Tối hôm đó tôi kể lại chuyện thấy hình cô gái cho các cô bác phật tử nghe mong tìm được tông tích cô gái. Khi nghe tôi kể sơ lượt câu chuyện, ai nấy cũng không khỏi chạnh lòng cảm thương người vắn số! Rồi cô bác kể cho tôi nghe câu chuyện về hoàn cảnh đáng thương của Phương Yến:
Cha mẹ Phương Yến đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông hồi em mới 3 tuổi. Chiều hăm lăm tháng chạp năm đó, hai vợ chồng chở nhau đi sắm tết. Đang chạy trên đường, thì có một chiếc xe tải cùng chiều chạy tới, lúc vừa tới gần bỗng một bánh sau của chiếc xe tải sút ra chạy ngù ngù tung vào xe hai vợ chồng ngã đập đầu xuống đường, rồi sẵn đà cán luôn lên mình hai người làm họ chết ngay tại chỗ.
Bé Yến được bà ngoại mang về nuôi từ đó. Hai bà cháu sống lây lất dựa vào số huê lợi ít ỏi thu được từ hai sào vườn cây ăn trái sau nhà. Rồi tháng lại ngày qua, bé Yến lớn lên xinh đẹp, nết na, hiền lành, lễ phép, hàng xóm ai cũng mến thương!
Hình như là có cái huông. Chẳng hạn như dòng họ nào mà có người chết nước, hay bị cọp ăn thịt thì trước sau gì trong dòng họ đó cũng sẽ có người chết tiếp vì nghiệp đó; và người chết vì xe cộ cũng vậy. Người ta nói dòng họ đó mắc phải cái huông. Chắc có lẽ gia đình nhà bé Yến cũng không ngoài trường hợp đó! Chiều hôm nọ bé Yến đi làm về, trời vừa chập choạng tối, khi đang đạp xe tới cầu, bỗng có hai thằng choai choai cỡi xe phân khối lớn chạy hết tốc độ, thấy con gái chúng lạng tới định chọc ghẹo, nhưng vì xe chạy nhanh quá không xử lý kịp nên tay lái của chúng móc vào tay lái bé Yến làm em ngã xuống đầu va mạnh vào thành cầu; thấy vậy chúng phóng xe chạy luôn, bỏ mặc cô bé tội nghiệp nằm bất động máu me lênh láng! Những người đi sau chứng kiến toàn bộ vụ tai nạn, chạy tới bế bé Yến lên thì bé Yến cũng vừa trút hơi thở cuối cùng trên vòng tay của họ!
Từ ngày bé Yến chết, bà ngoại sống thui thủi một mình. Phần vì buồn đứa cháu ngoại duy nhất của mình bị tai nạn mất đi; phần vì tuổi già, sức yếu, mắt lờ không còn ai chăm sóc nên bà cũng ngã bệnh, chừng vài tháng sau bà cũng ra đi theo đứa cháu xấu số của bà!
Nói bà không còn ai chăm sóc, không có nghĩa là bà tuyệt tự không còn ai! Thực ra, bà còn một đứa con trai (cậu của bé Yến) ở cách bà mấy nhà. Nhưng hắn là một tên bê tha, rượu chè, cờ bạc chẳng chịu làm ăn. Có cái miệng hắn mà hắn cũng nuôi không nổi, thì mong gì đến chuyện nuôi mẹ! Bà già chết chừng vài bữa, hắn kêu người bán nhà, bán vườn với giá 5 chỉ vàng. Số tiền bán được, hắn đã nướng hết vào sòng bạc sau một đêm. Không còn tiền đánh bạc, hắn mò đến mấy buôn Thượng lường gạt; nhiều lần như thế, một hôm hắn đã bị họ phục kích bắn chết bằng tên độc và vức xác xuống vực. Hắn chết, vợ con cũng bỏ xứ đi tứ tản hết!
Nghe nói, từ cái bữa treo bảng bán, đêm nào người ta cũng nghe tiếng khóc than ai oán phát trong ngôi nhà, nghe dễ sợ lắm!
