Bà cụ không nói thêm câu gì nửa, mà chỉ im lặng một tay cầm gậy còn tay kia vẫy hai anh em tôi, như có ý bảo chúng tôi đi theo. Rồi bà cụ quay lưng đi, nhưng tôi thấy hình như cụ không hề nhấc chân bước, mà cứ như nhẹ nhàng trôi từ từ về trước. Hai anh em tôi thấy vậy liền vội bước theo, một lúc sau cụ rẽ về hướng ngôi chùa cổ.
Hai đứa chúng tôi máy móc đi theo. Dưới ánh sáng rạng ngời của trăng đêm rằm, lúc này trên con đường khá rộng lớn lại thật trống trải, không một bóng cây. Tôi thấy rất rõ bà cụ đi mà chân không chạm đất, nên chẳng hề thấy bước mà cứ từ từ trôi đi…trôi đi… một cách chầm chậm, nhẹ nhàng không hề vang lên tiếng động nào dù thật khẽ. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng tôi, nhưng thấy anh Sính hình như hơi mĩm cười rồi đưa tay xiết chặt tay tôi. Như được ông anh truyền thêm can đảm, tôi mạnh dạn bước đi.
Ngôi chùa Đức Hòa đồ sộ nằm im lặng dưới ánh trăng mờ đục, vì dường như lúc này có áng mây đang che bớt ánh sáng của trăng rằm. Nên cảnh vật hình như có thêm chút gì lạnh lẽo huyền bí. Chúng tôi không nói gì, cứ lặng lẽ theo bàn cụ qua hết ngôi chùa, và trước mắt tôi cổng nghĩa địa lờ mờ hiện ra từ phía xa. Tôi giật mình tự nhũ
– Ô hay! sao mình lại ra đây giờ này làm gì nhỉ?
Tôi định rủ anh Sính quay về, vì nổi sờ sợ bắt đầu len vào tôi. Có lẽ anh hiểu ý tôi, nên anh nắm chặt thêm tay tôi rồi khẽ nói.
– Có mẹ anh, chúng mình sợ gì!
Tuy vẫn còn sợ, nhưng nghe anh trấn an thế tôi cũng vững dạ thêm một ít. Nên cứ lẳng lặng bước theo, một lúc sau ba chúng tôi vừa đi qua khỏi một vũng bóng tối, của một cây mít trồng sát bên đường. Tôi bổng thấy quanh mình hình như tối xậm lại. Mọi cảnh vật chỉ hiện ra lờ mờ, giống như chúng tôi đang ở trong phim, chứ không phải là cảnh thực ngoài đời. Thấp thoáng ở xa xa, những ánh đèn màu xanh lá yếu ớt lúc sáng lúc mờ, lúc có lúc nhìn như ảo ảnh. Tôi nghe ớn lạnh, nên đi sát vào anh Sính rồi thì thầm
– Ghê quá anh Sính ạ!!!
– Ừ. Nhưng lỡ rồi tới luôn ha! nam nhi mà sợ quái gì!!
Hai chữ nam nhi tác động vào lòng tự ái, nên tôi mạnh đáp
– Việc gì phải sợ…đi tới cùng.
Thế là chúng tôi cùng nhanh chóng tiến theo bà cụ. Một xóm nhà đông đảo hiện ra trước mặt, những căn nhà lô nhô san sát nhau cái lớn, cái nhỏ, thò ra thụt vào không trật tự trông rất xấu mắt. Đã thế toàn bộ các căn nhà ở đây với mái khum khum, thấp lè tè. Cửa nhà thấp đến độ, có lẽ phải khom người cúi thấp đầu mới vào được. Tôi kín đáo nhìn vào, thì mỗi ngôi nhà đều chỉ có một người ở, với ngọn đèn xanh mập mờ như đèn ma. Nhưng nhờ cái ánh sáng xanh mập mờ kia, cũng đủ cho tôi nhận ra, hình như trong những căn nhà đó tôi nhận ra có vài người quen biết.
