chỗ kia, anh rất cần được nghỉ ngơi cho lại sức.
Có điều, tâm trí anh nhất thời không thể lắng xuống được. Bao nhiêu thắc mắc và nghi vấn đang ùa về trong đầu anh, trong hàng loạt những sự kiện xảy ra mấy ngày qua, anh đã lần ra được một chút manh mối, nhưng vẫn chưa thể xác định
được một cách rõ ràng. Cảm giác đó giống như bạn đang quan sát vật gì đó qua một lớp sương mù dày đặc, tuy bạn có thể thấp thoáng nhìn thấy sự
tồn tại của nó, nhưng không thể nào nắm bắt được đường nét của nó, và
khi bạn đưa tay ra định chộp lấy nó thì luôn bị chộp hụt vì vị trí của
nó mờ mờ ảo ảo.
Từ vụ cháy nhà, cái chết của Tiết Hiểu Hoa và Chu Vĩnh Quý đến vụ ngộ độc tập thể hôm nay, mỗi sự kiện đều chứa đầy những nghi vấn; từ Mông Thiếu Huy, Đức Bình, Phó Ngọc Trụ, đến Tang Quân
Dũng, thậm chí Kim Chấn Vũ, hay cả những người khác, bọn họ dường như
đều đang giấu giếm điều gì đó, muốn giải mã được những bí mật trong đó,
La Phi cần có một bước đột phá.
Nhưng bước đột phá này nằm ở chỗ nào?
Dù thế nào, La Phi biết mình đã gặp một đối thủ lợi hại. Hiển nhiên, đối
thủ này đang ra sức ngăn chặn việc để lộ bí mật, hắn đang giương bộ nanh vuốt ra khống chế nghiêm ngặt những người có liên quan, khiến họ hoặc
là phải ngậm miệng lại, hoặc là phải đi gặp thần chết để vĩnh viễn không bao giờ được nói. Đối thủ này là ai mới được chứ? Những người nắm được
nội tình khác liệu họ có biết đáp án của câu hỏi này không? Liệu họ có ý thức được số phận của họ cũng sẽ như hai người thiệt mạng vừa qua?
Nếu mặc nhiên coi Tang Quân Dũng là một trong những người nắm được nội
tình, thì cứ như biểu hiện ngày hôm nay, rõ ràng là anh đã cảm nhận được sự đe dọa này. Tại sao anh ta không nói ra sự thật? Anh ta đang sợ? Sợ
điều gì? Còn điều gì đáng sợ hơn cái chết nữa sao?
Lẽ nào bọn họ
đang sợ hãi điều huyền bí, không thể miêu tả nào đó? Cái bóng đen trên
“Dốc quỷ ám”, người phụ nữ ôm con, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào đối
với họ?
La Phi quyết không thừa nhận điều mình đang phải đối mặt
là một đối thủ có năng lực siêu nhiên. Mặc dầu có một số hiện tượng mà
bản thân anh giờ đây cũng không thể nào giải thích được; thậm chí tất cả các vụ án đã xảy ra, đều rất khó xác nhận là do “con người” gây nên,
nhưng anh tin rằng, đó chẳng qua là vì bản thân chưa nhìn thấy toàn bộ
sự việc mà thôi, vẫn chưa tìm ra được cái sợi dây cốt lõi để xâu chuỗi
tất cả các sự kiện lại với nhau.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ ập đến, suy nghĩ trở nên rối rắm, cuối cùng anh chìm vào trong giấc ngủ.
La Phi ngủ được một giấc dài. Lúc mở mắt tỉnh dậy thì trời đã thanh thiên
bạch nhật. Mặc quần áo xong, anh mở cửa sổ và đứng đó cảm nhận gió biển
buổi sớm trong lành, cũng là để cho các tế bào não của mình nhanh chóng
được kích hoạt.
Trong những lúc như thế này, như một thói quen,
anh đưa tay thò vào túi áo ngực. Bàn tay phải của anh như sờ được vật gì đó, anh móc vật đó ra để trước mặt, có thể đây chỉ là một động tác ngẫu nhiên, nhưng anh bỗng sững người lại vì động tác này.
