Đến tầm 6h tối thì cậu kêu đi qua nhà bác Cả, có việc gì thì giúp bác ấy chứ để 1 mình bác ấy làm thì lâu lắm. Nhà bác cũng ở giáp với sông nếu đi bộ lên thì xa lắm, 2 cậu cháu liền lấy lấy thuyền phóng đi cho nhanh. Đi qua chỗ cái xác lúc chiều thì thấy vẫn còn thuyền đò ở đó và trên bờ khá là đông người đèn đóm thắp sáng chưng 1 góc sông. Tối quá chẳng nhìn rõ nhưng có vẻ như là cái xác vẫn nằm ở dưới đò thì phải.
Qua nhà bác Cả thì thấy cậu Út và 2 ông anh đang ở đó rồi. 3 người đó vừa làm lông xong và đang phủ rơm đem thui. Con chó nhìn khá to có mấy người thế này vừa ăn vừa ném nhau chắc cũng chả hết. Thui xong thì em và ông anh họ được phân công đi làm bộ lòng, em là em ghét nhất cái việc này vì lòng chó làm bẩn kinh khủng. Hai anh em sách nguyên bộ lòng mề ra vệ sông ngồi tuôn. Con chó này ăn lo hay sao ấy mà bộ lòng to tròn gớm sách nặng cả tay. Lúc tuồn lòng thì ngửi thấy mùi lạ lạ nhưng vẫn cố nhắm mắt làm. Ông anh tay đang mân mê tách cái dạ dày thì khịt mũi quay sang em:
– Con này ăn cái gì mà dạ dày kinh quá mày ạ. toàn thịt với máu me..
Em quay sang ngó, ông anh thò tay vào móc ra 1 ít và cho xuống nước vò vò nó ra thì thấy xào xạo cái gì đó. Nhúng xuống nước khua khua xem đó là cái gì thì nó giống cái móng tay người bị nhai nát. Ông đó chắc cũng nghĩ như mình và đưa cái dạ dày lại gần mũi và ngửi, lão vừa ngửi xong thì tay ném luôn đoạn dạ dày xuống và ngồi phắt dạy:
– ĐM con chó nhà ông Tầm nó ăn xác con chết trôi ở đó rồi. Thôi vứt đi.
Mình cũng giật thót mình đứng dạy ném đoạn lòng xuống và lùi lùi lại. Hóa ra con chó này là con chó nhà ông Tầm, mình mà biết trước thì thì đã ko ra đây. Đúng cái con này tối hôm trước nó gặm cái tay tha đi mà. Phải lên bảo cho mấy ông dừng lại mới được.
Em lên hỏi bác Cả xem đúng là chó nhà ông Tầm không thì bác gật đầu, nói về chuyện mổ lòng vừa nãy và chuyện hôm trước trông thấy nó gặm cái tay thì bác Cả vẫn cứ ngồi mổ tiếp và bộ mặt tỏ ra hơi nghiêm khắc:
– Ối zời! Cá ở sông nó cũng ăn mà mình ăn có sao đâu, cứ ném bộ lòng đi, ăn thịt nó thôi thì làm sao. Hm!!
Quay sang 2 ông cậu để tìm kiếm sự đồng tình thì 2 ông cậu có vẻ về phe bác Cả, mà có vẻ như ông anh họ cũng ko sợ như mình thì phải ông ấy vẫn lăng xăng đi phụ mấy lão làm tiếp. Biết là chả ngăn nổi mấy lão bơm rượu này nên mặc kệ, lát ko ăn gì nữa. Chả biết làm gì đành ra ôm cái điếu cày làm bạn. Đến tầm 8h thì mọi việc xong xuôi và bắt đầu nhậu, em thì thịt chó ko dám ăn mặc dù nhìn cũng thèm đành phải ngồi ăn vã bún và rau cho nó lo cái bụng. Ăn 1 lát thì em ra ghế ngồi xem TV hút thuốc lào, ngồi gật gù buồn ngủ chờ 2 cậu xong để về.