Chúng tôi như hai cái máy đi theo bóng bà cụ, bỗng nhiên từ một ngôi nhà xây tô hẳn hoi, nhưng trên nóc vẫn thấy khum khum thấp tẹt, một giọng nói rất quen nhưng vẫn cứ âm âm làm sao.
– Ô! Sính và thằng cháu Hiến, sao cùng đến đây một lượt à?
Tôi nhìn qua và nhận ra ngay người vừa gọi đó là chú Cần. Chú mặc đồ lính và trên đầu hình như quấn khăn hay băng trắng toát, mà trong ánh sáng lập lòe lù mù tôi không nhìn rõ được. Hai anh em chúng tôi chưa kịp trả lời, thì bà cụ mẹ anh Sính đã nhanh chóng quay lại, và nói với chú Cần điều gì đó mà dù có lắng tai nghe, tôi cũng chẳng hiểu cụ và chú Cần nói cái gì. Vì âm thanh ấy lạ lắm, nó vừa âm âm vừa lào xào không thề nào nghe được. Nghe xong chú cười nhẹ, nhưng tôi nghe giọng cười ấy lại lanh lãnh quái dị thế nào ấy. Sau khi nói với chú Cần xong, bà cụ đến sát chúng tôi, và lấy gậy đẩy nhẹ vào lưng hai đứa chúng tôi và giục.
– Đi nhanh lên và nhớ, đừng trả lời hay nói chuyện với bất kỳ ai cả, dù đó là quen hay lạ.
Chúng tôi lấy làm lạ vì lời dặn, nhưng cũng gật đầu lặng lẽ đi theo sau cụ. Trên đoạn đường ấy tôi gặp rất nhiều, rất nhiều gương mặt quen thuộc. Chẳng hạn như bác Sang bố thằng Phúc bạn tôi, rồi cụ chánh Viên, cụ tổng Tiệp, bà cả Chánh. Mà thực ra các cụ, các bác ấy đã mất cách đây trên dưới 10 năm rồi cơ mà. Thế sao bây giờ tôi thấy bác Sang, ngồi trên chiếc giường hay ván gì đó màu đỏ xẫm, và bác vẫn gật gà, gật gù như hình ảnh bác say rượu trước đây. Tôi định gọi hỏi thăm nhưng nhớ lời bà cụ dặn, nên đành im lặng bước theo mẹ con anh Sính, mà đầu óc lúc nào cũng mơ hồ kỳ lạ.
Sau một lúc loanh quanh trong cái xóm nhỏ, lù mù ánh đèn xanh ma quái. Chúng tôi đến trước ngôi nhà, rất bề thế cao ráo và to lớn. Có cổng rào bằng sắt, bên ngoài cổng có hai người đứng gác ăn mặc theo lối lính thời xưa, đầu đội nón chóp vàng, áo đỏ dài ngang mông, buộc dây lưng lụa vàng, chiếc quần dài trắng, chân đi giày vãi đen và quấn xà cạp. Tôi còn đang ngạc nhiên nghĩ thầm
– Lấy đâu ra hai người lính giống như người xưa, đứng gác như thế này nhỉ.
Tôi còn đang nghĩ miên mang, thì bà cụ ra hiệu cho anh em tôi dừng lại, rồi bà bước đến gần hai người lính nói gì với họ. Vì đứng hơi xa nên tôi không nghe được, chỉ lờ mờ đoán là cụ đang xin một điều gì đó. Sau đó tôi thấy họ mở cánh cổng, cụ nhanh chóng khuất vào bên trong. Chừng vài ba phút sau cụ lại hiện ra, trên tay cầm vật gì vàng vàng sang sáng. Cụ lặng lẽ tiến lại chổ chúng tôi đứng, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cả hai chúng tôi rồi nói.
– Ta vừa vào xin phép Quan Chủ Quản ở đây, cho các con đến thăm Thế Giới Vô Hình này. Và được ngài ấy chấp thuận, nên bây giờ hai đứa vào chơi, nhưng nhớ hạn chế nói chuyện với người quen. Vì nơi đây người hàng ấp, của ta ở nhiều lắm.
Tôi thắc mắc hỏi :
– Sao lại thế hả bác?
Bà cụ nhìn tôi nhẹ nhàng trả lời.
