- Home
- Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê
- Phần 26 - Chuyện thứ hai mươi sáu: Thăm thú Vân Nam
Thằng Việt kể với em rằng nó thông thạo nhiều loại bùa phép đến vậy không chỉ là do học sách trong hòm của cụ tổ mà còn đi thỉnh giáo nhiều thầy giỏi ở khắp Trung Quốc nữa. Ngay từ năm 9 tuổi nó đã lên khu tự trị Tây Tạng , Tân Cương, Nội Mông, …vào cả tỉnh Vân Nam để theo học bùa chú Nam tông. Trong số những thầy mà nó học thì nó ở với thầy Zhio lâu nhất, cũng quý thầy nhất. Suốt mấy năm nay toàn ở Việt nên nó cũng muốn về Vân Nam thăm thầy vài hôm. Đó là vào năm thứ ba em học đại học, cũng đang được nghỉ hè 2 tháng rưỡi nên nó rủ em theo sang Vân Nam chơi một lần cho biết. Năm đó em cũng bắt đầu tư vẫn vài vụ do quen giới thiệu nên cũng được khoảng 30tr, túi đang rủng rỉnh ít tiền nên theo nó đi luôn, em nghe đồn Vân Nam lắm chỗ bí ẩn lắm mà chưa có dịp đến. Trước khi đi, em đã tưởng tượng lắm thứ về Vân Nam, nào là phái Ngũ Độc xưng hùng xưng bá, các cô gái xinh như hoa mặc áo dân tộc, rồi cả những cao thủ võ lâm hàng đêm bay nhảy như phát lắc qua các nóc nhà,…
Chuẩn bị làm hộ chiếu, passport rồi giấy tờ này nọ đủ kiểu, mất 2 tuần sau bọn em mới bắt đầu đi. Lần này thì đi theo một đoàn du lịch, đường hoàng qua cửa khẩu biên giới, không súng không đạn, không bộ đàm. Đi được bốn ngày thì tới thành phố Côn Minh, thủ phủ của tỉnh Vân Nam. Đến nơi thì em có phần thất vọng vì nó không giống như trong tưởng tượng, nhưng phải nói là thành phố này khá đẹp mà sầm uất, về đêm lại càng vui, phải cái là đi dạo tối mà lớ ngớ đi qua khu đèn đỏ là có ngay mấy em ra níu tay níu áo. Tham quan khoảng bốn ngày thì hết, đoàn du lịch kia đi về, riêng bọn em là chỉ đi cùng xe thôi nên vẫn cứ ở lại được, mấy ngày sau hai thằng cũng chỉ đi loanh quanh phố đêm chơi, mãi rồi cũng chán. Một hôm, đang nằm trên phòng thì thằng Việt hỏi em :
– Ê mày! Hay tao với mày đi thành cổ Đại Lý chơi đi, thấy bảo chỗ đó hồi trước là phim trường của Thiên Long Bát Bộ đấy.
Vừa nghe xong thì em háo hức hẳn lên, ngay đêm hôm đó hai thằng bắt tàu tốc hành đi về Hạ Quan, rồi đi xe buýt từ Hạ Quan đến Thành cổ Đại Lý. Lúc bọn em đến nơi thì thành phố đã về đêm, ánh điện, ánh đèn lung linh khắp nơi, nhìn phố đêm Đại Lý nó rất riêng và khác hẳn với những chỗ em hay đi chơi. Khách du lịch đi lại tấp nập, hàng quán bên đường nghi ngút khói, tiếng rao hàng, chào mời rào rào náo nhiệt, em và nó mỗi thằng mua một xiên thịt to bằng bắp tay rồi vừa đi vừa ăn, ăn xong ra ngồi ghế đá quan sát khách đi chơi đêm. Bây giờ em mới để ý là chẳng có cô nào mặc quần áo dân tộc cả, tất cả đều mặc áo phông quần jean hoặc váy, đầm như bình thường, nhưng mà nhiều em xinh cực kì, nhìn mãi không chán. Và sau khi đã thỏa mãn con mắt, em và thằng Việt lại đi vào trong khu trong, vào rồi thấy đèn neon trang hoàng khắp nơi, đủ màu sắc nhìn đẹp mắt vô cùng, hai bên đường đi thì trồng bao