Tôi chạy về phía vụ tai nạn ráo dác tìm những hình ảnh mình vừa trông thấy nhưng đến nơi thì những hình ảnh kia biến mất. Bố, dì và Dịu xuất hiện tôi có thể hiểu được vì bọn họ liên quan đến nhau, nhưng Tươi, cô giúp việc cũ của nhà tôi thì liên quan gì mà xuất hiện ở đây? Vả lại nếu tôi không nhầm thì vừa rồi Dịu mặc một chiếc váy đen, còn Tươi mặc một chiếc váy trắng loang lổ những máu. Tựa…tựa như là người chết rồi vậy.
“Cậu làm gì vậy? Chúng ta đi thôi, tớ sợ quá…”Hà thấy tôi thất thần thì kéo tôi quay lại xe.
Tôi ngoái nhìn những thi thể nát bầm, nhem nhuốc máu đặt ngay ngắn trên nền nhựa đường, vừa thương xót, vừa sợ hãi. Khi bác tài phóng xe qua, tôi còn ngoái lại nhìn lần nữa. Hình như tôi thấy Dịu cùng Tươi lại đứng đó, cười vẫy tay chào mình…
Nhà ông bà Phú, chủ của bố mẹ Dịu là gia đình giàu có nhất Cao Bằng. Tôi đứng trước cánh cửa nơi căn nhà đồ sộ như một tòa lâu đài, bấm chuông.
“Chị hỏi ai?”
Con bé trông lam lũ, chắc là người giúp việc ra mở cửa cho chúng tôi. sắc mặt nó có phần u ám, buồn rầu.
“Ở đây có ông Du, bà Thảo không?” Tôi hỏi
“Hình như họ là người làm nhà này!”Con bé nhìn chúng tôi từ đầu đến chân, sau đó hỏi tiếp
“Có, chị gặp họ có việc gì?”
“Chị là bạn…bạn của con gái bọn họ!”
“Bạn của Dịu à?”
Mắt con bé hơi sáng lên “Vậy Dịu giờ ở đâu chị biết không?”
Tôi hơi thất vọng, nói vậy là Dịu không có ở đây rồi.
“À…em dắt chị vào gặp bọn họ được không?”Tôi ngập ngừng.
Con bé gật đầu mở cửa, sau đó nói “Đi vòng ra sân sau nhé, bà chủ đang buồn nên sẽ không thích nếu có người lạ vào nhà đâu!”
Tôi gật đẩu trịnh trọng, cùng Hà tiến vào sân căn biệt thự.
“Chị là bạn ở thành phố của Dịu à?”
“ừ…ừ…”
“Trông người thành phố xịn thật đấy. Từ hồi vụ video trên mạng, Dịu không trở về cũng không liên lạc với cô chú Du. Họ buồn lắm nên hôm nay, dù bà chủ không vui em vẫn dắt 2 chị vào gặp cô chú ấy hy vọng chị biết Dịu ở đâu…” con bé vừa đi vừa nói.
Căn biệt thự này khá rộng, lại có một cái vườn lớn.
“Mà chị có biết kẻ thất đức nào đã quay clip tung lên mạng không?”
Mặt tôi cứng đờ không nói nên lời. Thất đức ư?
“Dịu không bao giờ đi phá hoại gia đình ai cả…” con bé có vè tức giận, cũng không chú ý tới vẻ kỳ lạ của tôi ở đằng sau.
“Cháu là bạn của Dịu ư? Cháu có biết nó ở đâu không?”
Mẹ Dịu, một người đàn bà lam lũ, ánh mắt có vẻ hiền từ nghe nói tôi là bạn thành phố của con gái mình liền bắt lấy tay tôi nức nở.
Tôi nửa muốn gỡ tay bà ấy ra, nửa ngượng ngùng. Không phải tôi khinh khi gì bọn họ, mà với tôi Dịu là một người độc ác đã nguyền rủa gia đình tôi, bố mẹ Dịu trong suy nghĩ của tôi cũng không có mấy thiện cảm.
“Cháu…cháu là người quen của Dịu khi ở Hà Nội, cháu muôn tìm cô ấy nên về đây!”
“Vậy…vậy thì khó rồi, mấy tháng nay nó không liên lạc với gia đình, cũng không trở về…” mẹ Dịu thất vọng buông tay tôi
“Kể từ sau vụ việc kia, nó có gọi vể cho tôi một lần giải thích rằng nó bị ông chủ làm nhục, bà chủ đánh đập rồi quay clip lên mạng. Nhưng…nhưng bố nó không cần biết lý do đã chửi nó là thứ làm ô nhục gia đình, không cho phép nó trở về đây nữa. Sau lần đó thì mất liên lạc!”
