Truyện Ma Có Thật
  • Truyện Ma
  • Truyện Ma Hay
  • Đăng truyện
  • Truyện Ma
  • Truyện Ma Hay
  • Đăng truyện
  • Truyện Ma Thành Viên
  • Truyện Ma Hay
  • Truyện Ma Kinh Dị
  • Audio Truyện Ma
Prev
Novel Info

Dì Tôi Bị Bỏ Bùa Yêu - Chương 50: Tôi không bị điên

  1. Home
  2. Dì Tôi Bị Bỏ Bùa Yêu
  3. Chương 50: Tôi không bị điên
Prev
Novel Info
Tôi cố an ủi mẹ, song bản thân thì đang toát mồ hôi lạnh đầy tay. Mẹ đăm chiêu nhìn tôi tiếp lời : - Hay sáng nay con đi luôn đi, mẹ không an tâm để con ở nhà thêm ngày nào nữa. Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi cũng gật đầu, quyết định đi đến nhà bác Tiến sớm hơn dự kiến. Trời đã tảng sáng, tiếng gà gáy vọng từ đống rơm nhà hàng xóm, tôi uể oải đứng dậy về phòng. Một đêm sợ hãi, cùng những điều khó tin, nó khiến tôi mệt mỏi và muốn ngủ một giấc. - Con về phòng ngủ đã, tầm buổi trưa mẹ gọi con dậy nhé ! - Thế con định mấy giờ đi ? - Chắc hai giờ chiều đi ạ. Bước chân rệu rã lên từng bậc thang, tôi ngã người lên tấm chiếu gỗ. Buổi sáng sớm, vô cùng mát mẻ, ánh trăng cũng đã lặn, chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng, suy nghĩ về những điều mà mình vừa trải qua, và nghe thấy. Liệu mọi thứ là thật, hay chỉ là sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, hoặc một vụ giết người liên hoàn trong cái làng quê đầy u ám này. Mải suy nghĩ nên ngủ từ lúc nào, trong giấc ngủ, cứ chập chờn hình bóng điên khùng, da đen nhẻm, cùng đôi mắt đen tuyền của dì hiện lên. Giọng chửi của dì văng vẳng ngoài đầu ngõ như cái thời còn nhỏ tôi đã từng nghe thấy. Bỗng giật mình khi dì tiến tới gần gọi lớn : - Dung ơi ! Dung ơi ! Tôi mở choàng mắt ra, lúc dì tới gần, với gương mặt đầy máu, tóc rối ren, rủ xuống, che đi gần hết mặt. - Dung ! Mẹ đây ! Tôi khuya mạnh, gạt cánh tay mẹ, khiến mẹ ngã nhào, tay đập mạnh vào thành giường, nghe một tiếng rắc. Mơ hồ chạy tới đỡ mẹ dậy. - Mẹ có sao không ? Mẹ ôm chặt cánh tay dường như đã bị gãy, khi ngã, cơ thể đè lên. Tôi sợ hãi hô lớn một tiếng xuống dưới nhà : - Bố ơi ! Bố ơi ! Tiếng gọi gấp rút làm bố cũng vội vàng chạy lên, chân nện uỳnh uỳnh vào nền bậc cầu thang lên tầng hai. - Có chuyện gì thế ? - Hình như mẹ bị gãy tay rồi bố. Bố chạy tới : - Bà có sao không ? - Đi viện thôi ông, tay tôi không cử động được nữa rồi. Bố dìu mẹ xuống nhà bắt taxi, tôi cũng lẽo đẽo theo sau. Không ngờ chỉ một cú va đập nhẹ, lại khiến mẹ có thể gẫy tay như vậy. Cái số đen đủi đã tới thì có làm gì cũng không tránh nổi. Nước mắt giàn giụa, phụ bố đỡ mẹ. Thấy tôi lo lắng, mẹ liền giảm bớt căng thẳng dỗ dành tôi. - Mẹ không sao, chỉ là gãy tay thôi, đi viện bác sỹ bó bột là khỏi mà, đừng khóc nữa. Bất giác mẹ chạm vào cánh tay tôi giãy nảy lên : - Con bị sốt rồi. Bố lúc này mới nhìn tôi, gương mặt tiều tụy, đỏ bừng lên. Bố sờ vào trán tôi, phát hiện tôi bị sốt rất cao. Bố giục taxi đi nhanh, chở hai mẹ con tới viện. Tôi cảm giác cơ thể mình lâng lâng, khó chịu, miệng khô khốc vì mất nước. Trời trưa nắng chang chang, nhưng cơ thể tôi lại lạnh ngắt. - Mẹ ơi con lạnh quá ! Tới bệnh viện huyện, cổng viện cũ mèm như lâu không được sơn sửa. Thường ở quê, mọi người hễ có bệnh gì là đi phòng khám tư nhân, hoặc lên tận tuyến tỉnh. Vì vậy, bệnh viện huyện thường ít người lui tới, kinh phí xây dựng không có, nên nó càng xuống cấp trầm trọng. Tôi cố gượng, tự mình đi vào bệnh viện. Mùi nước khử trùng xộc lên mũi, nó khiến tôi dần lịm đi, không còn biết gì nữa. Tiếng mẹ và bố gọi ngay bên cạnh mà tôi không sao mở mắt ra được. Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã tối. Nằm trên chiếc giường sắt ọp ẹp, màu sơn xám đã bị rỉ sét. Tôi cựa mình, tiếng giáp nối của các thanh sắt vang lên cọt kẹt. Bất chợt, nhìn ra cửa sổ, hình bóng một người phụ nữ tóc dài đến ngang hông, quay lưng về phía tôi. Cô ấy nghe thấy tiếng giường của tôi kêu lên, liền quay lại. Một gương mặt vô cùng đẹp và thanh tú, nước da trắng nõn nà, đặc biệt là đôi mắt trong veo, nhưng cảm tương nó có một chút gì đó vô cùng quen thuộc như đã nhìn thấy ở đâu đó. - Dung ! Đi theo ta ! Một chất giọng ấm áp, mềm mại phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cô ấy. - Chị quen em ạ ? Chị là ai ? Người phụ nữ đó chỉ khẽ mỉm cười, tiến lại gần, cầm tay tôi kéo ra ngoài. Đôi tay cô ấy lạnh ngắt, không hề có sức sống. Nhưng không hiểu sao, có một thế lực nào đó, khiến cho tôi đi theo chị. Không gian xung quanh, phát ra một mùi nồng nồng như có chuột chết lâu ngày ở đâu đó. Ngoài trời vẫn còn tối đen, có một vài người nhà bệnh nhân còn đang ngủ say trên ghế ngoài hành lang. Cứ như vậy, chị kéo tôi về phía cuối dãy hành lang, càng đi càng tối hơn. Tôi không thể tự chủ được bản thân nữa. Cơ thể hệt như khi bị bóng đè, muốn cựa quậy, phá tan cái không khí u ám, vung khỏi bàn tay lạnh ngắt của chị, nhưng không sao thoát khỏi được. - Dung ! Dung ơi !

