Huyệt Âm Binh.
Chap 13:
Bên này, tên phó tướng tranh thủ định giết thầy Phong thì bị thằng Hiếu tấn công cản lại, hai bên đánh võ tay đôi bất phân thắng bại. Tên Quỷ tướng giẫm một giẫm, nhảy ra đánh với thằng Hiếu, lợi dụng tầm đánh dài của đại đao mà khiến thằng Hiếu liên tục phải né đòn rồi cả hai đưa nhau ra ngoài hầm mà đánh. Phía ngoài hầm, đám quỷ binh đi tuần trong làng thấy có động thì rầm rầm chạy về như thác lũ.
Ở trong hầm, thầy Phong với thằng Tiến đang hợp lực đánh với tên Phó tướng thì bất ngờ bọn quỷ binh tràn vào vây đánh. Tình thế rơi vào bất lợi cho hai thầy trò, hai mắt thằng Tiến bất ngờ phát sáng, bốc lửa ngùn ngụt, sau lưng lại mọc ra thêm một cái tay lớn nữa. Nó bắt ấn, đập mạnh xuống đất, miệng quát:
– Âm Hỏa Ấn, phá!!!
Mặt đất bắt đầu nứt ra, từ những vết nứt ấy, những cột âm hỏa bốc thẳng lên, những cột âm hỏa ấy, di chuyển ầm ầm theo hình chữ m. Một vụ nổ lớn thổi tung cả căn hầm ra. Đám quỷ binh quỷ tốt bị vụ nổ ấy thiêu cháy ra tro tàn. Chỉ còn tên Phó tướng kịp che chắn thì bị thương, ngã văng ra ruộng.
Phía bên này, thằng Hiếu và tên quỷ tướng đang giao thủ không ngừng, nó cứ lùi ba bước né đòn rồi lại thấp người, lao lên đánh mạn sườn của tên quỷ tướng kia. Đám quỷ binh đứng xung quanh hò hét trợ uy cho tướng của hắn. Bất chợt căn hầm nổ tung, tên phó tướng bị đánh bay ra xa, đám bên này mới theo lệnh quỷ tướng chạy qua bên đó trợ chiến tiếp. Thế là thầy Phong với thằng Tiến lại tiếp tục ứng chiến tiếp. Thầy Phong lấy máu vẽ một chữ “binh” vào lòng bàn tay mà đập xuống đất. Theo đó, một đám âm binh chui từ lòng đất lên cùng với hai thầy trò lao thẳng ra đánh với đám quỷ binh kia.
Lúc này, chỉ còn thằng Hiếu và tên Quỷ tướng đứng giữa bãi đất trống cách bãi chiến trường kia một đoạn. Cả hai lại vận sức mạnh mà lao vào đánh túi bụi. Những đường đao chém lia lịa, những quả đấm lửa được tung ra công kích tạo chấn động dữ dội. Bất chợt trong một thoáng mất tập trung, thằng Hiếu ăn trọn một đòn quỷ lực của tên quỷ tướng mà văng ra xa. Hắn tiến lại mà quát:
– Nhóc con!!! Mày tiếp được ngần ấy đòn với ta cũng khá lắm!!! Đánh rất sảng khoái!!! Giờ thì chịu chết đi.
Hắn vung đao lên bổ thẳng xuống chỗ thằng Hiếu một nhát thật mạnh. Thằng Hiếu chỉ kịp đưa cánh tay lên đỡ, tưởng rằng chết thì một giây, hai giây, nó mở mắt ra, thấy lưới đao của quỷ tướng đã bị hai bàn tay lớn bốc lửa chặn lại. Hai bàn tay ấy dùng sức một cái, lưỡi đao của tên quỷ tướng gãy làm đôi, tiện đà, một nắm đấm bay tới đấm tên quỷ tướng văng ra xa. Thằng Hiếu bấy giờ đứng dậy, toàn thân nó đang được một ngọn lửa bao bọc, ngọn lửa ấy dần hóa thành hình người, là một người mặc giáp vàng, tay cầm lá tinh kỳ lớn thêu một chữ “Hỏa”, tay kia cầm một thanh trường kiếm. Tên quỷ tướng trúng đòn đứng dậy nhìn về phía thằng Hiếu thì thấy một thân ảnh uy nghiêm phía sau nó đang trừng trừng nhìn hắn, hắn mới hoảng hốt mà bảo:
– Hỏa… Hỏa thần… ngươi có hỏa thần hộ thân sao?