Bị làm nhục ư? Tôi cười khẩy trong bụng. Không phải cố tình lên giường để được đổi đời sao? Nghĩ vậy nhưng không nói ra ngoài, tôi cố nhẫn nhịn mắng chửi cô ta là con đàn bà độc ác, đành hỏi chuyện
“Cháu cũng biết việc đó, nhưng không phải cô ấy cố tình xen giữa vợ chồng người ta mới bị đánh sao? Họ làm vậy có chút quá đáng nhưng không có lửa làm sao…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ Dịu đã bật dậy hét vào mặt tôi
“Tôi tưởng cô là bạn của con gái tôi thì cô phải biết nó là đứa thê nào chứ.Con gái tôi 12 tuổi đã bị người ta cưỡng hiếp, nó ghê tởm đàn ông chứ đừng nói quyến rũ người ta.Cô có thấy ai bị làm nhục rồi còn thích…thích lên giường với đàn ông bằng tuổi cha tuổi chú mình không?”
Biết mình lỡ lời đã nói ra quá nhiều, mẹ Dịu liền đuổi
“Cô không biết nó ở đâu thì đến đây làm gì, tôi cũng chẳng biết nó ở đâu đâu. Cô về đi!”
Tôi sững sờ.
12 tuổi đã bị cưỡng hiếp? 12 tuổi thì mới là một đứa trẻ…một đứa trẻ con còn chưa phát triển. Tôi là người thích đọc sách tâm lý, bởi vậy tôi biết một đứa trẻ bị ấu dâm thì 99% sẽ rất sợ gần gũi đàn ông, nếu nói như vậy sao Dịu có thể quyến rũ bố tôi được? Trừ khi cô ta thuộc 1% còn lại, mang tâm lý biến thái sau khi bị lạm dụng.
Tôi nhớ lại.
Dịu là đứa con gái ít nói, có phần trầm lặng, thỉnh thoảng thơ thẩn ngồi nhìn trời. Nói cách khác nó có dấu hiệu trầm cảm. Vậy thì nó không thể là đứa đi quyến rũ người ta được. Từng dữ liệu hiện ra trong đầu khiến tôi choáng váng. Có khi nào bố tôi mới chính là người…làm nhục Dịu, sau đó gia đình tôi phát hiện lại đánh đập, hạ nhục, quay clip tung lên mạng, triệt mọi đường sống của cô ta?
Có như vậy…có như vậy cô ta mới mang tâm trạng thù oán tới mức nguyền rủa cả nhà tôi. Trên đường ra cửa, tôi hỏi nhỏ con bé giúp việc “Dịu từng bị…từng bị người ta cưỡng hiếp ư?”
Con bé sững lại, nhìn tôi đẩy sợ hãi.
Sau đó nó thì thầm”Không phải em nói xấu người đã khuất đâu, nhưng ông chủ của em đúng là một người xấu xa. ông ấy làm đau Dịu, sau đó còn đổ tội cho Dịu quyến rũ ông ta nữa. Dịu là bạn em, em biết tính nó cực kỳ hiền lành, không bao giờ có chuyện Dịu quyến rũ người ta đâu…”
Tôi choáng váng đến ngây người, sau đó hỏi “Em…em nói ông chủ của em chết rồi ư?”
“Vâng, ông chủ mới chết được 7 ngày. Mà kỳ lạ lắm, ông ấy trước tiên tự chặt chân mình, sau đó chặt tay, nghe nói…nghe nói…” con bé nhỏ giọng ấp úng
“Còn tự cắt cả “cái ấy” rồi ăn luôn chị ạ…” nói đoạn con bé rùng mình.
Tôi và Hà sợ đến mức suýt hét lên. Lặng lẽ rồi khỏi biệt thự của ông bà Phú.
“Tớ sợ tất cả là lỗi của gia đình tớ…và Dịu là nạn nhân lắm, Hà ạ!” Trên xe trở về Hà Nội, tôi bật khóc nói với Hà.
Hà cũng im lặng. Có lẽ nó cũng đang có suy nghĩ giống tôi.Hà từng sang chơi nhà tôi, gặp Dịu vài lần.
