“Ác giả ác báo…sắp đến lượt mày…” tiếng rì rầm vang lên hàng đêm khiến tôi mất ngủ.
Tôi hét lên “Tao không làm gì chúng mày cả, chúng mày mới là lũ ma quỷ độc ác…”
Tôi như thấy Dịu và Tươi đứng nơi chân giường nhìn mình rồi cười. Tôi ném gối ôm, 2 thứ ảo ảnh ma quái biến mất.
19 tuổi, tôi đồng thời trải qua nỗi đau mất bố, mất dì, mất anh trai, mẹ thì gần như hoá điên, thậm chí con trai bà chết thảm tôi cũng không dám nói với mẹ.
Đám tang của anh trai tôi được tổ chức một cách lặng lẽ, âm thầm, không có nhiều người đưa tiễn. Báo chí đưa tin 6 thanh niên vì chơi thuốc mà tàn sát nhau. Riêng bản thân tôi biết có thứ khác độc ác hơn vạn lần đã giết vô số người, trong đó có những người có tội thực sự nhưng không đáng chết, có những người hoàn toàn vô tội.
Bà đồng từng nói Đồng Trinh Ngải càng được tưới máu càng độc ác. Nó đã giết bao nhiêu người, vậy đến khi nào giết nốt cả tôi và mẹ nó mới dừng lại sao? Liệu nó có thể dừng lại hay không? Làm cách nào tôi tìm được Dịu? Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Sẽ có người nói nếu là tôi họ sẽ tự sát. Đừng nghĩ tôi chưa từng thử. Nhưng cứ nghĩ đến mẹ tôi, người duy nhất tôi muốn bảo vệ trên đời đang gặp nguy hiểm, tôi lại không dám chết. Điều đáng sợ nhất không phải cái chết của bản thân mình mà chính là nhìn những người thân bên mình ra đi mà bất lực. Tôi rơi nước mắt ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi thấy anh trai đang đi đằng trước, vào trong một khu rừng, tôi sợ nhưng vẫn lẽo đẽo đi theo anh. Tôi thấy lỗ thủng trên ngực anh. Anh chết là người không toàn vẹn, chẳng có trái tim, cũng từng bị người ta mổ phanh ra khám nghiệm. Anh từng là người thông minh nhất, tài giỏi nhất trong mắt tôi, vậy mà cũng chì vì lời nguyền đó, anh chết…
“Anh ơi…”
“Sàn nhà kho…”
“Anh ơi…em thương anh lắm…”
“Sàn nhà kho…”
Anh chợt ngừng lại, đứng từ xa nhìn tôi bằng khuôn mặt trắng bệch của mình.
Anh khóc. Từ mắt anh chảy ra hai dòng lệ đỏ tươi như máu. Tôi muốn đi tới nhưng đất bằng bỗng biễn thành một dòng sông ngăn trở, tựa như tôi và anh trai bây giờ, âm dương xa cách. Anh lắc đầu, huyết lệ vẫn rơi. Anh nhắc lại một lần nữa
“Sàn nhà kho…”
Sau đó.
Chẳng có sau đó.
Tất cả chỉ là một giấc mơ, tan biến. Người chết thì đã chết rồi. Người sống là tôi tỉnh dậy cô độc giữa căn nhà rộng lớn.
Ma quỷ ư? Sẽ có lúc bạn gần với ma quỷ đến nỗi bạn chẳng còn sợ nó nữa. Đên đây di…
“Anh cậu nhắc đến sàn nhà kho ư?” Hà hỏi tôi.
Nó lo lắng cho tôi vô cùng. Từng ấy chuyện xảy ra với tôi, nó nói tôi không vào trại tâm thần đã là một điều cực kỳ may mắn. Nó quyết định sang nhà ngủ với tôi vài hôm, mặc dù tôi cảnh báo Đồng Trinh Ngải ngày càng mạnh và thèm khát máu tươi, ở cạnh tôi sẽ gặp nguy hiểm nhưng nó nói
“Sợ gì chứ, tớ rất muốn gặp ma một lần!”
