– Chuẩn bị, lên đạn.
Đó là một buổi sáng lạnh lẽo tháng một. Ngoài pháp trường vắng tanh không có một ai ra coi. Đứng dựa cột, bịt mắt và miệng là một người thanh niên tầm gần ba mươi tuổi. Trên người là những hình xăm chi chit. Sau lưng người này là một con kì lân mầu đen đang đứng trên mây, trước ngực là một con rồng mầu trắng. Khắp đùi, bả vai, cho đến cánh tay là chi chit những chữ hán cổ ngày xưa. Đặc biệt hơn, trên cổ này còn xăm một câu gì đó chữ hán rất dài quấn canh cổ. Bên cạnh người đó là một cái áo quan đã được dựng sẵn lên. Đối diện người đó, là mười hai người thi hành án, mỗi người một khẩu súng, và mỗi người họ mặc áo tượng chưng cho một trong mười hai con giáp. Người đội trưởng thì mặc một bộ quần áo đen, đáng đứng ra lênh:
– Ngắm bắn.
Mười hai người kia lập tức đưa súng lên ngắm. Rồi người đội trưởng ra lệnh:
– Bắn.
Tiếng súng nổ ra lần đầu, chợt trời đất tối xầm lại, rồi một tiếng sét nổ lên vang trời. Người đội trưởng lại ra lệnh:
– Bắn.
Một loạt tiếng súng lại nổ ra. Lại một tiếng sét nữa lại nổ vang trời, người đội trưởng ra lệnh:
– Nghỉ.
Mười hai người kia lập tức dựng súng bên cạnh. Người đội trưởng tiến lại phía tù nhân bị trói trên cột. Rút khẩu súng bên hông ra, đưa lên ngang đầu người này rồi miệng lẩm bẩm:
– Hãy ngủ yên một giấc ngủ vĩnh hằng.
Rồi người này bóp cò liên tục ba phát, tiếng súng nổ lên ba lần, vang vọng trời đất. Trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, người đội trường cất súng đi rồi quay lại nói:
– Nhập áo quan.
Lập tức sáu người lính ở giữa chạy lên gỡ bỏ người này xuống rồi cho xác anh ta vào áo quan. Sau khi đã đóng nắp, sáu người lính đóng đủ bốn mươi chín cái đinh lện. Họ dựng cái quan tài này lên dựa vào cái cột đó. Xong đâu đó, họ quay về vị trí cũ, người đội trưởng quay lại vị trí bên cạnh họ rồi hô lớn:
– Chuẩn bị, ngắm.
Cả mười hai người lại cầm súng lên và ngắm. Rồi người đội trưởng lại ra lệnh bắn thêm ba lần nữa thẳng vào áo quan. Sau Khi bắn xong, họ mang quan tài của người này đi hỏa táng toàn bộ. Họ lấy tro trộn với máu của mười hai người kia cho vào một cái hộp sắt khóa chặt lại. Rồi mang thả xuống dưới biển với hi vọng sẽ không một ai có thể tìm thấy và mở cái hộp này ra nữa. Vậy, người bị xử tử hình kia là ai? Người đó phạm trọng tội gì mà phải chịu cái án tử hình thảm khốc như vậy? đến cái mức độ mà đã đặt xác vào áo quan rồi còn dựng lên bắn ba lần?
… Năm năm về trước …
– A lô, cảnh sát 113 xin nghe.
Đầu dây bên kia:
– Báo cáo anh, có một vụ chém giết giữa các băng nhóm đang xảy ra tại ….
Người trực điện thoại:
– Anh vui lòng cho biết tên … tuổi … địa chỉ … số điện thoại để liên lạc …
Đầu dây bên kia:
– Tên tôi là… tuổi … địa chỉ ở … số điện thoại là … mong các anh đến ngay cho.
Người trực điện thoại liền nói:
– Chúng tôi sẽ cử người đến ngay.
