Chỉ mới đây thôi, em hãi quá các bác ơi! Giờ là 1h15′ sáng rồi mà vẫn để đèn sáng trưng vì.. ớn. Tạm thấy đỡ hơn rồi. Đường nào đêm nay cũng trắng đêm nên mở máy kể lại cho các bác, mong quên được nó. Chuyện này chắc em chả dám nói ai, sợ mang tiếng đàn ông mà nhát.
Lúc 24h đêm nay, em đi tắm sau khi onl xong (em toàn tắm khuya, vì làm cú đêm quen rồi, tắm xong ngủ mới thoải mái). Giờ này nhà chỉ có em và mẹ em (vào SG chữa bệnh) ở nhà, ông anh thì đi Đà Nẵng công tác, mà mẹ em thì lên gác ngủ từ đời nào rồi, mẹ em phải ngủ trên gác vì mới điều trị ung thư bằng thuốc phóng xạ, phải cách ly với người khác
Em thì “hoạt động” ở dưới trệt thôi, hôm nay cũng như mọi ngày, khoảng 24h em đi tắm, nhưng nổi hứng thấy cái chậu giặt đồ để trong nhà tắm (nhà em có máy giặt, cái chậu chủ yếu đựng quần áo dơ sắp giặt, chắc mẹ em mới làm gì đó để quên trong phòng tắm) nên quyết định xả nước vào tắm xối bằng ca, quên m cái vòi tắm đi.
Em tả sơ về nhà em: Nhà này em và ông anh thuê nguyên căn ở 2 thằng thôi, tiện cho 2 anh em đi làm, rộng hơn 80m2, 1 trệt 1 gác, không đến nỗi lụp xụp, ngay gần sân bay Tân Sơn Nhất, đủ ở 8, 9 thằng SV chứ không ít, mà giá thuê chỉ có 5tr/1tháng (nhà trong SG thì các bác biết rồi đấy) nên khi được cò giới thiệu đến đây, thấy chủ nhà rất dễ, không chèn ép như các chủ nhà khác, đã vậy cô chủ nhà thu tiền 3 tháng/1 lần, tức 3 tháng cổ mới bén mảng tới 1 lần. Vậy nên anh em em mừng húm khi thuê được căn này, dù lúc mới vô nhìn nó hơi trống trải, tối tăm và khá âm u, sau rồi chuyển đồ đạc vào thì cũng thấy bình thường.
Nhà em dùng nước giếng bơm lên 1 cái bồn nhựa 500l đặt trên 1 cái giá bằng thép khá cao (cỡ 1 người đứng trên cái ghế cao rồi với tay là tới) và 4 chân cái giá nằm sát 2 bên tường nhà tắm nhằm tận dụng diện tích dưới đó, từ bồn nhựa đó có đường ống dẫn xuống để tắm giặt. Nhà tắm khá dài và rộng, nhưng toilet trong đó luôn nên phía bên kia để bồn cầu, cái bồn nước đặt bên này nên tắm thì đứng mé mé ở giữa gần như dưới bóng cái bồn nước.
Mọi hôm tắm vòi tắm thì vẫn chả sao, hôm nay tắm bằng cái chậu nước thì.. huhu.. nhắc lại em lại muốn tè ra quần.
Lúc xả nước vào, em xối vài ca, kì cọ chờ nước đầy rồi tắt, kì cọ xong thì nước trong chậu đã tĩnh lặng rồi, trong đêm với cái bóng đèn compac hắt xuống thì cái chậu nước không khác gì cái gương các bác ạ. Nó soi tất tần tật mọi thứ xuống đấy.
Khi vừa đưa tay định múc nước xối tiếp thì.. Em chết điếng 2 giây (không nhớ có són ra không nữa).. Qua cái chậu nước, em thấy có.. 1 người nằm trên bồn nước, 2 tay bám vào thanh ngang của cái giá sắt, thò cái đầu xuống với ánh mắt nhìn em trân trân, Em khẳng định không phải em nhìn nhầm bóng mình, vì thời gian em chết điếng khoảng 2 giây cơ, em đối diện với gương mặt đó trong 2 giây các bác ạ, người đó tóc cỡ ngang ót (em húi cua), xõa xuống che gần hết mặt nên chỉ nhìn rõ đôi mắt (1 đôi mắt rất bình thường ạ, có điều là nhìn em trân trối) và cái mũi. Lúc đó thật em ước gì mình đột nhiên tỉnh dậy thấy nằm ở trên giường giống như bao cơn ác mộng khác (em hay mơ thấy ma lắm), nhưng không phải lần này các bác ạ!
Rồi theo phản xạ em ngước nhìn lên (tay chân lúc đó đã bủn rủn hết rồi ) thì chả thấy gì, chỉ thấy mấy cái mạng nhện rối rắm rũ xuống phất phơ.
Em vốn không phải thằng nhát gan, lại cũng có tin vào chuyện vong hồn, và em tin có vong hồn thật đấy nhưng mình không hại họ lúc sống, không báng bổ họ lúc chết thì họ cũng không hại mình. Nên lấy hết dũng khí còn lại em hỏi “Ai đấy? Muốn gì thì ra nói chuyện!”, tự nhiên lúc đó em lại nghĩ cần làm như vậy, chứ mà trong lòng cầu trời khấn phật đừng có cái gì hiện ra .
Xong thấy không có gì xảy ra ngoài việc em lạnh toát nổi hết da gà từ đầu đến đít. Em vơ vội cái quần mở cửa nhà tắm đi ra bếp mặc, khỏi tắm gội, lau người luôn . Lúc đó định chạy lên gác nói mẹ nghe chuyện này nhưng mà không muốn đánh thức mẹ dậy với lại cũng không muốn hù mẹ sợ, đường nào 1, 2 ngày nữa mẹ em cũng về quê rồi, nên em âm thầm mở hết bóng điện trong phòng ngồi.. run
Huhu.. Kiểu này em đến bỏ nhà mà đi thôi, ông anh vốn không tin ma quỷ, kể ra lại sợ làm trò cười cho ổng đi rêu rao với người khác thì em chết mất, hình tượng manly em xây dựng bao lâu nay .. Mẹ em thì nhát gan, lại đang bệnh tật, em sợ nghe xong bả bị shock thì khổ. Mà chuyện này không giải quyết được chắc em không bao giờ dám đi tắm trong quãng đời còn lại quá. ..