Đồng Trinh Ngải chẳng phải ma hay vong linh gì, nó là thứ tinh hoa tà ác của đất trời, được nuôi bằng thù hận của một cô gái trẻ…
“ừ, anh ấy nhắc đến trong giấc mơ đêm qua!”
Tôi mệt mỏi nhìn Hà đang xếp chỗ quần áo của nó vào tủ của tôi.
“Vậy phải kiểm tra rồi. Anh ấy chẳng tự dưng trốn quỷ môn quan gặp cậu nói những lời dư thừa!”
Hà trầm ngâm “Đợi tớ sắp xếp xong đống đồ này rồi chúng ta đến nhà kho kiểm tra, ok không?”
“Ừ!” Tôi uể oải gật đầu.
4h chiều hôm ấy…
Tôi cùng Hà tiến vào nhà kho sau nhà tôi để kiểm tra.
Nhà kho nhà tôi là nơi để đồ cũ, rất nhiều năm nay tôi chẳng bước chân vào đó. Mà chẳng hiểu sao tôi không hề thích nơi này, vừa bụi bặm, bẩn thỉu, lại có chút gì đó u ám, rờn rợn. Giống như trong tiểu thuyết hay phim ảnh, nhà kho luôn là nơi ma quỷ trú ngụ, hoặc cất giấu những bí mật kinh thiên động địa nào đó. Vì sao anh tôi lại nhắc đi nhắc lại sàn nhà kho?Lẽ nào anh cất giấu bí mật nào đó nơi này ư?
“Nơi này…lạnh quá nhỉ!” Hà vừa dò dẫm bước vào, vừa ôm vai.
Nhà kho không lắp đèn sáng như các phòng khác trong nhà mà lắp bóng đèn vàng tạo ra khung cành mờ mờ, cộng với sự lạnh lẽo u ám khiến tôi có cảm giác rờn rợn.
“Chắc lâu không có ai xuống đây…” mùi ẩm mốc và bụi bặm khiến tôi khó chịu.
Nơi để đồ cũ này thì có gì mà xem xét chứ? Tôi nhíu mày.
“Anh Tuấn Anh nói gì? Sàn nhà kho đúng không?”
Hà liếc mắt xuống sàn nhà kho. Có một thứ không ăn nhập gì với nhà kho này, đó là chiếc thảm lớn dải trên sàn. Nhà kho không phải nơi cần dùng đến thảm, nhất là thảm lớn như thể để bày trong phòng khách thế kia Hà cũng nhận ra sự bất hợp lý của chiếc thảm.
Nó thì thầm “Theo tớ…theo tớ thì vấn đề chắc hẳn nằm dưới tấm thảm này…”
Nó nhìn tôi, tôi nhìn nó. Hai đứa có chút rùng mình. Dưới tấm thảm này liệu là cái gì? Một căn phòng bí mật? Không thể, tôi biết nhà tôi chẳng có căn phòng bí mật nào cả. Hay một cuốn nhật ký ghi lại điều gì đó có thể giúp gia đình tôi thoát nạn? Nhưng tôi biết anh tôi chẳng bao giờ viết nhật ký cả. Vậy…vậy có thể là gì?
“Tớ lật lên nhé?” Hà dò hỏi.
Tôi có chút suy nghĩ rồi gật đầu. Nó bước tới chậm rãi lật thảm, còn tôi thì nín thở. Từng lớp bụi bay lởn vởn trong không khí khiến tôi có cảm giác như sương mù, mà ảo giác về một cô gái mặc váy trắng, trên người loang lổ những vết máu đang đứng trong góc nhà nhìn tôi khiến tôi nổi da gà.Nền đất nhà kho hiện ra. Không phải gạch mà là đất.
