… Sáu tiếng trước khi địa phận Nga Sơn được quân đội Việt Nam giải phóng …
Tu đang cùng Lâm lo liệu việc lắp đặt và thử nghiệm những cỗ máy phát điện xung quanh Chung Giới Môn, chợt hắn nhận được tin báo lực lượng quân đội Việt Nam đã chiếm đóng địa phận Nga Sơn thì vô cùng giận dữ. Tú đứng đó quát tháo ầm ỹ, thế rồi hắn cùng Lâm nhẩy lên xe hơi đi thẳng về căn cứ bí mật nơi mà Mười Họa với cả Minh đang nói chuyện. Quay lại việc Minh sau khi đã trở lại thành Hắc Đế, hắn ta yêu cầu Mười Họa cấp báo tình hình công việc. Mười Họa vội vàng báo cáo chi tiết từ việc trấn áp con Kim Long, đưa nó vào thế giới hư vô, cho đến việc mượn quỷ binh từ quỷ vương, cho đến việc áp dụng công nghệ mới để mở lại Chung Giới Môn. Minh càng nghe Mười Họa nói, hắn ta nét mặt ngày càng đanh lại, cho đến khi Mười Họa đề cập đến chuyện mượn quỷ binh thì Minh có vẻ như không kìm nén nổi nữa, hắn đứng phắt dậy tiến lại phía Mười Họa, bất chợt, minh giáng một quả đấm toàn lực thẳng vào mặt khiến cho Mười Họa ngã đập mặt mạnh mặt xuống đất, Chiến đứng đó với đồng bọn thấy thế thì giật nẩy người, cả hội định chạy lại can ngăn nhưng cọi bộ vì quá sợ hãi nên chỉ biết đứng đó nhìn. Mười Họa bò lồm cồm trên đất, Minh đứng đó hai tay nắm chặt giận dữ, hắn nghiến răng nói:
– Tại làm sao?! Làm sao mà phải mượn quân của quỷ vương cơ chứ?!
Mười Họa dù cho có đau đớn đến mấy cũng vội lồm cồm bò dậy, lão ta quỳ úp mặt dưới chân Minh mà nói:
– Dạ thưa … là để … để có thêm quân lực, để đối phó với bọn con rồng cháu tiên cho dễ dàng ạ.
Nghe thấy cái câu trả lời chướng tai đó của Mười Họa, Minh hất mạnh chân đá một cú trời giáng nữa thẳng vào mặt Mười Họa, cú đã đó hất mạnh lão ta văng vào tường nghe cái “rầm”. Cả hội Chiến đứng đó nhìn há mồm kinh hãi, không đợi Mười Họa kịp đứng lên, Minh tiến nhanh tới, túm cổ áo của Mười Họa bằng một tay kéo lên quá đầu mình, ép chặt lão ta vào tường, Minh nói cái giọng ghê rợn:
– Nhà ngươi đã quá rõ quỷ vương là kẻ như thế nào mà còn mượn quân?! Người có biết sau này nếu chúng nó mà tạo phản thì mọi việc sẽ rắc rối như thế nào không?!
Mười Họa không biết nói gì, có thể vì lão ta thực sự đuối lý, nhưng cũng có thể vì lão ta quá đau đớn sau hai cú đánh nên đầu óc chưa định thần được. Minh một tay túm cổ Mười Họa, một tay chỉ thẳng về phía hội Chiến đang đứng góc phòng run rẩy quát:
– Nếu muốn một lực lượng vững mạnh, tại sao không lo chọn lọc quân lính rồi ban cho chúng nó tà thuật?! Nhà người theo ta bao lâu chả lẽ không hiểu cái việc đó?! Bây giờ không chọn lọc mà cứ ban ma lực lung tung, thế rồi lại còn mượn quân của quỷ vương?! Người bị làm sao vậy Hắc Tướng Quân?!
Mười Họa vẫn im lặng, thế rồi Minh quay đầu qua nhìn hội Chiến, hai mắt hắn bốc khói đen ngòm khiến cho hội Chiến sợ hãi vội quỳ xuống cúi đầu lạy Minh. Lúc này Mười Họa mới thều thào nói:
– Mong ngài hiểu cho … thời thế thay đổi … bây giờ chúng ta đã không còn như trước nữa rồi…
Minh buông cổ áo Mười Họa ra để cho lão ta ngã sõng xoài dưới dất, thế rồi Minh đứng đó nhìn chằm chằm vô Mười Họa nói:
– Thời thế thay đổi không có nghĩa là luật lệ của ta cũng phải thay đổi nghe chưa!
