Vào những ngày mùng 10 tháng 1 hay còn được gọi là ngày vía Thần tài có rất nhiều người dân đồ xô nhau đi mua vàng để cầu mong một năm mới làm ăn, buôn bán thuận lợi, có nhiều của ăn của để. Tuy nhiên bên cạnh đó cũng có không ít người xem cái ngày này là ngày may mắn của mình để thờ cúng rồi đi đánh bạc hoặc chơi lô mong cầu cho mình được thắng lớn nhưng lại không biết mình đang gián tiếp phạm phải những điều kiêng ky trong giới nhà Phật việc kiếm tiền không đúng với nhân quả thì đã là mang nghiệp rồi còn đằng này lại lợi dụng thần, Phật giúp cho mình làm những việc bất chính thì nghiệp báo sẽ ngày càng chồng chất như thế nào nữa. Câu chuyện tôi sắp viết dưới đây qua lời kể của một cô hàng xóm về một chú làm nghề đạp xích lô ở những năm về trước nhưng ông ta lại có máu mê cờ bạc, lô đề ước cho mình kiếm được nhiều tiền nhưng lại không phải bằng sức lao động của mình mà dần dần ông ta bỏ không thờ thần nữa mà vô tình thờ quỷ để đối lấy tài lộc cho mình. Nhưng rôi kết cục của câu chuyện này ra sao xin mời bạn đọc cùng với tôi bước vào tập truyện “Thờ Thần Hay Thờ Quỷ”…
—- “Nam Mô A Di Đà Phật…Con kính lạy các ngài thần linh, thổ địa cai quản ở chỗ này…Nam mô”
Buổi sáng tại một căn nhà cũ kỹ nằm sâu trong con hẻm ở Sài Gòn tiếng ông Miên đang quỳ xuống trước gian thờ nhỏ bụi bám khắp nơi, trên gian thờ hai bức tượng ông thần tài cùng với ông địa đã nhoè đi những lớp vẽ trên gương mặt, phía trước một lon sữa bò đựng đầy cát đặt siêu vẹo ở giữa bàn thờ tàn nhang trên lon sữa rớt tứ tung xuống đất khẽ bị thổi bay theo những cơn gió nếu vô tinh lướt ngang qua, trước gian thờ một goi xôi gà cùng với nải chuối vàng ươm đã dần ngả màu nhão nhét được đặt ở ngoài giữa gian thờ, tay ông Miên lăm lăm cầm chắc ba nén hương đưa lên cao đầu gục xuống nhắm mắt lại miệng khấn vái liên hồi, sau khi khấn xong thì ông cắm ba cây nhang nhỏ vào lon sữa bò rồi cầm gói xôi đứng lên đi lại phía cửa ngoài ngồi xổm xuống vừa ăn vừa ngó nghiêng ra bên ngoài, đang ăn thì phía ngoài ngõ có tiếng gọi
—- “Ê Miên, mày chạy xe chưa? Chở tao ra chợ cái coi”
Ông Miên năm nay gần 40 sống một mình không có vợ con, ông đạp xich lô ngót ngét được hơn 10 năm trước kia ông làm nghề bốc vác cho các chủ ghe chở vựa trái cây ở bến Vân Đồn bây giờ, sau ông thấy tiền công chả được bao nhiêu lại khuân vác nặng nhọc nên ông xin nghỉ, ở nhà vô công rỗi nghề được vài tháng thì ông được bạn mình mách nước đi đap xích lô để kiếm sống, những năm về trước xích lô được xem là phương tiện đi lại phổ biến nhất ở cái đất Sài Gòn này không phân biệt tầng lớp nào, bất cứ người giàu kẻ nghèo đều chon xích lô làm phương tiên di chuyển của mình. Ông Miên nghe bạn mình giải thích thì vội mừng bèn dùng số tiền còn lại của mình và một ít tiền ông vay mượn để sắm cho mình một chiếc xích lô đã qua sử dụng nhưng vẫn còn chạy tốt lắm, từ đó ông Miên gắn bó với chiếc xích lô cho đến tận bây giờ, đang ngồi ăn xôi thì ông nghe tiếng ai đó gọi mình, ông bèn ngước lên đưa mắt nhìn ra ngoài thì ra đó là bà Tám nhà ở ngoài đầu hẻm, thấy vậy ông liền trả lời
—- “Dạ, bà Tám đợi con một chút”
Tiếng bà Tám thuc giục
—- “Nhanh nhanh lên nha mậy?”
