Tôi đáp chuyến bay sớm nhất đến Đà Lạt, Lâm Đồng, sau đó theo chì dẫn của công an, bắt taxi đến biệt thự Ti gôn, nơi họ nói rằng vụ thảm án xảy ra. Cho đến tận lúc này, tôi vẫn chắp tay cầu nguyện tất cả những gì ai đó nói qua điện thoại chỉ là trò đùa dai của anh trai tôi, chỉ là một trò đùa dai mà thôi…
Thâm tâm muốn vậy nhưng tôi biết, xác suất tất cả là trò đùa sẽ không xảy ra. Anh tôi không phải người thích đùa…Biệt thự Ti gôn tĩnh lặng và cổ kính dưới nền trời mùa đông xám xịt của cao nguyên Đà Lạt. Từng dải cây leo rủ xuống trước hiên khiến căn nhà càng thêm phần u ám.
Tôi bước xuống taxi, chân như chùn xuống khi nhìn 4-5 xe cảnh sát đang nhấp nháy xung quanh, vậy tất cả đều là sự thực. Tôi lảo đảo định lao qua dải băng hiện trường thì một anh cảnh sát chặn tôi lại
“Đây là hiện trường vụ án, không phận sự miễn vào…”
Tôi thất thần nhìn anh ta “Anh trai tôi ở trong ấy…”
Nhận ra vẻ trống rỗng và hoảng loạn trong mắt tôi, anh cảnh sát biết tôi không nói dối.
Anh nhìn tôi một lượt rồi gật đầu “Theo tôi vào trong gặp chỉ huy, sau đó tới nhà xác nhận dạng nạn nhân!”
Nghe tới nhận dạng nạn nhân, nhà xác, tôi khuỵu xuống suýt ngã. Anh cảnh sát nhanh nhẹn đỡ được tôi, giọng khó xử
“Cô phải thật bình tĩnh tôi mới có thể đưa cô vào trong được…”
“Tôi…tôi…” tôi ngơ ngác nhìn anh cảnh sát
“Tôi sẽ bình tĩnh, anh đưa tôi vào trong đi!”
Tôi theo gót anh cảnh sát trẻ vào trong.
Ngay từ lúc bước chân vào phòng khách, tôi đã có thể ngửi thấy và nhìn thấy mùi máu cũng như vệt máu khắp mọi nơi.
Máu bắn trên tường.
Máu văng trên ghế sô pha. Máu vũng dưới sàn nhà.Nơi này, căn nhà này, đã phải trải qua một cuộc thảm sát thế nào chứ?
Là Đồng Trinh Ngải ư? Hay một kẻ sát nhân tàn bạo nào đó đã ra tay và tất cả chỉ là một sự trùng hợp? Tôi nhớ tới ảo giác đêm qua về người phụ nữ đâm anh trai mình, khoét tim anh ấy… Chỉ huy của cuộc điều tra là một vị trung tá tẩm trên dưới 40 tuổi có khuôn mặt sắc lạnh, ông ta trầm mặt nhìn tôi, gật đầu chào
“Xin chào, cháu là Vân từ Hà Nội phải không? Như chúng ta đã trao đổi qua điện thoại, chúng tôi mời cháu tới đây để nhận dạng và phối hợp điều tra. Trước mắt…chúng ta có thể đến nhà xác nhận dạng được không? Cháu đủ bình tĩnh chứ?”
Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi vô cùng bình tĩnh. Không khóc. Không gào thét. Không kích động. Không ngất đi.
Tôi gật đầu “Vâng, cháu đủ bình tĩnh, xin chú đưa cháu đi gặp ánh cháu…”
Anh tôi nằm trong nhà lạnh, khuôn mặt tím tái, không còn hơi thở. Mắt anh cũng không hề nhắm lại, mở lớn như vô cùng hoảng sợ và đau đớn. Ấy vậy mà lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh trai tôi lại là đêm hôm ấy, anh còn cười với tôi…
Lần này tôi không đủ bình tĩnh hay giả vờ bình tĩnh nữa, tôi bật khóc. Anh cảnh sát trẻ nhìn tôi ái ngại, dường như câu hỏi
“Cô có thể chắc chắn đây là anh trai cô không?”
Không còn cần thiết nữa. Anh ta đưa mắt cho người canh giữ nhà xác, người kia định kéo túi đựng xác đẩy vào ngăn lạnh.
“Đợi đã…đợi đã…” tôi run rẩy
“Tôi…tôi có thể vuốt mắt cho anh ấy được không? Còn nữa, bao giờ thì tôi có thể đưa anh ấy về Hà Nội an táng?”
Anh cảnh sát trẻ gật đầu “Được, cô có thể…vuốt mắt cho anh ấy. Việc trả xác cho gia đình để làm lễ an táng sẽ được thực hiện sau khi giải phẫu tử thi!”
