồi, ông em không biết gì nữa…vì bà em lay lay ông dậy. Khi ông mở mắt ra thấy mình đang nằm dưới đất, cửa chính mở tung, gió thổi vào nhà khiến lạnh mọi người ơi là lạnh dù vẫn đang giữa hè, toàn thân ông đau nhức, mà đau nhất là ở cái mắt cá chân. Bà em bảo đang ngủ thì giật mình bởi tiếng đập rầm rầm bên giường ông, cả em cũng nghe thấy. Lúc em tỉnh thì bà sang, ông em lăn lộn từ trên giường xuống dưới đất, khuôn mặt ánh lên những nét sợ hãi tột độ, mãi mãi ông mới tỉnh táo trở lại….
Ông lê những bước khó nhọc để bước đến giường, tuy nhiên ông không dám ngủ nữa, ông kể lại cho bà và em nghe mình đã bị hành như thế nào. Chân ông vẫn còn thâm tím tái, nhưng ông nói rằng nhất quyết trời sáng sẽ ra chùa tìm sư cụ. Không thể chịu đựng được nữa rồi….
Kẻ trả giá sẽ là con quỷ kia, chứ không phải là ông !
P/s: Lúc chiều e đang viết thì bọn cháu chắt nó cứ xông vào chơi nên ko thể tập trung được, chỉ viết đc thế này thôi các thím đọc tạm đừng chửi em. Thi thoảng vào ngó thấy bị măng ghê quá. Từ chiều đến giờ cứ hở lúc nào là ngồi viết lúc ý. Em vừa ăn cơm xong tranh thủ vào update rồi giờ lại ra rửa bát đây . Hiu hiu
Nay ăn cơm, tắm rửa xong e với con em nổi hứng phóng xe lên tít ngõ Vĩnh Hồ, gần Ngã 4 Sở ăn chè. Cái quán ĐẶC SẢN CHÈ ý. Xong rồi còn đi lượn chán chê mới về….
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này…
Em viết ngay đây…
Ông em nói với bà rằng : ” Đã đến nước này thì chắc chắn phải chiến đấu, mà đã chiến đấu là phải thắng ! Thắng được người đã khó, thắng được ma quỷ lại càng khó khăn hơn… Nếu không nhà ta sẽ gặp họa ! ”
Nói rồi ông hướng anh mắt ra ngoài vườn – phía cái giếng, đôi mắt ấy có sương và trống vắng…
Sau khi ăn sáng xong, ông em xuống ủy ban xã xin nghỉ 1 buổi để ra chùa gặp sư cụ tìm cách đối phó với những cái vong không chịu siêu thoát kia ! Sư cụ thấy ông em mặt mũi bơ phờ thất thểu bước vào cửa đã đoán ngay được cơ sự đêm qua. Cụ bảo ông em lên thắp hương khấn Phật tổ, rồi xuống nhà cụ sẽ đưa cho 1 thứ.
Ông em răm rắp nghe lời, thành tâm khấn vãi, chỉ mong sao gia môn được bình an… Xong xuôi ông đi ra đã thấy cụ đứng đằng sau từ lúc nào, cụ đưa cho ông 1 cái cục hình tròn nhưng hơi méo, màu trắng đục, nhỏ bằng ngón chân cái được gói trong miếng vải màu vàng. Cụ dặn : ” Vong thành tinh đa số rất cứng đầu, càng nhún nhường nó sẽ càng lấn tới. Sở dĩ nó chưa bắt được ai trong nhà là do phúc nhà con lớn, âm khí tuy nặng nhưng vẫn không đủ làm hại được đến tính mạng con người ! Lần này ta sẽ giúp gia đình con được yên ổn ”
Sau đó cụ dặn ông em cứ về nhà đi, đúng 12 giờ trưa đặt cái bọc màu vàng ấy ở trên thành giếng rồi vào nhà mở băng niệm phật, gia đình con cháu cũng phải tập trung ở gần đó cùng thành tâm niệm phật nữa, tối nay cụ sẽ ra, nhà em không cần phải sắm lễ.
