Làm dâu đất độc
Những tiếng gà gáy gọi mặt trời vang lên khắp các đường làng ngõ xóm. Ngày mùa hè nên trời hửng sáng nhanh lắm, mới có 5 rưỡi thôi mà trời đã sáng lắm rồi. Buổi đầu về làm dâu, Hiền không muốn bị bố mẹ chồng để ý rồi đánh giá là đứa lười nhác. Cô lục cục bò dậy chui ra khỏi giường sau một đêm kinh hoàng, Lương thì vẫn đang ngủ say. Có lẽ anh vẫn chưa vơi đi sự mệt mỏi vì phải tiếp khách quá nhiều vào ngày hôm qua , cũng như lúc bị Hiền đánh thức trong đêm bởi cơn ác mộng. Hiền tính đánh thức chồng dậy nhưng lại thôi, cô xỏ dép bước ra ngoài sân, khung cảnh làng quê sáng sớm trong lành và yên bình làm cô khoan khoái lắm, Hiền vươn vai và hít một hơi thật sâu nhằm xua đi những sự mệt mỏi còn luẩn quẩn trong người. Cô cũng không quên đánh mắt về phía cái nhà kho bí ẩn nằm khuất ở góc vườn kia. Chính nơi đó , trong giấc mơ tối hôm qua, cô đã mơ thấy Lương trong một bộ dạng vô cùng kinh dị mà đến giờ giấc mơ đó nó vẫn quanh quẩn trong đầu. Hiền đứng miên man nghĩ ngợi một lúc rồi cảm thấy khá khó hiểu, có lẽ là cô tự nghĩ quá nhiều rồi….. Hiền khẽ lắc lắc đầu rồi cầm lấy cái chổi lúa bắt đầu đi quét sân. Cái sân nhà Lương khá rộng và được lát gạch đỏ sạch sẽ, nhà Lương là một nhà khá giả trong làng, nhà được xây từ nhưng năm 1970, có đầy đủ vườn cây, ao cá, giếng khơi, chuồng trâu , chuồng gà….. một hình ảnh rất đỗi quen thuộc của những gia đình ở làng quê bắc bộ…….
“Bà Toan à? Mới sáng ra mà đã dậy sớm thế?”
“Chào chị, chị cũng đi chợ sớm thế à?”
“Vâng , tôi tranh thủ đi chợ rồi về sớm cho khỏi nắng… à mà nhà ông Lương bà Loan này có cô con dâu mới về xinh đáo để ý bà nhỉ…”
Cuộc nói chuyện của 2 người phụ nữ nào đó phía bên kia tự nhiên nhắc tới mình làm Hiền đang quét sân bỗng dừng lại. Cô nhón chân , nhìn qua tường rào bằng gạch của gia đình về phía ngoài đường….. Là bà hàng xóm nhà Lương, cái bà mà hôm qua cô đã gặp lúc đang dọn dẹp, nhìn cô đầy khó hiểu rồi quay mặt đi…. Hiền tò mò đứng khuất một chỗ rồi yên lặng lắng nghe… bà hàng xóm nói
“Ờ… xinh lắm, là người làng Trình , coi bộ cũng được đấy.”
Bà đi chợ nói
“Về làm dâu nhà này thì cũng được lắm, nhưng mà coi bộ vất vả đây, thằng kia là con trưởng, lại cũng là trưởng họ tương lai, e là phải gánh vác đấy”
Bà hàng xóm tiếp lời
“Ui dào, gánh vác thì đơn giản, con gái nhà nông thì ngại gì mấy việc nặng nhọc… cơ mà tôi sợ nó có chịu nổi bà Loan hay không thôi… hình như là nó vẫn chưa biết chuyện….”
“Chuyện gì??” Bà đi chợ ngạc nhiên
“Thì chuyện bà Loan đầu óc có vấn đề, bà Loan nhà này không bình thường chứ sao nữa…..”