Đây chính
là tờ giấy ghi nợ mà Trần Xuân Sinh đưa cho anh lúc ở hiện trường vụ
cháy, cũng chính là tờ giấy mà Tiết Hiểu Hoa đã viết được một nửa sau đó bỏ đi. La Phi đã từng dựa vào đó để suy đoán được Tiết Hiểu Hoa đã tống tiền Chu Vĩnh Quý. Theo như phân tích của anh lúc đó thì người mà Tiết
Hiểu Hoa muốn tống tiền không chỉ có một mình Chu Vĩnh Quý, mà một trong những đối tượng đó là người có đặc điểm khác thường. Vì thế, anh đã
từng hỏi Kim Chấn Vũ xem trên đảo có người câm điếc nào không, nhưng câu trả lời mà Kim Chấn Vũ đưa ra lại là phủ định, vì thế manh mối này đã
bị gián đoạn.
Nhưng bây giờ, một suy đoán hợp lý chợt xuất hiện
trong đầu La Phi, đúng thế, đây là một phán đoán vô cùng hợp logic, thậm chí còn rất rõ ràng và rành mạch! Anh có vẻ còn tự trách mình sao lại
bỏ qua một manh mối rõ ràng như vậy. Lúc này, anh không có bất cứ lý do
gì để dừng lại, phải lập tức lần theo manh mối này để tìm ra chân tướng
sự thật ẩn giấu sau vụ này.
La Phi một lần nữa tìm đến ngôi miếu thờ nằm sau con đường nhỏ trong khe núi.
Thầy trò Đức Bình đang ăn sáng ở nhà ngoài, là người xuất gia thực đơn của họ rất chi là đơn giản: cháo trắng và khoai lang.
Đức Bình hình như đã lường trước được thế nào La Phi cũng đến, nét mặt
không có dấu hiệu gì tỏ ra ngạc nhiên, ông ta nhìn đồ đệ của mình, nói
với giọng hết sức bình tĩnh: “Con ăn mau lên, rồi đi đốn một ít củi về
đây.”
Huệ Thông gật đầu, ngoan ngoãn vội vàng húp hết bát cháo trong tay, không nói một câu, cứ thế đi.
“Cảnh sát La Phi, ngồi đi.” Đức Bình đón tiếp một cách rất suồng sã, “Đã ăn
sáng chưa? Cháo vẫn còn nóng này, uống vào cho ấm bụng.”
“Bữa
sáng thì không cần đâu. Tôi muốn hỏi ông một vài câu.” – La Phi ngồi
xuống đối diện với Đức Bình, sau đó lấy tờ giấy ra, “Ông xem cái này.”
Đức Bình cầm lấy tờ giấy đọc nhẩm qua một lượt, sau đó đặt lên mặt bàn, nét mặt không hề thay đổi, nói: “Đây hình như là một tờ giấy ghi nợ, nhưng
mà vẫn chưa viết xong, đúng không?”
La Phi nhìn vào đối phương: “Đúng là chưa viết xong, tôi muốn hỏi ông, nội dung đằng sau là những gì?”
Đức Bình cười phá lên: “Tờ giấy này anh luôn giữ trong tay, tôi làm sao biết được nội dung sau đó là cái gì?”
“Tờ giấy này là do Tiết Hiểu Hoa viết, có điều mới viết được một nửa thì
bỏ. Sau đó ông ta viết lại một tờ khác có nội dung đầy đủ, mà tờ đó
–chắc phải trong tay ông.” –tiếng La Phi nói không to, nhưng giọng thì
hết sức khẳng định.
“Tại sao?” -Đức Bình không kém cạnh hỏi lại.
La Phi biết nếu muốn đối phương nhận thua thì phải đưa ra lập luận sát
thực mới ổn, nên anh tiếp tục: “Tiết Hiểu Hoa biết được bí mật nào đó,
nên đã dùng thủ đoạn bỉ ổi này để tống tiền những người muốn che giấu bí mật. Kiểu tống tiền này không phải là nặc danh, trái lại nó được thực
hiện trong tình huống hoàn toàn công khai. Một trong những đối tượng
tống tiền của ông ta là Chu Vĩnh Quý. Buổi tối hôm đó, ông ta đi một
mạch đến nhà Chu Vĩnh Quý, nói thẳng luôn ý đồ của mình, và đã thành
công với số tiền bốn ngàn tệ, điều này hoàn toàn có thể chứng thực trong lời kể của Quách Quế Chi. Cứ theo logic này mà suy luận ra các vụ tống
tiền khác, ông ta dường như không cần thiết phải viết giấy, trừ phi
trong số những đối tượng mà ông ta tống tiền có một người không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ được, chẳng hạn như người câm điếc.”