Từ lâu em nghe nhiều chuyện ma quỷ ở quê, từ chuyện con lộn đến chuyện vong nhập, toàn chuyện người thân chứng kiến kể lại nên đã có phần tin vào những chuyện này, bây giờ chính mình gặp phải, em sợ lại phải gặp vong đó 1 lần nữa quá. Không biết ông ta (theo những nét em thấy thì em đoán đó là đàn ông) muốn gì ở em. Mà nghĩ lại những biểu hiện của bà chủ nhà này em mới thấy đáng nghi. Nhà ở gần trung tâm Quận TB thì không ở, cho thuê giá rẻ chạy xuống Q12 xa lắc ở, đã vậy chủ nhà gì mà nhiệt tình quá đỗi .
Và cái nhà tắm với cái bồn nước, lúc mới vào nhà em đã thấy cảnh u ám rồi, nhưng nghĩ nhà không ai ở như vậy thôi, bây giờ nghĩ lại thì cái giá sắt đó rất thuận tiện để người ta.. treo cổ các bác ạ!
Em phải làm sao đây? Đêm nay chắc chắn không ngủ nổi rồi! Có cao nhân nào giúp em giải vong trong nhà được không?
* * *
Em đang xì trét thực sự, có cao nhân nào giúp em được không ạ? PLS
Sáng mai em sẽ vào làm vài tấm trong nhà tắm cho các bác tiện đánh giá, bây giờ cho tiền em cũng không dám xuống đó đâu
PS: Em thành thật xin lỗi bác nào không ngủ được vì chuyện của em, nhưng mà có các bác sợ cùng em cũng thấy đỡ, chứ cái cảm giác 1 mình với chuyện này.. .. Các bác thông cảm cho em nhá!
* * *
Ngày 26/6/2011: 3h00 sáng
Trong lúc ngồi co ro post bài chia sẻ với các bác thì khoảng 3h00 khuya em nghe có tiếng “phịch phịch” như tiếng giẫm chân khá khẽ ở trên gác (nơi mẹ em ngủ), vấn đề là em biết mẹ em thường ngủ rất say và không gây tiếng động, thậm chí không trở mình. Và em đoán khi nằm thì không thể giẫm chân xuống đều đều như thế được.
Phán đoán khả năng có thể là mèo hoặc cái gì đấy nhảy vào hoặc..
* * *
Trưa ngày 26/6/2011:
Em xin lỗi các bác. Tối qua em dắt xe lượn ra khỏi nhà. Chứ thực mà ở nhà lúc đó chắc đau tim mà chết. Qua nhà thằng bạn thân ngủ nhờ đến bây giờ mới về.
Vẫn chưa có cao nhân nào nghĩ ra phương pháp khả dĩ!
Tối qua tâm sự với thằng bạn, nó bảo ở quê nó người ta thỉnh tượng thổ địa về thờ cho vong bỏ đi.
Em thì chả tin thổ địa với thần tài đâu, em chỉ tin vào vong hồn thôi.
Nên có lẽ em sẽ đi thỉnh tượng TRẦN HƯNG ĐẠO về thờ các bác ạ!
Mong rằng uy vũ của ngài làm vong sợ.
PS: Bà già em vẫn bình yên, đang nấu cơm, và vẫn vô tư như thuở 18, bả mà biết chuyện gì xảy ra tối qua thì..
Bây giờ em xuống làm vài shoot hình cái nhà tắm. Ăn cơm xong em sẽ post cho các bác xem sự thể!
* * *
27/6/2011: 0h35′
Đang là đêm thứ 2 kể từ khi gặp.. em và thằng bạn thân về nhà em ngủ nhằm tìm cơ hội gặp vong lần nữa, qua đó dò xem đó là vong hiền hay ác.
Kế hoạch A sẽ là: Tìm cách gặp lại và chụp ảnh vong theo cách cũ, tức cách em gặp vong lần đầu tiên, trong nhà tắm.
Và chúng em mới kết thúc kế hoạch A:
0h15′ ngày 27/6/2011: Sự việc cách đây 15′ cụ thể như sau:
Tầm 11h50, em vào nhà tắm và bắt đầu xả 1 chậu nước. Thời gian chờ chậu nước đầy và tĩnh lặng thì bàn bạc với thằng bạn. Nó sẽ đứng sau cửa phòng tắm trong lúc em theo dõi nóc cái bồn nước thông qua chậu nước dưới sàn. Nó cầm sẵn cái đt với camera mở sẵn, khi nào em.. bắt đầu nói chuyện thì nó sẽ.. tắt đèn (công tắc phía ngoài) và đưa máy lên chộp.
Khoảng 3 phút sau thì chậu nước đầy đã bắt đầu tĩnh lặng. Em đóng cửa nhà tắm và bắt đầu quan sát mọi thứ qua những hình ảnh rọi xuống chậu nước.
12h: Vẫn không thấy gì cả, 2 thằng cách nhau cái cửa im lặng không dám thở.
12h05: Vẫn chưa thấy gì, em bắt đầu phấn khởi rồi, vì đã qua giờ linh nhất (theo dân gian)
Vừa lúc đó thì có tiếng nước, em nghe thì đoán là nước từ trong cái ống nước nối với máy bơm để bơm lên bồn phụt ra và rớt xuống mặt nước đang lưng lửng trong bồn “chóc” 1 cái, trong đêm tĩnh mịch và không khí này thì tiếng đấy đủ làm cả 2 thằng em giật bắn mình. Có 1 điều là máy bơm không hề hoạt động, có thể trong ống còn nước sót lại 1 ít nước nhưng lực nào đẩy ngụm nước đấy ra khỏi ống rớt xuống bồn?
Đó là những nghi vấn mà 2 thằng mới ngồi với nhau bàn lại. Còn lúc đấy thì thằng bạn em ở ngoài hỏi khẽ “gì đấy mày?”
Em nói “chả có m gì, hình như là nước đâu ở trong ống phụt ra!”
Vừa nói xong thì thấy đèn.. tắt phụp, sau đó là 3 phát nhá Flash của cái điện thoại mà thằng bạn cầm, nó tắt đèn và chụp ảnh các bác ạ!
Và trong 3 tấm ảnh đó, 2 tấm sau giống nhau chỉ có tấm đầu là khác, tuy không thấy vong nào hiện ra trong đó nhưng nó đặt ra nghi vấn cho 2 thằng em các bác ạ!