Mười Họa lúc này mới lồm cồm bò dậy, lão ta vẫn ở tư thế quỳ dưới chân Minh, lão hỏi nhỏ:
– Thưa ngài … tôi có chuyện … muốn hỏi
Minh đứng nghiến răng nhìn Mười Họa, thế rồi Mười Họa tiếp lời:
– Trong suốt mấy trăm năm qua … Thiên Phụ … Thiện Phụ, hắn đã làm gì với ngài rồi ạ…
Minh nghiến răng uất ức, thế rồi hắn dơ một chân đặt lên đầu Mười Họa. Bất thình lình hắn ấn mạnh, đẩy đầu Mười Họa đập mạnh xuống nền nhà, vỡ tan cả đá lát, tạo nên một lỗ lớn. Minh lúc này mới nói:
– Nhà ngươi chưa đủ tư cách để hỏi ta câu đó.
Bọn Chiến nhìn thấy cái sự giã man, độc ác đó của Hắc Đế thì sợ đến mức cụp cả đuôi lại, trong đầu chúng chỉ cầu mong cho số phận mình sẽ không phải chịu cái cảnh bị đánh đập như lão Mười Họa. Minh đang tính quay sang làm gì đó với hội Chiến đang quỳ run rẩy ở góc phòng, thì Tú lao tới cửa, hắn đá mạnh vào cửa buồng nghe cái “rầm”. Tú tiến vào theo và sau là Lâm, hắn ta đứng nhìn cảnh vật xung quanh, Mười Họa đang nằm bất tỉnh trên đất, còn hội của Chiến thì đang co ro quỳ ở góc phòng, Tú giận dữ quát lớn:
– Cái l*n gì thế này?
Minh quay đầu ra nhìn Tú, thế rồi hắn từ từ tiến lại, mặt vô cảm. Tú nhìn thẳng vào mặt Minh quát lên giận dữ:
– Có biết tin gì chưa?! Nga Sơn bị bọn quân đội chiếm lại rồi kia kìa! Tại sao không cử quỷ binh …
Chưa nói dứt câu, Tú bị Minh tung một cú đấm ngay mặt hất hắng văng ra ngoài . Lâm thấy vậy vội chạy lại đỡ Tú dậy, Tú gạt tay ra tự động đứng lên, trong khi đó Minh cũng từ từ tiến lại phía Tú. Tú do quá uất ức, hắn hóa ra trong tay một con dao nhọn, thế rồi đâm thẳng về phía Minh. Nhanh như cắt, Minh dùng một tay chụp nhanh lấy tay đó của Tú, thế rồi Minh nghiến răng, hắn vận lực xoáy mạnh cánh tay, chỉ còn nghe tiếng khớp ở cổ tay lệnh ra ngoài nghe cái “clack”. Vì Tú đã có ma thuật của Hắc Đế nên việc cánh tay hắn bỉ liệt hoàn toàn là điều không thể, nhưng đằng này Minh cũng là người có ma thuật, nên cái sự đau đớn đó là gấp trăm vạn lần. Tú đau đớn nhăn mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn được nếm thử sức mạnh của Hắc Đế. Tú đưa tay kia tung một cú đấm khác thẳng vào mặt Minh, nhưng ngay khi nắm đấm của hắn vừa chạm vào mặt Minh, một loạt tiếng xương gẫy kêu lên “răng rắc”. Thế rồi cái cảm giác đau đớn tột cùng xuất hiện, Tú hét lớn lên thế rồi hắn buông rơi cánh tay đó trong đau đớn. Minh lúc này mới buông tay kia của Tú ra, thế rồi hắn bóp cổ Tú nâng lên quá đầu, Lâm thấy chỉ huy của mình gặp nan, hắn vội lao tới định dùng ma thuật đánh văng Minh ra. Nhưng ngay khi Lâm tiến được mấy bước, thì chợt Minh đưa một cánh tay lên hướng về phía Lâm, trong lòng bàn tay của Minh bốc ra một thứ lửa tím cháy bùng lên. Thế rồi Lâm ngã gục người, hắn nằm ôm đầu giãy giũa, gào thét trong đau đớn, cái cám giác Lâm đang phải chịu đựng chính là cái cảm giác như bị một người nào đó cầm dao cắt khoét từ trong não ra ngoài. Lâm thì đang ôm đầu trong đau đớn, còn Tú thì vì quá đau mà tê liệt toàn thân. Lúc này Minh mới quay mặt lên nhìn Tú nói:
– Một khi đã gia nhập vào quân ta, luật lệ đầu tiên là phải biết trên biết dưới. Rõ chưa ?!