 

Mặt trời bắt đầu ló rạng, chiếu những tia nắng yếu ớt bên ngoài cửa sổ. Tôi uể oải ngồi dậy, gương mặt nhợt nhạt, tóc tai xù xĩnh.

“Sáng nay mấy giờ chuyển viện hả bố?” Tôi quay sang hỏi bố mà cầm bàn chải khăn mặt định đi vệ sinh cá nhân.

Bố ấp úng nhìn tôi: “Con có thực sự muốn đi không?”

“Con tưởng bố đã bàn bạc với bác sỹ cho con chuyển viện. Mọi việc do bố và bác sỹ cứ quyết định đi ạ. Con cũng không hiểu rõ được bệnh tình của mình để quyết định được có chuyển lên tuyến trên hay không.”

Bố cúi mặt xuống phân vân, không trả lời. Từ bên ngoài, vị bác sỹ hôm qua đã quay lại. Ông ấy nói:

“Anh đừng đắn đo thêm nữa. Lần này tôi xuống đây để đánh giá bệnh tình của bệnh nhân. Em ấy mà lên tuyến trên, tôi ở đó sẽ để ý và chăm sóc em ấy giúp bác.”

Bố nghe thấy tôi có người chăm sóc liền phấn khởi hẳn lên, dường như ông cảm thấy như gả tôi cho vị bác sỹ ấy hay sao mà vui tới như vậy.

“Vậy chăm sự nhờ bác sỹ. Mong là em nó chóng khỏi mà về bên gia đình.”

“Được rồi, bác cứ yên tâm!”

Tôi chỉ nghe được đến đó thì đóng cửa lại vào trong nhà vệ sinh. Đang đánh răng, một âm thanh khá nhỏ vang lên ở đâu đó.

“Đừng đi.”

Tôi ngó quanh hỏi: “Ai vậy?”

Không hề có người trả lời hệt như đêm qua. Tôi liền gắt lên: “Để yên cho tôi đi vệ sinh.”

Có lẽ bố từ ngoài nghe thấy, liền chạy tới cửa, ghé vào hỏi tôi: “Dung ơi, chuyện gì vậy con?”

Tôi lập tức nói vọng ra: “Không có gì đâu ạ.”

Bố lầm lũi đi ra, vị bác sỹ kia gật đầu với bố rồi ra khỏi phòng. 9 giờ, hai bố con đã làm xong thủ tục chuyển viện.

“Bố không đi với con sao?”

Tôi thấy bố không hề lên xe, chỉ có tôi và vị bác sỹ ngồi trong xe cứu thương. Bố lắc đầu:

“Bố về lấy một vài thứ cho con chuyển viện. Đợt này chắc đi lâu dài, cần nhiều đồ hơn. Bố sẽ theo sau.”

Tôi gật đầu, nhìn theo bóng dáng trơ trọi của bố đứng giữa cổng viện dần xa. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, trên mặt đã chai sạn vì cuộc sống mà thấy xót xa vô cùng.

Đang buồn thì vị bác sỹ kia hỏi: “Hôm nay cô thấy sức khỏe thế nào rồi?”