Hiện thời đang tường thuật cho các bác nên chưa up hình liền được, chắc đợi làm song rồi mới up được hình!
Bây giờ là kế hoạch B, nằm chờ tiếng động hôm qua từ trên gác!
Kết quả của kế hoạch A. Hình chụp lúc 0h7′ ngày 27/6/2011:
Kế hoạch B sẽ là: Nằm đợi tiếng động trên gác, rồi nhẹ nhàng lên gác tiếp cận nơi mẹ em ngủ, chụp ảnh và xác định nguyên nhân gây tiếng động, từ đó có biện pháp xử lý thích hợp.
Rất tiếc kế hoạch B đã không thực hiện được do 2 thằng em.. ngủ quên. Tối hôm sau sẽ thực hiện tiếp. Sẽ review sau!
* * *
Ngày 27/6/2011: 17h15′
Sau khi nghiên cứu kỹ hình ảnh thu được tối qua và những hình ảnh chụp lại trưa nay.. đã tìm ra được bằng chứng khá rõ ràng.
22h30′:
Lúc này trời tối rồi, mẹ cũng ngủ, thằng bạn chưa tới, sốt ruột lôi máy ra chụp lại vị trí những tấm hôm qua, phát hiện sự thật lạnh lưng..
Em bật điện phòng tắm
Sau đó thì tắt điện, đánh flash. Cái bóng trắng bên góc phải phía trên vẫn thấy coi như giải quyết xong, em đã lầm. Nhưng còn..
Cái bóng núp dưới bồn nước không thấy nữa..
Pose đủ kiểu vẫn không thấy Rõ ràng là không phải bức tường, vì cái chân sắt phía bên kia đã che mất rồi...
Em sợ quá các bác ạ!
Thằng bạn em cũng đến rồi, nó cũng đang tái mét đây này, thì ra có người nhìn nó chằm chằm lúc nó chụp ảnh mà nó không biết
Ngày 28/6/2011: 11h45
Đêm qua là đêm kinh hãi nhất trong cuộc đời em, từng đối mặt với rất nhiều biến cố, có lúc đối diện với cả lũ côn đồ ở phố biển Nha Trang mà vẫn không có cái cảm giác rợn sống lưng liên tục như thế này.
Em xin lỗi các bác đã theo dõi việc điều tra của em tối qua vì giữa chừng cả 3 người trong nhà em phải tháo chạy ra khỏi nhà mà không kịp nói rõ với các bác, lúc đó cố gắng lắm em mới nán lại gõ được 1 câu cho các bác khỏi chờ xong rồi dắt xe chạy luôn.
Lúc đó em và thằng bạn chở mẹ qua nhà nó, 3 người ngồi bàn chuyện trong tâm trí bấn loạn, thằng bạn em bình thường chai lỳ thế mà lúc đó mồm miệng cũng lắp bắp, giọng thì run run. Mẹ em lúc đầu ngơ ngơ ngác ngác nhìn thấy mà thương, xong 2 thằng giải thích cặn kẽ thì giờ đã hiểu ra vấn đề rồi, có kinh hoàng và hoảng loạn 1 chút nhưng mà cũng không đến nỗi như em tưởng.
Đến 7h thì 3 người mệt rũ ra rồi, em chở mẹ qua nhà bà cô bên Q8 nghỉ ngơi cho thoải mái vì nhà thằng bạn là cái phòng trọ chật chội, bình thường nó ở với thằng em nó nhưng bữa nay nghỉ hè em nó về quê rồi (nếu không lại thêm được 1 chiến sĩ nữa). Em có dặn mẹ không nói chuyện này với nhà bà cô lúc này vì chuyện này không nên để nhiều người nhà biết, họ lại rần rần lên, sợ làm phật lòng người đã khuất. Bàn giao mẹ cho bà cô xong em quay về nhà thằng bạn ngủ, lúc đó nó đã lăn vật ra ngáy từ bao giờ rồi.
Mãi hơn 11 giờ 2 thằng mới dậy được nhờ cái điện thoại của em, chứ nếu không thì chả biết mê man đến lúc nào.
Hiện thời tâm trí em hơi quẫn, nên văn phong không được trôi chảy nữa và cũng không biết diễn đạt sao cho các bác tường tận về sự việc tối qua bởi nó có rất nhiều tình tiết và những khám phá mới, tất cả đều là những tình tiết lạnh gáy mà em thực không muốn tin chút nào. Để kể hết về đêm qua chắc em phải ngồi gõ máy 1 buổi mới xong. Nhưng lúc này thì mẹ em đang ở bên kia em lo lắm, cơ thể bà không khỏe mà phải chịu sự quấy phá mấy đêm liền trong vô thức nên có phần suy nhược, vậy mà em vô tâm không để ý.
Bây giờ việc quan trọng nhất của em là lo cho mẹ cái đã, chắc em sẽ để mẹ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bên nhà bà cô, dù sao thời gian cách ly cũng sắp hết rồi. Còn thằng bạn em nữa, nó đã theo chuyện này với em mấy đêm liền cũng đã thấm mệt rồi, em nhìn nó lo lắng cho chuyện của nhà mình còn hơn nhà nó, lo cho mẹ mình hơn cả mẹ nó, cũng tội.
Hiện tại em sẽ ở tạm nhà thằng bạn, lát nữa em sẽ gọi nói cho ông anh sự việc này coi ổng có sắp xếp về sớm được không? Có ổng thì em mới tính toán bàn bạc chuyện hóa giải vong trong nhà mình được.
Chuyện tối qua em sẽ thuật lại cho các bác trong chiều hoặc tối nay. Có lẽ là dài nên không kể hết lúc này được, vì em phải qua Q8 xem mẹ em sao rồi.
Em chỉ có những kết luận sau cho các bác đỡ sốt:
1- Nhà em có vong là chắc chắn
2- Những tiếng phịch phịch trên gác không phải do mèo, và “không hoàn toàn” do vong.
3- Vong nhà em không phải nam mà là nữ.
Vậy đó các bác ạ! Em phải chạy qua mẹ em đây, em lo quá!
* * *
Em không ngờ chuyện nhà em lại được các bác quan tâm như thế. Thật cảm động!