Thằng Hiếu bấy giờ như hóa thành người khác, giọng nó uy nghiêm vang vọng:
Nghịch tặc, quân cướp nước kia!!! Cớ sao ngươi dám làm càn ở đây? Đất Nam chúng ta là để ngươi làm loạn hay sao?
Kèm theo những lời nói ấy, từ trên trời, những quả cầu lửa lớn nhắm thẳng chố tên quỷ tướng mà rơi xuống. Hắn ta hoảng loạn tráng né, miệng lại quát lớn:
– Binh sĩ đâu? Cứu ta!!! Tấn công hắn!!!
Đám quỷ binh đang giao chiến với thầy Phong và thằng Tiến bên này nghe thấy chủ tướng gặp thế khó thì vội vàng lao sang. Nhưng chưa chạy tới nơi thì từ trên trời, những luồng sáng chiếu xuống, theo những luồng sáng ấy, vô vàn những binh lính cường tráng thân mặc y phục binh sĩ thời Hùng Vương, tay cầm đao kiếm, giáo mác lao xuống. Sau cùng, một thân ảnh to lớn, tay cầm kiếm dài xuất hiện, đứng hùng dũng, phía trên đầu là một ngọn núi cao vạn trượng, đó là thần Cao Sơn. Giọng thần uy nghiêm, dõng dạc những tiếng vang như chuông đồng lên tận trời cao:
– Có ta ở đây trợ chiến!!! Hỏa thần cứ đánh đi!!!!
Thiên binh của thần Cao Sơn đông vô số kể, bao vây đám quỷ binh chỉ vọn vẹn vài trăm tên. Hỏa Thần thấy có viện binh trợ giúp, pháp lực đẩy lên cực đại, nhanh như thoắt, đã lao đến trước mặt mặt quỷ tướng, một mũi kiếm xuyên thẳng qua giữa ngực tên quỷ tướng. Tên quỷ tướng ăn trọn mũi kiếm, những dòng máu đen sì ộc ra chảy xuống đất, hắn khuỵu xuống, gương mặt thất thần cố gượng lên nhìn hỏa thần mà hỏi:
– Tại sao? Tại sao 5 lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác, bọn ta vẫn thất bại?
Hỏa thần giọng đanh thép mà nói lớn:
Vì chúng ta là dân nước Nam, đây là đất của nước Nam, bọn giặc các ngươi sẽ chẳng bao giờ chiến thắng nổi dân tộc ta đâu!!! Dù cho các ngươi có hung hãn đến mức nào. Ta là “ Thần Nổ” của làng này, hãy nhớ đấy, chừng nào ta còn ở đây, bất kì kẻ nào có ý đồ như ngươi cũng đừng mong có cơ hội làm càn.
Thần Cao Sơn đứng trên cao, giọng vang như sấm, ngâm lên 4 câu thơ mà ông cha ta từ xưa đã đọc như một lời để khẳng định chủ quyền dân tộc, lãnh thổ của đất nước:
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”
Bĩnh sĩ bên dưới cũng theo chủ tướng hô vang những câu thơ ấy. Sĩ khí lên cao, những ánh hào quang chói lọi chiếu thẳng vào đám quỷ binh khiến chúng run sợ, lắm tên đã buông vũ khí đầu hàng.
Phía bên kia, thằng Tiến với thầy Phong vẫn đang đánh với tên phó tướng. Thầy Phong phi bùa nổ vào hắn, hắn nhảy bật ra đằng sau tránh né được. Chỉ chờ lúc ấy, hai cánh tay sau lưng thằng Tiến vươn dài ra, tóm lấy hắn rồi siết chặt khiến cho hắn không thể kịp phản kháng. Thầy Phong tung người, đâm thẳng thanh kiếm tới. Mũi kiếm đâm xuyên qua ngực tên Phó tướng, pháp lực bộc phát, quỷ khí trong người hắn thoát ra ngoài rồi bị lửa từ hai bàn tay kia bốc lên làm cho tán biến. Hắn giãy giụa đành đạch rồi thân xác rữa ra, chỉ còn là bộ xương khô mục nát.
Đám quỷ binh thấy cả chủ tướng lẫn phó tướng của mình đều đã gục thì buông hết vũ khí đầu hàng, tuyệt không đứa nào dám phản kháng. Chúng nhanh chóng bị thiên binh dùng xích sắt, gông cùm khóa chặt lại rồi giải về thiên giới. Thần Cao Sơn đứng bên trên, dùng thần lực tạo thành một cái lồng sắt nhốt tên quỷ tướng lại, đoạn nói:
– Ta sẽ dẫn hắn cùng đám binh tốt của hắn xuống âm ti để giao họ định đoạt tội lỗi. Hỏa Thần, ngày nào ngài còn ở nhân gian, hãy cố gắng giúp ta giữ bình yên nơi đây nhé. Khi nào ngài về trời, ta sẽ bẩm báo cho Ngọc đế sau.