Ông Miên lụp chụp ăn cho xong gói xôi rồi đứng lên chạy nhanh vào trong khoác vội cái áo cùng với cái nón đội lên đầu bước nhanh ra ngoài, ông nhanh nhẹn dap chiếc xích lô ra con hẻm, bà Tám thì đứng ở ngoài ngõ đợi từ bao giờ, ông vừa đap xe ra thì bà vội bước nhanh đến trèo lên, thân hình ụt ịt của bà suýt tí nữa làm cho ông mất thăng bằng ngã chúi xe ra phía trước, ông hơi khó chịu thì vội nói
—- “Ý, bà Tám coi chừng, trời ơi, bà làm cái gì mà hấp tấp dữ vậy? Con chưa kịp vịn cái xe cho bà nữa mà, xém chút nửa con với bà lộn mèo ra phía trước rồi đó, mà Tám làm cái gì hối hả đi ra chợ vậy?”
Bà Tám tay vịn hai bên thành xe nghe ông hỏi thì đáp
—- “Bộ mày quên hôm nay là ngày vía ông thần tài à? Tao đi chợ sớm để múa đồ về cúng nè, sẵn dịp tao mua một miếng vàng lá cho cả năm may mắn. Mà thôi mày đừng có hỏi nhiều nữa, đi lẹ đi kẻo trễ giờ tốt của tao”
Ông Miên nghe bà Tám nói vậy thì bất chợt trong bụng ông nghĩ cũng muốn cho mình một miếng vàng cho có với người ta vào cái ngày này lắm mà ông làm gì có nhiều tiền mà mua một miếng vàng dù thời ấy vàng cũng không đến nỗi mắc lắm nhưng tiền của ông chạy xích lô có bao nhiêu ông cũng nướng hết vào sòng bạc cả rồi đến nổi nhiều lúc ông không có tiền mua nổi một hộp cơm đầy đủ thịt cá nên đành phải xin người ta một ít canh cạn thịt thừa, chạy được một lúc thì cũng đến khu chợ tấp nập người qua lại, ngoài đường thì xe cộ bóp kèn inh ỏi, bà Tám bước xuống xe vội trả tiền cho ông rồi nhanh chân đi vào khu chợ, ông cầm tiền nói lời cảm on bà rồi lên xe chạy đi, trên đường đi ông thấy hai bên ven đường những tiệm kim hoàn có rất đông người đứng xếp hàng có, chen lấn nhau cũng có chủ yếu là để mua cho mình một nén vàng cho cả năm gia đinh được sung túc, ông Miên thấy vậy bất giác có chút chạnh lòng nhưng rồi ông cũng đạp ton ton trên đường tim khách. Từ sáng cho đến chiều muộn ông chạy được cũng kha khá, trong lòng bỗng có chút vui vẻ lân lân nhưng rồi cái máu cờ bạc trong người ông phút chốc trỗi dậy mạnh mẽ, ông không nhin được bèn chạy đến khu quận 8 vốn từ xưa có rất nhiều tụ điểm đánh bạc kin đáo mà ít khi nào bị công an phát hiện được, sau khi ăn tạm một ổ bánh mì thịt lót bụng, ông tiếp tục chạy đi quận 8 rồi rẽ vào một con hẻm heo hút ít người qua lại, ông Miên dừng chiếc xích lô trước một căn nhà khá lớn, cạnh cửa ra vào có hàng rào chắc chắn bao quanh, ở đây ban ngày đã ít có người lui tới, ban đêm thì hầu như vắng tanh nên ông không sợ chiếc xích lô của mình bị người ta ăn trộm, ông khẽ nắm cái vòng cửa gõ mấy cái thì từ trong nhà có một giọng nói phát ra
—- “Đêm nay trăng không sáng”
Vốn là một tay có máu cờ bạc và cũng là người quen hay tới lui cái sòng bạc này nên cũng không khó để ông biết được khẩu lệnh ra vào, nghe vậy ông liền trả lời
—- “Ngoài trời nó thổi hiu hiu”
Vừa lúc đó cánh cửa sắt ở bên trong từ từ hé mở ra, ông Miên liền tiến nhanh vào trong thì thấy một gã thanh niên mình mẩy xăm trổ khắp người tay chống một cây mã tấu gương mặt nhìn hung hăng bặm trợn, đoạn gã thấy ông Miên thì ngạc nhiên hỏi
—- “Ủa? Sao hôm nay ông đến muộn vậy? Có bị ai theo dõi không đó?”