Đức Bình xòe tay: “Đảo Minh Trạch xưa nay không có người câm điếc nào cả.”
“Đúng vậy, vì thế mà vấn đề này đã khiến tôi phải đau đầu, không biết bắt đầu từ đâu.” La Phi dừng lại giây lát rồi đổi giọng. “Nhưng hôm qua tôi đã
phát hiện ra có người mặc dù không câm cũng chả điếc, nhưng vẫn dùng
giấy bút để giao tiếp. Chỉ là do vụ ngộ độc bất ngờ xảy ra đã khiến tôi
bị phân tâm, nên không kịp thời nắm lấy manh mối có giá trị này.”
“Ừ.” Đức Bình vừa nghe vừa gật đầu, ra vẻ hoàn toàn tán đồng với phân tích
của La Phi, sau đó ông ta thản nhiên nói: “Người mà cảnh sát La Phi nói
ắt phải là tôi rồi, đúng không? Tối qua lúc anh đưa tờ giấy do Huệ Thông viết cho tôi, tôi đã đoán thế nào anh cũng suy luận ra điều này, chỉ
là… không ngờ lại nhanh đến thế.”
“Vì thế tờ giấy đó là do Tiết
Hiểu Hoa viết cho ông. Ông ta biết lúc đó là thời gian ông cúng tế, nên
mới viết ra giấy để Huệ Thông đem vào. Sự việc này ông không thể nào phủ nhận, vì ít ra cũng có Huệ Thông làm chứng.” La Phi truy bức, lý lẽ đâu ra đấy.
“Không cần phải người làm chứng nữa.” Đức Bình lắc đầu
nhẹ tênh, sau đó lấy trong túi ra một tờ giấy, “Đây chính là tờ giấy mà
anh cần.”
La Phi cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy trên đó ghi: “Tôi đã
tìm thấy con trai của Vương Thành Lâm, nó đồng ý đưa tôi 3000 tệ, tôi sẽ nói với nó chuyện xảy ra trước đây, nếu ông không muốn để cho người
khác biết, thì ông phải đưa ra mức giá cao hơn. Tiết Hiểu Hoa, cùng
ngày.”
Mọi việc hoàn toàn ăn khớp với suy đoán của La Phi trước
đó, anh khẽ nhoẻn miệng cười. Giờ thì người nắm rõ tình hình nhất đang
đứng trước mặt anh, việc tìm ra ẩn số dường như chỉ còn trong gang tấc.
“Được rồi, hãy nói cho tôi tất cả những gì ông biết.” Khi vào chủ đề chính,
La Phi lập tức thay bằng một nét mặt nghiêm nghị. “Toàn bộ đầu đuôi câu
chuyện, tôi không muốn ông có bất cứ sự giấu giếm nào.”
“Toàn bộ
sự việc?” Đức Bình nhìn La Phi với một ánh mắt kì lạ, “Lẽ nào anh cho
rằng tất thảy mọi việc đều là ở chỗ tôi? Thế thì anh nhầm rồi, vả lại,
anh nghĩ rằng chuyện này chỉ đơn giản thế thôi sao.”
“Thế thì ông hãy nói về bí mật Tiết Hiểu Hoa đã tống tiền ông như thế nào trước đã.” – La Phi biết đối phương không dễ gì mở miệng, nên phải tiến bước nào
chắc bước đó. “Còn nữa, tại sao trên cổ áo ông đã có lần xuất hiện sợi
tóc của phụ nữ? Và nữa, vụ ngộ độc hôm qua ông giải thích thế nào đây?”
“Tóc phụ nữ?” Đức Bình sững sờ, bất giác xem lại trên áo của mình một lượt,
sau đó ông ta lại cười nhẹ nhõm, “Sao tôi không thấy nhỉ? Cái này là anh tận mắt nhìn thấy, hay là nghe ai nói? Nếu quả thực đã từng có, thì
chắc là do gió biển hay một yếu tố ngẫu nhiên nào đó đem lại, tất nhiên, đó có thể chỉ là một sợi chỉ đen hay vật gì đó tương tự, tóm lại, điều
này nói lên vấn đề gì nào? Sự việc hôm qua, chả lẽ anh lại cho rằng tôi
là kẻ hạ độc thủ? Có lẽ tôi là người bị trúng độc nặng nhất, hơn nữa đã
chủ động gọi cho bác sĩ Lý Đông, nhờ thế mà chúng ta mới được cứu sống.