“Dạ, tôi thấy tốt hơn.”

Vị bác sỹ cười rất tươi và chìa tay phải ra phía trước: “Tôi là Hùng, sắp tới là bác sỹ chữa chính của cô. Rất vui được làm quen!”

Tôi chìa tay ra bắt tay lại, nhưng không hề nói được tiếng nào, bởi nước mắt tôi cũng đang lăn dài vì nhớ bố mẹ, vì thương bố đang đứng đó khóc trong cô đơn một mình.

“Thôi nào, tôi nghe bố cô nói, cô đi du học mấy năm, chắc không đến nỗi nhớ nhà mà khóc chứ?”

“Tôi… Tôi…”

Thực sự không biết nói sao, nên bản thân cứ ấp úng mãi không ra lời. Tiếng nức nở của tôi cũng khiến cho anh ta có phần e ngại.

Anh ta vỗ nhẹ vào vai tôi: “Được rồi, sẽ nhanh khỏi rồi về thôi. Chỉ cần cô chịu phối hợp với tôi thì chắc chắn sẽ được xuất viện sớm.”

“Vâng.”

Tôi cúi mặt xuống vì nước mắt không chịu ngừng chảy. Vị bác sỹ kia cũng không nói gì thêm, cả hai cứ như vậy im lặng suốt chặng đường. Tôi cũng buồn ngủ nên gà gật suốt quãng đường đi.

“Cô buồn ngủ có thể nằm trên cáng.” Anh ta chỉ vào cái cáng đặt nằm giữa xe cứu thương, dành cho bệnh nhân.

Tôi lắc đầu: “Không cần.”

Nói vậy, chứ một lúc tôi lại gật đầu suýt ngã. Cho tới khi tôi tìm được một điểm tựa nào đó mà ngủ, cho tới khi đến viện, nhận ra đầu mình đang kề lên vai vị bác sỹ.

Tôi ngồi thẳng người, mặt đỏ lên, gượng gạo nói: “Tôi… tôi xin lỗi!”

“Không sao, ưu tiên bệnh nhân. Tới nơi rồi, chúng ta xuống thôi.”

Tôi vừa bước xuống xe, choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt. Hóa ra chuyển viện của bố và vị bác sỹ là cho tôi tới bệnh viện tâm thần. Từng bệnh nhân điên dại, ngẩn ngơ, la hét, hái hoa, đào sỏi đầy trong sân và vườn hoa bệnh viện.

Tôi quay đầu chạy thẳng về phía cổng sợ hãi.

“Cô Dung, dừng lại! Bảo vệ, giữ cô ấy lại.”

Tôi bị gã bảo vệ to con đứng án ngữ ngay trước cổng đã đóng kín từ bao giờ. Hắn cầm chiếc dùi cui to như dùi cui của cảnh sát, đôi mắt xếch, trợn ngược lên hù dọa, vô cùng đáng sợ.

“Quay lại!” Gã gằn giọng, giơ dùi cui lên hăm dọa.

Từ phía sau, gã bác sỹ tên Hùng đó nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Cô hãy ở lại đây chữa bệnh, sẽ nhanh khỏi thôi nếu cô chịu khó chữa bênh theo phác đồ điều trị của bác sỹ.”

Tôi tức giận gào to, nước mắt lại chảy dài trên má: “Tại sao, tại sao các người lại lừa tôi đến đây? Tôi không bị điên.”

“Không, cô không bị điên. Chúng tôi chỉ đưa cô tới đây để điều trị chứng mộng du và một chút hoang tưởng thôi.”

“Tôi không hoang tưởng, tất cả những thứ tôi nhìn thấy đều là sự thật. Các anh đừng lừa tôi.”

Bây giờ thì tôi đã hiểu cuộc nói chuyện của bố với anh ta, và những đắn đo, những giọt nước mắt trước khi chia tay tôi của bố.

Bất ngờ tên bác sỹ trước mặt, hất hàm một cái, tôi bị một ai đó phía sau trích điện bất tỉnh nhân sự, không còn biết gì nữa.

Prev
Novel Info
thanh-giao
THÁNH GIÁO
Chương 8 Tháng 10 7, 2024
Chương 7 Tháng 10 7, 2024
khuc-ca-doat-hon
KHÚC CA ĐOẠT HỒN GIỮA ĐÊM KHUYA
Chương 32 Tháng 9 30, 2024
Chương 31 Tháng 9 30, 2024
hoa-quy-hon-nguoi-me
Bảo vệ: HOÁ QUỶ HỒN NGƯỜI MẸ
Chương 5 Tháng 9 30, 2024
Chương 4 Tháng 9 30, 2024
Truyện Ma Có Thật

Là website chuyên về truyện ma lớn nhất Việt Nam. Bao gồm nhiều thể loại kinh dị, truyện ma có thật, truyện ma ngắn, truyện ma nguyễn ngọc ngạn, truyện ma người khăn trắng  và nhiều thể loại truyện ma có thật khác

    © 2025 Madara Inc. All rights reserved