Tiếng đồng hồ nặng nề vang lên. Những cái kim đồng hồ chuyển động phát ra âm thanh. Ánh đèn đường hắt vô 1 khu thương mại. Những con thiêu thân bay phát ra tiếng rè rè. Khu đỗ xe không có 1 bóng xe nào. Ngay cả vào buổi sáng thì nó cũng khá tiêu điều. Các cơ sở thương mại không thu hút cho lắm. Nhưng tối tối thì có người vẫn làm công việc của mình. Trong phòng biên tập người ở đó tất bậc cho 1 show radio. Phát thanh viên đã ngồi sẵn trong phòng phát thanh với nụ cười luôn trên môi. Rồi khi kim giờ đúng 12 giờ thì…
“Xin chào các bạn, chúc các bạn 1 buổi tối tốt lành. Chương trình radio Her Story xin được phép bắt đầu. Cuộc sống đầy những mối lo toan và những bất cập, hay những vấn đề về tình bạn tình yêu hôn nhân gia đình công việc, phụ nữ là đối tượng dễ bị ảnh hưởng nhất. Chúng ta sẽ lắng nghe câu chuyện của các bạn gái với những phiền muộn. Nhưng cánh chị em chúng ta đều cách nào đó mà vượt qua những trở ngại trong cuộc sống và đạt được điều mình muốn. Chúng ta đã có vị khách đầu tiên trên đường dây. Xin chào bạn. Bạn tên là gì? Hãy kể cho chúng tôi nghe về câu chuyện của bạn.”
—–
Tôi dòm cái áp phích mới dán ở tiệm cho thuê băng dĩa mà ngán ngẩm. Ông chủ còn ra bảo cấm dán áp phích ở đây. Tôi phải xin mãi ông ta mới chịu còn còm áp phích và dòm tôi cười tục xáp lại gần nói: “Ra em là ca sĩ. Sao tội vậy, phải tự dán áp phích. Nhiêu tiền 1 đợt vậy?”
Tôi khoát tay leo lên xe máy bỏ đi. Rồi đi thẳng về công ty của mình. Tôi hiện đang làm ở 1 công ty thiết kế bao bì. Nói là công ty thiết kế chứ tôi không phải là nhà thiết kế gì. Tôi coi mảng marketing. Nói cho oai chứ công ty chỉ có 2 marketing, mà việc chủ yếu là theo dõi mạng xã hội, email, trực phone, để quảng cáo cho công ty, hay gọi tìm khách cho công ty, nhiều khi phải đi tới các doanh nghiệp để quảng cáo, để họ đặt thiết kế in ấn với bên chúng tôi. Đó là công việc chính lấy thu nhập. Còn công việc khác của tôi là ca hát. Không phải các ca sĩ trên tivi, là ca sĩ hát đám cưới thôi. Tôi đang theo 1 ban nhạc riêng hát đám cưới. Nhưng thời buổi khó khăn cạnh tranh nhiều, rồi lắm đám cưới tiết kiệm, thì thể nào khách cũng lên hát góp vui nên họ chỉ thuê có ban nhạc hay cùng lắm thuê 1 ca sĩ chứ chẳng cần đến ca sĩ hàng thứ 3 trong cái ban nhạc hạng bét này. Trên tôi còn có 2 cô ca sĩ khác tương đối đắc show. Bầu show luôn ưu tiên cho 2 cổ, còn tôi thì kiểu như để lại số phone, lâu lâu cần thì ông ta gọi. Còn phải làm đủ việc để được chiếu cố. Như là việc đi dán áp phích. Hay năn nỉ gẫy lưỡi họ mới để cho tôi lên ca 1 hay 2 bài lúc ca sĩ chính nghỉ.
