- Home
- Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê
- Phần 29 - Chuyện thứ hai mươi chín: Nhổ cỏ tận gốc
Hai thầy trò thằng Việt say bí tỉ, ngủ đến trưa hôm sau mới dậy, cả ba ngại chẳng xuống bếp, đi thẳng xuống làng ăn mì. May sao quán mì của ông Ngũ đầu làng vẫn cố bám trụ lại, nhưng chẳng có ma nào ngồi ăn, vừa thấy ba ông khách sộp đến là ông ta vồn vã ra chào mời, hỏi đủ thứ chuyện. Đang ngồi ăn thì tự nhiên lão Ngũ hỏi thầy Zhio câu gì đó, cả thằng Việt và thầy nghe xong đều đứng bật dậy, hỏi lại một lô toàn tiếng Trung, em nghe cứ ù ù cạc cạc. Hai người ăn vội bát mì, chờ em ăn xong rồi thầy Zhio tức tốc chạy lên nhà, thằng Việt cũng kéo em chạy theo. Về đến nhà, thầy Zhio vội vào lấy ngay túi đồ ra, thằng Việt thì vào kho khuân ra một bao đầy kiếm. Chuẩn bị xong tất cả, thầy Zhio bảo hai đứa lên đường ngay, trên đường đi, thằng Việt kể :
– Hôm qua tao và thầy dụ hết ma quái vào đây rồi dùng phép yểm sạch, bảo mày chăng cái dây là để cản bọn nó thoát mất đấy. Yểm gần hệt thì tao mệt mệt nên chống kiếm ngồi nghỉ, không ngờ bị một con đẩy ngã sấp mặt, tao mới bò dậy đuổi theo yểm nó lại, không ngờ lúc tao vung kiếm lên chém nó thì trượt mất, làm đứt sợi dây nên nó thoát được. Thầy tính là hai hôm nữa dò lên tận ổ nó yểm chặt lại, không ngờ đêm qua nó trốn xuống làng, dẫn mất hai anh thanh niên vào rừng mất tiệt.
Em nghe xong thì dựng cả tóc gáy, chỉ sợ bây giờ bất ngờ nó nhảy xổ vào em thì chắc chết mất, hai ông kia thì chẳng biết tỉnh hẳn chưa hay vẫn mơ mơ màng màng. Đường đi thấy bảo khá dài, em vừa đi vừa nói chuyện với hai người, nhưng em không hiểu sao đi mãi mà vẫn không hết chỗ rừng mới. Nhớ lại cái hồi em và thằng D thằng N bị ma dí chạy vòng mà khiếp, sinh nghi nên em khẽ tháo cái móc điện thoại ra, giả như làm rơi ở vệ đường rồi đi tiếp. Đi thêm lúc nữa thì hoảng hốt nhận ra lại cái móc điện thoại em vừa vứt xuống, em gọi to hai người dừng lại, chỉ cho xem. Hai người kia nghe xong thì ngạc nhiên lắm vì nếu bị ma dẫn thì họ phải biết ngay chứ, chợt thầy Zhio a lên một tiếng, rút trong túi áo ra một vật rất lạ, nó là một miếng gỗ hình bát giác, trên các cạnh khắc toàn bát quẻ, trong là các vòng khắc toàn tượng hình, chữ viết loằng ngoằng như giun dế, ở trên miếng gỗ cắm một cây kim kiểu la bàn, mặt cây kim ở gốc có một vết lõm xuống. Thầy Zhio chích một giọt máu từ tay, nhỏ vào vết lõm , trỏ tay lên trời rồi đưa vật đó ngang mày, mồm lẩm nhầm chú pháp. Vừa dứt lời thì cây kim quay vù vù như chong chóng, sau nó dừng lại chỉ thằng về một hướng, thầy quay ngươi ra góc khác cây kim lại xoay nguyên chỉ về hướng cũ. Thằng Việt trông thấy liền móc trong bọn ra một hạt gỗ to bằng ngón chân cái, xâu ba sợi chỉ tía qua cái lỗ rồi thắt lại, ném về hướng cây kim chỉ. Hạt gỗ vừa ném đi thì trong góc đó có một tiếng gào thất thanh, em nhìn theo thì trông rõ là một người mặc chiến bào đang chạy