Lại một vụ thanh toán lẫn nhau của những băng đảng xã hội đen. Khi lực lương cơ quan chức năng đến hiện trường, tất cả những gì còn lại là máu khắp nơi, những cái xác nằm la liệt và một số tên bị thương còn đang lê lết bỏ chạy. Dạo này tình hình tại khu vực nội thành Hà Nội rất hỗn loạn, khi mà những vụ chém giết như thế này tuần nào cũng xảy ra khiến cho người dân vô cùng sợ hãi, cơ quan chức năng thì dường như bế tắc vì không tài nào lần ra được dấu vết của các băng đảng xã hội này. Qua điều tra sơ bộ, có thể kết luận một điều rằng các băng đảng đang tranh dành lẫn nhau một thứ gì đó, một thứ rất quan trọng. Tang vật thu được tại hầu hết các hiện trường đều là một cái cặp, trong đó có vô số những cuốn sách cũ nát được viết bằng tiếng hán cổ, coi bộ đây là những cuốn kinh sách nếu không nhầm.
Cách đó không xa, Nam được mấy thằng đàn em đưa vào một căn nhà cũ nát bỏ hoang. Nam bị chém ngay lưng, bọn đàn em đang cố cầm máu đồng thời đi kiếm cái gì khâu lại. Nam nằm thở hổn hển, thằng Ân, một trong số những đàn em thân tín đến bên Nam và nói:
– Lại không được hả anh?
Nam nhìn nó lắc đầu, thằng Ân chỉ còn biết thở dài một tiếng rồi ngồi xuống cầm máu cho Nam. Sau khi đã khâu xong vết thương cho Nam, bọn đàn em cùng với thằng Ân nằm phục ở đó đến sáng hôm sau thì trở Nam về lại đại bản doanh, nơi mà đại ca đang ở. Lái xe hơn một tiếng cuối cùng cũng trở về đại bản doanh, dừng xe trước cổng, mấy thằng canh ở ngoài liền nhìn vô trong xe, khi thấy đó là đồng bọn của mình thì mới mở cửa cho xe tiến vào. Bọn đàn em đỡ Nam đi vào trong còn Ân được ra lệnh ở ngoài xe. Vào trong đến nơi, chúng nó đặt Nam trước mặt một tên đàn anh to con, xung quanh là vô số đàn em. Thấy Nam đã về, Lân Trâu (đại ca của hội, được gọi như vậy vì hắn khỏe như trâu vậy) đẩy con điếm ngồi cạnh mình và bảo nó đi ra. Đợi cho con nhỏ đó ra rồi, Lân Trâu nhìn cái bộ dạng mệt mỏi, máu me đầy quần áo của Nam mới nói:
– Công việc anh rao cho chú thế nào rồi?
Nam nhìn lên Lân Trâu mà nói:
– Thưa đại ca, lại hỏng rồi ạ…
Lân Trâu dận dữ, hắn cầm cái cốc ném về phía Nam vỡ tan tành, hắn quát lớn:
– Hỏng? Tại sao lại hỏng?
Nam cố gắng trả lời:
– Em lại bị chúng nó lừa … thưa đại ca.
Lân Trâu được thể quát còn to hơn:
– Cái đ*t con mẹ nhà mày! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Hả? Lần thứ bao nhiêu rồi?
Nói xong hắn đứng dậy, tiến lại phía Nam, đá cho Nam một phát vào bụng đau điếng khiến Nam ộc máu mồm. Mấy đứa đàn em thân tín của Nam thấy vậy, định nhảy vào can, nhưng vì sợ oai của Lân Trâu đại ca nên lại thôi. Lân Trâu đưa tay bóp cẳm, rồi ngẩng đầu Nam lên, nhìn vào mặt Nam mà nói:
– Chính chú mày bảo anh truyền thuyết là có thật, rồi thì những quyển kinh sách kia là có thật. Vậy mà đã gần một năm trời rồi, tốn không biết bao nhiêu tiền của, tính mạng anh em… Mà tìm có mấy cái cuốn kinh sách cũng đ*o ra là sao?
Nói rồi hắn lấy tay phải đấm cho Nam một quả trời dáng nữa vào mặt. Lần này thì Nam gần như bất tỉnh hẳn. Xong rồi Lân Trâu quay ra nói với bọn đàn em đứng sau Nam mà nói:
– Chúng mày đứng đấy làm cái đ*o gì nữa! Mau mà mang nó ra, không tao cho nó đắp chiếu bây giờ.