Bà đi chợ tiếp lời
“Ờ nhờ, bà Loan nhà này có bình thường đâu , đã thế cái thằng Lương lại đi biền biệt quanh năm suốt tháng…họ Bùi nhà này cũng lắm vấn đề lắm…. ấy thôi mà tôi đi chợ đây… chuyện nhà người ta , kệ đi bà ạ..”
Bà hàng xóm mỉm cười vẫy tay chào bà kia rồi quay đầu lại, bất chợt ánh mắt bà va vào ánh mắt của Hiền phía bên kia hàng rào… bà ta luống cuống ấp úng
“Ơ … ơ.. chào.. chào cháu… cháu dậy sớm thế”
Hiền trong lòng lúc đó cũng khó xử lắm, chưa kịp rụt đầu xuống thì đã bị bà ta bắt gặp… cô mau chóng chào lại, nói chuyện vài câu xã giao rồi quay đi tiép tục quét sân. Cô vừa quét vừa nghĩ miên man… cái gì mà bà Loan mẹ chồng của cô không được bình thường??? Rồi chuyện gia đình nhà họ Bùi chồng cô có gì mà phức tạp…?? Thật là khó hiểu… Mấy cái bà phụ nữ ở đây thật nhiều chuyện, chuyện nhà mình còn chưa lo xong mà lại cứ thích bàn tán chuyện nhà hàng xóm. Đang quẩn quanh với mớ bòng bong trong đầu , phía sau lưng Hiền cất lên tiếng nói
“Ư hừm…”
Hiền giật mình quay đầu lại… là bà Loan, mẹ chồng của cô… chẳng biết bà đã dậy từ bao giờ , bà ta đang đứng ở hiên nhà và nhìn Hiền chăm chú. Cô nhanh nhảu nói
“Mẹ… mẹ dậy rồi đấy ạ. Hôm qua nhiều việc mệt mỏi sao mẹ không ngủ thêm đi. Để con quét nhà xong nấu ăn sáng luôn thể”
Bà Loan nhìn Hiền một vòng từ đầu đến chân, bà đáp cụt lủn
“Ờ.. cứ làm đi.. kệ mẹ”
Nói rồi bà bước xuống sân và quay đi ra chỗ cái giếng nước đánh răng rửa mặt. Hiền vừa tiếp tục quét sân vừa nhìn theo cử chỉ của bà Loan, bà đứng cúi đầu nhìn xuống giếng rồi như khẽ cười một mình xong mới tiếp tục đánh răng… điệu bộ của bà Loan thật sự là làm Hiền thấy kì lạ lắm… liệu có phải bà không bình thường như những gì 2 người phụ nữ kia nói hay không???
Buổi sáng hôm đó sau khi cả nhà thức dậy, Hiền đã nấu xong một nồi miến với lòng mề gà và thịt gá xé thơm ngon để gia đình cùng ăn sáng. Ông Long với cái Linh thì vui mừng ra mặt, Lương thì cũng vui vẻ và ưng bụng lắm vì Hiền tỏ ra hoà nhập khá nhanh, cô lại đảm đang và tháo vát nên anh thật sự rất yên lòng. Ăn sáng xong Lương chở Hiền đi chợ, vừa để cho cô đi làm quen đường đi lối xóm trong làng, vừa là để dạo quanh một lượt ý là muốn cho mọi người biết mặt cô. Cái Linh và 2 ông bà thì ở nhà nghỉ ngơi, hôm nay không có muốn ra làm việc đồng áng gì sau mấy ngày cỗ bàn mệt mỏi. Hiền ngồi sau xe, cô ngắm nhìn cảnh vật quê chồng, làng nhà Lương cũng chẳng khác mấy so với làng nhà cô cả. Gặp ai đi đường thì Lương cũng gật đầu chào tíu tít, Hiền thấy vậy cũng vui vẻ chào theo, người làng thấy hai vợ chồng chở nhau đi cũng được dịp nói chuyện chỉ chỏ về cô con dâu mới của nhà họ Bùi. Lúc đi đến gần chợ , bất chợt Lương hỏi về chuyện tối hôm qua
“Em này, tối qua em mơ thấy gì mà hốt hoảng thế?”