Có vẻ các bác rất muốn qua khảo sát nhà em. Thực tình lúc đầu em đã định lên VOZ nhờ anh em nào nặng vía qua vài hôm cho vong sợ nhưng đó là điều không nên. Như bác nào đó nói “chưa biết lành dữ đã lo xua đuổi có khi chuốc vạ vào thân”.
Em có thể cho các bác địa chỉ, nhưng chỉ sợ các bác ùn ùn kéo qua thì rất phiền cho em, vì còn hàng xóm nhìn vào, người nhà nhìn ra nữa.
Mẹ em lại đang bệnh yếu, trải qua chuyện này rồi, nếu gây thêm ồn ào em sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ.
Con hẻm nhà em là hẻm cụt, thường ngoài những gia đình trong hẻm thì không có người đi đường nào vào cả, vô cùng yên tĩnh, sự ồn ào là điều không nên ở đây các bác ạ!
Thế nên em đề nghị thế này. Các bác cử ra 2, tối đa 3 người, thống nhất với nhau đi rồi khi nào thích hợp em sẽ pm địa chỉ cho 2 bác đấy vào nhà xem xét rồi về review lại cho anh em.
Em xin các bác khi em public địa chỉ rồi đừng cố tìm cách kéo qua nhà em mà hãy đợi review, mất trật tự vừa làm hàng xóm chú ý mà có khi còn thu hút cả CA khu vực nữa.
* * *
Ngày 28/6/2011: 15h30
Em đã gọi điện cho anh trai em! Ổng đã hiểu mọi chuyện và tin em (qua sự góp sức của thằng bạn và sự xác nhận của mẹ em). Trong chiều nay ổng sẽ bay vào SG và sáng mai đi gặp sư cô trong chùa Thiên Long xin ý kiến (vì nhà bà người yêu ổng thường làm công quả ở đây nên tình cảm với cô trụ trì rất thân thiết).
Chuyện này mai sẽ có kết quả. Em rất mong nghe những lời phán của sư cô. Bấn loạn quá, có bệnh thì vái tứ phương vậy!
* * *
Ngày 28/06/2011 22h50
Xin lỗi các bác vì mãi giờ này mới viết được review cho các bác.
Lý do em đã nói rồi đấy.
Thằng bạn em từ lúc ngủ dậy cứ như người mất hồn, bình thường chai lỳ là thế. Trong chuyện này nó còn xông xáo cứ như kiểu con nít được đi chơi. Ấy vậy mà trải qua 1 đêm đến giờ nó cứ như tự kỷ vậy. Hỏi gì cũng “Hả? Àh..” thấy tội quá, nên chiều mới rủ mấy đứa bạn cùng lớp ngày xưa đi cafe tám chuyện cho vui (đương nhiên không có chuyện này)
Về đến nơi nó lại nằm vật ra, em mở máy tính, nó nằm đó thở ra 1 câu: “Khiếp quá mày ạ!”
Em chỉ biết thở dài thôi, chứ chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ muốn chuyển nhà cũng không phải dễ, tìm được cái nhà đã khó, chuyển ra còn khó gấp vạn lần. Nhưng chuyện đêm qua thì khiến em phân vân mãi, vong nhà em là vong hiền hay ác? Nếu là vong ác chắc em chẳng ngồi đây mà review cho các bác, nhưng nếu là vong hiền thì phải ẩn đi chứ đâu có đêm đêm lại quấy như vậy?
Chiều nay em đã gọi điện cho anh trai, chuyện đến nước này làm sao có thể không nói được, ít ra là nói để cho ổng nếu không tin cũng phải cảnh giác. Mà em cũng thấy lạ, ông anh em là người làm ăn, ổng khá mê tín. Ổng tin vào phật, vào thần tài, vào thổ địa. Nhưng lại ghét những chuyện ma quỷ, bói toán. May mà chuyện này em không đơn độc, chí ít cũng có thằng bạn thân, bữa nay lại có thêm mẹ nữa nên ổng cũng không thể không tin.
Anh trai em đã bay vào SG chiều nay, hiện đang ở bên Q8 với mẹ em. Sáng mai em, ổng và bà người yêu ổng sẽ lên chùa gặp sư cô để xin ý kiến về chuyện này. Chưa biết cô sẽ phán ra sao nhưng em rất nóng lòng đến ngày mai, em có cảm giác sư cô như là cái phao vậy, và mọi chuyện sắp kết thúc rồi, nhưng phải đợi đến ngày mai thì mới biết chắc!
Còn chuyện đêm qua, nó đã xảy ra như thế này:
Theo đúng kế hoạch B là: 2 thằng nằm đợi tiếng động trên gác, rồi nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng lên gác tiếp cận nơi mẹ em ngủ, chụp ảnh và xác định nguyên nhân gây tiếng động, từ đó có biện pháp xử lý thích hợp.
Cấu trúc căn gác thì khá đơn giản: 1 cầu thang gỗ bắc từ gian trệt để tủ đồ (kế gian bếp và phòng tắm) lên gác gỗ, cái cầu thang có 1 góc cua 60 độ ở giữa, kết thúc cầu thang là 1 cái cửa nhựa rồi tới căn gác (mẹ em chưa bao giờ đóng cánh cửa này), hết căn gác là cửa sổ và cửa chính để ra ban công. Đằng sau tấm cửa nhựa là bảng điện có công tắc đèn.
Mà có 1 điều lạ về căn gác nhà em nữa. Nó trải suốt theo chiều dài gần hết căn nhà (đến bức tường ngăn với gian cuối chứa phòng tắm thì kết thúc) tức khoảng hơn 10m. Rộng mênh mông vậy mà không hề có lấy 1 tấm vách nào để chia thành những phòng nhỏ, vì anh em em ở dưới trệt hết nên ở trên gác để mấy đồ đạc không dùng tới và mấy vật dụng công ty ông anh gửi. 2 tháng trời ở đây mà số lần em lên gác đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là vác đồ lên xuống. Vì nó như vậy nên trông lúc nào cũng có cảm giác trống trải, đã vậy nhà em là nhà mái tôn trần la-phông. Buổi trưa khá nóng, còn buổi tối thì lạnh. Để mẹ ngủ trên đó 2 anh em em xót lắm nhưng bà cứ đòi lên đó ngủ vì bà nói trên đó mát, thật ra em biết bà không muốn 2 thằng con bà phải ngủ khổ ở trên đó nên bà giành thôi, cơ mà bà kiên quyết quá, nói mãi mà không được nên đành chịu. Bà thì không khi nào cho 2 thằng lại gần kể từ ngày uống thuốc phóng xạ vì bà sợ.. ảnh hưởng.