Nghe thấy vậy, bọn đàn em vội đỡ Nam và lùi ra. Lân Trâu nói vọng ra:
– Khi nào nó khỏe lại thì bảo nó đến gặp tao ngay.
Bọn đàn em vội quay lại cúi đầu tuân lệnh rồi đỡ Nam ra xe. Ân đứng ngoài, khi thấy Nam lúc mới vào còn tỉnh táo, giờ đi ra thì như ngất lịm đi, đã thế lại còn có vẻ như bị đánh. Ân điên lắm, định nhẩy vô trong thì bị mấy thằng khác can ngăn, lắc đầu bảo không nên.
Đưa Nam về lại chỗ ẩn náu khác của nhóm, chúng nó đỡ Nam lên giường, đứa thì đi lấy quần áo cho Nam thay, đứa đi lấy khăn và chậu cho Nam rửa mặt, còn thằng thì đi kiếm cái gì cho Nam ăn uống. Thật ra mà nói, Nam và bọn đàn em thân tin của mình đều cùng quê cả, do cảnh nghèo đói quá, nên tụ tập nhau nhập hội Hắc Phong do Lân Trâu cầm đầu. Tưởng rằng cuộc sống sẽ khá giả hơn, nhưng mà Lân Trâu là một thằng ác ôn, nó đối sử với đàn em như súc vật vậy. Tuy nhiều người trong bang hội ghét nó lắm nhưng cũng đành chịu thua vì bên cạnh nó có quá nhiều đàn em thân tin và thằng Lân Trâu này còn rất khỏe nữa là đằng khác. Ân túc trực bên Nam suốt cả ngày hôm đó, đợi khi Nam tỉnh dậy, Ân mới hỏi:
– Anh thấy thế nào rồi?
Nam nhìn Ân tận tình chăm sóc mình như vậy, rưng rưng nước mắt mà nói:
– Anh đỡ nhiều rồi, em đi nghỉ đi.
Ân vội nói:
– Anh cứ để em phục vụ anh.
Nam chỉ còn biết nhìn Ân mà cảm động không ngớt. Ân cầm khăn lau qua mặt cho Nam rồi chợt nó hỏi Nam:
– Mà em chưa hiểu, tại sao gần một năm nay, anh cứ đi kiếm mấy cuốn sách kinh gì thế? Lúc bọn em hỏi thì anh không nói, cứ giấu tụi em mãi. Bây giờ anh kể cho em nghe được không?
Nam nhìn Ân mặt buồn rầu, cuối cùng Nam thở dài, rồi nói rõ đầu đuôi sự tình cho Ân nghe.
Tương truyền, vào thời vua chúa ngày xưa. Nước ta đã có thời kì bị chia làm năm. Năm nước này tượng chưng cho kim, mộc, thủy, thổ, hỏa. Cứ đánh qua đánh lại mãi, khiến nhân dân sống một cuộc sống lầm than, cơ cực. Nghe đâu có một ngày kia, đất nước tượng chưng cho thủy, có sức mạnh về thuyền chiến đã sai người đi sang một nước khác, khi họ trở về đã đem theo bẩy cuốn kinh sách. Nói về đất nước tượng chưng cho thủy này, vốn là một đất nước giầu sang, dân cư hiền lành. Nhưng từ ngày chiến tranh nổ ra, họ đành chấp nhận bị cuốn vào cái vòng xoáy chiến tranh đó. Nghe đồn rằng sau khi có được bẩy quấn kinh sách kia, nhà vua lập tức sai các học giả uyên bác dịch hết ra tiếng hán cổ. Bẩy quân kinh này khác với kinh sách thường của đạo phật, đây là kinh của tà ma yêu đạo, nó bao gồm nhiều cách để từ người phàm có thể tu đạo, luyện phép, và có được sức mạnh tựa như ma quỷ vậy. Điểm đáng nói hơn là, mấy quyển kinh sách này còn dùng một số lời kinh phật dạy để luyện thành tà ma yêu đạo.