Tú trong lòng căm ghét Minh lắm, thế nhưng hắn vẫn phải lẩm bẩm nói nhỏ:
– Tôi … tôi biết lỗi rồi, mong Hắc Đế tha mạng.
Nghe vậy, Minh buông tay cho Tú ngã xuống đất, sau đó hăn thu phép làm cho ngọn lửa tím trong tay tàn lụi. Lâm lúc này thì cơn đau đầu đã hết, vội cố gắng đứng lên, tiến về phía Tú. Lâm cố đỡ Tú đứng dậy, Minh đứng đó nhìn hai đứa nói:
– Quỷ binh đã gọi ra rồi thì cứ để cho chúng canh giữ thủ đô Hà Nội, bảo vệ cho việc mở cửa Chung Giới Môn. Còn những việc khác, cấm tuyệt đối không được dùng quỷ binh. Rõ chưa?!
Nghe xong câu đó, cả Tú và Lâm đều phải nuốt hận mà gật đầu vâng lời.
Nghe theo lời Minh, Tú lập tức triệu tập toàn bộ quân phản động, đa phần là những kẻ chưa có ma thuật, thêm vào đó còn gọi thêm rất nhiều linh cẩu và một số ma thú khác theo hắn tiến thẳng tới địa phận Nga Sơn, người dẫn đầu đại quân này chính là Sơn, Dương, và Nhân. Quay trở lại địa phận Nga Sơn, lực luận quân đội đã đóng chốt tại những điểm quan trọng, thêm vào đó người dân đã được đưa hết về địa phận Thanh Hóa làm thủ tục di dân. Tin tức từ miền Nam cho hay rằng quân đội từ Vinh, Đồng Hới, Huế, Đà Nẵng, Qui Nhơn, và Nha Trang chỉ cần thêm hai ngày nữa là sẽ tới được địa phận Nga Sơn để hợp sức cùng quân đội tại đây. Ngoài ra, một lượng lớn quân lực từ miền Nam cũng đang tiến tới địa phận Thanh Hóa. Tối hôm sau ngày giải phóng địa phận Nga Sơn. Những chiến sĩ nào hết phiên gác thì lại ngồi tụ tập nhau quanh đống lửa trại mà họ lập nên gần ủy ban nhân dân xã. Kể cũng lạ thật, thời đại bây giờ trong nhà có đẩy đủ đèn đóm, bàn ghế, nhưng không hiểu sao những người lính trẻ này vân thích ngồi quanh lửa trại trong cái thời tiết đã hơi xe lạnh này, cũng đã cuối tháng mười một rồi còn gì nữa. Những người bộ đội trẻ ngồi cạnh nhau, họ cười đùa, bàn tán, và chuyện trò với nhau một cách hồn nhiên, có lẽ ngay tại thời điểm này đây, họ đã tạm quên đi cái phần nào thực tế khắc nghiệt, mà thả hồn vào cái không gian yên bình, vui vẻ này, dù cho cái khoảnh khắc yên bình này là rất ngắn ngủi. Một cậu chiến sĩ trẻ nói:
– Tui thèm trà chanh với cả nem chua rán quá các ông các bà ạ…
Một cô nữ chiến sĩ đưa ngay khẩu súng trường cho câu này nói giọng đùa cợt:
– Cầm lấy súng và đi giải phóng thủ đô ngay đi, trà chanh với nem chua rán đang đợi đó …
Cậu chiến sĩ 1 thở dài cố gượng cười nói:
– Bà cứ làm như việc giải phóng thủ đô dễ như trở bàn tay ý nhỉ …
Cậu chiến sĩ 2 nói chen vào:
– Nhớ ngày trước, chiều chiều thường cùng tụi bạn ra ngồi trà chanh Nhà Thờ, rồi thì ăn nem chúa rán ở ngõ Tạm Thương … Nhưng ai mà ngờ được có cái ngày hôm nay cơ chứ …
Cô nữ chiến sĩ 2 nói:
– Tui cũng có ra chơi Hà Nội vài lần, thích nhất cảnh đẹp ngoài đó … Mỗi tội nóng ẩm khó chịu quá, không như trong Nam à …
Thế rỗi những cô cậu chiến sĩ trẻ tuổi khác lại nói thêm vào, họ kể về cái thời mà mới cách đây có mấy tháng, chỉ trước cái hôm đại lễ nghìn năm Thăng Long mà thôi. Họ vẫn còn là sinh viên đại học, vẫn còn hồn nhiên lắm, nhưng nào ngờ số phận đưa đẩy, những người cầm bút đã phải cầm súng. Bên cạnh lửa trại là mấy anh chị đàn trên, họ nhìn cái thế hệ 9x đang trò chuyện kia mà không nói lên lời, chúng nó còn quá ngây thơ, quá hồn nhiên. Một chị chiến sĩ 8x nói:
– Đáng lẽ các em không nên ở lại đây, các em không nên xung phong gia nhập quân đội.