Đương nhiên là gia đình em thực hiện đúng theo lời cụ, riêng có bác S là không chịu vì bác S là bộ đội, lại khá bảo thủ nên không ai nói được nhưng vẫn phải ngồi khấn vái vì sợ ông. Ông em nóng tính mà, có lần đã cho cái ấm vài mặt bác nên bác chả dám cãi lời ông nữa Tầm 8 giờ tối bố em phóng xe ra chùa đón cụ, hành trang cụ mạng cũng khá đơn giản : 1 cành dâu, 1 cuốn kinh đã cũ, tượng phật và tràng hạt. Mọi thứ được cụ bày ra 1 cái chiếu trải giữa sân….
Tối đó, trời không có trăng, cũng chẳng có sao, nhìn ra vườn cứ có cảm giác rờn rợn, mọi người trong nhà em không ai bảo ai đều linh cảm có điều gì đó đáng sợ sắp xảy ra… và chỉ vài phút nữa thôi, nó sẽ xảy ra….
Sư cụ ngồi đầu tiên, vị trí này gần cái giếng nhất, cụ bắt đầu nhắm mắt, tay lần tràng hạt nhanh dần đều với vận tốc cực đại có lẽ là 1s/1 hạt ( là cứ 1 giây chạm vào 1 hạt ý ) , tràng hạt xoay tròn, cụ cũng bắt đầu lẩm nhẩm gì đó trong miệng…
Bỗng dưng bác L em đang ngồi khấn thì lăn đùng ra sân, ( bác L là vợ bác S ạ – nghĩa là bác dâu em ý ) hai mắt bác nhắm tịt lại, 2 tay bắt đầu đấm thùm thụp vào đầu, hết đấm lại xoa, rồi hò hét điên đảo. Cả gia đình em tím hết cả mặt, em nép sau lưng mẹ thi thoảng mới ló cái mẹt ra nhìn trộm tí,mọi người không hiểu tại sao ? Sư cụ quát : ” Kệ nó, không sao đâu ! Hai anh kia ( ý bảo bố em và bác S ) vào đây giữa chặt chân tay nó cho tôi “. Bố và bác em tuy sợ nhưng vẫn cố lao vào, người thì đè chặt 2 chân, người thì giữ chắc 2 tay, không cho bác L cựa quậy.
Sau đó sư cụ cầm cành dâu, tiến về phía bác L em, 1 tay túm tóc, 1 tay cầm cành dâu để bên cạnh như kiểu đe nẹt trẻ con :
– Sao ngươi không chịu siêu thoát mà ở lại nhân gian gây nghiệp ? Sư cụ nói.
Bác L em 2 mắt trợn ngược lên, không thấy lòng đen đâu, mồm thì sùi bọt mét như người lên cơn nghiện, cứ lắp bắp, ú ớ không thành lời rồi bác L bắt đầu giãy dụa, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, đôi mắt bác gằn những ánh nhìn xảo quyệt và thách thức. Có lẽ bây giờ bác không còn là bác nữa rồi, bác đã vị cái vong thành tinh kia nhập vào. Sư cụ thấy thế mới lấy cành dâu quất mạnh vào người bác hay cũng chính là con quỷ, mỗi lần bị quất nó oằn người lên, khuôn mặt đau đớn dữ dội. Vừa quất, sư cụ vừa ngồi giảng giải những lời răn của phật, cụ nói nhiều lắm : nói về nghiệp báo – nhân quả , về chữ hiếu, về cái chết…
Khi [b]con người chết đi, thường xuất hiện 3 luồng ánh sáng màu xanh, màu đỏ và màu vàng giống như 3 con đường dẫn linh hồn con người về 3 cõi khác nhau… Ánh sáng màu vàng về với phật, nếu không đi theo luồng ánh sáng đó thì linh hồn vẫn cứ lai vãng chốn nhân gian, vẫn luôn bị đeo bám bởi hận thù mà tích tụ lâu ngày sẽ khiến vong hồn làm hại người còn sống. Với những người chết già thì thường họ sẽ đi theo ánh sáng màu vàng để được siêu độ sang kiếp khác, nối tiếp vòng luân hồi…
Sau khi nghe cụ giảng một hồi, nó bắt đầu khóc…Nó kể rằng xưa kia làm lính dưới thời nhà Mạc, cụ thể là dưới trướng quan Đô đốc trong vùng, nhưng bị bọn giặc phương Bắc bắt và giết nó bằng cách chặt đầu, treo lên cột để làm gương, sau đó ném xác xuống giếng trước, cái đầu thì cứ để khô trên đó, người dân quanh vùng thấy thương, ném nốt xuống cho đầu được gần xác… Nó chết trong đau đớn và căm hận.