Trước đây chắc anh đã từng xử ý không ít vụ án, thế anh đã bao giờ gặp
một kẻ hạ độc thủ nào mà lại như tôi chưa? Theo tôi, đó chỉ là một lầm
lẫn ngẫu nhiên. Còn đối với bí mật đó…” –ông ta đột nhiên nhìn chăm chú
vào La Phi, “Tại sao anh cứ nhất định muốn biết điều bí mật đó?”
Tại sao muốn biết à? Điều này mà cũng cần phải hỏi hay sao? La Phi lấy làm
lạ trước một câu hỏi chẳng đâu vào đâu này, đang định nói gì đó thì Đức
Bình chen ngang.
“Là vì tính hiếu kì bẩm sinh của anh? Hay là do
bản năng nghề nghiệp của một cảnh sát? Hay là vì tư tưởng chính nghĩa
muốn trừ tà diệt ác?” ông ta quăng ra hàng loạt những câu hỏi, đợi đối
phương lựa chọn.
La Phi không rõ những lời nói vừa rồi của đối
phương là nhằm mục đích gì, nhưng anh vẫn cứ suy nghĩ một lát, sau đó
trả lời thẳng thắn: “Phải nói rằng, yếu tố nào cũng có, thậm chí còn có
cả sự công kích lúc đấu trí với một đối thủ tiềm năng. Nhưng, yếu tố
khiến tôi mất ăn mất ngủ nhất vẫn là sự căm ghét tội ác, cũng chính là
tư tưởng chính nghĩa mà ông vừa nói. Tôi nhất định phải tìm ra hung thủ, để tội ác phải bị trừng phạt, không để những người vô tội phải chịu tổn thương thêm nữa. Đây là tính cách của tôi, đồng thời cũng là sứ mệnh mà nghề nghiệp trao cho tôi.”
“Đúng như tôi đã đoán.” Đức Bình gật
đầu, ánh mắt biểu lộ vẻ tán thưởng. “Cảnh sát La Phi, tuy chúng ta tiếp
xúc chưa nhiều, nhưng tôi cũng đã hiểu ít nhiều về anh. Nếu không vì
chuyện này chuyện kia, tôi nghĩ chắc chúng ta sẽ trở thành những người
bạn, thậm chí là tri kỷ. Anh có rất nhiều ưu điểm, chính trức, dũng cảm, tinh tế, nhạy bén. Quả thực, anh đã ngày càng tiến gần đến điều bí mật
được cất giấu nhiều năm nay, tôi thậm chí còn có cảm giác mình không thể ngăn cản anh đưa điều bí mật này ra ánh sáng.”
La Phi lắng nghe
không ngắt lời, anh biết những lời vừa rồi của đối phương chỉ là phần
dẫn chuyện, nội dung mà anh quan tâm vẫn còn ở phía sau.
Quả
nhiên, Đức Bình chuyển chủ đề, tiếp tục: “Anh sẽ hối hận khi biết điều
bí mật đó. Anh sẽ không tìm được tội ác mà anh muốn tiêu diệt, anh sẽ
nhận ra rằng, đúng vào lúc anh đã dồn hết sức để chuẩn bị ra đòn quyết
định cuối cùng, thì đối thủ trong giả tưởng ấy không hề tồn tại. Anh sẽ
chỉ nhìn thấy sự bất lực và đau thương, tôi đảm bảo với anh, đó là một
trải nghiệm mà không một người nào muốn tiếp xúc và tìm hiểu. Trên thực
tế, người trong cuộc của sự việc đó cho đến nay vẫn đang sống trong sợ
hãi và dằn vặt, không thoát ra được. Thậm chí như tôi đã xuất gia tu
hành gần hai chục năm nay, vẫn không thể nào xóa bỏ được nỗi ám ảnh đó
trong lòng.”