Đêm đó em và thằng bạn bàn kỹ lại kế hoạch như sau: Vì căn gác và cầu thang nhà em bằng gỗ, mà đồ gỗ thì hợp với âm khí (tối qua nó nói, bảo là thông tin search được, em cũng chả biết, chỉ tin thôi), nên tiếng “phịch phịch” đấy rất có khả năng là do vong gây ra. Khi bắt đầu có biến sẽ thật từ từ và nhẹ nhàng tiếp cận căn gác, không quên chụp hình cầu thang để không bỏ sót nếu vong đứng ở khu vực đó. Sau khi lên đến bậc thang cuối cùng em sẽ là người cầm máy và chụp hết vào căn gác, sau đó thằng bạn sẽ xông lên thật nhanh qua cánh cửa và bật điện, cố gắng nhanh nhất có thể để nếu có.. gì đó thì không cho nó kịp thoát.
Kế hoạch là vậy và 2 thằng em bắt đầu nằm chờ. Và đêm đó các bác theo dõi trực tiếp cũng biết rồi, khổ cái là bấn loạn quá em chả kịp nhìn đồng hồ, thôi thì cứ khoảng khoảng khoảng vậy thôi chứ chính xác thì em chịu rồi.
Từ lúc ra kế hoạch đến quá giờ linh 0h00 mà chưa có động tĩnh gì, nhưng chẳng vì thế mà em bận tâm vì ngày đầu em nghe được tiếng động đó là khoảng 3h sáng khi đang co ro chia sẻ với các bác.
1h sáng, vẫn chưa thấy gì cả. Em vẫn chờ đợi, chỉ có thằng bạn là bắt đầu.. xoắn, hình như cảm giác chờ đợi mai phục thế này khó chịu với nó.
Rồi bỗng.. “phịch.. phịch.. phịch..”. Hình như khoảng 1h30. Thằng bạn em giật nảy mình, em có cảm giác nó sắp hét đến nơi, không hiểu sao đêm nay nó biểu hiện rất lạ, khác hẳn đêm đầu tiên. Không thằng nào bảo thằng nào, 2 thằng nhẹ nhàng bò dậy, em nhìn rõ vẻ căng thẳng cực độ trên nét mặt nó, rồi từ từ rón rén bước lại chỗ cầu thang, nhà lúc này tắt điện tối thui hết rồi, nhưng mà ở trong bóng tối 1 lúc lâu, mắt bắt đầu thích nghi nên cũng thấy mờ mờ, đủ để bước chính xác mà không đụng vào thứ gì trên đường hết!
Tiến đến cầu thang, thằng bạn bước trước, em sau, tiếng “phịch.. phịch” vẫn lâu lâu phát ra khe khẽ. Khi lên đến bậc thứ 2, nó khèo tay vào người em làm em.. tí ngất. Ngón tay nó cứ khuých khuých hoài, rồi em mới hiểu là nó muốn em chụp hình, uhm, em quên mất nhiệm vụ của mình chứ, em đưa máy lên chụp 1 tấm hết cầu thang, ánh đèn Flash đánh lên sáng chưng 1 cái, thằng bạn tiếp tục bước tiếp, em thì bước theo sau và.. xem ảnh. Nhìn sơ qua không thấy gì đặc biệt tron bức ảnh đó. Lại tiếp tục rón rén đi lên, quãng đường đó có mấy bậc thang mà hôm qua thấy dài như leo núi. Cuối cùng thằng bạn cũng đưa được cái đầu qua bậc thang cuối, tức nhón lên là đã có thể nhìn được bên trong cái gác, rồi thêm 1 bước nữa.. 1 bước nữa.. Em níu nó lại, nó quay về phía em thấy em đưa cái đt lên, nó hiểu ý là đã đến lúc hành động.. Và lúc đó có tiếng “phịch.. phịch..” rất gần. Ngoài ra khi lên đến đây còn có 1 âm thanh khác, âm thanh “hử.. hử..” trong cổ họng của ai đó, kiểu giống y như lúc mấy người chắp tay khấn vái lẩm bẩm trong ngày cúng.
Phát hiện mới này làm thay đổi mọi kế hoạch mà 2 thằng đưa ra trước đó, không thằng nào muốn bước tiếp nữa mà chỉ muốn chạy thục mạng xuống dưới đắp chăn cho rồi. Cái cảm giác nằm dưới nghe nó đỡ sợ hơn rất nhiều với cái âm thanh lúc này.. Nghe sát bên cạnh cứ như có ai đó đang.. đi về phía mình. Nhưng cái người ở trên đó là mẹ em, dù sống dù chết em cũng phải lên đó. Bình thường đòi ăn thua đủ với TQ, bây giờ lại sợ cái vong này mà bỏ mặc mẹ ở trên đó sao được? Lấy hết bình tĩnh em đưa đt qua đầu và.. bấm. Ánh flash lóe lên sáng tỏ hết căn gác. Và cái giây phút có ánh sáng đó là hãi hùng nhất từ trước tới nay đối với 2 thằng em.
Trong cái ánh sáng flash kia, đập vào mắt 2 thằng em là.. mẹ em đang ngồi ngay vị trí mà bà thường nằm ngủ, hướng mặt về phía cái TV mà em mang lên đó cho mẹ xem buổi tối đỡ buồn, nhưng TV.. không bật. Và mấy cái tiếng động kỳ lạ kia cũng tắt lịm theo ánh đèn Flash. Cả 2 thằng đều nhìn rõ cảnh đấy, lúc đó không biết thằng bạn sao chứ em muốn lăn xuống cầu thang. Rồi 2 thằng.. đứng sững 3s (kế hoạch là thằng bạn thật nhanh xông lên bật điện). Rồi lúc đó em cảm thấy rõ ràng 1 cơn lạnh vụt qua thấm vào đến tận xương sống và có áp lực như đẩy dạt ra. Dù rất hoảng nhưng nghĩ đến mẹ trên đấy em vượt lên trước thằng bạn với tay mở công tắc điện. Cái bóng chớp chớp vài cái rồi bật sáng. Mẹ em.. nằm ngủ ngon lành, mền còn đắp lên đến ngang ngực, chứ không phải ngồi như mới nãy em thấy nữa.