Mấy lão này là chúa lai rai, đến mãi hơn 12h mà vẫn còn cà kê, mình thì ríu hết cả mắt rồi. Cậu Út kêu em đánh xuồng về trước để chông đồ đạc còn mấy người lát sẽ mượn xe bác Cả đi về. Hôm nay trời tối om lại có sương mù giày đặc nữa chứ, 1 mình chạy ở sông cũng có vẻ hơi rờn rợn. Nước đang chảy ngược tính đi theo men bờ bắt nước đi cho nhẹ nhưng nghĩ đến cái chết trôi lúc chiều nên chả dám nữa, cứ giữa sông bám rìa bãi mà chạy. Chạy gần đến đoạn mà hôm trước bé Liên bị ngã thì tự nhiên thấy máy mất ga và khực lại, quay thử mà không lên, cầm đèn pin kiểm tra kỹ thì hóa ra hết dầu. Mẹ! Đen thế không biết, thuyền thì đang trôi giữa dòng, xung quanh ko thấy 1 bóng chài nào cả. Lại còn đếch có cái gì để chèo tay nữa cơ. Đứng 1 lúc nhìn kỹ lại xem có ông nào đánh lưới không nhưng sương mù chả thấy gì cả, làm sao bây giờ cứ để thuyền trôi mãi sao được. 1 lúc sau thì em quyết định cởi hết quần áo nhảy xuống sông để kéo nó vào bãi. Nước lạnh ngắt như muốn cắt da cắt thịt, đoạn này khá sâu đứng ko tới chân nên cứ dùng chân đạp cho thuyền trôi theo hướng vào bãi. Mệt thì ko mệt lắm nhưng cảm giác sợ hãi bắt đầu xuất hiện, trong đầu cứ nghĩ đến cảnh bé Liên bị té đoạn này và cũng chính đoạn này là nơi ngày xưa ông Tầm làm chết 1 cô bên kia sông. Cảm giác gai người xuất hiện, rùng mình và gai ốc nổi lên, tim bắt đầu đập loạn xạ, trong đầu tưởng tượng ra 1 đống những cái kinh dị. Có cảm giác như ai đó đang ở gần mình, theo dõi mình, thỉnh thoảng ngoái đầu xung quanh để trấn an lại. Ko thấy gì cả, chỉ thấy sương mù mịt chia thành từng đám nhỏ đầy đủ hình thù kỳ dị vờn trên mặt nước để chọc ghẹo con sóng. Tuy nhiên cũng ko tốt là mấy khi bất giác lại nghĩ đến dưới đáy sông, dưới ngay chân mình, nơi mà hôm trước bị bé Liên kéo xuýt chết, nơi mà có người ngày xưa nằm chết tại đó, biết đâu đột nhiên có ma nước kéo chân mình xuống thì biết làm sao. Đầu óc tưởng tượng loạn xạ, chân càng đập mạnh hơn, 2 tay cố bám thật chắc vào mạn thuyền. 1 lúc thì với với cái chân được vào bãi, nhìn được mờ mờ cái bờ mới an tâm phần nào. Sau khi kéo được vài chục met thì vào được bờ, an tâm phần nào, nhảy lên thuyền mặc lại quần áo và châm điếu thuốc cho ấm để lấy lại bình tĩnh. Sau đó thì cầm sợi dây vắt chéo ngược mũi thuyền và đứng trên bờ kéo đi, chỉ còn 1 đoạn nữa là về tới nơi nhưng có vẻ như là ko dễ dàng cho lắm. Bờ này là bờ mà con bé chết trôi lúc chiều kéo vào, chắc lúc chiều người ta đưa lên bờ và mổ xẻ khám nghiệm luôn ở đó. Còn tầm 20m thì đến, bắt đầu ngửi thấy mùi thơm thơm của vàng hương, thấy mấy que hương cắm sát vệ nước và trên bờ cứ loé lên đỏ rực rồi vụt tắt theo từng nhịp gió thổi tựa như mấy mắt qủy đang lấp ló rình rập 1 thứ gì đó, phía xa 1 đoạn người ta cũng cắm thì phải nơi đó là nơi mà ông Tầm hồi còn sống hay kéo xác lên chôn. Lúc chiều mình còn đứng ngay cạnh cái xác mà ko có cảm giác gì, sao giờ lại thấy sợ thế không biết. Đến nơi thì vàng mã bay tứa tung trên bờ và nổi vàng cả mặt nước, nhìn dưới chân nhang đèn cháy dở vứt la liệt và có 2 đoạn vải dài màu trắng vứt ở sát mép nước. Chiếc áo giống giống với chiếc áo của con bé chết trôi mặc cung đang luẩn quẩn ở đó. Cũng hơi run nhưng đành phải đi vì chỗ này cũng gần đoàn tàu đang đỗ rồi, có gì thì cứ hét toáng lên. Lúc kéo chiếc thuyền qua thì đếch hiểu sao cả cái áo và tấm vải trắng đều mắc vào chân vịt của thuyền, nó cứ lượn lờ như cái đuôi vậy. Thấy vướng và ngứa mắt nhưng chả dám nhảy xuống kéo.
Kéo thật nhanh cuối cùng cũng đến nơi, đến cái bụi che nhà ông Tầm lại thấy rợn roạn tiếp, khúc này phải ép sát mé nước luồn qua bụi tre thì mới kéo qua được. Đi thật chậm và chần chừ thì bỗng nghe thấy mấy tiếng chó chu lên dài dăng dẳng của mấy nhà trên bờ, bất giác nghĩ đến con chó nhà ông Tầm vừa bị đập chết, nghĩ đến cái xác nổi lều phều cắm ở ngay gốc tre rồi bị mắc cạn nằm vắt vẻo trên bờ nhìn về phía trước. Không biết tính sao, dù sao chỗ này cũng gần, lội xuống leo lên thuyền cầm con neo ném lên bờ và sau đó chạy thật nhanh, có gì sáng mai qua đó lấy. Em vòng qua bụi tre luồn vào ruộng ngô chạy như điên. Cuối cùng cũng thoát, leo qua 1 đống tàu, tầm này mọi người đã ngủ hết, thỉnh thoảng có mấy tàu đánh bạc thì sáng đèn. Gần đến nơi thì nghe thấy tiếng động ở ngoài xa xa, nhìn kỹ thì thấy cái chóp thuyền nho nhỏ giống của mấy con cave đang trôi ngoài xa. Trông rất giống như đang thả trôi chứ ko phải là có người đạp thuyền, chẳng lẽ hôm nay chúng nó lại ra mãi giữa dòng hành lạc cơ à. Thường thì mọi hôm chúng nó hay líu dây vào đít tàu, xong công việc thì nằm luôn ở đó đến sáng hôm sau mới về, có hôm chúng nó tiếp cả đêm không hết khách.
Cũng hơi nghi nghi là thuyền bị tuột và trôi như hôm nọ nhưng chắc không phải, định gọi cái nhưng thôi đang đêm hôm gọi người ta lại tỉnh dạy thì mất hay, lặng lẽ bước xuống thuyền rửa chân tay và chui vào trong ngủ cho ấm.