Nghe Đức Bình nói vậy, nhất là hiểu được nguyên nhân thực sự của việc ông ta xuất gia tu hành, La Phi không khỏi xúc động,
nhưng anh vẫn lắc đầu như không: “Tôi không hiểu ý ông. Ông nói không
tồn tại tội ác, nhưng trước mặt chúng ta, tội ác vẫn diễn ra. Hai người
thiệt mạng, và cả thảm kịch suýt xảy ra đêm qua nữa, lẽ nào những điều
này vẫn còn chưa đủ sao? Huống hồ, nếu không phải ngày đó phạm phải tội
ác, thì tại sao bây giờ các ông lại thấy sợ hãi và dằn vặt?”
“Anh không biết chân tướng sự việc nên không hiểu được đâu.” Ánh mắt Đức
Bình biểu lộ vẻ bất lực, “Con người ta có những thứ là do thiên bẩm,
không liên quan gì đến tội ác, đây có lẽ là một bi kịch mà loài người
như chúng ta phải gánh chịu. Cảnh sát La Phi, xin anh hãy nghĩ kĩ một
chút, chả lẽ trong lòng anh chưa bao giờ hối hận hay áy náy vì một điều
gì đó hay sao? Điều xảy ra không liên quan gì đến tội ác, nhưng lại gây
nên hậu quả khiến người ta tan nát lòng. Điều trở thành nỗi ám ảnh suốt
đời anh, anh không muốn nhắc đến nó, nhưng lại không thể lẩn tránh sự
hiện diện của nó.”
La Phi chột dạ, hình bóng thân quen ấy lại
hiện về trong đầu anh, vẻ mặt tươi cười, tuy ở ngay trước mặt mà như xa
ngàn dặm. Một cảm giác đắng chát trào dâng, hơn thế còn biểu lộ trên mặt anh rất nhanh sau đó.
Đức Bình chộp được sự biến đổi trong tâm
trạng La Phi, ông ta cười như hiểu ý: “Anh cũng đã từng có cảm giác này
đúng không? Vậy chắc anh biết, đối với những việc như thế này, cách tốt
nhất là chôn kĩ nó trong lòng, đừng bao giờ nhắc đến nó nữa. Anh thậm
chí còn muốn quên hẳn nó đi, đó là một niềm hạnh phúc không cách nào đạt tới.”
“Không, ông nhầm rồi.” La Phi bỗng ngẩng đầu, ánh mắt trở
nên kiên nghị, “Có những chuyện không thể nào quên được, và cũng không
nên bị lãng quên. Chuyện đã xảy ra, cần phải dũng cảm đối mặt với nó.
Che giấu, chỉ càng làm cho sự việc trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Hãy nói
cho tôi biết sự thật, tôi nhất định phải ngăn chặn, không thể để chết
chóc hay bi kịch nào khác xảy ra nữa!”
“Anh nghĩ vậy là vì anh
đâu có biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì!” Đức Bình có vẻ bực mình với
thái độ cố chấp của La Phi, nhưng ông ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh,
vẫn muốn thuyết phục đối phương bằng một giọng hòa nhã: “Anh vẫn chưa
gặp chuyện buồn như thế bao giờ thì không thể tưởng tượng nổi đâu, thế
giới này còn điều gì trái đạo lý hơn thế nữa? Nó chỉ có thể đem giấu
kín, tuyệt đối không được nhắc đến nữa. Còn sự dò hỏi của anh, không
những chẳng ngăn chặn được chuyện gì, mà trái lại còn có tác dụng phụ.
Xin hãy nghe tôi, đây là lời khuyên của một người lớn tuổi dành cho
anh.”
Trước lời khuyên hết nước hết cái của Đức Bình, La Phi
thoáng chốc do dự. Đối với anh, tình huống này quả là chưa xảy ra bao
giờ. Nhưng cảm giác này biến mất ngay sau đó, lòng ham muốn khám phá sự
thật và tinh thần trách nhiệm lại vượt lên tất cả.
“Bất luận thế
nào, sự việc cũng không thể kết thúc tại đây. Ít ra những vụ án đã xảy
ra cũng phải có một kết cục rõ ràng. Trong tình hình hiện nay, tôi là
cảnh sát duy nhất ở trên đảo, tôi phải chịu trách nhiệm về việc này!” La Phi nhìn vào đối phương trịnh trọng nói, giọng điệu không còn chỗ để
thương lượng nữa.