Lúc đó thằng bạn cũng lên tới rồi. Em chạy lại chỗ mẹ lay bà dậy, nhưng quái, bình thường bà ngủ say thì say thật, nhưng có tiếng động hoặc đèn bật sáng là bà dậy ngay, đằng này tụi em chạy huỳnh huỵch, rồi đến lay mấy cái mẹ mới ú ớ tỉnh dậy.
Em hỏi bà “Mẹ! Mẹ nói mớ à?”. Bà cứ ngơ ngác nhìn 2 thằng, lúc đó em thấy thương vô cùng! Em lại hỏi tiếp “Con nghe mẹ lẩm bẩm gì đấy! Mẹ nói gì vậy?” Thực ra tuy là trên này chỉ có mẹ em, nhưng em không dám chắc chắn đó là tiếng động do bà gây ra đâu, chỉ hỏi hờ thế thôi!
Mẹ em ngơ ngác trả lời “Mẹ ngủ mà!”
Em nói tiếp “Đâu! Con nghe mẹ nói lẩm nhẩm gì đấy, còn giẫm phình phịch xuống sàn nữa. Hay mẹ mộng du? Mẹ mơ thấy gì hả?”
Trời ơi! Đó là câu hỏi hờ của em thôi, thế mà câu trả lời em nhận được làm em với thằng bạn muốn nhảy lầu.
Mẹ em nói “Ờ đúng! Mấy hôm nay mẹ hay mơ thấy có 1 con bé cứ lên rủ mẹ chơi chung, rồi mẹ chơi với nó”.
Em hoảng hồn quay lại nhìn thằng bạn. Nó đang trơn mắt và há cái mồm ra như thể hồi biết tin rớt đại học. Em với nó đã ngầm hiểu bản chất chuyện gì xảy ra rồi. Nhớ lại lúc bước lên cầu thang, em hỏi nó “Mới nãy lúc tao chụp ảnh xong, mày có thấy lạnh không?” Mắt nó lại trợn to hơn, đầu gật gật.
Biết ở đây không an toàn. Em nói mẹ “Mẹ ơi! Nhà này có vong! Đi khỏi đây cái đã rồi tính tiếp, mẹ nhanh lên!” Nói xong mẹ chưa kịp định hồn em đã đỡ mẹ dậy rồi em 1 tay thằng bạn 1 tay đưa mẹ đi mà như chạy xuống cầu thang.
Sau đó thì các bác biết rồi. Em bảo thằng bạn dắt xe, máy tính đang mở nên em nhớ đến có các bác đang chờ tin em, chỉ kịp gõ 1 câu báo cho các bác rồi em ALT + F4 mấy cái, rồi cũng dắt xe ra, khóa cửa lại mà em cứ rung cầm cập, da gà cứ dựng hết lên. Mẹ em thì hỏi “Giờ này đi đâu?”. Em chưa kịp nghĩ đến chuyện đó nên nói đại “Qua nhà thằng H”. Rồi kêu mẹ lên xe, 2 thằng phóng đi..
Đây ạ! Các bác nói gì thì nói nhưng mong đừng đụng chạm đến mẹ em!
Ngày 29/6/2011:
* * * Ngồi trên xe mẹ em luôn miệng hỏi về những gì đã xảy ra. Em chỉ nói “Về đến nhà thằng H rồi con giải thích đầu đuôi cho mẹ nghe”. Đi đường khuya thế này lạnh cắt cả da, lúc đi vội quá em quên khuấy mất, không mang theo cái áo khoác nào cho mẹ, bà co ro đằng sau lưng, em cố dang mình hết cỡ để cho bà nép, nhìn sang bên thấy thằng bạn bắt hết cả 2 chân lên gác ba ga giữa xe, người thu lại được 1 nhúm, cũng phải, “lạnh” quá mà. Em biết, đã nhiều đêm bà không được ngủ!
Khoảng hơn 2h sáng: Chạy mãi rồi cũng tới nhà thằng bạn, từ Tân Bình chạy qua Phú Nhuận thôi mà cứ như đi xuyên Việt ấy, đến nơi lại phải lén lén lút lút vào vì sợ khuya làm động mấy phòng bên cạnh.
Uống nước xong mẹ em bắt đầu hỏi: “Đầu đuôi là thế nào vậy con?”. Em và thằng bạn cướp lời nhau thuật lại hết tất cả, lý do vì sao mà thằng bạn lại đến ngủ 2 đêm liền, rồi những điều kỳ lạ trong ngôi nhà đó.. Kể nhiều rồi cũng đến chuyện hồi nãy. Mẹ em có vẻ bàng hoàng, nhưng không đến nỗi hoảng như em từng tự nghĩ, bà là người cứng rắn hơn vẻ ngoài và thể trạng của bà. Nghe xong bà thốt lên 1 câu “Trời! Thảo nào con bé cứ đến tìm mẹ!”.
Phút kinh hoàng tạm qua, bây giờ là giây phút mọi người bình tĩnh phân tích vấn đề. Thằng bạn em hỏi “Cô mơ thấy cái gì vậy cô, lúc nghe tiếng động con với thằng D chạy lên thì thấy cô ngồi, sau lên mở điện thì cô lại nằm đắp mền, rốt cục là cô mơ thấy gì? Con bé nói gì với cô không?”
Mẹ em thuật lại: “Mấy đêm rồi chứ không phải chỉ 2 đêm đâu, mẹ mơ thấy nhưng không rõ ràng lắm, nghĩa là mơ xong rồi sáng dậy quên ngay đi được ấy, chỉ khi nào nghĩ lại thì mới nhớ ra thôi, chứ không bị ám ảnh như ác mộng bình thường, mà cũng không phải là ác mộng vì mẹ thấy bình thường, không sợ sệt gì cả. Mẹ thấy có 1 con bé con chừng 12-14 tuổi, hình như nó lên từ cầu thang, mẹ không biết, rồi đứng ở cửa gọi mẹ, nó nói” Cô T ơi, con bị mất búp bê rồi, con tiếc quá, giờ không ai chơi với con, cô chơi với con đi! “Rồi mẹ vẫy nó lại rồi ngồi chơi với nó, mẹ không thể nhớ mặt nó nhưng biết nó đáng yêu lắm, chơi hết trò này đến trò khác, đến khi mẹ dậy thì mẹ không biết giấc mơ kết thúc như thế nào nữa, chỉ mơ hồ như vậy thôi.”
