“Mẹ ơi…mẹ ơi…xin các người thả mẹ tôi ra…” tôi nức nở khóc
“Các người làm gì tôi cũng được, xin thả mẹ tôi ra!”
Dịu phớt lờ tôi, sau khi đẩy mẹ tôi vào phòng thì ôm chậu cây lên lòng, đứng lùi vào trong góc tối mà ánh sáng của bóng điện nhỏ trong phòng không chiếu tới được.
“Dịu…là em phải không? Chị biết gia đình chị đã làm nhiều điều không phải với em nhưng bố chị, dì chị, anh trai chị đã dùng tính mạng để trả giá rồi…xin em tha cho mẹ chị được không? Còn nếu em chưa hài lòng xin hãy giết chị đi, hãy tha cho bà ấy…”
Tôi nhìn vào bóng tối nơi Dịu đang đứng, van nài. Có tiếng người đáp nhưng không phải là Dịu, là giọng của Tươi
“Tất cả chúng mày đều phải chết…gia đình chúng mày đã làm quá nhiều điều thất thức!”
Lại có tiếng nói khác vang lên
“Máu…nhiều máu quá rồi… dừng lại đi…”
kèm theo tiếng khóc ỉ ôi. Dịu muốn dừng lại ư?
“Đồ hèn nhát, mày không thấy vui khi bọn chúng xé xác nhau ư?” – Tiếng của Tươi.
“Tôi đã giết đủ người rồi…tôi muốn dừng lại…”
“Máu tươi…không bao giờ là đủ!” – Tiếng của Tươi.
“Dịu…hãy dừng lại đi đừng để cô ta thao túng nữa, em cũng đâu có muốn giết người mà, phải không?” Tôi như bắt được sự yếu đuối của Dịu, thuyết phục.
“IM LẶNG!” Hà gào lên
“Tươi, hay là Dịu tao không cần biết, nhưng hãy dành cho Vân của chúng ta một món quà đi!”
“Aaaa…” tôi nghe tiếng Dịu gào lên, sau đó im bặt thay bằng tiếng của Tươi
“Cùng chơi nào…”
Mẹ tôi bị đẩy vào giữa nhà, Hà vẽ một vòng tròn quanh bà.
“Xin hãy tha cho bà ấy…làm gì tôi thì làm…được không?”- Tôi cố van nài.
“Yên tâm, sẽ đến lượt cậu. Nhưng tôi biết cậu sợ người thân đau đớn hơn là bản thân mình đau đớn.
Tươi trong thân hình xấu ví ôm chậu cây bước tới gần. Nó cầm dao rạch lên vùng trong của cánh tay Dịu, nơi đã có hàng vô số những vết sẹo cũ có – mới có.
Máu tươi chảy ra từ cánh tay khẳng khiu rớt xuống bông hoa đỏ thẫm. Kỳ lạ bông hoa rung rinh hút hết chất dịch màu đỏ đó, càng thêm đỏ thắm, nồng nặc mùi tanh đến lợm giọng… Tươi lầm bầm gì đó trong miệng, cây Đồng Trinh Ngải như nở bừng lên, những chiếc lá xanh mướt xao động dữ dội.
“Aaaaaa…” tôi nghe tiếng mẹ tôi hét lên, cả cơ thể giãy dụa quằn quại đau đớn.
“Mẹ ơi…” tôi gào lên nhưng bị Hà dùng khăn nhét vào mồm.
Nước mắt tôi ướt đẫm.
Tươi ôm cây Ngải tiến vào vòng tròn, vừa đi vừa lầm bầm niệm chú. Lúc này mẹ tôi càng giãy giụa dữ dội hơn, trên người bà bắt đầu nổi lên những vết tím đỏ kỳ lạ.
“A…đau quá…đau quá…” mẹ tôi ngã từ trên ghế xuống đất, quằn quại.
Từ những vết tím đỏ, làn da bà bị rách toạc ra, hàng chục những con rết chui ra từ những lỗ rách đó. Sau đó mẹ tôi cúi gập người nôn khan, cuối cùng bà móc tay vào họng, lôi ra những mớ tóc dài.
