Ở phần trước, sau khi chở ông anh tới công ty thì tôi cũng vừa đúng giờ làm luôn.
Ngày hôm ấy thời gian trôi rất lâu, tôi trở về nhà sau giờ làm thì chân tay ê ẩm hết.
5h30 chiều, đang tính dắt xe vào trong nhà thì tôi sực nhớ ra là việc phải tiếp tục khám phá ngôi nhà ma.
Tôi vội vàng alo cho thằng An, người bạn chí cốt thời cấp 3 của tôi.
Như đã nói ở phần 4, thằng An là một thằng gan dạ, nó được ví như câu nói của người đời là, “không sợ bố con thằng nào hết”.
Tôi biết rõ tính tình của thằng này vì cách đây khoảng 4 năm, có lần nó với đám bạn của nó rủ nhau ra nghĩa địa lúc 12 giờ khuya để chơi cầu cơ. Lần ấy nó có rủ tôi theo nhưng tôi tìm đủ mọi cách để từ chối, vì tôi cũng không thuộc loại người gan dạ như nó, chắc lá gan của tôi chỉ hơn được thằng anh nhát cáy của tôi, còn để mà đi so sánh với bọn nó thì chẳng khác nào so sánh con voi với con kiến.
Đợt chơi cầu cơ đó, thằng An là thằng bày đầu và cũng chính nó là thằng “chủ xị” của cái bàn cầu cơ. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra đêm ấy không nhưng vào ngày hôm sau, bọn bạn chung của tôi và nó đều đặt biệt danh cho nó là “An Bình”, ngụ ý là đi với nó thì khỏi lo sợ chuyện gì hết.
Ngoài lá gan to ra, thằng này cũng nổi tiếng có máu liều với hàng chục trận đánh nhau đẫm máu với bọn lớp khác.
Thật sự tối nay rủ nó đi khám phá ngôi nhà ma kia chung với tôi là một sự lựa chọn không thể tốt hơn. Đi với nó, tôi sẽ an tâm phần nào, với lại cu An cũng có tính tò mò như tôi, và tôi tin chắc rằng cu cậu sẽ khoái chí khi nghe tôi nói về điều này.
Tôi dựng xe trước cửa nhà, rồi móc điện thoại ra gọi cho thằng An:
“Alo, mày hả An, đang đi chơi với gái à”
“Đang….ị..ba, có gì không”
“Vậy ị.. xong đi rồi nói, hôi quá”
“Nói lun đi, xong rồi”
“À, tối nay 10g tao qua mày nhé, có phi vụ khám phá này hấp dẫn lắm”
“Tính đi ăn trộm hả ba”, thằng An ngạc nhiên hỏi
“Trộm cái mã bố mày, chuyện khác cơ, liên quan đến tâm linh”
“Nghe hấp dẫn vậy, tao là tao khoái rồi đấy”
“Tao mới biết một căn nhà ma ở Bình chánh, mày có muốn đi khám phá chung với tao không”
“Đu, đi chứ sao không mày, vậy lát qua chở tao nhé, 10 giờ đúng không”
“Ok, làm gì thì làm đi, 10 giờ tao qua”
Thế là kế hoạch như đã định, sau cuộc trò chuyện điện thoại với thằng An, tôi tiếp tục với các công việc thường nhật, và tuyệt nhiên giấu việc khám phá căn nhà cho gia đình tôi biết. Bởi vì tôi sợ mọi người sẽ lo lắng, đặc biệt là thằng anh của tôi.
Đúng 9g20, tôi dắt chiếc dream thần thánh của mình ra ngoài và vọt tới nhà thằng An cách đó không xa, bất chấp sự tò mò của ông già tôi và thằng anh.
Lái xe 10 phút thì tôi tới nhà thằng bạn, sau đó thì 2 bọn tôi phóng gấp tới ngôi nhà ma hòng đi sớm về sớm.
Vừa đến nơi,dừng xe ngay mặt trước của căn nhà, tôi mới chỉ tay hướng vào căn nhà, rồi nói thằng An:
“Căn nhà này nè mày”
Thằng An ngạc nhiên, hỏi lại: “Mày chắc có ma không, sao tao thấy nó bình thường như một vài căn nhà xung quanh đây mà”
“Hôm qua đến giờ tao với ông anh gặp nhiều điều kỳ lạ ở đây lắm”
Chưa kịp nói dứt lời thì thằng An nhảy xuống xe, lao thẳng tới bậc thềm rồi đưa mắt nhìn vào trong căn nhà.
Tôi ngồi trên xe quan sát xung quanh, bỗng tôi thoáng giật mình khi thấy vật gì đó hình thù kỳ lạ chạy thật nhanh phía căn nhà trăng trắng, nơi mà ông anh tôi trước đó thấy một ông già lụ khụ đi vào.
“Có thể do trời tối nên tôi trông gà hóa cuốc không chừng”, tôi tự an ủi bản thân.
Đang suy nghĩ vu vơ thì thằng An nhảy phốc lên xe, vỗ vai tôi một cái thật mạnh khiến tôi muốn sụn cả trym”
“Tối thui à, tao không thấy gì hết, bọn mình đi vào mặt sau căn nhà coi, đang hứng”. (Con lạy má)
Do đã biết đường vào nên chỉ một thoáng là 2 bọn tôi đã tới mặt sau của căn nhà, nằm cô độc trên một khoảng đất trống rộng.
Trước quang cảnh bí hiểm như thế này, thằng An tỏ ra quá khích như vớ được vàng. Thật là tôi không nghĩ rằng trên đời lại có thằng nó gan như thằng mặt bò này.