Một cậu chiến sĩ 9x nói:
– Sao chị lại nói thế ạ?
Chị 8x nói:
– Theo chị thấy các em còn quá trẻ, những người như các em đáng lẽ phải ở hậu phương chứ không nên chiến đấu ở tiền phương như thế này…
Chị 8x chưa nói hết câu thì một cậu 9x khác đã cắt lời, giọng có hơi giận dữ:
– Chị ạ, em biết những thế hệ đi trước nghĩ sao về bọn em. Họ nghĩ rằng bọn em sinh ra trong thời bình, sinh ra trong sự sung sướng, cái gì cũng có sẵn, không hề phải động chân động tay gì. Em biết đúng là bọn em sinh ra trong thời kì mới, cái gì cũng tiện nghi, nhưng không phải dân 9x nào cũng như nhau, có người này người kia. Bọn em có thế là chưa trải qua mùi đời như những lớp người đi trước… nhưng ít ra chúng em cũng không phải cái loại chỉ quan tâm tới bản thân mình, bọn em không phải cái loại chưa đánh đã bỏ chạy, không phải loại hèn nhát.
Bà chị 8x mỉm cười, chị ta ân cần nói:
– Chị chưa nói hết, ý chị muốn nói ở đây là bọn em là những con người trẻ tuổi năng động và có nhiều tiềm năng, thậm chí là được giáo dục và có kiến thức hơn lớp người đi trước như bọn chị chẳng hạn. Đáng lẽ họ nên để cho bọn em làm việc ở hậu phương, làm những công việc mang tính khoa học, những công việc đòi hỏi đầu óc hơn là cầm súng ra trận.
Cậu nhóc 9x nghe thấy bà chị 8x nói vậy thì có hơi ngượng ngùng vì đã hiểu nhầm ý của chị ta. Nhưng rồi cậu ta nói:
– Chị ạ, một khi đất nước lâm nguy, thì những người thanh niên trẻ tuổi như bọn em không thể nào cứ lủi thủi ở hậu phương mà làm con mọt sách, làm bọn nerdy [loại người chỉ biết học] được. Đất nước ta không thiếu những người tài giỏi, điều mà nước ta thiếu là những người thanh niên thực sự giũng cảm, không ngại khó khắn, những người sẵn sàng đánh đổi mạng sống cho đất nước mặc dù họ chỉ được học điều đó qua sách vở. Chúng em muốn chứng mình rằng thế hệ 9x bọn em không phải thằng nào cũng là “anh hùng bàn phím”, một khi đất nước cần bọn em, thì bọn em luôn sẵn sàng.