Lôi mãi…lôi mãi…thậm chí họng bà bắt đầu chảy máu, máu lẫn trong mớ tóc, tí tách nhỏ xuống nền đất.
Hà có vẻ sợ hãi, nó lùi về phía góc tường, sắc mặt trắng bệch, nôn khan vài cái. Nó biết Đồng Trinh Ngải tà ác nhưng không hề biết khi trực tiếp nhìn thấy cảnh Ngải hại người lại đáng sợ như vậy.
Trong lúc Tươi đang nguyền rủa, Hà thì hoảng sợ, tôi cô giật đứt dây trói, sau đó lao vào vòng tròn đẩy ngã Tươi, hay là Tươi trong thân xác của Dịu. Nó ngã nhoài ra đất nhưng vẫn ôm chặt cây Ngải trong tay.
“Mẹ ơi…mẹ có làm sao không? Mẹ ơi…” mẹ tôi đã móc được hết đống tóc trong họng, trên cơ thể bà vẫn là những lỗ thủng bị rết đục khoét ra ngoài, máu tươi còn đang chảy.
Tôi khóc trong bất lực, những kẻ độc ác này…
“Đồ vô dụng, sao mày lại để nó đẩy ngã tao? Nếu Ngài làm sao…”
Tươi đứng bật dậy rít lên ầm ầm. Nó lại trích máu từ tay sau đó rỏ lên hoa Ngải, lần này nó đọc to thứ thần chú điều khiển Ngải hại người một cách tức giận. Thứ tiếng dân tộc hoặc thứ tiếng tà quái nào đó tôi không hiểu nổi, cũng không biết.
Lần này người đau đớn là tôi. Tôi khuỵu gối ngã xuống đất, cả cơ thể đau như có hàng ngàn vết kim châm.
“Aaaa…đau quá…aaaa…” tôi giãy dụa gào thét, trong khi Tươi tiếp tục niệm.
Lần này tôi có thể cảm nhận được có hàng ngàn con rết đang bò lồm ngổm dưới da mình, chuẩn bị xé toạc lớp da để chui ra. Thế là hết, cả gia đình tôi sắp được đoàn tụ với nhau rồi…
Đúng lúc ấy Tươi ngừng lại, thay vào đó là tiếng của Dịu
“Ngừng lại đi, đừng giết người nữa…”
“Cút ngay, đồ hèn nhát!” Tươi thay thế gào lên.
Trong lúc hai đứa bọn nó lục đục nội bộ, tôi cố kéo mẹ tôi ra khỏi vòng tròn. Tôi hiểu được người ở trong vòng tròn này sẽ chịu ảnh hưởng trực tiếp của lời nguyền.
Nếu thoát khỏi đây…
Mẹ tôi trong tình trạng nửa sống nửa chết, gần như bất tỉnh, mơ hồ.
Tôi kéo được vài bước thì Tươi giật ngược tóc tôi lại cười gằn
“Định trốn à? Không dễ thế đâu…”Nó lại tiếp tục nguyền rủa, lũ rết lại tiếp tục bò dưới da tôi.
Cả cơ thể tôi sắp bị xé toạc.
Choang…Cây Ngải bị ném vỡ.
Từ gốc cây chảy ra những dòng máu tươi, những con rết bò lổm nhổm khắp mặt đất. Dịu quỳ xuống, giãy giụa còn điên cuồng hơn cả người bị nguyền rủa.
“Đồ ngu…mày đã xúc phạm Ngài!”
Tôi nghe giọng Tươi khó nhọc gào lên từ cơ thể Dịu.
Cuối cùng nó như ngất đi, một cái bóng trắng mờ mờ bay ra từ người Dịu, trở thành một làn khói hoà lẫn vào không gian. Tôi có thể thấy máu chảy từ mắt, mũi, hai tai và miệng Dịu. Tôi có thể thấy hơi thở của nó ngày một yếu dần.
“Đốt…đốt đi…sau đó rải tro xuống sông…”
Dịu khó nhọc nói sau đó ngừng thở. Tôi lồm cồm bò dậy, khiếp sợ nhìn cây Ngải nằm dưới đất, trong vũng máu tươi cùng hàng chục con rết đang bò.
Đốt.
Phải đốt cây Ngải mới chấm dứt được tất cả chuyện này.