nhiêu loại hoa, có đèn pa rọi từ trên tường xuống thảm hoa nên nhìn nó hoa mỹ tráng lệ lắm các thím ợ! Vừa bước chân được vài bước thì em thấy lố nhố một đống mấy chục thằng Đoàn Dự, Kiều Phong, Tinh Túc Lão Quái, Mộ Dung Phục rồi cả Vương Ngữ Yên, Chung Linh, Mộc Uyển Thanh,… chạy ào ào qua mặt. Lớn có bé có, gầy có béo có, từ đẹp như minh tinh cho đến Lacoste xuất khẩu, đứa nào cũng hóa trang theo kiểu các nhân vật trong phim để chụp ảnh. Trong đó bán khá là nhiều đồ lưu niệm, đặc biệt là cả ảnh chụp trộm hậu trường của đoàn làm phim Thiên Long Bát Bộ, em mua mấy tấm về làm kỉ niệm. Phải nói là chính phủ Trung Quốc đầu tư khá nhiều vào du lịch, sau ngần ấy năm mà hoàng cung Đại Lý vẫn còn được bảo tồn nguyên vẹn, từ đường chạm khắc, màu sơn, giấy dán cửa vẫn cứ y như mới. Nhìn khắp cả chỗ du lịch đó không có ai vứt rác bừa bãi hay khạc nhổ tùm lum, nghĩ lại cái cảnh đi Cửa Lò của mình mà nẫu cả ruột. Đến khi xem chán chê từng chi tiết thì đi về. Đêm hôm sau, hai thằng đến chùa Sùng Thánh chơi, trong phim thì đây chính là Thiên Long Tự đấy các thím ợ!
Không hổ danh là quốc tự của Đại Lý, cái chùa này nó to và rộng dã man, phải đến mấy nghìn mét vuông là ít, đang về đêm nên nhìn lung linh hẳn, ngoài sân có mấy cái trụ tròn tròn quay quay được, thấy bảo đó là kinh Mani gì đó, em cũng xoay thử mà chẳng thấy nó quay gì cả, thầm nghĩ hay tại mình vừa đi vệ sinh trong chưa rửa tay nên nó mất linh. Bước chân vào bên trong chùa, trong này có nhiều tượng phật thếp vàng lắm, đứng ngồi đủ các kiểu, nhìn như tượng La Hán bên mình. Đi sâu nữa là đến Tam Tháp, cái này mới là nguyên gốc còn được bảo tồn đến ngày nay, chính tại chỗ này, Khưu Ma Trí đã choảng nhau với các hòa thượng Thiên Long Tự thì phải, sau đó thì Đoàn Dự lao ra bắn chiu chiu Lục Mạch Thần Kiếm. Nổi bật giữa nền trời đêm là ba ngọn tháp sáng trưng ánh đèn, soi bóng xuống hồ Nhĩ Hải. Cái hồ này nhìn rộng mênh mông, nghe bảo là hồ nước ngọt lớn thứ ba tại Trung Quốc, về đêm nhìn cảnh vật xung quanh soi bóng xuống lung linh tráng lệ, nhưng mà cái hồ trông nó vẫn cứ ghê ghê, ảm đạm thế nào ý. Nhưng rồi xem mãi cảnh không thì cũng chán, hai thằng lại đi dạo phố đêm, xà vào hàng ăn chỗ này một ít, chỗ kia một tý, dù cay quân Tung Của nhưng em vẫn phải nói là ẩm thực của nó ngon tuyệt cú mèo, món nào cũng có vị cay mà lại vẫn giữ vị riêng, trình bày thì bắt mắt, em là em kết nhất món cá xào đậu hũ chua cay với món thịt cá gà xiên rán bột ớt. Nghĩ đến thằng D mà lại thấy tiếc cho nó, chỗ này đúng thực là thiên đường với một tâm hồn ăn uống như nó, phải cái nó đang học dở mười bảy chiêu cuối của bài quyền nên không đi được, về kể lại chắc ku cậu tiếc hùi hụi.
Hai thằng chơi ở mấy khu vực thành phố Vân Nam được hai tuần thì rời đi. Bắt đầu lên đường đến nhà thầy Zhio, lần này thì xa rời thế giới hiện đại, và em thì lần đầu tiên đi sâu vào tận trong những vùng rừng núi heo hút của Vân Nam.