Người mua đất chủ yếu là chú vào khu vườn cây, chứ không phải để ở, ngôi nhà đất lụp xụp của hai bà cháu được dùng để cất nông cụ, hay nghỉ trưa sau khi làm vườn. Có một buổi trưa, người ta thấy bỗng thình lình hắn tung cửa chạy ra ngoài kêu la bài hãi: “maaaaa! Có… maaaaa! Bà con ơi, cưưưuuú!”. Hắn la được mấy tiếng, rồi ngã cái uỵch xuống đất, nằm bất động. Mọi người xúm chạy lại: Thì, ôi thôi, mình mẩy hắn lấm lem, cái quần đùi hắn bận trên mình ướt mem, mùi xú uế bay ra nồng nặc, khiến ai cũng bịt mũi!!! Thấy hắn còn thoi thóp thở, bà con xúm nhau sơ cấp cứu. Và phải một hồi lâu hắn mới tỉnh rồi kể lại sự tình: Khi mới vừa thiu thiu ngủ, hắn thấy một người con gái mặt mày trắng lợp như trát một lớp phấn dày, hai mắt sâu hóm đỏ như lửa, máu me chảy ròng ròng đưa hai tay lạnh ngắt đè trên cổ hắn vừa bóp cổ vừa nói: “Mày có đi khỏi đây không?”. Lúc đó, hắn thấy toàn thân lạnh buốt, cứng ngắt, bất động. Hắn nghĩ là mình sắp chết rồi chớ không thể nào sống nổi. Nhưng may sao, trong lúc cận kề giữa cái ranh giới của sống và chết, cái phản ứng sinh tồn trong người hắn bùng lên, hắn cố lấy chút tàn lực còn sót lại, vùng một cái làm bung đôi tay lạnh ngắt đó ra khỏi cổ, rồi tung chạy ra ngoài. Hắn nói là hắn hoảng hồn ông hồn cha, không bao giờ hắn dám vô trong nhà đó nữa! Thế rồi hai ba hôm sau đó hắn cho dỡ ngôi nhà, chỉ còn lại nền đất. Cái khám thờ bé Yến bị đem ra bỏ ngoài thổ mộ. Hắn tưởng dỡ nhà, quẳng cái khám thì yên vì hồn ma không còn chỗ trú ngụ nữa. Song thực tế đã chẳng như hắn nghĩ.
Tuy rằng, sau khi dỡ nhà hắn không còn bị bóp cổ hay đuổi đi gì nữa, nhưng, thay vào đó là đến mùa hắn chẳng thu hoạch được gì cả: Cây ra trái mơn mởn, to bự, trông hấp dẫn lắm, song tới khi chín thì trong ruột nủng, thúi hết. Mặc dù hắn đã làm hết biện pháp canh nông hiện đại, thậm chí cho mời cả kỹ sư cây trồng nghe nói đâu ở tận miệt Cần Thơ mà tình hình chẳng cải thiện chút nào! Có người còn mách nước cho hắn phải giết 10 con chó mực lấy máu cho vào hủ chao đem chôn ở mỗi gốc cây, rồi dùng đồ nhỏ mặc trong của phụ nữ đem treo trên đọt mỗi cây một cái. Nhưng rồi, tới mùa thu hoạch thì trái thối cũng hoàn trái thối! Rồi cuối cùng hắn đành bỏ không khu vườn. Từ đó, khu vườn trở thành vườn hoang, chẳng ai dám tới ngoài lũ trẻ chăn bò. Nhưng mà thật lạ, từ lúc hắn bỏ đi, khu vườn không ai coi sóc, vậy mà cây trái vẫn tốt tươi, trĩu quả, đến kỳ trái chín, không ai hái, rụng đầy gốc. Mấy đứa chăn bò tha hồ hái ăn. Bọn nó nói trái ngon ngọt chớ chẳng có úng thối gì hết. Người ta nói đó là do hồn ma bé Yến vẫn ở lại chăm sóc khu vườn của bà ngoại.Vì cứ trưa tròn bóng hoặc lúc chạng vạng tối họ thường thấy một người con gái qua lại cây này, cây kia như xăm xoi từng trái giống như lúc con bé Yến còn sống vẫn thường làm thế.