Trước đây nơi này đã từng bị ai đó đào xuống – chôn thứ gì đó – sau đó lấp đất lên, phủ tấm thảm lên trên để che mờ dấu vết. Tôi kinh hãi lùi lại, trong khi Hà vớ chiếc xẻng gần đấy, bình tĩnh
“Tớ nghĩ bí mật nằm dưới lớp đất này, chúng ta đào lên thôi…”
Hơn một tiếng sau…
Tôi và Hà chạy ra khỏi nhà kho nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa khóc. Chúng tôi đào được một thi thể phân huỷ gần hết. Thông qua di vật còn lại trên cơ thể cô ta, như chiếc vòng cổ bằng ngọc trai quê mùa, chiếc đồng hồ hàng nhái tôi từng nhìn thấy cô ta đeo, độ dài cùa tóc, chiều cao…
tôi có thể đoán tới 90% đó là Tươi, cô giúp việc đã ăn cắp tiền rồi mất tích 3 năm trước. Một người tưởng như mất tích nhưng lại được tìm thấy xác ở dưới sàn nhà bạn. Bạn có thể tưởng tượng ra điều gì?
“Báo cảnh sát…báo cảnh sát…” Hà lẩm bầm như người điên
Đối với nó, có lẽ đây là ấn tượng kinh hoàng nhất cuộc đời từ trước đến giờ. Nhưng với tôi, chẳng còn điều gì có thể khiến tôi sợ hãi được nữa. Sau khi cành sát chụp ảnh và khám nghiệm hiện trường sau đó di dời cái xác, họ lấy lời khai của tôi. Loại bỏ đi chi tiết giấc mơ về anh trai, tôi chỉ nói qua loa là mình xuống nhà kho lấy đồ, phát hiện ra sự bất thường của tấm thảm, chúng tôi đào lên thì thấy xác cô gái dưới sàn nhà…
Tôi mệt mỏi cùng Hà leolên giường ngủ. Nói là ngủ nhưng chúng tôi vẫn còn ám ảnh về thi thể đó mãi không thể chợp mắt.
Hà chợt hỏi tôi “Cậu có suy nghĩ gì về cái chết của con bé đó không?”
“Điều đó…chắc chắn liên quan đến bố và anh tớ…” tôi nhắm mắt, lắc đầu nhớ lại.
Đầu tiên tôi tưởng gia đình tôi đúng nhưng hoá ra lại sai hoàn toàn. Đến bây giờ tôi còn biết được bọn họ liên quan đến cái chết của Tươi, bảo sao cô ta luôn xuất hiện trong những giấc mơ và cơn ám ảnh của tôi.
Vậy có thể Tươi đã bám theo cô gái mang nhiều uất hận là Dịu, cùng cô ta nguyền rủa gia đình tôi, có lẽ bởi vậy lời nguyền đó mới độc ác đến như thế, phải không?
Mải suy nghĩ, tôi ngủ thiếp đi. Nửa đêm, tôi nghe tiếng lạch cạch bên tai. Tôi mở mắt cảnh giác, gần đây sự cảnh giác của tôi đã tăng lên rất nhiều. Căn phòng tối om mặc dù trước khi thiếp đi tôi nhớ mình vẫn để đèn.
“Ai đấy? Hà à? Cậu đang làm gì thế…” tôi lớn tiếng hỏi sau đó với tay bật đèn ngủ.
Trong ánh đèn ngủ mờ mờ, tôi suýt nữa đã hét lên khi thấy Hà, con bạn thân của tôi đang đứng nơi cuối giường, mặc một chiếc váy dài màu đỏ (trong tủ quần áo của tôi), mỉm cười
“Chị thấy em mặc váy này đẹp chứ?”
Trong đầu tôi hiện ra cảnh cách đây hơn 3 năm, con bé giúp việc Tươi cũng đã từng đi mua một chiếc váy diêm dúa màu đỏ sau đó diện trước mặt tôi hỏi một câu y như vậy, sau đó tôi và mẹ tôi đã lén cười sau lưng chê thẩm mỹ của nó
“Đúng là đồ nhà quê!”
“Chị thấy em mặc váy này đẹp chứ?”