Chưa kịp chỉ cho nó chiếc cổng ở mặt sau căn nhà thì cu cậu đã chạy lăng xăng ra chỗ bãi đất trống, và tôi tá hỏa khi thấy nó đang đứng ngay trên cái gò đất nhô cao có gắn cái cọc gỗ ở trên.
“Ê ê, mày coi chừng cái đó là cái mộ của người ta đó”, tôi hét toáng lên như báo hiệu cho thằng An.
“Haha, cái này mà cái mộ gì”, cu An cười khoái chí, nhìn cái mặt và giọng cười của nó lúc đó tôi chỉ muốn đấm cho nó mấy cái vào mặt.
“Ủa, phải không, sao hồi sáng tao thấy nó giống cái mộ đang xây tạm quá vậy”, tôi trở treo đáp lại.
Thằng An vẫy tay về phía tôi, rồi nói tiếp: “mày lại đây mà xem, mộ mà như thế này à, tao thấy nó giống cái giếng nhỏ được ai đó đắp đất lên quá”.
Hơi sợ nhưng vì tính tò mò, tôi bèn đi lại về phía cái gò đất. Đứng cạnh bên thằng An, tôi quan sát thì cũng thấy có vẻ nó giống như cái giếng như lời thằng An nói.
Không khí buổi sáng đáng sợ bao nhiêu thì vào thời điểm này, khi đồng hồ điểm 10h30 tối, lại càng ghê rợn gấp bội phần. Tiếng mèo kêu khi sáng đã không còn xuất hiện nữa, thay vào đó là tiếng của ếch nhái, và thi thoảng là một vài âm thanh kỳ lạ khác mà tôi không tài nào hình dung ra được đó là tiếng gì.
“Ê, mày, có con dao đằng kia kìa”, thằng An nói với tôi. Thật, tôi công nhận mắt thằng này tinh như mắt chó, con dao nằm khuất dưới lớp đất mỏng, trong bầu trời tối như thế này mà nó cũng nhận ra được.
Tôi chưa kịp biết phải làm gì tiếp theo, thì cu cậu đã lượm mẹ con dao lên, rồi đưa cho tôi xem.
Nhìn kỹ thì thấy đây là một con dao thái thịt nhỏ, chắc do thời tiết ngoài trời nên con dao đã bị rỉ sét gần hết, cái cán gỗ cũng bị mất một mảnh nhỏ.
Dưới chỗ con dao nằm, bọn tôi còn trông thấy một chiếc khăn đã mục nát, phai màu.
Trước những dữ kiện như thế, bọn tôi vẫn chưa biết được bất cứ thông tin về chủ nhà của căn nhà này, nói đúng hơn là thông tin về ông già ma tóc bạc phơ.
Quanh quẩn xíu thì cũng đến 11 giờ khuya, tôi sợ trễ nên kêu thằng An trèo vào bên trong căn nhà để tìm hiểu.
Cũng may là khi đi, bọn tôi có mang theo hai cái đèn pin nên thuận lợi cho việc “điều tra”.
“Để tao khóa cổ xe lại rồi tao với mày trèo vào căn nhà”, tôi quay sang nói thằng An.
“Ùa, mày khóa đi, tao trèo vô trước”
“Từ từ, đợi tao với”
Khóa xe xong, quay lại thì tôi đã không thấy thằng An đâu cả, tôi bực mình tự thầm nhủ: “thằng chó này, bảo đợi không thèm đợi”.
Cái cổng tuy cao nhưng không quá khó để vào, chí ít là với 2 thằng cô hồn như bọn tôi.
Qua được chiếc cổng cao, trước mắt tôi bây giờ là một căn nhà lồi lõm với những viên gạch còn chưa kịp tráng xi măng.
“An ơi, mày đâu rồi”, tôi nói vọng vào trong nhà
Tôi nói đến tiếng thứ 3 thì vẫn không thấy thằng An trả lời, và đặc biệt là tôi không thấy ánh sáng từ chiếc đèn pin mà thằng An cầm theo.
Tôi chợt nghĩ chắc thằng này lên lầu trên rồi, thế là giờ chỉ còn một mình tôi ở tầng dưới.
Trong không gian và thời gian âm u đó, cảm giác của tôi cũng hơi hơi rùng mình nhưng không quá sợ hãi.
Tôi lia chiếc đèn pin trong bóng tối đang bao trùm căn nhà để đi tìm hướng lên lầu trên.
Bất ngờ có một vật gì đó chạy vọt qua dưới chân tôi, mang theo hơi lạnh khiến người tôi bỗng rùng mình lên từng hồi.
“An ơi, mày đâu rồi”, giọng tôi vang lên như thể nài van thằng An xuống đây với tôi.
Bước đến gần chiếc cầu thang, nơi trước đó tôi thấy hai ánh mắt song song bay qua bay lại, tôi lia chiếc đèn pin về hướng các bậc thang để tìm hướng lên lầu.
Chiếc cầu thang có kiểu thiết kế rất kỳ lạ, khiến việc đi lại của tôi khá khó khăn. Đi tầm đến bậc thứ 10 thì tôi bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng nói kiểu như đang thủ thỉ của một ai đó, giọng nói xuất phát từ tầng dưới, nơi tôi mới đứng.
Càng lắng nghe kỹ tôi càng nghe rõ đó là tiếng của một bé trai, giọng nói như ai oán từ dưới âm ty vọng lên.
Lúc này tôi sợ muốn teo cả trym, không còn suy nghĩ gì hết, tôi chạy thẳng một mạch lên lầu trên. Tưởng như sẽ gặp được thằng chó An trên đây, nhưng sự thật là nó vẫn không có ở đây, chỉ có một bầu không khí u ám và bóng tối ghê rợn. Vậy thằng An đang ở chốn đâu….
Còn tiếp….