******
Những vụ tai nạn trên cầu
Từ sau cái ngày bé Yến chết, chỗ cây cầu ấy nhiều vụ tai nạn xe cộ cứ liên tiếp xảy ra. Độ chừng mươi bữa, nửa tháng là xảy ra một vụ: xe Honda có, xe khách có. Những vụ tai nạn mà các cô đi chùa kể, trong đó có câu chuyện tôi đã được nghe chính nạn nhân kể vì anh ta là người làm cùng cơ quan với tôi:
Hôm ấy chừng 9-10 giờ tối, anh ta trên đường chạy xe về nhà, sẵn trong người cũng có chút hơi men làm hưng phấn thần kinh, vả lại đường khuya vắng người, nên cho xe chạy hơi nhanh. Khi còn cách cầu chừng non trăm mét, anh thấy một người con gái đang đứng tựa vào thành cầu mé bên trái. Vừa chạy xe vừa chú mục nhìn cô gái, và trong lòng tự hỏi không biết cô gái đợi ai trên đường vắng đêm khuya như thế. Và mới vừa như thế, bỗng nhiên anh cảm thấy như có một sức mạnh kinh khủng đẩy dội ngược chiếc xe lại, chiếc xe bị nhấc bổng lên rồi đập xuống một cái rầm. Chớp nhoáng quá, bất ngờ quá, không kịp một phản ứng nào, anh chỉ thấy đau nhói ở mặt một cái, rồi không còn hay biết gì nữa! Anh nằm bất động trên vũng máu lênh láng, một bên mặt bị biến dạng, con mắt phải lòi ra; chiếc xe toàn bộ phần trước bị sụn vào, chiếc bánh trước uốn cong thành hình số tám và rớt ra khỏi phuộc xe. Người ta sờ vào mũi thấy anh còn thoi thóp thở nên đã đưa anh đi nhà thương. Những người chứng kiến toàn bộ sự việc kể lại: Họ thấy anh lái xe mỗi lúc một chệch hướng cầu từ khi còn ở xa. Nghĩ là anh muốn lái xe bay xuống sông tự tử, họ định phóng lên để kêu anh lại, nhưng ngay lúc đó một tiếng rầm kinh thiên động địa, chiếc xe anh hổng đầu lên rồi bổ xuống như trời giáng!
Cũng nhờ đưa anh tới nhà thương kịp thời, nhờ bác sỹ tận tình cứu chữa, anh đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Sau này về nhà, một nửa mặt bên phải phía trên bị lún vào; con mắt lòi gần rớt ra hôm trước được bác sỹ nhét vào thì lúc nào cũng đỏ kè, ghèn tủa chảy đầy!
Sau vụ tai nạn của anh D, còn nhiều vụ tai nạn nữa cũng xảy ra. Trong số đó có vụ tai nạn hai tên choai choai bay xuống cầu, một tên gãy cổ chết, một tên còn sống kể lại: Hôm đó khi lái xe tới gần đầu cầu, thấy có một cô con gái trạc bọn chúng đứng tựa thành cầu nhìn bọn chúng cười cười như có ý mời gọi. Nghĩ là đã gặp “hàng”, thấy khoái trong ruột, định rú ga tăng tốc chạy bốc khói tới trước mặt cô gái, rồi thắng lại một cái “két” để cho cô ta biết thế nào là bản lĩnh “yên hùng xa lộ”. Và rồi, hắn nẹt bô, rú ga vang trời, khói bốc mù mịt, chiếc xe lao như tên bắn về phía cô gái. Nhưng bất phước cho hắn thay, xe chạy tới cô gái đâu không thấy, mà thấy…cả người với xe bay bỗng lên không, rồi giáng một cái “ ầm” xuống sông làm chấn động cả không gian yên tỉnh, làm một tên gãy cổ chết tươi, tên kia gãy chân bất tỉnh. Bàn về vụ này, người ta nói, chiếc cầu nơi chúng thấy cô gái đứng không phải chiếc cầu thật mà là chiếc cầu ma nằm song song với chiếc cầu thật.Và họ cũng nghi ngờ rằng những vụ tai nạn đó là do hồn ma bé Yến muốn trừng trị những tên chạy xe láu cá!!!
Nghe kể tới đây, tôi mĩm cười tự nói với mình: Như vậy thì hồn ma Phương Yến cũng đã góp phần vào việc ngăn chặn tai nạn giao thông đó chứ; đã góp phần với công an răn đe, xử lý những “yên hùng” xa lộ để những người lương thiện tham gia giao thông an tâm hơn. Như vậy người chết thành ma còn trở lại giúp ích cho người sống nữa chớ đâu có hại! Mọi người ơi, hãy hiểu mà thương cho Phương Yến chứ đừng oán trách cô ấy tội nghiệp