Lắm ca sĩ mới vào nghề đã thành danh. Tôi thì không sao nổi tiếng được, có lẽ vì không biết nhảy hết mình hay có phong cách. Tôi theo nghề ca hát từ hồi đi học rồi kìa. Lúc đó là thời của mấy nhóm ca học trò như Mắt Ngọc, Mây Trắng hay HAT. Lúc đó còn học sinh đứa nào chẳng mê chứ. Rất nhiều học sinh tự tổ chức thành lập các nhóm ca. Rồi có dịp là ra biểu diễn. Tôi nhớ nhóm ca Học Trò của tôi rất nổi trong trường, cứ lễ gì hay có dịp gì trường cũng kêu ra biểu diễn. Tôi nhớ có năm ban cán bộ trường đồng ý tổ chức 1 buổi diễn học trò, còn mời vài ca sĩ nổi tiếng trong làng ca hát trẻ để tới. Dĩ nhiên nhóm chúng tôi lo phần tiết mục chính. Làm MC rồi hát mở màn, hát nhiều bài còn cùng hát với các ngôi sao. Bán vé ra nữa, mấy trường khác mua vé quá chừng. Còn các học sinh tiểu học tới xin bố mẹ mua vé. Có người lớn đi xem. Lúc đó vừa ra là tiếng la hét hoan hô, hát xong bài nào là khan giả vỗ tay không ngớt còn bảo tự hào, các bạn học sinh ngưỡng mộ. Thấy vui sướng vô cùng. Còn đi biểu diễn ở trường khác hay có giải mà trường tổ chức là nhóm ca của tôi tham gia. Dĩ nhiên lúc nào cũng giành giải. Còn đăng ký thi văn nghệ cấp trường. Rồi có nhiều lần đi biểu diễn ở Đầm Sen hay Nhà Văn Hóa Thiếu Nhi. Nhóm luôn chọn các bài hát trong sáng phù hợp lứa tuổi nên được nhiều khan giả nhỏ tuổi hay trong làng học sinh ủng hộ lắm. Nhóm ca chúng tôi có lúc đến tận 18 người. Lúc đó thì tùy tình hình mà nhóm trưởng gọi thêm bạn gái khác vào để đi biểu diễn. Chứ nhóm ban đầu chỉ có 4 đứa. Rồi vì nổi trong trường nên bạn gái nào cũng mong tham gia. Hồi đó tôi còn ngây thơ thấy đông bạn xin vào liền mừng rỡ. Ai ngờ tôi lại bị đẩy xuống hàng thứ 2 lúc biểu diễn. Rồi ai ngờ xui xẻo thế nào lúc phỏng vấn chụp ảnh với báo Hoa Học Trò họ chỉ kêu hàng đầu đi chụp ảnh. Rồi cũng lần lên báo đó, có 2 đứa do ăn ảnh nên còn được mời tham gia video ca nhạc của 1 nam ca sĩ, rồi ra mắt như là 1 nhóm song ca. Vậy đó. Nhưng tôi lúc đó thấy không có gì, chỉ buồn buồn 1 tẹo rồi thôi, miễn sao trong trường ai cũng biết các thành viên chủ lực của nhóm ca Học Trò là ai. Tôi cũng hay nghe bạn bè lớp khác bàn tán lúc đi ngang qua lớp họ là “Nhỏ Thư đó hát được nhưng ngoại hình chẳng bắt mắt gì cả”… “Vậy mà được cái gì, giọng đâu có gì đặc biệt, nhất là cứ giả giả sao đó, giống như bắt chước mấy ca sĩ trên tivi chứ đâu có gì nổi.” Tôi chỉ buồn vì vụ đó thôi. Cả nhóm cũng rang tập dược. Bạn bè, gia đình hay thầy cô đều động viên. Nhưng thời gian đầu thôi. Lúc sau thi cử rồi đứa này yếu môn này, đứa kia dở môn nọ, thi chuyển cấp đủ thứ. Rồi họ bắt đầu bắt chúng tôi phải chú tâm vào học hành hay thậm chí cấm đoán rồi la trách. Gia đình của tôi không được êm ấm như mấy gia đình khác. Nhà tôi lại không có tiền như nhà bọn khác nên không ai ủng hộ tôi cả. Sau khi mẹ mất thì bố còn nói trước là “Không có tiền để mày vô đại học đâu, với lại mày cũng học không giỏi, nhắm học không được thì nghỉ học luôn đi rồi đi làm. Dẹp cái trò ca hát vớ vẩn đi.”.
Tôi lúc đó còn nhỏ đầy ước mơ, nghĩ rồi mình cũng làm được thôi, vì đã quen biểu diễn rồi ca hát lại được các bạn ủng hộ, cứ đi biểu diễn là có khan giả nghe thôi rồi đi tham gia các cuộc thi ca hát hay đầu quân vào công ty giải trí phát hành album. Tôi nghĩ chỉ tạm thời mình chia tay làng ca hát, rồi đi làm 1 cái là mua được nhà dọn ra rồi học bổ túc đi luyện giọng hay thi vô Trung Cấp Sân Khấu, hay Trung Cấp Thanh Nhạc mấy hồi. Nhưng đời mà. Không gì được như mơ. Bố tôi mắc nợ, còn nợ rất nhiều tiền. Tôi đi làm để trả nợ. Hay ông ta sẽ tới chỗ tôi làm để đòi tiền. Giờ ông ta lại hay nặng nhẹ: “Người ta cũng đi hát, mày cũng đi hát. Ca sĩ kiếm được vài triệu 1 show, tao lấy có 1 triệu thôi mà. Sao mày không đi hát ở hộp đêm hay vũ trường ấy.”