tuột vào sâu trong rừng, nhưng xem phục sức thì không vẻ gì là tướng soái mà chỉ vào hàng lính lệ là cùng. Sau khi đuổi được vong binh kia đi thì ba người bọn em lại đi tiếp, đang đi thì cả hai đứng sững lại khi thấy đằng xa là một anh đang cố đưa con dao rừng lên cứa cổ còn một anh thì cố giằng tay anh này ra, thầy Zhio vội chạy tới, nhặt cục đá ném mạnh vào cổ tay anh kia, rách cả thịt mà tay anh ta vẫn cứ cứng đơ, mắt trợn trừng nhìn liến láo xung quanh, mồm sùi ra cả bọt cả máu. Ba bọn em lao vào gỡ mãi mới tách con dao ra được, anh ta lại chạy vụt mất, leo tót lên cây rồi nhảy xuống, bốn người xúm vào đỡ được, tý thì sụn lưng. Đang đỡ thì anh này giãy dụa kinh khủng làm cả bốn ngã văng ra, xong anh ta nhặt con dao rồi lao đến chỗ thầy Zhio chém xuống,em hoảng quá vội rút ngay cây sáo sắt chìa ra đỡ, con dao chém xuống cây sáo “Coong!” một tiếng, tay em tê rần rần. Sau khi bị chém hụt thì anh quay ra tấn công em, em cứ vừa lùi vừa đỡ đòn, cây sáo bị chém liên tục cứ rung lên làm tay em tê dại đi, em cố sức chống trả rồi vụt liên tiếp năm phát vào cổ chân cho anh quại xuống mà thôi. Nhưng chẳng hiểu sao năm nhát vụt mạnh như thế, trúng mộc nhân còn trầy cả gỗ mà chúng ống đồng anh này thì cứ như vụt vào bị bông, anh ta cứ đánh ngày một điên cuồng mà em cứ ngày một đuối dần đi, cuối cùng chỉ có vừa đỡ vừa chạy quanh mấy gốc cây tránh né. Từ nãy đến giờ thằng Việt trông thấy em bị ép thì rút sợi cửu tiết ra đánh giúp, nhưng hễ cứ quất vào người anh ta là lại tuột ra không kéo lại được, nhân lúc em chạy quanh mấy gốc cây thì thằng Việt cản ngang ra, quấn một đầu roi vào lưng anh kia, một đầu thì giữ bằng cả hai tay, oằn mình xuống ghì chặt, mồm thì rút miếng vỏ cây trong áo ra nhai xong nhổ thằng vào người anh kia. Không biết thứ vỏ cây đó là gì mà anh kia bị trúng xong thì ngất lịm luôn, thầy Zhio trói anh lại, cột mười mấy vòng dây leo quanh gốc cây, rồi bảo anh còn lại chạy về làng gọi người lên đưa anh kia về. Xử lý xong vụ kia, em vẫn còn hút chết, mặt xanh như tàu lá chuối, chân đi không nổi nữa phải ngồi phệt xuống đất, ngồi được năm phút thì em thử đứng lên mà chân cứ nhũn ra không tài nào gượng được. Thầy Zhio xem mạch cho em, bảo là do bất ngờ dùng sức quá nhiều nên giờ cơ thể như dây bị kéo quá cỡ, không thể hồi phục ngay được, thầy mới cùi người xuống bảo em leo lên lưng thầy cõng đi tiếp, em vội xua tay kêu thôi, gượng mãi đứng dậy được, thằng Việt phải dìu em đi tiếp, giờ không hiểu sao cái vết cũ chỗ đầu gối lại nhói lên, đau thấu xương. Thằng Việt cứ thế dìu em đi tập tễnh, nó bảo cố thêm tý nữa, sắp đến rồi, nhưng hình như càng đến gần nơi đó thì đầu gối em càng đau dữ dội, thở cũng khó. Để ý thấy em ngày càng suy nhược ra vậy, thằng Việt vội lấy ra một lá bùa trắng tinh, gấp vuông lại rồi kêu em ngậm vào một lúc xong nhè ra. Em làm theo thì thấy chân đỡ đau hơn hẳn, lại tự đi tiếp được.