Vừa hỏi gã vừa nhích nhích cái đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh, không thấy ai gần đó gã mới quay vào trong đóng cửa lại, ông Miên cười hề hề nhìn gã rồi nói
—- “Chú cứ yên tâm, tui đạp xich lô thôi mà, hơi đâu mà ai để đến tui cơ chứ”
Gã nghe vậy thì gật đầu kêu ông vào trong, ông Miên gật đầu nhanh nhẩu chạy vào trong nhà, vừa đẩy cửa bước vào thì tiếng hò hét của những gã có máu cờ bạc giống như ông đang tập trung căng thẳng vào những lá bài, những cục xí ngầu, thậm chí là trò lắc bầu cua, những thứ có thể hút máu của những con bạc tất cả đều có đủ hết, ông Miên đi một vòng xung quanh mấy tụ sòng thì mới chọn cho mình cái sòng bầu cua rồi bắt đầu móc trong túi lấy hết số tiền chạy xích lô mà cả ngày ông kiếm được rồi nướng hết vào trong đây. Không biết ông đánh được bao lâu đến khi sạch túi ra về thì trời cũng đã hơn 10h giờ tối, ông thất thểu ra ngoài đến lấy chiếc xích lô rồi quay nhanh về nhà, vừa chạy ra con ngõ được một đoạn xung quanh hai bên đường bây giờ khách bộ hành và xe cộ thưa thớt dần, chỉ còn có tiếng gió thổi lạnh buốt vào người của ông, đang đạp bất giác ông nhìn vu vơ hai bên đường thì thấy cạnh con hém nhỏ hẹp có một gian thờ đã vỡ nát lộ ra một bức tượng hình thù kỳ quái cao bằng một gang tay, tò mò ông tấp xe vào lề rồi bước đến cầm bức tượng lên ngắm nghía khắp lượt, đó là một bức tượng với cái đầu tròn quay ở giữa chỉ duy nhất có một con mắt thân người thì tay chân uốn éo cứ như đang múa máy vậy, ông chợt suy nghĩ về hình dáng kỳ lạ của cái bức tượng này là gì, là thần hay là thánh bởi trong suy nghĩ của ông không bao giờ tin chuyện ma quỷ, tâm linh vì từ xưa cho đến giờ ông cũng thường xuyên đi sớm về khuya mà cũng chưa bao giờ gặp những chuyện ma quỷ nào khủng khiếp cả, có chăng ông chỉ nghe những người cùng đạp xích lô như ông kể lại mà thôi nhưng riêng ông thì lại cho tất cả là những chuyện hoang đường là tưởng tượng, ấy thế mà không hiểu sao bây giờ đứng ở đây tren tay ông cầm cái bức tượng kỳ quái này mà nó lại có sức hút với ông như vậy, ông Miên bèn nhìn ngó khắp lượt thì thấy không có ai, nhà cửa xung quanh thì đóng cửa im lìm, chỉ nghe văng vẳng đâu đó tiếng chó sủa canh trộm mà thôi, thấy vậy ông bèn nhét cái bức tượng vào trong người rồi nhanh chân bước lại chiếc xích lô leo lên rồi đạp nhanh rời khỏi đây. Ở trên đường trở về trong lòng của ông bỗng có chút rộn rã đến khó tả…