Hiền đang không để ý, cô đã phần nào quên đi giấc mơ đó thì bỗng bị Lương nhắc lại, cô đáp
“À…. tối qua á…. thôi không có gì đâu, chỉ là em mơ vớ vẩn ý mà”
Lương hỏi tiếp
“Có gì thì cứ kể với anh. Vợ chồng với nhau mà, em mới về đây còn chưa quen có gì cứ nói , đừng có giấu gì cả”
Hiền ấp úng… thật ra không phải cô không muốn kể, mà thật ra giấc mơ đó liên quan đến Lương, mà nó lại quá đỗi kinh dị, cô không biết phải kể ra như thế nào cho phải, tránh để cho Lương hoang mang. Thấy vợ như vậy Lương càng lo lắng và gặng hỏi hơn , bởi vì tối qua trước lúc ngủ cô có nói là sẽ kể lại với anh rồi. Hiền khẽ thở dài rồi đành từ từ kể lại giấc mơ đó cho Lương. Hiền ngồi sau xe, cô vừa kể vừa thuật lại từng tình huống kinh dị lúc đó, về bộ quần áo mà Lương mặc trong giấc mơ mà không biết đằng trước tay lái, Lương đang trợn mắt há mồm… Lương dừng xe đế kít một cái, con xe cup 81 bị phanh gấp khiến Hiền nhào về trước úp mặt vào lưng chồng. Lương quay lại hỏi vợ
“Cái… cái gì cơ… có thật là em mơ thấy anh?? À không phải… là một người giống anh , mặc áo phông đỏ và cái quần kaki dài không??”
Hiền ngạc nhiên lắm, cô không ngờ là Lương lại phản ứng mạnh như cậy , cô đáp
“Vâng… không lẽ em bịa ra được sao?? Mà sao anh lạ thế?? Còn cái nhà kho đấy nữa? Rốt cuộc trong đó bố cất cái gì mà anh không cho em lại gần…?”
Lương nhìn vợ rồi lặng im một hồi, anh suy nghĩ rồi đáp
“À…. không… không có chuyện gì đâu.. chỉ là anh hơi ngạc nhiên vì em lại có giấc mơ kì lạ đến như thế thôi…. còn cái nhà kho thì… thì… từ từ rồi anh sẽ kể cho em dần dần…. nhiều chuyện phức tạp lắm…”
Thấy chồng nói vậy Hiền đành không hỏi thêm nữa. Cả buổi hôm đó 2 vợ chồng đi chơi vui vẻ lắm, lúc về Hiền còn mua một đống hoa quả , bánh trái, rồi cái áo, cái quần để biếu bố mẹ chồng…. Lương ở nhà với vợ được thêm 2 ngày thì anh đành phải lên đơn vị, bộ đội nghỉ cưới chỉ được có 5 ngày thôi, đây là anh đã xin lên đến 8 ngày rồi. Đến hạn thì cũng phải đi, tháng sau lại sắp xếp xin về với vợ vậy. Trước khi đi Lương dặn dò với Hiền đủ điều, anh cũng không quên dặn cô đừng tò mò mà vào trong cái nhà kho ấy… mọi chuyện từ từ rồi anh sẽ kể cho cô nghe. Hiền dù muốn biết chuyện về nó lắm nhưng cũng đành thôi, chờ từ từ Lương sẽ kể vậy.