Nó từng nói đùa “Con bé giúp việc nhà Vân xinh xắn mà như bị tự kỷ ý nhỉ? Chả nói chả rằng…”
Sau vụ việc đánh ghen vỡ lở, nó lại nói “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Thứ con gái mới nứt mắt ranh đã lên giường với người ta hòng đổi đời rồi…”
Nhưng bây giờ…nó cũng chẳng biết an ủi tôi thế nào.
Một chuyến đi công cốc, chưa kể còn mang theo những suy nghĩ tội lỗi reo rắc vào trong lòng. Trên xe trở về Hà Nội, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy mình bị nhốt trong một căn phòng kín, tay chân bị trói chặt, trước mặt là hai cô gái trẻ.
Một là Dịu.
Một là Tươi.
“Mày tưởng mày có thể thoát được ư?”
Tiếng nói lúc xa lúc gần, âm âm vang lên bên tai tôi “Tao phải khiến gia đinh mày, tất cả đều đau đớn mà chết…”nói rồi Dịu và Tươi cười rũ rượi như/ kẻ điên.
Dịu vẫn mặc chiếc váy đen mà tôi thấy buổi chiều. Còn Tươi vẫn mặc chiếc váy trắng loang lổ máu.
Dịu lại hét vào tai tôi “Không thoát được. Không thoát được. Không thoát được…” tiếng nói ngày một to, tôi vừa khóc vừa giãy ụa sau đó tỉnh lại, nhận ra mình đang ở trên xe trở về Hà Nội.
Lúc này đã khoảng 8h tối.Tôi ngồi hẳn dậy ôm mình co ro. Hà đã chuyển lên ghế trên vì ngồi dưới cùng tôi bị say xe.
“Bác tài ơi, tăng điều hoà lên giúp cháu với, lạnh quá…”
Không có tiếng đáp lại.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, Hà cũng không nói gì. Họ mệt đến thế sao?
“Hà ơi…” tôi run rẩy gọi tên bạn.
Bạn tôi từ ghế trước loà xoà bộ tóc đen thõng xuống, quay ra nhìn tôi nhoẻn miệng cười
“Chào Vân…”
Đó không phải Hà, mà là một bộ mặt đầy máu, vừa giống Tươi, lại vừa giống Dịu.
“Aaaa…” tôi hét lên, một lẩn nữa tỉnh dậy.
Hoá ra là mơ trong mơ.Hà, lần này chính là cô ấy, cùng bác tài đều hỏi “Sao thế?”
“Không…không…tớ mơ thôi!”
Tôi yếu ớt trả lời, hai tay tự ôm lấy vai mình.
Trở về Hà Nội, tôi gọi cho anh trai thì được biết anh đã đưa mẹ tôi vào một ngôi chùa cổ gần nhà, còn thuê thêm một hộ lý chăm sóc bà.
Tôi đưa Hà về sau đó rẽ vào chùa thăm bà.Thú thực ở nhà một mình tôi rất sợ, nhưng ở nhà với một người bị ma ám như mẹ tôi, tôi lại càng sợ hơn.Tôi tiến vào căn phòng dành cho đệ tử tục gia mà nhà chùa chuẩn bị riêng cho mẹ tôi. Mẹ nằm trên giường bên cạnh là hộ lý, trên người mặc bộ quần áo Phật tử màu nâu, trên cổ và tay đều có tràng hạt của nhà Phật, đẩu vẫn quấn băng trắng, khuôn mặt nhợt nhạt.
“Vân đấy à?” Mẹ tôi yếu ớt hỏi.
“Con đây. Mẹ thấy thế nào rồi ạ?” Tôi tiến tới nắm tay mẹ.
“Mẹ đỡ rồi. Nhưng…” mẹ tôi ngập ngừng
“Mẹ nhớ ra tất cả, có một lời thì thẩm bên tai mẹ, nhiều khi mẹ muốn làm thế này nhưng nó lại bắt mẹ làm thế kia.
Mẹ sợ lắm, Vân, mẹ sợ lắm
Tôi rơi nước mắt.”Mẹ mơ thấy bố con, khắp người toàn là rết. Mẹ mơ thấy dì con, dì con bị một người nào đó liên tục tát vào mặt, nhưng dì con muốn nói cũng không nói được. “Nó” còn nói với mẹ rằng người tiếp theo sẽ là mẹ…”
“Mẹ cứ yên tâm ở lại chùa thời gian này tụng kinh niệm Phật đi, con sẽ tìm cách cứu gia đình mình!”