Đi thêm chừng hai cây số đường rừng nữa thì tới nơi, đó là một bãi đất trống phẳng phiu, khá là rộng. Chỗ này không còn bị cây cối chắn, gió thổi vù vù như muốn ủi ngã người khác vậy. Thầy Zhio cầm cái “kim dò ma”, từ từ đi khắp khu đất, đi loanh quanh gần nửa tiếng thì cây kim ngừng lại luôn. Thằng Việt lấy trong túi ra một bó hương, cắm chi chít quanh chỗ cây kim chỉ. Ba người bọn em đứng đó chờ hương tàn, tầm hai tiếng sau thì hương lụi hết, nhưng có đúng 7 que sắp theo một hàng thẳng, cứ từ que còn nguyên đến que sau ngắn dần, cho hết 7 que. Em phụ thằng Việt nhổ hết chỗ hương tàn đi, để lại đúng 7 cây đó. Sau thì ba người ăn cơm luôn tại bãi đất, chờ đến tối.
Đến chừng 8h tối thì trăng lên, sáng vằng vặc soi rõ như đèn đường. Thằng Việt nhổ hết 7 cây hương, rải đều tiền xu thành một đường thẳng cũ, rải thêm một lớp gạo nếp lên trên tiền xu, lại rải lớp đậu đỏ lên nữa, cuối cùng là một lớp vừng còn nguyên hạt. Rồi thầy Zhio lấy vôi bột ra trộn với một xúc muối, rải ra thành tám quẻ Kinh Dịch, bao lấy chỗ đất có hương. Làm xong xuôi tất cả, thầy Zhio đứng ra ngoài với em, để thằng Việt lo ở trong bằng bùa Bắc Tông. Bây giờ thì ngoài bùa chú Nam tông ra, thằng Việt đã vượt thầy rồi. Ở trong vòng Bát Quái, thằng Việt chờ đến lúc trăng lên đúng 10h, giơ mảnh kính vẽ Âm Dương lên, để cho ánh trăng xuyên qua mặt thủy tinh, rọi thẳng xuống lớp gạo đỗ kia. Rồi một tay nó giữ nguyên tấm kính, một tay rút một lá bùa, giơ vào ngọn nến cho cháy, vứt thằng xuống. Bất ngờ, dãy gạo cháy bùng lên, kêu lách ta lách tách như nổ hạt bưởi, chỉ trong thoáng chốc mà cả gạo, đỗ, muối cháy sạch than đen kịt lại. Thầy Zhio vứt cho thằng Việt bọc kiếm, nó rút cây kiếm thứ nhất ra, múa một bài rồi cầm ngược xuống, tay bắt quyết, mồm lầm rầm niệm chú, rồi ấn mạnh thanh kiếm xuống đất, ngập sâu đến tận đốc kiếm. Bỗng nhiên, có tiếng rít chói tai, tiếng chửi bới như vọng từ cõi nào, mắng chửi không ngớt. Thằng Việt vẫn mặc kệ, cứ tiếp tục bắt quyết, niệm chú lần lượt 6 thanh kiếm còn lại, mỗi thaanh kiếm lại múa một bài, một động tác giữ kiếm khác nhau. Cắm đến thanh kiếm thứ 7 xuống thì dưới đất có một dòng nước xanh lè, tanh ngòm phọt lên một ít. Rồi bất ngờ, cả 7 thanh kiếm đồng loạt rung lên như sắp bị bắn vọt ra ngoài. Không chút nao núng, thằng Việt rút một đoạn dây vàng ánh kim xâu dần qua 7 cái lỗ ở cuối cán kiếm, xâu liền 4 vòng dây xong buộc lại, treo lên đó cả một dây toàn bùa đủ màu. Nó cầm hai cây đèn cầy, hoa lên múa xuống, hai ngọn