Khi được hỏi tại sao lại quấy phá nhà ông em, ông có làm hại gì nó đâu thì cả nhà mới té ngửa ra là từ bé ông em hay ra vườn tè xuống đấy, có lần còn ngồi trên thành giếng đi nặng , xác động vật chết cũng vứt luôn xuống dưới đó, cả rác rưởi nữa…. Đối với vong hồn người chết mà nói, nơi họ chết giống như ngôi nhà vậy, thế mà cái nhà ấy bị người ta ném biết bao nhiêu thứ vào thì ai chẳng tức ?
Cụ nghe xong khuyên nó nên theo cụ vào chùa để nghe tụng kinh, nhanh chóng siêu thoát nhưng mãi mà nó không chịu, thế là cụ cứ lôi cành dâu ra mà vuột vào chân, nó hết khóc lại cười, lại vật vã rồi lìa khỏi xác bác em… Cụ bảo nó đã bắt đầu thuần rồi, nếu không thuần sẽ biết tay cụ !
Tiếp theo cụ chiêu 2 vong còn lại lên, thì ra đây là 1 đôi yêu nhau nhưng do cha mẹ 2 bên phản đối, bế tắc quá ra giếng làng tự vẫn. Mà cái kiểu bất mãn với cha mẹ xong tự tử là tội bất hiếu, không thể chấp nhận được. Đến con ruổi, con muỗi nó còn muốn sống nữa là con người… Và cụ cũng khuyên 2 vong này theo cụ về chùa luôn.
Cụ nhìn hồi lâu ra giếng, dặn dò gia đình em: ” Bây giờ đã tạm ổn, thầy sẽ đưa chúng về chùa ! ”
Mãi sau này em mới biết các thứ bọc trong tấm vải màu vàng là xá lị phật, sư cụ bảo phải để đó cho vong nó sợ, không đủ sức mạnh làm hại đến sinh linh khác. Nếu không có xá lị phật thì chưa chắc hôm đó chúng chịu nghe theo.
Từ đó gia đình nhà em sống bình lặng, nhưng đi qua khu vườn vẫn sợ lắm.
Đến năm em học lớp 7 thì ông em bán miếng đất vườn cho người khác, người ta cũng lấp giếng đi để xây nhà ngay sau đó. Giờ chả còn vết tích gì nữa, cái sân nhà ông vẫn còn nhưng được đổ bê tông cao hơn rồi.
Em cũng không rõ là 3 cái vong kia liệu đã siêu thoát được hay chưa. Nhưng mà đã bị đưa vào chùa là xác định rồi
Phần 1 đến đây là hết nhé. Phần 2 em sẽ tiếp tục với câu chuyện khác. Ban đầu định nói về nhà bác S em cơ, nhưng chợt nhớ đến chuyện nhà bà dì ruột của mẹ em còn ghê rợn hơn nên em sẽ Up trước.
Thời gian tới em cũng bận viết báo cáo thực tập nên chắc chẳng bù khú với các bạn được nữa, nhưng mà lúc nào rảnh em sẽ viết dần vào Note trên điện thoại đợi nhiều nhiều rồi mới update để khỏi bị kêu là chảnh
Em sẽ còn trở lại và lợi hại hơn xưa