Sai tả hữu lấy đưa cho chàng giấy bút, bắt phải cung khai. Hoàng nói:
– Tôi vốn nhà nghèo, may được đăng tên vào sổ sĩ hoạn, xử mình không quắt quéo, làm quan không tham tàn, tội trạng không rõ, chẳng dám tuân mệnh.
Nói chưa dứt lời, đã thấy người con gái ở với mình ngày trước từ mái hành lang phía tả đi ra. Hoàng hiểu ra ngay, liền cầm bút cung rằng:
“Kính nghe:
Kính Xuân thu góp sự lạ, tuy đá nói, thần giáng đều biên.
Sách Dã sử nhặt điều rơi, phàm vía mai, tinh đèn cũng chép.
Há bởi trước đặt bày huyền hoặc,
Cốt muôn người phòng bị tà gian.
Cho nên Thái Chân đốt sừng tê soi xuống vực sâu, Thủy thần trách móc.
Mã Lượng viết bàn tay thò vào cửa sổ, quỷ vật kêu van.
Hoặc xua giống quái khiêng giường.
Hoặc giết con tinh thổi lửa.
Ấy kẻ sĩ cương phương bao thuở chẳng sợ tà yêu,
Huống tòa đền hương lửa trăm năm, lại dong xú loại!
Như tôi,
Tính vốn thô sơ,
Vận may hiển đạt.
Tiêu điều một chức, lạm ăn món bổng thay cày.
Tịch mịch nửa chăn, riêng nặng nỗi buồn lẻ bạn.
Ai biết dưới trăng gặp gỡ,
Vốn vì kiếp trước nợ nần.
Đem môi son má phấn làm tôi say mê,
Rút nguyên khí chân tinh khiến tôi hao tổn.
Nếu không gặp thần y cứu chữa,
Sớm đã về chín suối vật vờ.
Xuống sông mà rằng không bắt cá, hồ dễ ai tin,
Lấy đức mà làm sự phạt tội, dám xin thương đoái”.
Tờ cung tiến trình lên, Diêm Vương cả giận nói:
– Không ngờ cái nhãi, mà dám đảo điên, đã làm sự dâm tà lại còn toan kiện bậy. Vậy nên đem tống giam vào ngục.
Bèn viết lớn lời phê phán rằng:
“Mảng nghe:
Biến hóa ra vượn hạc sâu cát, đời Chu từng nghe.
Tinh linh của hoa biểu hồ ly, triều Tấn lại thấy,
Thế vận dần xuống,
Ma quái càng nhiều.
Cho nên, Đạo gia có phép trừ yêu,
Địa ngục có bùa triệu quỷ.
Hăm bốn tòa nghiêm mật, công việc chia riêng,
Nghìn vạn giống quỷ yêu, tăm hơi trốn biệt.
Cớ sao loài nhơ nhớp,
Dám dở thói điên cuồng,
Một đời chỉ sống với tà dâm, tham lam đã lắm,
Đến chết vẫn còn toan dối trá, giả mạo sao nhiều,
Cho là tội danh có thể trốn qua,
Cho là Minh phủ không thể trừng phạt.
Cáo họ Nhâm, hổ họ Thôi, lắm trò biến huyễn (13)
Gươm làm cây, dao làm núi, phải giở nhục hình (14)
Đến như gã Hoàng,
Cũng là đáng trách.
Chí thiếu bền cứng,
Lòng nhiều ham mê.
Không biết bắt chước Nhan Thúc Tử chối từ cô ả láng giềng
Lại đi nối bước Vũ Thừa Tự mê mải con yêu hoa nguyệt
Chẳng tội gì đó,
Có nhẹ mà thôi.
Lời ta phán truyền,
Thi hành lập tức”.
Lại ngoảnh bảo Hoàng rằng:
– Nhà ngươi theo đòi nho học, đọc sách thánh hiền, trải xem những sự tích xưa nay, há không biết lời răn sắc đẹp, cớ sao lại đi vào con đường ấy!
Liền cầm bút phê rằng:
“Bỏ nết cương cường, theo đường tà dục, giảm thọ một kỷ”.
Lại sai hai tên lính đưa Hoàng về nhà. Hoàng vươn vai bừng tỉnh mồ hôi toát ra đầy mình. Sau mấy năm, nhân đi việc quan đến Tam Giang, vào nghỉ ở đền Phong Châu, thấy đền đài tường vách, tượng thần và cái hành lang trụt đổ, đúng như trong chiêm bao trông thấy, mới biết dạo trước chính mình bị đòi đến đây. Hoàng vội lên ngựa ruổi mau, không dám ngoảnh lại. Bấy giờ là ngày Đinh tỵ tháng tám năm Thiệu Bình thứ 2.