Khách sạn của chúng tôi gần như nằm ở nơi tận cùng của thành phố Đà Lạt, cứ như nếu ta cố tình đi vòng ra đàng sau lưng của khách sạn thì chỉ thấy bên dưới mịt mùng là thung lũng. Mặt bằng ngang của thành phố tận hết tại nơi đây. Và chính nơi tận hết này cũng là điểm dừng là của hai con đường giống y hệt nhau. Khi tôi nói giống y hệt tức là đối với tôi , một du khách lần đầu đến Đà Lạt, vẫn còn rất bỡ ngỡ với kiến trúc , nhà cửa , đường sá nơi này thì tôi không thể phân biệt được hai con đường này với nhau. Hai con đường kha khá rộng , hợp với nhau một góc tù , ngay đỉnh góc đó là khách sạn của chúng tôi. Những căn nhà biệt thự đóng cửa im ỉm, những quán hàng chưa bao giờ thấy dọn ra, những ngọn đèn đường leo lét và sự vắng vẻ đến não nề là đặc điểm chung của hai con đường song sinh. Nếu đứng trước cửa khách sạn , quay mặt về hai con đường nọ thì con đường bên phải sẽ dẫn ra trục đường chính, từ đó có thể dễ dàng tìm ra chợ Đà Lạt và hồ Xuân Hương. Nếu đi trên con đường này , chừng mười căn nhà là đến một quán Internet mở cửa 24/24 , khá nhiều thanh thiếu niên đến đây chơi game. Còn con đường bên trái, dẫn về đâu thì tôi hoàn toàn không biết. Đó là đêm thứ hai tôi ở Đà Lạt. Lúc đó là 8h đêm, bạn bè tôi còn ở chợ, tôi thì vừa mới tắm xong, khoác qua loa một chiếc áo phông, tôi bước ra ngoài trời lạnh cóng. Tôi định bụng đến tiệm Internet để liên lạc với gia đình. Lần đầu tôi nhìn thấy tiệm Internet nọ là lúc tôi ngồi trên xe, những lần sau có đi cùng bạn ra trung tâm Đà Lạt, nhưng không lần nào tôi đưa mắt kiếm lại cái tiệm Internet đó nên ngay lúc bước ra khỏi khách sạn, tôi đã lưỡng lự không nhớ rõ nó nằm ở đâu, trên con đường nào, trái hay phải. Một hồi lâu vẫn không có câu trả lời, tôi quyết định bước vào con đường bên trái, mặc dù trong lòng có cái gì đó mách bảo rằng mình đã đi nhầm đường. Nhưng rốt cục tâm trí tôi lúc ấy thực sự đang mông lung rất nhiều chuyện nên tôi cứ lầm lũi bước đi về hướng ấy. Đi chừng một hồi lâu, tôi đột nhiên thấy lạnh, quay nhìn lại thì thấy mình đã ở rất xa khách sạn. Con đường vắng tanh không một bóng người, mấy cây đèn le lói chỉ đủ soi sáng một khoảng không gian vô cùng nhỏ bé. Đàng trước tôi , con đường cứ kéo dài hun hút vào màn đêm, tưởng chừng chỉ đi thêm mươi bước nữa thì chính tôi cùng những ngọn đèn đường sẽ bị bóng đêm nuốt mất. Một cơn gió lạnh kinh người thốc tới. Tôi ngó nghiêng ngó dọc không thấy bóng dáng tiệm Internet đâu , trong khi tôi đã đi hơn hai chục căn nhà rồi. Biết là mình đã nhầm đường, tôi quyết định quay trở lại. Cái áo khoác độc nhất không còn giữ ấm nổi cho tôi nữa. Hai hàm răng của tôi bắt đầu đánh lập cập. Tôi ráng bước thật nhanh về hướng ngược lại. Lạ thật, lúc đi , rõ ràng tôi băng qua không quá hai chục căn nhà, thế nhưng lúc trở lại thì con đường dường như kéo dài mịt mù. Tôi không đeo đồng hồ nên không biết chính xác mình đi bao lâu, nhưng đôi chân tôi đã rất mỏi mà khách sạn vẫn không thấy đâu. Đầu óc tôi căng như bong bóng, đây là con đường độc đạo, chỉ có hai hướng đi tới và đi lui chứ không có ngã rẽ , tôi không thể bị lạc xa đến vậy được. Ngay lúc đang suy nghĩ thì tôi chợt nghe có tiếng bước chân đàng sau mình. Như một phản xạ, tôi quay ngoắt lại, không một bóng người. Tim tôi như ngừng đập mất một nhịp. Ánh đèn đường đàng xa xa đột nhiên chớp tắt. Tôi quay nhìn xung quanh, hai bên đường , vài ba căn nhà dân im ỉm. Tôi chăm chú nhìn qua một khung cửa sổ chưa đóng, một phòng khách với salon và tivi rất đỗi mình thường. Chỉ có điều, màn hình tivi chỉ hiện một màu xanh dương, không một hình ảnh nào, cũng không có người ngồi xem. Tôi đi vài bước đến ngôi nhà thứ hai bên cạnh, cảnh tượng tương tự đập vào mắt. Tôi bắt đầu lo sợ, mặc dù trời lạnh, nhưng mồ hôi tôi vẫn túa ra. Căn nhà thứ ba, vẫn cái màn hình tivi nọ, cứ như những căn nhà này được phiên bản ra nhiều lần. Bất chợt, đang chăm chú nhìn vào màn hình tivi thì cái màn hình sáng xanh tắt ngúm, nhưng chỉ trong chừng nửa giây, nó bật trở lại, nhưng lần này là một màn trắng với những đốm nhiễu đen chạy hỗn loạn và cái tivi phát ra âm thanh “O oo o” thật khủng khiếp. Tôi giật bắn mình, bỏ chạy về hướng khách sạn. Cũng trong lúc cắm đầu chạy, tôi đồng thời nhận ra tiếng bước chân đi theo cũng rối rít rượt đuổi. Tôi không dám dừng lại, cũng không dám quay đầu lại. Vì chỉ cần chậm một nhịp chân, cái thứ đó, bất cứ thứ gì trong đêm mịt mù này sẽ bắt kịp tôi. Tôi cứ chạy như thế, chạy mãi, con đường kéo dài chừng vô tận. Đến một lúc, tôi tưởng chừng sắp đứt hơi, tôi đã sắp bỏ cuộc, thì chợt một tràng cười khúc khích vang lên. Tôi gần như rệu rã. Rồi tôi nhận ra, tiếng cười phát ra ngay ở phía trước, đó là đám bạn của tôi vừa đi chợ Đà Lạt về. Tôi ngước lên, nhận ra mình đã chạy đến khách sạn. Lúc này tôi không còn thở nổi nữa. Mấy đứa bạn thấy tôi , ngạc nhiên hỏi chuyện, nhưng vì quá mệt cần lấy lại hơi nên tôi không trả lời, quay mặt về phía con đường lúc nãy, đàng xa xa, vài bóng đèn đường chớp tắt. Tôi nghe loáng thoáng vài đứa bạn thì thầm : “Làm gì mà như vừa bị ma đuổi ấy !”. Tôi không biết có thứ gì ở trong con đường đen tối đó, nhưng dù gì , nó cũng không phải là người.
(To be continue)