Mẹ tôi suy sụp hẳn sau cái chết của bố tôi. Một người từng béo tốt hồng hào, trẻ hơn so với tuổi 45 của mình bỗng chốc trở nên khô héo, gầy đi cả chục cân, trông già đi cả chục tuổi chì sau nửa tháng…
Tôi lo lắng không dám để bà ngủ một mình mà phải sang phòng ngủ cùng mẹ.
Đến đêm thứ hai, tôi đang thiu thiu ngủ thì mẹ lay tôi dậy. Tôi có chút giật mình nhìn hình bóng tiều tụy cùng mái tóc dài buông xoã của bà giữa đêm.
“Dậy đi Vân di…dậy đi…” mẹ tôi vừa lay tôi vừa lo lắng.
“Có chuyện gì thế mẹ?”
“Mẹ cảm thấy như có con gì dưới đệm đang bò. Mẹ sợ lắm, không ngủ được!”
Tôi thây hơi ớn vì nhớ tới lời của hai cô điều dưỡng đêm bố tôi mất về những con rết nằm giữa vũng máu.
Nhưng nhớ tới là một chuyện, tin là như vậy lại là chuyện khác, không thể có rết dưới giường ngủ của tôi được.
Nghĩ mẹ bị tâm lý sau sự ra đi của chồng mà tự dọa mình nhưng vì nhìn mẹ tiều tụy, tôi lại thương bà.
Giữa đêm, tôi lật chăn lật gối, sau đó là lật đệm kiểm tra theo đúng sự yêu cầu của mẹ.Lật chăn lật gối không có gì.Nhưng lúc lật đệm lên, chúng tôi thấy một túm tóc dài, lớn bằng nắm tay…
Tôi và mẹ đều sững sờ, riêng bản thân tôi lúc ấy sợ tới mức muốn hét lớn nhưng cô kiềm chế an ủi mẹ
“Chắc…chắc tóc của mẹ rụng rồi vô tình mắc vào đệm thôi, không có gì đâu!”
Mẹ nhìn tôi.
Tôi gượng cười. Cả hai chúng tôi im lặng bỏ nắm tóc vào thùng rác rồi đi ngủ, nhưng thực tâm cả 2 chúng tôi đều biết cái “vô tình” mà tôi cố giải thích kia thực ra không thể nào diễn ra.
Một sự việc kỳ quái! Đêm hôm ấy tôi nằm mơ thấy bố tôi. Bố đứng ở cuối giường trừng trừng nhìn tôi và mẹ, trên cơ thể là hàng sa số những cái lỗ nhỏ bị đục khoét…
“Cậu xanh quá!”
Hà lo lắng “Sắc mặt tệ thật, quầng mắt trũng lại kìa. Đừng buồn nữa, người đi thì đã đi rồi, người ở lại lại cứ buồn rầu sầu khổ như vậy người đi cũng không siêu thoát được đâu!”
Tôi định mở lời kể cho Hà nghe về những điều kỳ quái xảy ra trong nhà nhưng không biết phải nói thế nào, sợ Hà nói tôi có vấn đề về thần kinh.
Linh cảm của tôi về cái chết của bố, ảo giác (hay sự thật) về Dịu, về nắm tóc, về giấc mơ…đều có gì đó không bình thường.
Tôi vốn là người nhạy cảm lại có phần rụt rè, nhiều khi mọi người lại tưởng tôi hay thần hồn nát thần tính. Thực ra mọi chuyện vẫn chưa có gì là rõ ràng cả.
Bố tôi chết không phải do ai hãm hại. Việc Dịu xuất hiện trong đám tang và cười cợt cũng không có gì lạ, bởi lẽ mấy tháng trước gia đình chúng tôi vừa khiến cô ta mất hết mặt mũi trên mạng xã hội. Về nắm tóc dưới giường, cũng có thể là trò doạ nạt của cô ta trước khi bị đuổi.
Đúng, chỉ có thể là cô ta. Đã leo lên giường người bằng tuổi bố mình, rất có thể giở vài trò “tà thuật” ở quê để trù ếm mẹ tôi cũng nên.
Tôi di bút bi lên giấy một cách vô thức như thể đang di lên khuôn mặt trẻ măng của Dịu. Một đứa con gái mới 15 tuổi lại có thể mất tư cách như vậy…
Nhớ lại ngày hôm đó, mẹ tôi cùng dì út, em gái của bà lôi xềnh xệch Dịu ra giữa nhà chửi rủa tàn tệ, còn tát cho cô ta mấy phát.
Anh trai tôi quay lại tất cả sau đó tung lên mạng, mặc dù tôi có khuyên can là cô ta còn ít tuổi nên răn đe chứ đừng làm quá, nhưng anh tôi, người vốn ít can thiệp vào chuyện của người khác lại có vẻ căm phẫn trước hành vi vô đạo đức của Dịu liền up lên Facebook.
Sau đó thì có hàng ngàn lượt share bài lên án, dè bìu, nghe nói ở quê cô ta cũng biết. Thú thực tôi cũng từng ghê tởm bố tôi vì lên giường với người kém cả tuổi con gái mình nhưng bố tôi thề thốt cô ta quyến rũ mình trong lúc say rượu, sau đó lấy chuyện đó ép ông lên giường nhiều lần để đòi tiền, tôi lại thấy khinh thường cô ta. Một đứa con gái mới 15 tuổi… Tất cả cũng chỉ là suy đoán của tôi, hoặc linh cảm của một người yếu bóng vía, tôi tặc lưỡi cho qua.