Chính những lời nói đó của cậu nhóc 9x này đã làm cho tất thầy mọi người quanh lửa trại phải im lặng. bà chị 8x mỉm cười, có vẻ như trong lòng chị đang rất hài lòng với những người em trẻ tuổi, với thế hệ trẻ 9x này. Những người khác thì họ không nói gì, chỉ lặng im nhìn vào ngọn lửa trại đang rực cháy, có lẽ họ cũng đang ngẫm lại bản thân mình, ngẫm lại những điều mà họ từng biết về lịch sử, về những cuộc chiến tranh đã xảy ra trên cái mảnh đất quê hương dấu yêu này. Không lẽ cái cảnh chiến tranh loạn lạc này là hiện thực, hay phải chăng đây chỉ là một giấc mộng dài của mỗi cá nhân ở đây? Không phải như thế đâu, đây không chỉ còn là một bài học về lịch sử, một bài học về chiến tranh, hay đơn giản là một giấc mộng. Nó đơn giản chỉ là một cái hiện thực cay đắng, đống lửa ngay trước mặt họ đang tỏa hơi nóng và sáng rực, từng cơn gió đầu mùa thổi về lành lạnh, và khẩu súng bên cạnh họ cũng rất thực, đây là một cái hiện thực không thể chạy trốn. Một cậu nhóc 9x đeo kính đang ôm khẩu súng trường nói:
– Nhớ hồi trước đọc trên mạng thấy họ bảo là cuối năm 2012 là tận thế, không biết liệu họ có tính toán sai và kết quả là tận thế sớm hơn 2 năm không nhỉ?
Vừa dứt câu, tất thẩy mọi người quay qua nhìn chằm chằm vào cậu nhóc này. Cậu nhóc nhận ra là mình đã lỡ lời, chỉ biết im lặng cúi gầm mặt trong hối hận. Một cậu nhóc khác lên tiếng như thể đổi chủ đề:
– Mà mọi người thấy lạ không, làm sao chúng ta đang lâm nguy thế này mà không một nước nào khác trên thế giới tới cứu hay như chi viện là sao?
Một cậu khác nói:
– Làm sao mà cứu được, chúng ta bị cô lập rồi. Không nhớ cái tiếng nói vang vọng trong không gian à (tiếng của Tú mỗi khi hắn nói)? Đất nước chúng ta bị đưa vào cõi hư vô hay cái con mẹ gì ý. Mà cũng buồn cười thật, ngày xưa đọc ba cái truyện ma quỷ cứ tưởng là nhảm nhí với vớ vẩn, ai dè…
Một cô nhóc khác nói giọng run rẩy:
– Vậy có nghĩa là không một ai bên ngoài Việt Nam biết được chuyện gì đang xảy ra với đất nước chúng ta sao?
Cậu nhóc này nhặt một thanh củi nhỏ vứt vào đống lửa đang cháy nói giọng tỉnh bơ:
– Đúng đó, bây giờ chỉ còn có mỗi mình chúng ta thôi.
Cô nhóc nghe xong thì mặt buồn thiu, cô ta ngồi thu hai chân vào lòng, tựa cằm lên đầu gối mà mắt nhìn vô hồn lắm. Một cô bé khác lúc này mới khóc thút thít, cô nói nghẹn ngào:
– Mình lo quá … ông bà nội còn kẹt lại ở Hà Nội, không biết có sao không nữa …
Một bà chị 8x khác thấy vậy vội vỗ về an ủi:
– Em yên tâm đi, ông bà nội em sẽ không sao đâu, chúng ta sẽ tiến đánh và giải phóng Hà Nội sớm thôi mà. Rồi em sẽ được gặp lại ông bà.
Cô nhóc đó tựa đầu vào vai bà chị 8x khóc thút thít, cô nói:
– Nhưng tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này hả chị … tại sao khi không chúng ta phải chịu cái cảnh khổ đau thế này chứ? Không lẽ … không lẽ ông trời đang trừng phạt chúng ta…
Bà chị 8x nghe nói vậy thì chỉ biết thở dài, thế rồi bà chị nói:
– Nếu ông trời mà trừng phạt chúng ta thì chúng ta đâu có giải phóng được Nga Sơn đúng không?
Cô bé đó nghe vậy vẫn khóc, tiếng khóc của cô cứ vang vọng trong đêm. Một anh 8x khác vẻ mặt tri thức, anh này nói:
– Cũng chả có gì là lạ cả … thần thánh tạo nên con người, thì tất nhiên họ có quyền muốn làm gì con người chả được. Chúng ta là người trần mắt thịt thì đành phải chấp nhận cái số phận đã được an bài mà thôi.