Tôi cũng làm theo. Do coi lắm phim thấy nhiều nữ chính dù tới những nơi đó cũng vẫn tỏa sáng còn tìm được nhiều cơ hội từ đó, còn được bao người giúp đỡ. Nhưng đời thật mà, chỉ chuốc bao sự nhục nhã ê chề. Bạn trai làm chung công sở phát hiện ra, tôi mất việc mất luôn cả anh ấy. Nhưng tôi vẫn theo đuổi giấc mơ ca hát. Vì tôi nghĩ cũng là khó khăn bước đầu thôi. Cho đến lúc tôi thấy làn sóng mới xuất hiện. Thậm chí những ca sĩ nổi tiếng thời tôi cũng ít dần xuất hiện trên tivi. Bắt đầu khó đi xin việc ca hát. Mấy hộp đêm hay tụ điểm họ bắt đầu quay lưng rồi họ mời mấy cô ca sĩ trẻ hát các bài hát giật gân theo nhạc Mỹ nhạc Hàn, ca sĩ nhạc nhẹ thì chêm vô 1 hay 2 bài. Nhưng tôi không đủ tiền để tân trang bản thân, thể loại nhạc của tôi phải đầu tư sao cho thành các ca sĩ lộng lẫy như trên Thúy Nga vậy thì mới tạo ấn tượng, họ mới cho lên hát, còn không họ chỉ lắc đầu. Tôi cũng không thể ca những bài nhạc trẻ không còn hợp với độ tuổi của mình. Thế là tôi nhìn từng cánh cửa đóng lại, từng cơ hội mất đi. Bạn bè trong nhóm ca năm nào giờ đa phần đi con đường khác. Tôi từng tới nhà từng đứa để mong chúng tôi tái lập nhóm, rồi liên hệ với bạn học ở trường lúc xưa, xong là có thể biểu diễn như xưa, thế nào các bạn học cũng tới xem họ ngồi đầy cả sân trường rồi vỗ tay reo hò cỗ vũ. Cả trường khác nữa. Xong thì bán vé như hồi đó… Tôi ngồi ở nhà nhóm trưởng nói cả buổi. Cô ấy dòm tôi lạ kỳ rồi chồng cổ về cổ nói gì đó mà đuổi tôi đi. Xong đến mấy thành viên khác. Họ còn không ra ngoài khi tôi đập cửa mãi. Tôi coi đó là sự phản bội. Hay là họ như con Linh với con Hồng đó rồi. Tụi nó do quá may mắn, vào cái thời mà mấy đài tỉnh lẻ mới thành lập chẳng có quái gì chỉ chiếu ba cái phim nước ngoài, không có chương trình hay tiết mục gì, mấy đài đó lại còn bỏ ra giá cao để mời ca sĩ diễn viên từ thành phố về, tụi nó chớp lấy cơ hội mà không báo với ai hết. Giờ thi thoảng vẫn thấy chúng lên tivi. Là diễn viên khiêm ca sĩ. Tuy chỉ nhỏ chứ vẫn có mấy show cho chúng diễn. Con Linh còn bắt đầu làm bầu show. Còn 1 đứa nữa là con Trinh, lúc đó nó chỉ đi theo chúng tôi thôi như cái đuôi, lâu lâu được đứng cạnh chụp hình. Thế mà nó xuất ngoại, rồi giờ nó là ca sĩ trong 1 công ty sản xuất chương trình ở hải ngoại. Lấy được chồng đại gia giàu có còn hết mình ủng hộ nó, giờ có 1 chương trình riêng lúc được phỏng vấn hay cười kể về thời học sinh hoạt động văn nghệ thế nào, trong nhóm ca ra sao… Đáng lý là tôi mà. Tôi cũng theo đuổi ước mơ, còn hy sinh rất nhiều, sao chỉ bọn họ có cơ hội. Nhưng tôi hiểu, làm nghề ca sĩ thì cạnh tranh với bạn bè có khi cũng là đối thủ. Trên tivi họ hay bảo thế.
Giờ tôi đang bắt đầu lại từ đầu. Trong quá khứ không ít lần tôi bị té ngã, thất vọng bị từ chối bị phản bội nhưng vẫn đứng lên bắt đầu lại từ đầu. Lần này cũng thế. Với lại tôi hiểu ra nguyên nhân rồi. Mọi lần thất bại là do có nhiều vấn đề, trở ngại, khó khăn. Nên chỉ cần xóa bỏ hết mấy vấn đề đó thì được rồi. Giờ bố tôi không thể làm phiền tôi nữa. Nhóm ca không còn nữa, chỉ còn mình tôi solo, cũng hết mấy con chơi xấu hay cạnh tranh hay nhiều đứa được ưu ái hơn rồi. Tất cả đã biến mất. Lần này tôi sẽ bắt đầu lại và thành công.
—-
“Ồ… thế là bạn Thư của chúng ta đã quyết tâm theo đuổi ước mơ 1 lần nữa. Hẳn ai cũng ngưỡng mộ những người có ước mơ và theo đuổi ước mơ dù vấp ngã không biết bao nhiêu lần như Thư. Chúc bạn thành công. Bạn đã là thần tượng của các bạn nữ rồi. Chương trình của chúng ta đã hết giờ. Chúc các bạn 1 buổi tối tốt lành, và 1 ngày mới tràn đầy năng lượng.”