Còn phải giải phẫu ư? Tôi đau lòng, đằng nào thì việc tìm ra hung thủ hay nguyên nhân có ích gì?
Tôi biết ai mới là “hung thủ” đích thực. Là Đồng Trinh Ngải, là Dịu…Tôi đặt tay lên mắt anh trai, vuốt nhẹ. Anh liền nhắm mắt, điều mà sau này tôi được biết những người ở hiện trường đã từng thử nhưng không thành công.Da anh tôi rất lạnh, nhưng trái tim tôi còn lạnh giá hơn trăm lần.
“Có…có thể không giải phẫu tử thi được không?”
“Xin lỗi, đây là án mạng đặc biệt nghiêm trọng. Đã có tất cả 6 người chết trong căn biệt thự Ti gôn đêm qua. Việc giải phẫu tử thi là bắt buộc để phục vụ công tác điều tra phá án…”
“Được…được…” tôi thất vọng
“Vậy…vậy vì sao anh tôi chết? Ai đã ra tay? Anh ấy chết có đau đớn không?”
Anh cảnh sát nhìn tôi có chút phân vân, sau đó dường như chắc chắn tôi không liên quan gì đến vụ án, anh ta đáp
“Anh trai cô bị một cô gái trong số những người chết, chủ nhân của biệt thự Ti gôn dùng dao đâm chết!”
“Bọn họ gồm 6 người, đều sử dụng ma tuý. Sau đó có thể do quá phấn khích, bọn họ đã tấn công nhau. Cả 6 người cùng chết…” anh cảnh sát ngập ngừng
“Riêng anh trai cô bị cô gái kia…moi tim. Hiện chúng tôi chưa tìm thấy tim của anh ấy đâu!”
Tôi nhìn anh cảnh sát bằng ánh mắt trống rỗng sau đó lạnh nhạt
“Kiểm tra trong dạ dày của cô ta, cô ta đã ăn nó rồi!”
Tôi có thể nhận ra sự khiếp hãi trong mắt anh chàng cảnh sát trẻ, thậm chí anh ta đã lùi lại phía sau một bước.
ĐÊM CUỐI CÙNG
Tuấn Anh cùng đám bạn nhà giàu, trong đó có Hường, bạn gái mới của hắn đáp chuyến bay lên Đà Lạt, Lâm Đồng tụ tập ăn chơi một chuyến. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn thuốc lắc, ketamin và ma tuý dạng đá cho cuộc vui quên đường về này.
Gần đây hắn rất áp lực. Bố chết. Dì chết. Mẹ hắn thì hoá điên, hoặc ma ám, như lời em gái hắn, hoặc ngay cả em gái hắn cũng hoá điên rồi. Điểu đáng sợ nhất là gần đây hắn thường nằm mơ thấy Tươi, con bé giúp việc hắn đã giúp bố hắn chôn xuống sàn nhà kho cách đây 3 năm. Trong mơ con bé cứ đứng bên giường hắn cười khúc khích, sau đó thì thầm
“Sắp tới sẽ là mày!”
Hắn không phải kiểu người duy tâm, hoặc kiểu người sợ cái gì Nhân –Quả. Nếu không hắn đã không bày ra cách chôn cô ta ngay trong nhà, hoặc xin lá bùa khóa Vong để cô ta không thể quấy nhiễu, cũng không thể siêu sinh được. Với hắn chết là hết, người sống mới là quan trọng.
Thôi đi, làm gì có ma quỷ? Nếu có thì đã bị lá bùa Khoá Vong kia khóa lại, nếu không tại sao 3 năm cô ta không xuất hiện, gần đây mới xuất hiện để trả thù ư? Hắn không tin vong hồn của một con bé nhà quê lại có thể phá quấy gia đình hắn. Tất cả chỉ là trùng hợp, còn hắn chỉ thần hồn nát thần tính mà thôi.
Hắn mới quen Hường. Cô rất đẹp, là cháu gái thứ trưởng bộ y tế, cùng hắn thật xứng đôi, tính khí còn rất hợp nữa, nhất là về độ chịu chơi. Nhóm bọn hắn ngoài hắn và Hường còn 2 đôi nữa, đều là con nhà giàu, thích ăn chơi hưởng thụ nên mới cùng lánh xa chốn Hà Nội xô bồ tìm đến vùng cao nguyên tuyệt đẹp này nghỉ dưỡng.
Bọn họ đã chơi thuốc thông 3 ngày 3 đêm.
Đêm thứ 3.
Hắn vừa làm một khói đá, cảm thấy thèm muốn liền kéo Hưởng vào phòng riêng “làm chuyện người lớn”.