Nghe đâu sau khi đọc xong cả bẩy quyển kinh sách. Nhà vua đã chọn ra một cuốn có tên là “Họa Bì Kinh”. Cuốn Họa Bì Kinh này chỉ cách xăm hình để làm sao có được một đạo quân quỉ. Nhưng người được xăm hình lên người sẽ có sức mạnh vượt trội, đánh đâu thắng đó. Tuy nhiên, chỉ có một điều, muốn thực hiện phép của một trong bẩy quấn kinh sách này, phải phá hủy toàn bộ chùa chiền, giết hết tất cả tăng ni phật tử, kể cả là đạo giáo. Ngoài ra, tuyệt đối cấm không được thờ bất kì một vị thần tiên nào kể cả là thổ địa. Biết như vậy là nghịch ý trời, nhưng nhà vua nước này đã nhắm mắt chấp thuận, cũng là vì mong sao đất nước mau mau được thống nhất mà thôi. Quả nhiên, khi làm tất cả mọi việc theo như cuốn kinh sách, đội quân của nước này đánh đâu thắng đó, và cuối cùng đã thống nhất được đất nước. Tuy chỉ có một điều, càng ngày quân đội và người dân đất nước này càng trở nên ác độc và bạo tàn. Thống nhất được đất nước chưa đầy hai năm, thị nội loạn xảy ra. Các bè phái trong chiều đình chém diết lẫn nhau để đoạt lấy bẩy cuốn kinh sách.
Nhà vua trước khi chết, đã phái người chép bẩy cuốn kinh sách ra làm nhiều bản. Trong đó chỉ có một số bản là thật, số còn lại đã bị sửa dổi đem giấu đi khắp nơi trên đất nước. những người đi thi hành lệnh xong cũng đã tự vẫn để đảm bảo bí mật. Nghe nói kẻ nào xấu số mà luyện phải bản giả, sẽ bị ma quỷ đòi mạng. Đã mấy trăm năm rồi, nhưng nghe đâu có nhiều kẻ hiện giờ vẫn đang tìm kiếm, không ít kẻ luyện nhầm đã bị ma quỷ giết. (Lưu ý: truyền thuyết về bẩy cuốn kinh sách sẽ được tường thuật lại tại một truyện khác trong cuốn sách này).
Kể đến đây, Nam bảo rằng chính hắn là người đã kể chuyện này ra cho Lân Trâu nghe. Hắn thuyết phục, và xin Lân Trâu cấp người và tiền bạc để tìm kiếm, vì Nam có linh cảm rằng một trong bẩy cuốn kinh sách đang ở rất gần rồi. Lân Trâu nghe lời hắn, nên đã cho tiền của và người phụ giúp. Thế nhưng đã gần một năm trôi qua, tiền thì mất mà tật thì mang, thử hỏi làm sao mà Lân Trâu không điên tiết lên được chứ. Nghe đến đây, Ân hết sức ngỡ ngàng, thế rồi nó hỏi Nam:
– Vậy tại sao anh biết được truyền thuyết này?
Nam nhìn nó cười mà nói:
– Em nhớ ông đồ già ở làng mình không? chính ổng kể cho anh nghe đấy.
Ân nghe xong cũng nhớ ra ngay, nhưng rồi Ân lại hỏi:
– Nhưng như vậy chắc gì đã có thật mà anh mất công tìm kiếm bấy lâu nay?
Nam xoa đầu thằng Ân cười, rồi nói:
– Em còn nhớ thằng Khôi trăn trâu ở cuối làng không? Có biết tại sao nó bị điên không?
Ân như nhớ ra thằng đó, vội dục Nam kể. Nam đáp rằng:
– Không biết nó kiếm đâu được cái tranh có vẽ hình một vị thần lạ lắm, rồi nghe ai nói nếu xăm hình vị thần này lên người sẽ được bảo vể không sợ chết. Nó nghe theo làm thử, ai ngờ mới xăm hình lên lưng xong, nó lập tức hóa điên dại, hết đập đầu vào tường rồi gào thét điên loạn. Nghe đâu, đó không phải là một vị thần mà là một con quỷ, do thằng Khôi không biết cách xăm, và con quỷ đó không chấp nhận nó nên đã làm cho nó điên dại như thế đó.
Ân nghe xong thì rùng mình sỡ hãi, mặt nó cứ đờ ra. Rồi chợt nó nhìn vào mắt Nam nói quả quyết:
– Nếu anh cả đã quyết tâm tìm được mấy cuốn kinh sách đó, em và bọn nó sẽ hết lòng giúp đỡ.