Từ hôm Lương đi lên đơn vị đến nay cũng là hơn một tuần. Suốt mấy ngày ở nhà, Hiền cứ quanh quanh quẩn quẩn với những suy nghĩ suốt từ hôm về làm dâu đến nay. Cô hàng ngày lúc thì ra đồng phụ giúp ông Long bà Lương, lúc thì ở nhà chăn gà chăn vịt, lúc rảnh thì lại chạy ra chợ, nơi cái Linh em chồng cô có sạp quần áo nho nhỏ buôn bán ở đó. Cái Linh bảo nếu cô thích nó sẽ đưa cô ra chợ bán hàng cùng, nó sẽ thuê cho cô một sạp giống như nó, 2 chị em ra đấy mà ngồi buôn bán cho có việc. Hiền còn quan sát thấy sáng sáng, thi thoảng là ông Long lại đi vào trong cái nhà kho rồi khoá trái cửa, một lát sau ông mới đi ra. Bà Loan thì hay có biểu hiện lạ, bà thường ngồi thơ thẩn như nói chuyện một mình, rồi có khi trong bữa cơm bà còn để thêm một cái bát với một đôi đũa trống trên mâm nữa… có hôm Hiên hỏi vì sao thì bà nhìn cô, ông Long và cái Linh lắc đầu…. Cô có hỏi cái Linh thì nó bảo là
“À… từ từ rồi em kể cho chị nghe… chuyện này khó nói quá…”
Những chuyện kì lạ ở nhà chồng khiến cho cuộc sống của Hiền ngoài việc phải cố gắng thích nghi với cuộc sống mới khi không có Lương bên cạnh ra , thì cô luôn bị quẩn quanh trong đầu bởi những câu hỏi mà chưa có lời giải đáp.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã hơn 2 tháng mà Lương chưa được về, Hiền ở nhà chờ đợi chồng đến dài cả cổ. Tối hôm ấy lại là một đêm sáng trăng, bây giờ đã là giữa tháng 8. Ở quê người ta đi ngủ sớm lắm mới hơn 9 giờ tối là nhà nào nhà nấy đóng cổng im lìm, nó không nhộn nhịp như người ta ở phố được. Tiếng sáo diều vi vu, tiếng bụi tre xào xạc làm khung cảnh đêm nay thật là yên bình. Hiền nằm trong buồng ngủ, cô trằn trọc mãi mà không tài nào nhắm mắt nổi, ngoài gian chính, tiếng ngáy của ông bà Long Loan đã vang lên khe khẽ. Hiền nhỏm người dậy, vớ chiếc điện thoại 1280 ở đầu giường bật len xem…. bây giờ đã là hơn 10 giờ. Cô thấy bí bách và khó chịu trong người lắm, có lẽ phải đi tắm một cái cho hạ nhiệt rồi mới vào đi ngủ tiếp được. Nghĩ vậy Hiền ngồi dậy ngay và đi xuống nhà tắm. Gọi là nhà tắm nhưng thực ra là cái giếng khơi với một cái gian được xây bằng gạch có mái proximang che ở trên để đứng vào trong tắm cho kín đáo. Từng gầu nước được kéo lên, Hiền khoan khoái dội ào ào lên cơ thể, cảm nhận từng dòng nước mát lạnh xua đi sự bí bách ở trong người, cảm giác khoan khoái lắm… Xung quanh lúc này chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng sáo diều vi vu và ánh đèn dây tóc đỏ lờ mờ treo trên tường làm cảnh vật lại một lần nữa mờ mờ , ảo ảo….
Hiền đang say xưa tắm, bỗng cô giật thót người…. hình như có bóng ai đó vừa lướt qua chỗ thành giếng. Nhà tắm này có 2 cái lỗ bằng viên gạch để trống , cao ngang đầu nên cô có nhìn ra ngoài…. Hiền vội vã hỏi
“Ai đấy… Linh à..?”