Đoạn thần Cao Sơn cùng thiên binh đi cưỡi mây bay thẳng về Phương xa, biến mất ở chân trời. Hỏa Thần bấy giờ thấy việc cũng đã ổn bèn thu lại phép, nhập lại vào người thằng Hiếu. Có lẽ pháp lực lớn như vậy trào lên đột ngột đã vắt kiệt sức của nó. Hiếu gục xuống đất, cơ thể vẫn còn nóng rực.
Buổi trưa hôm sau, tại nhà cũ của ông nội thằng Hiếu, dân làng đang tụ tập đầy ngoài sân để theo dõi tình hình sức khỏe của thằng Hiếu. Cũng may được gia tiên, thánh thần che chở nên sức khỏe của nó ổn định lên rất nhiều và chóng khỏe trở lại. Sức khỏe của trai tráng thời trẻ nó rực rực sục sôi và tràn đầy năng lượng.
Sau chuyện ấy, mảnh đất nọ được nhà ông Hậu cải tạo lại, toàn bộ phế tích bị phá bỏ, mảnh đất dần trở thành một khu vườn ổi sai trĩu quả. Còn về phía ông Mạnh, ông đã mất đi hai phần hồn rồi nên là từ đó phải sống với tâm trí điên loạn, khiến gia đình càng ngày càng phiền lòng. Trong một lần chạy ngoài đường, ông đã bị tai nạn giao thông rồi qua đời.
Còn về ba thầy trò thầy Phong, sau khi trải qua những trận đấu cam go đầy nguy hiểm tính mạng, tiếng lành ngày càng đồn xa, nhiều người biết đến hơn, mời tham gia vào các buổi lễ nghi,…
Thằng Tiến sau khi xin nghỉ một thời gian dài để giải quyết công việc thì bây giờ đã trở lại làm việc, đang hăng say hàn mấy vật dụng và tán gẫu với bạn thì cô người yêu bỗng nhiên gọi đến, giọng nghe chừng ấm ức sắp khóc:
– Anh ơi, em có bầu rồi, tính sao đây anh?
Thằng Tiến bỗng dưng bị trật nhịp, lặng im tầm 30s rồi bảo:
– Em đã kiểm tra kĩ chưa? Hai vạch rồi à?
Em kiểm tra tận hai lần rồi cơ, em lo quá anh ơi!
– Thế thì cưới thôi, tối anh qua nhà thưa chuyện với bố mẹ em nhé!
Tối đó, thằng Tiến sang nhà người yêu, xin ra mắt và hỏi han về sính lễ. Ông chủ cũng ưng nó từ lâu nên không làm khó dễ. Một đám cưới long trọng được tổ chức, thế là từ nay nó cần phải tu chí làm ăn nuôi vợ con, nó cũng thay đổi tính tình, yêu chiều vợ hết lòng. Thằng Tiến bây giờ không còn là anh thanh niên với những lần bốc đầu, rồ ga nữa. Mà nó đã được bố vợ đưa lên làm quản lý cho nơi nó làm việc suốt thời gian qua.
Thầy Phong từ khi trải qua cuộc chiến với lũ quỷ, cũng biết rõ và hiểu thêm nhiều những pháp thuật của môn phái trong việc trừ yêu, do vậy mà danh tiếng nổi như cồn. Dẫu vậy thì một trận đánh với quỷ binh là đủ, nên ông quyết định cuộc sống tự do tự tại, im lặng, lâu lâu chỉ nhận đi làm lễ đám ma bình thường… Và tất nhiên, ông cũng đã được lên chức từ khi thằng Tiến và cô con gái ông chủ cưới nhau về chung một nhà và sắp tới sẽ sinh một đứa con kháu khỉnh.
Về phần thằng Hiếu, sau một thời gian nghỉ ngơi ở quê, nó tiếp tục lên Hà Nội để học tập. Cầm theo cuốn sách được thầy Phong đưa cho, nó bắt đầu học thêm nhiều pháp thuật, bùa phép khác. Bởi nó có một tâm nguyện, sau này sẽ ngao du thiên hạ, trừ gian diệt ác cho dân chúng trong thiên hạ. Cái danh “ Thần Nổ Làng Phúc Lễ” cứ vậy mà theo bóng lưng chàng thanh niên trẻ trên mỗi chặng đường.
– Hết Truyện –