“Cô bị thương rồi…” tôi chì những vết cào cấu trên người bà đồng có chút áy náy.
Là vì giúp tôi…
“Không sao. vết thương ngoài da thôi!” Bà đồng lắc đểu
“Cô ta thực sự mạnh lắm đấy. Cô gái nuôi ngải kia là bị cô ta thao túng!”
Tôi nghĩ tới Dịu. Con bé vốn ít nói, hiền lành. Ngày nó bị phát hiện đang ở trên giường cùng bố tôi, tôi đã nghĩ cái vỏ bọc hiền lành của nó là do nó ngụy trang nên, rằng đám con gái quê mùa đó toàn là lũ thích trèo cao, tôi khinh ghét nó. Tuy không trực tiếp đánh đập lăng mạ nhưng tôi cũng không ngăn cản, bàng quang đứng nhìn. Tôi cũng là một trong số những hung thủ đã đẩy Dịu vào bước đường cùng.
Tôi hôi hận, thực sự hối hận. Ước gì tôi đã ngăn cản mẹ tôi, dì tôi đánh đập Dịu. Ước gì tôi đã ngăn cản anh trai tôi quay video rồi tung clip. Ước gì…Nhưng điều ước sẽ chỉ là điều ước, nếu ai ước cũng thành sự thật thì thế giới đã chẳng có khổ đau. Bố tôi, dì tôi, anh tôi…tất cả đã trả giá bằng chính mạng sống của mình cho những sai lầm mà họ gây ra.
Còn tôi, liệu tôi có thể nào tìm được cách hoá giải lời nguyền này cứu mạng chính bản thân tôi, và người mẹ yếu đuối của mình không? Đội ngũ thám tử mà Hà quen đã theo chỉ dẫn của chúng tôi, tìm một cô gái trẻ 15-16 tuổi ở quanh khu vực gần cầu Long Biên.
Nghĩ rằng khoanh vùng sẽ nhanh chóng tìm thấy nhưng họ cũng mất đến vài ngày mới tìm được một địa chỉ mà họ cho rằng đó là Dịu.
11h đêm
Nhận được cuộc gọi của thám tử. Tôi kể với Dịu rồi hỏi nó
“Bây giờ đã muộn…nên tới đó luôn hay để mai ban ngày rồi tới?”
Quả thực đến gặp cô ta vào cái thời điểm giữa đêm thế này tôi có chút rờn rợn.
“Tới luôn đi, không nhỡ cô ta biết được, mai liền bỏ đi thì chúng ta biết tìm cô ta ở đâu?”
Hà bật dậy kích động. Tôi gật đầu. Phải rồi, khó khăn lắm mới tìm được cô ta, nhỡ chẳng may cô ta đi mất…Hai chúng tôi vôi bắt taxi lao đi giữa đêm.
Tôi còn cẩn thận nhắn tin cho bà đồng địa chỉ, thông báo chúng tôi sẽ lập tức tới đó huỷ cây Ngải. Khu nhà trọ xóm liều dưới gầm cầu tồi tàn, quyện vào khung cảnh đêm tối mùa đông lạnh đến ảo não khiến cho chúng tôi có chút sợ hãi. Dịu và cây Ngải Đồng Trinh đang ở đây sao? Liệu đêm nay tôi có phá huỷ cây Ngải để rũ bỏ lời nguyền độc ác này hay không?
“Phòng… phòng bao nhiêu?” Tôi nghe giọng Hà run run bên cạnh.
“Phòng 13!”
Hai chúng tôi nhìn nhau, hít một hơi thật dài, đẩy cánh cửa sắt ngoài cổng, chậm chạp tiến vào bên trong khu trọ. Mùi ẩm mốc, mùi hôi thối của nhà vệ sinh công cộng… hoà lẫn vào bóng đêm. Ánh đèn leo lét từ cột đèn ngoài cổng khiến bóng hai chúng tôi đổ dài xuống nền đất.
Cộc cộc!Tôi gõ cửa căn nhà số 13.
Cánh cửa gỗ màu xanh với số 13 được sơn đỏ chót đã nhạt màu theo năm tháng. Bên trong là tĩnh lặng.
Tôi lại gõ cửa, nhẹ giọng “Có ai ở đây không?”
Nhưng đáp lại câu trả lời của tôi là sự im lặng đến ghê người.
“Đẩy cửa vào đi…” tôi nghe giọng Hà vang lên bên tai mình, lập tức liền đẩy cửa.
Cửa không khoá.
Chúng tôi bước vào căn phòng trọ tồi tàn, bừa bộn, đổ đạc vứt ngổn ngang khắp nơi. Căn phòng đã lâu không được dọn dẹp, đồ ăn, quần áo, rác rưởi…tung tóe khắp phòng, mùi hôi thối bốc lên khiến tôi khó chịu nhăn mũi. Ánh đèn từ bóng đèn tròn trên tường chợt chao đảo, gió từ đâu thổi tới khiến tôi lạnh gáy. Không có ai trong này!
“Không có Dịu ở đây…” tôi quay sang nhìn Hà lo lắng
“Thám tử báo lại là ở đây mà, tại sao không có ai?”
Hà đứng ngay sau lưng tôi, khuôn mặt nó bình tĩnh đến kỳ lạ. Nó lướt nhìn căn phòng một hồi, chợt cười
“Vì căn bản cô ta vốn dĩ không ở đây…”
Tôi chưa kịp định hình sự quái của Hà thì thấy phẩn gáy đau đau. Tôi ngất đi!
Khi tỉnh lại tôi nhận ra mình đang bị trói trên một cái ghế, xung quanh tối đen như mực.