Đức Bình khẽ thở dài, xem chừng bản thân cũng
chỉ còn cách từ bỏ mọi cố gắng. Lặng im giây lát, ông nói: “Vậy anh cho
tôi chút thời gian, tôi cần tĩnh tâm suy nghĩ một lát.”
“Được.
Tôi ngồi đây đợi ông.” Một khi đã chiếm thế thượng phong, thì sẽ không
chịu nhường bước nữa, đây là phong cách phá án từ trước đến nay của La
Phi.
“Được rồi. Nhưng tôi phải ra ngôi một phía sau nhà, tôi cần
làm lễ cúng tế, để giao tiếp với những vong linh ở đó, hỏi ý kiến họ xem sao.” Đức Bình nói.
“Giao tiếp với vong linh?” La Phi mở to mắt nhìn đối phương, cách nói này đối với anh chẳng khác gì chuyện hoang đường.
“Thế nên tôi mới nói là anh đâu có hiểu được tình hình, anh nghĩ rằng chuyện này chỉ liên quan đến người sống thôi sao?” giọng Đức Bình trịnh trọng
khác thường, không có chút gì giống như đang nói bừa, “Tôi cần ít nhất
là nửa tiếng đồng hồ, xin anh tạm thời đừng đến làm phiền tôi.”
Nói xong, Đức Bình đứng dậy, một mình đi vào nhà sau, cánh cửa nối liền hai gian nhà cũng bị ông đóng sập lại.
Trong đầu La Phi cảm giác có điều gì bất ổn, nhưng không biết phải làm sao.
Dù sao, bây giờ anh vẫn chưa có quyền, cũng không có khả năng hạn chế tự do hành động của Đức Bình. Nhưng miếu thờ này anh đã đến nhiều lần, địa hình thuộc như lòng bàn tay. Phía sau nhà chỉ có một phần mộ, không có
lối thoát nào khác, nên không lo đối phương thừa cơ bỏ trốn mất.
Vì thế, việc duy nhất có thể làm bây giờ là ngồi đợi.
Nửa giờ trôi qua, vẫn chưa thấy Đức Bình xuất hiện, bên trong miếu thờ im
phăng phắc, như thể ngoài La Phi ra không có bất kỳ người nào khác. La
Phi không thể ngồi yên được nữa, đúng lúc này bỗng nghe thấy có tiếng
bước chân ngoài cổng, ngoảng lại nhìn thì ra là Huệ Thông đang vác bó
củi trên vai về.
“Sư phụ tôi đâu?” trông thấy tình hình trong phòng, tiểu hòa thượng lấy làm lạ hỏi.
“Ông ấy ra đằng sau cúng tế rồi.”
“Cúng tế? Sư phụ mình có bao giờ làm lễ cúng tế vào ban ngày đâu nhỉ?” tiểu
hòa thượng vừa lẩm bẩm vừa đẩy cánh cửa thông ra nhà sau, “Lại còn cài
cả cửa nữa chứ?”
La Phi chau mày, quyết định không đợi tiếp nữa,
anh đứng dậy lao về phía trước, dùng sức đập cửa: “Đức Bình, hòa thượng
Đức Bình?”
Nhà sau vẫn im phăng phắc, không có phản ứng gì.
La Phi tiếp tục gọi, cảm thấy có điều bất ổn, anh lùi lại một bước, lấy đà đạp cửa ra, sau đó đi lại chỗ ngôi mộ.
Cảnh tượng diễn ra ở ngôi mộ khiến La Phi không tin vào mắt mình nữa. Hòa
thượng Đức Bình không phải đã biến mất, mà ông đang ngồi lặng lẽ trước
ngôi mộ vong linh, chỉ có điều đầu ông đã gục xuống không động đậy, một
dải băng quấn chặt lấy cổ ông.
“Sư phụ! Sư phụ!” trong tiếng gọi
hoảng hốt của Huệ Thông, La Phi mới định thần trở lại, anh vội bước lên, đưa ngón tay sờ mũi Đức Bình.
Mặc dù phần da chỗ tiếp xúc với
ngón tay vẫn còn ấm, nhưng lúc này Đức Bình đã tắt thở từ lâu. Vậy là,
chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, trên đảo Minh Trạch đã có người thứ ba bị thiệt mạng.