Mấy đôi kia có lẽ cũng vậy…
Hắn như một con dã thú xé toạc quần áo Hường đẩy cô lên giường, hôn cô ngấu nghiến từ đầu đến chân, sau đó thọc mạnh vào trong người cô. Hắn thoả mãn nghe tiếng cô rên rỉ, thoả mãn nhìn cô quằn quại dưới thân mình.
“Aaaaa…”
Hường leo lên phía trên hắn ngồi, chủ động dao động thân mình khiến hắn sung sướng.
Nhưng lúc hắn đang lên cao trào, hắn bỗng nghe tiếng thì thầm bên tai
“Chuẩn bị nhé, sắp tới là mày…”
Hắn hoảng hốt nhìn cô gái đang ngồi trên thân mình, không phải Hường, cô gái xinh đẹp quyến rũ mà là cái xác phân huỷ một nửa của Tươi, với những con rết bò lồm ngồm khắp các vết thịt lở loét bốc mùi…
“Aaaaaa…”
Hắn hét lên đẩy “cái xác” xuống đất “Cút đi, đồ ma quỳ!”
Tươi cười khùng khục, lộ ra hàm răng cái rụng cái còn
“Đang vui vẻ mà anh làm gì thế?”
“Cút đi…đồ ma quỷ…cút đi…” hắn suýt nữa thì “thượng mã phong” vì con ma khốn khiếp này.
Hắn không sợ ma, không sợ…Hắn vơ đồ vật xung quanh ném vào người “con ma”, nào gối, điện thoại, điểu khiển, gạt tàn…
“Con ma” nổi khùng, nó nhìn xung quanh, vớ được một cái tuốc nơ vít dài, nó giơ lên cao chọc mạnh vào vai hắn
“Đồ điên, mày mới là đồ ma quỷ, tao giết mày…”
Hắn đau đớn ôm bả vai bị tuốc nơ vít đâm trúng chạy khắp nhà. Hắn gõ cửa phòng đôi bạn khác, họ cũng đang làm tình.
Không hiểu “con ma Tươi” đã vứt chiếc tuốc nơ vít và vớ được con dao phay lớn ở đâu, nó đuổi vào tận phòng. Hắn né chỗ nọ, né chỗ kia, kết quả là đôi nam nữ đang làm tình trên giường (có lẽ trong cơn phê) đã bị “con ma Tươi” chém chết. Máu tươi văng khắp ga giường trắng tinh…
Hắn chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa hét “Có kẻ giết người…con ma giết người…”
Hai người bạn còn lại của hắn đang “hít” từng hơi đá, ngơ ngác nhìn hắn trần như nhộng lao tới.
“Chúng nó bị suyễn đang chơi trò rượt đuổi kìa…” gã con trai chưa nhận ra sự nguy hiểm, cười ngơ ngẩn với bạn gái.
Xoạt. Xoạt.
“Con ma Tươi” cầm dao chém xối xả vào 2 người bạn đang ngáo đá của mình mà không thèm chớp mắt. Chỉ có hắn ngã ngửa ra sàn, cả cơ thể cứng đờ như bị ai trói.
“Không…không…”
Hắn thét lên, nhận ra trước mặt mình không chỉ là Tươi mà còn cả Dịu, hắn bỗng nhận ra 2 đứa con gái ấy nhìn rất giống nhau.
“Mày có biết đất lạnh như thế nào không?”
Tươi cười rũ rượi, cơ thể vẫn một nửa phân huỷ, loang lổ máu thịt.
“Mày tưởng bùa khóa Vong sẽ khóa được tao mãi mãi à? Cơ thể tao còn có thể phân hủy thì bùa là giấy, sao có thể trường tổn…”
“Không…không…tôi không giết cô…là bố tôi…là bố tôi…”
Hắn lắc đầu lẩm bẩm nhìn con dao đầy máu trên tay Tươi. Hắn sắp chết rồi. Cơ thể vẫn cứng đờ như bị ai đó trói chặt.
“Cả nhà mày đều đáng chết!” Tươi hét lên
“Tất cả, không có ai là vô tội…mày đã chôn tao…”
“Xin lỗi…tha cho tôi…tha cho tôi…” hắn lắc đẩu.
“Tôi đã từng xin gia đình anh tha cho tôi, nhưng cuối cùng có ai tha cho tôi không?” Dịu chợt mỉm cười xen vào.
Khuôn mặt cô ta man mác buồn “Cho nên…ác giả, ác báo!”
Tươi quỳ xuống đặt mũi dao nhọn trên ngực hắn, khoét từng chút, từng chút một.Cho đến phút cuối của cuộc đời, hắn có thể nhìn thấy trái tim còn đang đập của mình bị Tươi nắm lấy…Trên thực tế không có Tươi, cũng chẳng có Dịu, chỉ có Hường – cô gái đang phê thuốc đã giết người, khoét tim bạn trai sau đó ăn sống!