Thế rồi không ai nói thêm gì nữa, vì có lẽ trong lòng họ cũng đang tự đặt câu hỏi cho bản thân mình, liệu mọi việc có đúng như lời anh này nói không?
… Quay trở lại với Minh …
Sau khi nhận được chuyền âm của Nhân cấp báo rằng bọn chúng đã tới được ngã ba đoạn đường 481B cắt với Quốc Lộ 10 gần sông Vạc. Minh tiến lại phía mô hình lãnh thổ đất nước Việt Nam được Mười Họa mang từ Viện Bảo Tàng Dân Tộc Học tới đây. Với Khung kính đã được tháo ra, Minh hóa phép, lập tức hai tay hắn nổi lên vằn vện bốc khói đen xì. Thế rồi minh đưa tay tạo nên một đám mây lớn bao chùm trên đỉnh toàn bộ địa phận Nga Sơn. Minh sau khi đã tạo đám mây đen xong, hắn liền dùng hai tay, vẽ nên một hình móng ngựa bao bọc lấy địa phận Nga Sơn, tức thì trên bản đồ hiện lên một bức tường đen trồi lây bọc dấy toàn bộ Nga Sơn. Tiếm đó Minh đọc thần chú rồi hắn búng tay, lập tức một đốm khói đen từ tay hắn văng xuống bàn đồ tỏa khói khan rộng.
… Tại địa phận Nga Sơn …
Bên cạnh đám lửa trại, mọi người đang ngồi chợt họ ngửng lên nhìn thì thấy mây đen từ đâu kéo về che khuất hết cả trăng sao, một cậu nhóc 9x nói:
– Lạ thật, cách đây một phút trước rõ ràng là trời còn trong vắt không một gợn mây … vậy mà giờ…
Lúc này có một anh bộ đội trẻ khác tiến lại phía lửa trại nói lớn:
– Đến giờ thay ca rồi kìa, ai tới lượt thì mau mau lên xe tiến tới điểm canh giữ của mình nhé.
Một số người đang đứng lên lấy súng và chuẩn bị đi đổi ca trực thì chợt mặt đất rung chuyển mạnh, làm cho một số người ngã sõng xoài, họ tử hỏi không biết có chuyện gì xảy ra. thế rồi một cậu nhóc 9x hét lên:
– Nhìn kìa!
Mọi người nhìn theo hướng tay câu ta chỉ, xa xa kia là một quả cầu lửa mầu tím đang lao xuống một chỗ nào đó. Còn đang đứng nhìn chăm chú chợt một tiếng nổ vang trời, mặt đất hơi rùng lên. Lúc này người lính đi báo lệnh thay ca nhứ nhận ra điều gì đó vội hét lên:
– Thôi chết! Chốt canh gác 1!
Tức thì toàn thể mọi người nháo nhào nhặt vũ khí rồi chèo hết lên xe tải phóng thảng ra đường Quốc Lộ 10, tiến về chạm gác tại ngã ba: Tỉnh Lộ 480, Tỉnh Lộ 481 với Quốc Lộ 10 thuộc địa phận Lai Thành. Ngồi trên một chiếc xe, một cậu nhóc 9x vứt cái mũ sắt của mình mạnh xuống nền xe hét lên giận dữ:
– Cại đ*t con mẹ! Tại sao?! Tại sao lại là lúc này cơ chứ!
Mọi người thấy thế cũng chỉ biết ngồi im, hy vọng rằng chốt 1 vẫn bình an vô sự. Quay lại trung tâm địa phận Nga Sơn, tiếng còi báo động hú lên vang trời, đánh thức tất cả mọi người, các chiến sĩ bộ đội thì nhanh chân vào vị trí, đồng thời cả bác Hiếu cũng vội vàng chạy ra coi coi có chuyện gì.
… Tại bờ sông Vạc …
Nhân, Sơn và Dương cùng với lũ phản động và một đám linh thú đứng bên sông nhìn ngọn lửa tím từ phía chốt canh gác 1 cháy sáng cả một vùng, thế rồi Nhân mỉm cười quay qua bảo Sơn và Dương đang ngồi ở hàng ghế sau:
– Đến giờ rồi.
Lập tức Nhân ra lệnh cho toàn bộ lực lượng phản động và linh thú nhất loạt xông lên, tiến thẳng hướng địa phận Nga Sơn theo đường Quốc Lộ 10.