“Cô bảo cháu…cháu bị bùa ngải ạ?”
Tôi lắp bắp nhìn bà đồng trợn tròn mắt. Bà đồng nhìn tôi từ đầu đến chân sau đó nhếch mép cười
“Nhà cô vừa có tang phải không, còn là người rất thân cận với cô. Đang yên đang lành tự dưngchết một cách kỳ lạ…”
Tôi nhìn bà đồng rồi nhìn Hà, liệu Hà có thông đồng với bà ta lừa tôi không? Tôi yếu bóng vía thật nhưng lại không mấy mê tín.
“Tin hay không tuỳ cô. Cô về đi, tôi cũng không giúp cô được đâu…”
Tôi đứng sững giữa điện thờ nhà bà đồng, không biết nói sao cũng chẳng biết phải làm như thê nào.
“Cô ơi có cách nào hoá giải giúp bạn cháu không ạ? Mà nếu cô nói không hoá giải được…vậy bạn cháu…” Hà có vẻ rất sợ sệt.
“Không phải riêng cô, mà cả nhà cô đểu bị người ta nguyền rùa. Từng người, từng người một sẽ chết trong đau đớn…” bà đồng thấp giọng sau đó có vẻ rùng mình, liền hất tay
“Về đi, tôi cũng muốn làm phúc nhưng lực bất tòng tâm, không giúp gì cho cô được đâu!”
Tâm lý của người đi xem bói, nói hay nói tốt sẽ cảm thấy “nói đúng quá, nói hay quá”. Nhưng vì bà ta nói cả nhà tôi bị nguyền rùa, từng người một sẽ chết trong đau đớn nên tôi mang tâm lý cực đoan chán ghét, không tin, lại nghĩ bà ta muốn mình cầu cạnh sau đó sẽ phán phải iàm lễ nọ kia mất vài chục triệu,có khi đến hàng trăm triệu cũng nên. Nhà tôi ai nấy đều khoẻ mạnh, chẳng bệnh tật gì, sao có thể nói chết là chết?
Tôi xoay lưng định rời đi thì nghe bà đồng nói sau lưng “Nghiệp chướng…ai…nghiệp chướng…”
Nhịn không nổi, tôi liền quay người lai nói với bà ta “Nhà cháu chưa bao giờ làm điều gì ác nhân thất đức đến nỗi bị người ta nguyền rủa bỏ ngải cả, cô đừng nói bừa!”
Bà đồng không vì tôi thái độ mà khó chịu, ngược lại bà ta mỉm cười thản nhiên “Nhân quả định sẵn luật trời, con cái hưởng phúc từ cha mẹ!”
Sau đó làm động tác mời tiễn khách.
Ý bà ta là gì? Gia đình tôi làm việc ác nên xứng đáng bị nguyền rủa ư?Tôi vùng vằng bỏ đi, Hà thì kéo tay tôi lo lắng
“Tớ thấy cô Dương nói đúng mà, sao cậu không hỏi kỹ hơn làm thế nào để hoá giải?”
Tôi nóng giận cả sang Hà “Hoá giải thế nào?Làm lễ 20, 30 hay 50 triệu? Đúng là bói ra ma quét nhà ra rác. Thật sai lầm khi đi xem bói khắp nơi lại chuốc bực vào người như vậy. Cậu xem, nào duyên âm, nào vong ám, nào căn đồng, giờ còn bị bùa ngải nữa. Tất cả cái gì tệ hại đều trút lên người tớ, có phải tớ đã quá được “Ưu ái” rồi không?”
Hà sững sờ nhìn tôi sau đó tái mặt bỏ đi. Rõ ràng tôi đã khiến cho cô ấy tự ái. Nhưng lúc này quả thực tôi cũng chẳng nghĩ được gì nhiều.
Ngày hôm sau, tôi nhận được tin dì tôi qua đời. Tôi hoảng hốt hỏi lại chồng của dì “Mất…mất rồi ạ? Sao có thể thế được…dì cháu đang khoẻ mạnh…”
“Chú cũng không rõ lý do vì sao nữa, tự dưng dì cháu đột tử. Mà thôi, cháu nói với mẹ cháu giúp chú đi, bà ấy vừa mất chồng lại mất cả em gái, chú sợ bà ấy không trụ nổi!”
Trái với dự đoán của tôi, cũng như sự lo sợ của mọi người. Khi tôi thông báo với mẹ rằng dì út qua đời, mẹ tôi chỉ hơi tái mặt đi một chút, sau đó bình tĩnh”Đưa mẹ qua đó…”
Tôi có chút sợ hãi mẹ tôi bây giờ, cũng lo lắng cho bà. Tôi nghi mẹ có dấu hiệu trầm cảm sau cái chết của bố tôi, với lại nếu thể hiện đau khổ ra ngoài còn đỡ, cứ dồn nén nỗi đau trong lòng thực sự không ổn. Tôi chở mẹ tôi qua nhà dì, mẹ chỉ ngồi sau xe im lặng.
“Có muốn khóc thì mẹ khóc đi, cứ im lặng như thế này con sợ lắm…” tôi nói với bà.
Mẹ tôi không nói gì, sau cùng nói “Tóc mẹ dạo này rụng nhiều quá Vân ạ…”
Chả hiểu sao tôi lại nhớ tới gần đây bà hay ngồi trước gương chải tóc dù là nửa đêm.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“4h liệm rồi. Chị với cháu vào nhìn mặt Sinh lần cuối đi!”