Dù trải qua mấy đêm với cái chuyện kinh hãi này nhưng nghe mẹ kể vậy 2 thằng cũng xanh mặt. Em hỏi mẹ: “Trong lúc chơi nó có nói gì với mẹ không? Có nói gì về nó không? Rồi ngoài chơi ra nó có làm gì.. kiểu như.. cắn hay.. cào mẹ không?”
Bà thở dài: “Không! Mẹ chẳng nhớ gì cả, cái lúc chơi chỉ thấy nó qua nhanh, mà mẹ nghĩ con bé không làm vậy đâu, nó có vẻ ngoan lắm, cứ cười khúc khích suốt. Trong mơ mẹ thấy mẹ chơi vui lắm, cười nhiều.. Con bé.. dễ thương vậy mà..” Bỗng em thấy giọng mẹ run run, rồi 2 mắt bà đỏ hoe, rưng rưng. Không phải là bà sợ, bà xúc động vì bà thương đứa bé hàng đêm chơi với bà kia, nhỏ như thế mà bây giờ đã là vong hồn. Ngày trước hồi em học phổ thông, mẹ em nổi tiếng là phụ huynh hiền nhất lớp, bạn em đứa nào bà cũng thương, đến nhà là bà mang đủ thứ ra cho ăn, đứa nào hư bà gọi đến mắng, khuyên nhủ như con bà vậy. Chẳng thế mà nhà em hay được chon làm tụ điểm cho tụi trong lớp, có mấy đứa con gái thỉnh thoảng còn đến nhà chỉ để chơi, nói chuyện với bà. Người như bà phản ứng như vậy cũng không có gì là khó hiểu.
Thằng bạn hỏi tiếp: “Cái tiếng” phịch phịch “với” hử hử “là nó làm hả cô?”
“Cô không nhớ, lúc thì nó đòi chơi đập tay với nó, lúc thì nó chạy nhảy lung tung, lúc thì nó nằm lăn trong lòng cô. Mà cô nghĩ những tiếng đó chắc là do cô khi mơ gây ra thôi, chứ nếu nó là vong thì đi có chạm đất đâu! Làm sao mà gây tiếng động được..”, bà trả lời. (điều này thì em không dám chắc, nhưng chuyện vong đi không chạm đất thì ông bà từ xưa đã đồn như vậy rồi)
“Vậy cô có nhớ gì về hồi tối nay không?”, thằng bạn hỏi tiếp. “Thì cũng như mọi hôm thôi, nhưng mà đang chơi thì con bé chạy mất, vừa chạy vừa cười khúc khích. Chắc 2 đứa lên làm nó sợ..”.
Nhớ đến lần gặp đầu tiên giữa em với vong trong phòng tắm, em hỏi mẹ: “Mẹ có nhớ nó trông như thế nào không? Không chỉ mặt mũi mà cả quần áo, tóc tai.”. Bà nói “Mẹ chỉ nhớ nó mặc cái đầm vải qua đầu gối, tóc hình như hơi ngắn, chưa đến vai. Còn mặt mũi thì không nhớ được, mẹ chỉ biết là nó đáng yêu thôi.”
Vậy là đã rõ mồn một rồi. Không thể có những chuyện trùng hợp như vậy được, mọi chuyện sáng tỏ rồi, cái vong em gặp lần đầu tiên chắc là nó nhưng do nó đu người tóc xõa xuống, với lại em chỉ nhìn thấy cái mặt với 2 tay nên nhầm với đàn ông chăng! Em không nghĩ nhà mình có nhiều hơn 1 vong! Đó là linh cảm của em! Còn tại sao nó lại ở trong nhà em, tại sao em và ông anh ở đây đã 2 tháng nó không hiện mà lại chọn mẹ em để rủ rê chơi cùng? Câu hỏi này thì còn cần phải tìm hiểu thêm. Nói chuyện 1 lúc đã gần 7h sáng, em chở mẹ qua nhà bà cô bên Q8 cho mẹ nghỉ ngơi vì phòng thằng bạn hơi chật, xong quay lại ngủ với nó..
Như các bác đã biết chiều hôm qua (tức 28/6/2011) em đã gọi điện nói rõ sự việc cho anh trai em đang ở Đà Nẵng, cộng với thằng bạn và mẹ em xác nhận. Ổng đã tin và mua vé bay vào SG ngay trong hôm đó. Tối đó ổng đã vào đến SG và em đón ổng qua Q8 với mẹ.
Trưa nay hơn 11h em cùng ổng và bà người yêu của ổng đi gặp 1 sư cô mà gia đình bà chị dâu rất thân thiết để xin ý cô về chuyện này. Cô giảng cho đến 3h trưa thì xong và có nhiều chuyện đã được làm rõ, giải tỏa được 1 số vấn đề!
Lúc tụi em đến chùa thì sư cô đã chờ sẵn trong phòng rồi. Được các cô mời vô, đẩy cửa vào thì thấy cô đang thiền tọa tụng kinh. Em vừa định chào thì bà chị dâu (tương lai) ngăn lại, đưa tay lên miệng suỵt suỵt ý là đừng phiền cô.
10′ sau cô mới kết thúc, khoan thai ngồi dậy, quay lại thấy tụi em cô cười rất tươi rồi niềm nở đón tiếp, hỏi han bà chị đủ thứ (lúc đầu em nghĩ tới 1 thái độ nghiêm trọng, khách sáo và lạnh lùng cơ). Rồi cuối cùng cũng vào chủ đề chính. Em đi theo để là người thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cô, nghe xong cô bảo chờ cô 1 lúc rồi lại ra ngồi thiền gõ mõ tụng kinh (đúng là cách của người nhà Phật lúc nào cũng bí ẩn).
Sau khoảng 10′ nữa cô dừng và trở vào bàn. Cô cất lời nhưng không đả động gì đến chuyện nhà em đang gặp phải mà lại giảng giải rất lâu về sự sống và cái chết, về cách người chết giữ được ý niệm, tâm tính của mình khi ở thế giới kia và cách mà 2 thế giới tồn tại song song với nhau. Em vốn không phải người thích hợp cho những giáo điều nên dù cố lắng nghe nhưng vẫn hiểu câu đực câu cái, vì cô dùng quá nhiều từ của nhà Phật em chịu thua, chỉ có bà chị dâu vì gia đình vốn theo Phật nên gật gù có vẻ hiểu hết.