lửa chụm vào làm một, rồi ngậm một búng rượu, thổi phì qua ngọn lửa, một làn lửa cháy phùng lên, bắt vào dây bùa, ngay lập tức bùa cháy mạnh, có cái bùng lên nổ đụp mấy tiếng. Bùa cháy sắp xong thì gió lốc ào ào như muốn thổi tắt lửa, thằng Việt niệm chú, tay trỏ lên thái dương rồi chỉ trái chỉ phải, sau nhúng nguyên bàn tay vào bát rượu, rồi ấn mạnh xuống nền đất, gió liền lặng ngay. Nó nhấc bàn tay lên, rồi bước ra ngoài vòng Bát Quái, em nhìn vào chỗ vữa nãy thì thấy in cả dấu tay đen xì. Thằng Việt bước ra, nói:
– Trấn yểm con này xong rồi. Không ngờ nó lại là chúa của bọn vong hồn quanh đây, đến cả thổ địa, mộc yêu cũng bị nó áp chế. Giờ tao với mày đi xúc đất lấp chỗ này lại, làm một cái mộ giả cho người sau khỏi động chạm vào.
Thế là em với nó, thầy Zhio xuống làng , xuống đây rồi thì thầy Zhio thuê 5 người tàn tật câm điếc đi làm cái mộ kia, làm suốt hai ngày thì xong. Xong việc, thầy trả công họ rất hậu, lại bảo với dân làng họ góp công lớn trong việc giải yêu ma lần này, mong dân làng đừng có kì thị hắt hủi họ nữa. Dân làng đó thấy hạn đã giải thì mừng lắm, hứa lấy hứa để với thầy là từ nay chung sống hòa thuân với mấy người tàn tật đó (chẳng biết có thật không). Nhưng cũng trong chuyến này, thầy Zhio phát hiện trong đám người câm làm mộ có một cậu nhỏ khá thông minh, tư chất được nên nhận làm đệ tử, lại xét bệnh câm của cậu này là do tâm mà ra nên thầy cố chữa cho được, hi vọng sau này có thêm người thoát kiếp tàn tật bị hắt hủi. Thôi thì cũng mừng cho thầy, tuổi già có thêm đứa nhỏ bầu bạn cũng đỡ cô độc.
Hai thằng ở lại chơi với thầy thêm 4 hôm nữa thì từ biệt thầy để về Việt Nam. Trước lúc đi, thầy còn cố lưu hai đứa lại mãi, dặn đi dặn lại là sau này nhớ phải về thăm thầy nữa, không thầy già rồi thầy chết, chẳng biết đâu mà lần. Lúc em lên xe, thầy còn níu em lại, bảo:
– Thằng H thầy bảo cậu này! Cậu có mệnh Chu Long, sau này còn sẽ gặp nhiều biến cố, phải qua cái mốc ba mươi mới yên ổn được, từ đó về sau thì mọi sự hay dở đều do cậu quyết cả, nhớ tránh điều ác mà làm nhiều việc thiện tích đức, tướng Chu Long nó sẽ tự lộ ra bảo vệ cậu. Lại càng phải tránh gây sự với bọn tiểu nhân thù dai kết oán, gặp chuyện thì bình tĩnh xét đoán, không để tim che mất óc, rõ chứ!
Em gật đầu chắc nịch, lòng tự nhủ lấy mấy lời này làm tiêu chỉ cho cuộc đời làm việc của mình. Không phải vì lời đó thốt ra từ miệng của một thầy phù thủy, mà vì nó là từ một người từng trải biến cố đau thương, một người cũng mang mệnh Chu Long