“Bố…bố nói gì đi…” tôi lại nằm mơ thấy bố.
Trên người ông vẫn là những cái lỗ tròn như bị con gì đó đục thủng, ông chỉ im lặng đứng nơi cuối giường nhìn tôi.
Sau đó ông lấy tay chỉ vào mẹ tôi, lắc đẩu, người lúc này đang ngồi trước gương chải đầu.
Quái lạ, sao mẹ tôi lại ngồi trước gương chải đầu.
“Mẹ ơi…” tôi yếu ớt gọi.
“Mẹ” đang ngồi trước gương ở bàn trang điểm chải đầu, thấy tôi gọi thì quay ra nhìn tôi nhoẻn miệng cười.
Kinh hoàng nhất là lúc này không phải mẹ tôi mà là một khuôn mặt phân huỷ một nửa, đầy dòi bọ bò lúc nhúc quanh hốc mắt, quanh miệng…
“Aaaaa…” tôi gào lên rồi bật dậy.
Mơ, chỉ là mơ.
Tôi vừa thở phào nhận ra mình vừa mơ thì cũng là lúc tôi nhận ra Thực sự mẹ tôi đang ngồi trước gương bàn trang trang điểm chải đầu,vào ngay lúc này, khoảng 3h đêm.
Nhớ lại khuôn mặt trong mơ kia, tôi muốn hét nhưng lại lắp bắp không thể há miệng, chỉ sợ lúc này tôi hét lên hoặc gọi người đó, khuôn mặt quay ra cũng là khuôn mặt đầy dòi bọ đang phân huỷ kia.
“Tóc mẹ rụng nhiều quá…” mẹ không quay ra nhìn tôi, chỉ vừa chải đầu vừa nói
“Trước đây tóc của mẹ rất đẹp!”
“V…v…vâng…” tôi nuốt nước bọt khó khăn trả lời.
Mẹ chợt quay ra nhìn tôi nở nụ cười kỳ quái, may mắn vẫn là khuôn mặt mẹ tôi chứ không phải khuôn mặt đang phân huỷ đầy dòi bọ trong mơ.
“Mẹ, mẹ doạ chết con rồi!” Tôi thở phào, không để ý tới sắc mặt mẹ có chút âm u.
“Mẹ chỉ chải tóc thôi mà!”
Mẹ tôi khẽ nói, sau đó đặt lược xuống bàn, leo lên giường đắp chăn lên ngang ngực rồi nhắm mắt “Bố con thích phụ nữ có một bộ tóc đẹp!”
Chả hiểu sao tôi rùng mình ớn lạnh.
Cộc cộc!
4h sáng, có tiếng gõ cửa phòng ngủ. Tôi mệt mỏi vì một đêm bị đánh thức đến 2 lần, trùm chăn mặc kệ.
Cộc cộc! Lại nữa.
Tôi tức tối bật dậy, chắc là anh trai yêu quý của tôi nửa đêm phát điên gì rồi. Tôi nhìn sang phía mẹ, bà vẫn đang say ngủ theo tư thế ngay ngắn, mái tóc dài đen được hắt sang một bên bả vai khiến hình ảnh của bà có vẻ gì đó hơi kỳ quái.
“Anh Tuấn Anh hả, em ngủ rồi…”
Cộc cộc. Anh tôi không đáp mà lại gõ cửa.
Thực ra anh tôi là người thích đùa, có nhiều khi nửa đêm anh còn đắp mặt nạ đi lại trong nhà doạ người, nên việc 4hsáng rửng mỡ gõ cửa trêu chọc tôi cũng không phải quá lạ.
Có lẽ anh nghĩ dạo này tôi stress quá đà nên trêu chọc tôi cho tôi bớt căng thẳng cũng không biết chừng. Tôi hục hặc xỏ chân vào dép bước ra mở cửa. Cửa đã mở nhưng chẳng có ai đứng ngoài hành lang. Tôi tức tới phát điên, chắc chắn là lão anh đùa dai của tôi tồi.
Tôi nghiến răng lẩm bẩm chửi bậy. Sau đó liền cảm thấy có chút khát nước, tôi đành lê bước chân ra nhà bếp lấy nước cam uống.
Tách tách.
Tôi bật đèn bếp nhưng bóng chập chờn không sáng hẳn, cứ nhấp nháy một cách khó chịu. Tôi lại chửi bậy. Stress đã khiến tôi trở nên cục cằn. Chợt có bóng đàn ông đứng trong bếp, hao hao giống anh trai tôi.
Tôi phát rồ, lao tới kéo sấp bả vai “anh trai” mà quát
“Đồ điên khùng này nửa đêm làm em mất ngủ. Anh có biết…” đoạn sau của câu nói ấy tôi không tuôn ra thành lời vì đứng trước mặt tôi không phải anh Tuấn Anh mà là bố tôi, người đàn ông có những lỗ thùng đang rỉ máu khắp người.
Dưới ánh đèn nhập nhoè của bóng điện sắp cháy, tôi thấy bố há mồm ra, trong mồm ông là con rết lớn đang bò lồm ngổm…