Rồi đột nhiên cô hỏi “Sao không dắt thân mẫu con theo?”, em nói “Dạ thưa cô thể trạng mẹ con không được tốt, đang nghỉ ngơi ở nhà người thân nên đi không tiện!” cô “À!” 1 tiếng rồi nói: “Thân mẫu con thể trạng không tốt, dễ bị yêu ma quấy phá là đúng rồi. Nhưng vẫn may mẹ con gặp vong chứ không gặp yêu. Nếu gặp yêu thì nó thường trấn áp vía người rồi nhập vào rồi làm đủ trò tai quấy để hại chủ thể lẫn những người xung quanh. Còn vong thì không có vong hiền vong ác, vong ác thì Phật gọi là yêu, yêu thì cố tình nán lại cõi trần để làm những điều tai ác, để thỏa mãn cái dục vọng của nó. Vong thường là những người thác xuống nhưng còn vương vấn quá nhiều với cõi trần hoặc vì 1 lý do nào đó, 1 việc gì đó chưa làm xong, 1 cái gì đó cần bảo vệ hay 1 ai đó cần trả thù, họ không siêu thoát được vì không đạt được yêu cầu của nhà Phật (cô có nói đến yêu cầu gì nhưng dai và khó nhớ quá nên em không kể được), vương lại cõi dương gian để cố gắng thực hiện những điều giang dở. Đôi khi vì quá khát khao được siêu thoát, hoặc để trả thù kẻ đã hại mình nên vong làm những điều phiền toái đến những người vô can, bị hiểu nhầm là vong ác. Khi làm xong rồi, siêu thoát rồi những vong đó sẽ bị nhà Phật xử phạt.”
Cô nói tiếp: “Vong trong nhà con là 1 đứa bé gái chết vì bệnh chứ không phải bị sát hại. Lúc còn trên dương thế vì thể trạng của nó bẩm sinh không như những đứa bé khác nên nó không được chơi, không được bay nhảy, nó chỉ có con búp bê làm bạn. Rồi khi nó rời bỏ cõi trần, người ta vô tâm tước đoạt mất bạn búp bê của nó, không cho nó mang theo cùng nên khiến nó nuối tiếc. Không thể siêu thoát cũng là điều dễ hiểu.”
“Vốn dĩ nó không phải là vong nhà con, nó qua đời trong bệnh viện nơi mẹ con chữa bệnh, người ta lấy đi búp bê của nó cũng ở nơi đó nên nó nán lại chờ đợi. Gặp được mẹ con là người có lòng yêu trẻ, thể trạng lại yếu, dễ điều khiển nên nó theo về. Mẹ con ngủ 1 mình trên cái gác gỗ trống, lạnh lẽo, là điều kiện tốt để nó rủ rê mẹ con chơi cùng. Nhưng nó không có ý làm hại ai, chẳng qua tâm hồn ham chơi của con trẻ còn vương vấn khiến nó không cưỡng lại được.” Cô nói thêm.
Rồi em hỏi: “Nếu nó chỉ vì muốn chơi với mẹ con, sao lại để con thấy khi ở trong phòng tắm hả cô?”
“Đấy là điều xui của nó, cũng như kiếp nạn nó gặp phải để trả cho việc quấy nhiễu mẹ con, âu cũng đúng luật nhân quả. 12h đêm là thời điểm yêu ma hiện hình, nhưng mắt người không thể thấy mà chỉ có thể nhìn qua cánh cổng của cõi âm dương (ở đây em hiểu cô nói đến gương, nước) khi hội đủ các điều kiện (em lại quên những điều kiện rồi), những nơi lạnh, tối là những nơi mà yêu ma thường cư trú, việc con bắt gặp nó không hẳn đã là ngẫu nhiên, có lẽ đó là sắp xếp của nhà Phật nhằm phạt nó vì đã ở lại quá lâu và quấy nhiễu người có đức như mẹ con, nhưng vận hạn của nó chưa đến khi con đã nhân từ, không nghĩ cách trừ giải nó, nếu lúc đó con thỉnh các đức hiền nhân về thờ thì ắt nó phải đi, lại rơi vào kiếp bơ vơ, nếu lúc đó con mời pháp về giải thì đó là cái kết tệ nhất cho nó, nó ắt phải tiêu tan, không bao giờ được đầu thai chuyển kiếp.” Cô giải thích.
Em nghe mà cứ như mình đang đi từ hẻm cụt ra đường lớn, từ ngục tối ra tự nhiên vậy, trong lòng cảm thấy sợ hãi bấy lâu tan biến, những lời cô nói như liều thuốc giảm đau đối với em, em càng nghe càng thấy tâm mình thoải mái, nhẹ nhõm. Nhớ ra điều quan trọng, em hỏi tiếp:
“Vậy bây giờ chúng con cần làm gì để vẹn toàn hả cô?”
“Điều này ta cũng phân vân, bây giờ nó không còn ở nhà con nữa, mà nó đã theo mẹ con qua nhà người thân kia rồi! Muốn nó không theo mẹ con thì dễ thôi, nhưng làm cách nào để lưỡng toàn mới là chuyện khó, kể ra đứa nhỏ này cũng đáng thương, làm cho nó bơ vơ hay hại nó tiêu tan ta đều thấy không nỡ. Cơ bản thì con nên về bổi bổ, chăm sóc cho mẹ con, khi thể trạng tốt lên thì nó không thể điều khiển được mẹ con, không rủ rê được mẹ con nữa, cũng chỉ có thể đi theo và chờ đợi mà thôi vì nó không phải là yêu, lực của nó chỉ có vậy. Còn làm cách nào để vẹn toàn cho cả nó thì ta cần nghiên cứu thêm kinh thư. Khi nào ngộ ra ta sẽ mách cho. Hiện thời cứ nhớ lời ta dặn, bồi bổ cho mẹ con, đêm tới nên có người ngủ chung thì nó rất ít có cơ hội quấy phá nữa.”
Rồi cô lại giảng thêm cho những vấn đề khác nữa mà em không thể nhớ được câu nào, vì đầu óc em lúc đó chỉ còn mẹ em và cô bé kia. Giận thi ít thương thì nhiều. Được 1 lúc thì tụi e cáo từ sư cô ra về. Trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Bây giờ chỉ chờ sư cô hồi đáp nữa thôi!