Phụt. Đèn sáng lên khiến tôi loá mắt.
Tôi đang bị nhốt trong một căn phòng giống như kho để hàng, rất rộng. Hà bước vào, vừa đi vừa cười rất tươi. Tôi run rẩy trong thoáng chốc, lý do Hà làm như thế này với tôi là gì? Có phải nó bị Đồng Trinh Ngải ám rồi không?
“Tớ xin lỗi…tớ xin lỗi…” tôi vừa khóc vừa nói.
Hà có chút sửng sốt sau đó cười “Vì sao lại xin lỗi tớ? Không trách tớ đã bắt cậu đến đây sao?”
“Vì tớ cậu mới bị Đồng Trinh Ngải ám phải không?”
Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài hòi “Dịu…cô ở đâu…tới đây đi…giết tôi và tha cho cậu ấy, cậu ấy vô tội…”
Tiếng của tôi âm vang khắp căn phòng, Dịu không xuất hiện Hà chợt cười rũ rượi, cười đến gập cả người.
“Đừng cười nữa…Tươi? Hay Dịu? Hay Đồng Trinh Ngải? Kết thúc đi…dừng tại đây đi…cậu ấy vô tội mà…”
“Tớ là Hà. Vân, tớ là Hà…” Hà chợt ngừng cười, tiến tới nắm lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào mặt nó.
“Không phải Tươi, lại càng chẳng phải là Dịu!”
“Cậu…cậu bị ma ám rồi…” tôi lắp bắp.
“Chẳng có ma nào ám được tớ cả!” Hà buông tôi ra.
“Không…không bị ám ư?” Tôi ngây ngô nhìn đứa bạn thân.
“Chưa bao giờ, và sẽ chẳng bao giờ!”
“Vậy thì…vì sao? Vì sao lại đưa tớ đến đây?”
“Câu chuyện rất dài…” tôi nghe giọng nó ngân nga
“Từ rất lâu có một cô gái nhà nghèo chơi thân với một cô gái nhà giàu. Cô gái nhà nghèo học giỏi hơn, ngoan ngoãn hơn nhưng vì cô ta nghèo nên tất cả mọi người, từ giáo viên, bạn bè, tất cả những người xung quanh đều không ghi nhận sự cố gắng của cô mà luôn dành mọi thứ tốt nhất cho cô bạn nhà giàu kia. Cô bạn nhà giàu luôn được bố mẹ mua quần áo đẹp, ngồi ô tô tới trường, tất cả bạn nữ trong lớp đều muốn làm bạn cô ta, tất cả các bạn nam trong Iớp đều muốn làm bạn trai cô ta. Rồi cô gái nhà nghèo thích một chàng trai. Cô ấy rất vui khi chàng trai đó gần đây hay nói chuyện với mình, tâm sự với mình. Cô tưởng rằng cậu thích cô. Nhưng hoá ra không phải, tất cả chỉ là tưởng tượng.
Một ngày cậu nói
“Hãy cho tớ biết Vân thích gì, tớ sẽ mua tặng cậu ấy nhân ngày sinh nhật. Cậu biết không? Tớ đã thích Vân từ rất lâu. Cảm ơn Hà, tớ sẽ luôn biết ơn nếu sau này chúng tớ thành đôi!”
Rồi bọn họ yêu nhau. Lên đại học, cô gái nhà nghèo quyết tâm thi đỗ đại học X, trường đại học có điểm số cao nhất để có thể tách biệt với cô bạn nhà giàu kia, cô nghĩ đơn giản cô ta học dốt như vậy sao có thể vào đại học X? Nhưng không, ông bố giàu có của cô ta đã chi một khoản tiền lớn chạy cho cô ta vào đại học. Cô ta nói “
Thế là chúng ta lại được học cùng nhau!
” AI MUỐN? AI MUỐN CHỨ?”
“Cậu…cậu…” tôi lắp bắp.
“Thế rồi cậu có nhớ năm mẹ cậu suy thận phải tìm người ghép không?” Hà cười nhạt nhìn tôi
“Khi đó thấy bố cậu đã đến nhà tớ tìm mẹ tôi, đưa ra yêu cầu hiến thận vì bệnh viện cho bố cậu biết mẹ tôi thuộc nhóm máu AB Rh âm. Bố câu trả 100.000$. Người giàu sướng thật, chỉ cần có tiền…”
“Sau khi hiến thận, sức khoẻ của mẹ tôi yếu đi, 2 năm sau bà mất…”
“Đó cũng đâu phải lỗi của tôi?”
Tôi điên tiết gào lên “Cậu bắt tôi đến đây làm gì?”
“Nó nói, sẽ cho tôi tất cả những gì tôi muốn. Tiền bạc, quyền lực, chỉ cần đẩy cậu và mẹ cậu vào con đường chết… ha ha ha… ” tiếng cười của Hà khiến tôi dựng tóc gáy.
Mẹ tôi? Mẹ tôi ư?
“Đừng hòng động vào mẹ tao…” tôi gào lên.
Cô ta vì tiền bạc, quyền lực, vì sự ganh ghét đô kỵ với tôi mà bắt tay với Đồng Trinh Ngải làm hại tôi sao? Độc ác…quá độc ác..
“Có một món quà cho cậu đây!” Hà cười cười
“Vào đi!”Cánh cửa được mở ra.
Tôi thấy Dịu đẩy một chiếc xe lăn chở một người đàn bà gầy yếu đang gục đầu xuống, trên lòng bà còn đặt một chậu cây có độc một bông hoa đỏ.
Là mẹ tôi!