– Vì điều ấy sẻ làm hao tổn dương khí. Thôi các con đừng nên hỏi thêm gì cả, chỉ cần quan sát, là được thỏa ý tìm nguồn cảm hứng, viết về Liêu Trai rồi.
Nghe mẹ anh nói xong, lúc này tôi như chợt tỉnh ra, không còn trạng thái mơ hồ như từ nãy giờ. Thì ra nhân ngày giổ cụ, thế là cụ về chứng và biết anh em chúng tôi muốn làm một chuyến đến nghĩa địa, vào lúc đêm để tìm nguồn sáng tác. Thế là cụ đã đưa chúng tôi đến nơi, mà hai chúng tôi dự định đến. Lúc đó mẹ anh Sính ôn tồn nói, tiếng nói của cụ bây giờ rõ ràng chứ không âm âm như lúc đầu.
– À bây giờ hai đứa đến nhà mẹ cho biết, rồi mẹ sẽ đưa cho ít tiền để gặp dịp thì tiêu.
Nói xong bà cụ đi trước hai chúng tôi cùng vội đi theo. Cảnh vật chung quanh lúc này đã khá sáng sủa, chứ không mờ mờ hư ảo như lúc nảy. Đi hết con đường, rồi quẹo vào con đường nhỏ hơn chỉ một ngắn. Chúng tôi đã đứng trước ngôi nhà lợp ngói âm dương, nhưng nó vẫn cứ thâm thấp như mọi nhà chung quanh. Cụ đẩy cánh cổng tre bước vào trước, rồi quay lại bảo chúng tôi vào. Vừa bước vào nhà thì một bầu không khí lành lạnh, đầy âm u bao phủ chung quanh, tôi đưa mắt quan sát nhà mẹ anh Sính. Nhà được lợp ngói âm dương, các bức vách xung quanh được làm bằng đá ong. Đồ đạt trong nhà rất đơn giản, chỉ một chiếc sập gụ màu nâu đỏ đặt giữa nhà. Ngoài chiếc sập gụ ra, trong nhà chỉ còn vỏn vẹn mỗi một chiếc bàn, nữa thì giống bàn thờ, nữa giống bàn uống nước.
Anh Sính định ghé vào ngồi thì bà cụ vội xua tay.
– Ấy các con chớ ngồi lên đấy, không tốt đâu
Anh Sính nghe vậy liền hỏi
– Vì sao ạ?
Bà cụ ôn tồn giải thích đại khái là. Âm khí nơi này rất nhiều, nếu anh em chúng tôi chạm vào, sẽ làm hao tổn rất nhiều dương khí, có thể sinh ra ốm đau. Cụ còn dặn thêm.
– Khi hai có đi đến bất cứ nơi nào trong thế giới này. Thì phải nhớ không ngồi, nằm trên bất cứ vật gì, chỉ nên đứng. Phải tuyệt đối nhớ lời mẹ dặn.
Căn dặn xong cụ bước lại gần tôi, và không biết từ đâu ra, trên tay bổng có một nắm tiền. Bà cụ dúi vào tay tôi rồi bảo.
– Cháu cầm ít tiền để có việc thì dùng, vì rồi cháu sẽ cần đấy. Thôi cháu hãy đi quanh một vòng, cho biết chốn này ra sao. Nhớ ít lời nhé!
Tôi lí nhí cám ơn bà cụ, rồi tò mò đưa nắm tiền lên xem. Quả là không giống đồng tiền ta thường tiêu xài, nhưng cũng nhiều màu sắc, đầy những con số mà mệnh giá khác nhau. Trên tờ tiền là hình ảnh của những người đội mão, mang hia giống như vua chúa hồi xưa, nên nhìn khá lạ mắt. Bỏ tiền vào túi áo, tôi chào bà cụ rồi quay ra cửa. Trước khi đi tôi đưa mắt ra ý hỏi anh Sính, có đi cùng với tôi bây giờ không, như hiểu ý anh trả lời.
– Anh ở chơi với mẹ anh một lúc đã. Tí nữa ta hẹn gặp lại ở đây nhé