Chú Tài, chồng của dì là một người khá bình tĩnh nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, đôi mắ tsưng đỏ có vẻ như đã khóc rất nhiều. Chú thoáng ngạc nhiên nhìn mẹ tôi, nãy giờ bà vẫn bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Thường thì trường hợp này mẹ tôi hay khóc lóc vật vã, như thế mới giống với tính cách của bà.
“Dì cháu chết như thế nào? Sao lại chết?” Đây là vấn đề tôi quan tâm.
“12h trưa chú chạy qua nhà lấy tập tài liệu bị bỏ quên thì thấy dì cháu đã chết trên hành lang cửa phòng ngủ. Pháp y của bên bệnh viện có rẽ qua khám nghiệm theo nguyên tắc, họ kết luận dì cháu bị nhồi máu cơ tim!”
“Vô lý, dì cháu đâu có tiền sử bệnh tim!”Mặt chú Tài lộ vẻ khó xử không biết nên nói thế nào.
“Thôi, hai mẹ con vào nhìn mặt cô ấy đi!”
Chú Tài ấp úng nói “Sau đó cháu sẽ hiểu…”
Câu sau chú nói có vẻ nhỏ dần đi. Xác dì tôi được đặt trên giường, xung quanh là một số họ hàng thân thích, dưới đất là hai đứa con gái của dì đang gục đầu không dám khóc lớn. Tục lệ của người Việt Nam là không được gào khóc khi chưa phát tang không linh hồn người chết sẽ khó siêu thoát.
Mẹ tôi đi đằng trước, vào phòng liền tiến tới bên giường, bình tĩnh giở khăn trắng đang đậy trên mặt tử thi ra. Hành động dứt khoát, không run tay, không kích động, thậm chí khuôn mặt còn chẳng mảy may biểu lộ đau buồn hay thương xót khiến những người trong phòng chứng kiến được một phen rùng mình sợ hãi.
“Mẹ…” tôi gọi nhỏ.
Bà hành động như thể không phải mẹ tôi, như thể một người xa lạ.
“Cô ấy không nhắm mắt à, sao không ai vuốt mắt cho cô ấy?” Mẹ tôi liếc nhìn mọi người hỏi.
“Việc này…việc này…chúng em đã thử nhưng mắt cô ấy không nhắm lại được!”
Chú Tài có vẻ hoảng hốt nhìn bà chị vợ “khác lạ”, lắp bắp.Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của dì tôi. Vừa nhìn xong tôi liền thối lui 2 bước, lảo đào suýt ngã.
Mắt dì mở trừng trừng, miệng há to như thể vô cùng sợ hãi.Nhìn khuôn mặt trước khi chết của dì, ai cũng có thể đoán dì đã sợ hãi cùng cực đến nỗi lên cơn đau tim mà chết.Dì chết lúc chồng đi làm, con đi học, dì đang ở nhà một mình. Vậy thì điều gì đã khiên dì tôi sợ hãi đến thế? Tôi tự hỏi đi hỏi lại trong lòng rất nhiều lần. Mẹ tôi thử vuốt mắt cho dì nhưng đôi mắt không nhắm lại.
Sau đó bà lạnh nhạt quay sang nhìn tôi ra lệnh “Vân, lại đây vuốt mắt cho dì!”
Tôi tự chỉ vào mặt mình hỏi lại “Con…con ư?”
“Lúc còn sông dì thương yêu con như con ruột, mọi người thử đều không được, con thử xem, biết đâu…”
“Phải phải, hai đứa nhà chú lẫn chú thử cô ấy đều không chịu nhắm mắt!” Chú Tài đau khổ nói.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Dù là dì tôi, là người thân nhưng dẫu sao dì tôi đã chết, sờ vào xác một người đã chết với một đứa yếu bóng vía như tôi quả thực là làm khó.Nhưng không làm thì không được, mọi người đang nhìn tôi, nếu không thử sẽ mang tội danh vô tình. Tôi cố bước thật chậm đến bên giường, cúi người xuống ngập ngừng.
Mẹ tôi giục “Làm đi…”
Tôi nhìn vào khuôn mặt sợ hãi đến cùng cực của dì tôi, cố nén nước mắt chảy xuống. Một người mấy hôm trước còn sống sờ sờ, hôm nay đã nằm đây lạnh giá, đời người ai biết trước ngày mai thế nào, phải không? Quan sát gần hơn, tôi mới nhận ra trên má của dì có những vết lằn đỏ tựa vết của 5 ngón tay. Tôi có chút kỳ lạ, dì tôi bị ai đó tát ư? Vừa nghĩ tôi vừa hạ tay vuốt mắt cho dì. Da cùa dì tôi lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khắp người tôi gai ốc nổi đầy.
Tôi nghe như có tiếng thì thầm bên tai “Sẽ đến lượt ngươi…” nhưng tiếng ồn ào xung quanh làm tôi không chắc chắn lắm.
“Nhắm mắt rồi, cái Vân thế mà giúp cô Sinh nhắm mắt rồi…” tôi nghe một bác trong họ kêu lên.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao còn tôi thì lui lại phía sau một bước.Chỉ có mẹ tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào tử thi của dì, sau đó CHẮC CHẮN thấy bà hơi nhếch mép cười, bình tĩnh phủ khăn lên mặt dì…