Không có tiếng trả lời…. cô ngước nhìn ra bên ngoài, cảnh vật tối tăm, vẫn chỉ có những tiếng dế kêu di di vọng lại. Có lẽ là cô nhìn nhầm chăng, không để ý nữa, Hiền tiếp tục kì cọ… Tiếng dội nước vang lên đều đặn, tiếng nước nhỏ xuống đất lúc ào ào, lúc tí tách…. bỗng bên ngoài kia, phía sau bức tường, hình như có tiếng bước chân ai đó đang đi lại
“Rạp… rạp… rạp…”
Tiếng bước chân cứ đều đều, đều đều vang lên… có ai đó đang đi lại bên ngoài, người đó cứ đi lòng vòng lòng vòng rồi bất ngờ dừng lại ngay sau cánh cửa gỗ bên ngoài nhà tắm…. Hiền lặng thinh… liệu lần này cô có phải nghe nhầm nữa hay không…. chắc chắn là có ai đó rồi, hay là cái Linh nó đang muốn trêu cô? Con nhỏ này cũng lém lỉnh lắm… cô một lần nữa cất tiếng
“Linh à?….. Linh.. ?”
Mấy giây trôi đi…. mọi thứ vẫn yên lặng … chẳng có lời ai đáp trả…. Hiền thấy lạ lắm, cô vội vã lau người , mặc bộ quần áo vào rồi mở cửa ra…. cảnh vật trống trơn… trước mắt cô là bụi tre phía sau bếp vẫn đang đung đưa cọt kẹt… cọt kẹt…. Hiền lắc đầu, có lẽ cô đã nghe lầm hoặc suy nghĩ linh tinh quá nhiều rồi. Giờ này thì bố mẹ chồng cô và cái Linh đang ngủ chứ ai rảnh đâu mà mò ra đây trêu cô. Hiền nhún vai rồi tắt điện đi một mạch lên trên nhà, đang đi đến giữa khoảng sân…Bỗng tóc gáy Hiền gai gai, một cơn gió lạnh từ phía sau thổi tới làm cô khẽ rùng mình…. trong khoảnh khắc đó, dường như linh tính mách bảo, có ai đó đang nhìn cô từ phía sau. Hiền vội vàng quay đầu lại, chẳng có bóng dáng ai cả …. cái giếng nước, cái nhà tắm và cả cái nhà kho bí ẩn vẫn im lìm không một động tĩnh. Hiền tiếp tục quay đi… lần này lại một cơn gió nữa thổi tới, gai ốc khắp cơ thể cô dựng ngược cả lên, giác quan thứ 6 của cô mách bảo chắc chắn có ai đo đang nhìn mình. Hiền giật mình quay mặt lại, cảnh vật vẫn như vậy, không hề có một cái gì khác thường…. Tuy không thấy gì nhưng Hiền bỗng thấy run lắm, cô nhanh chóng rảo bước vào trong buồng đóng chặt cửa lại rồi nằm lên giường ngủ…….. ở xa xa …. phía sau nhà kho… quả thật là có một đôi mắt đang lặng lẽ nhìn cô……
Hiền ngủ thật là ngon, có lẽ vì tắm xong nên cô thấy khoan khoái hẳn. Giấc ngủ đang lúc say nồng thì một cơn gió ngoài sân dội vào , cơn gió làm cánh cửa sổ rung lên bần bật rồi bất chợt bung ra, đập vào chấn song đến cốp một cái làm Hiền choàng tỉnh dậy…. bây giờ đã là hơn 1 giờ đêm, Hiền dụi dụi đôi mắt ngồi dậy nhìn ra cửa sổ. Cái cánh cửa cũ quá và lỏng quá rồi đóng không được chặt, cô nghĩ bụng hôm nào Lương về sẽ bảo anh đi thay cái cánh cửa khác cho chặt chẽ hơn. Đang lúc với tay ra ngoài toan đóng cửa lại,thì trái tim Hiền như có cơn đau nhói lên một phát, đầu và tai cô bỗng chốc ù đi, cổ họng cô như nghẹn lại……
Ở phía góc sân, chỗ bậc thềm ngăn cách giữa sân và vườn, nơi hôm nọ cô mơ thấy Lương đứng đó rồi quay đi. Ngay lúc này đây, cô thấy rõ mồn một… có một bóng người… một cái bóng đàn ông đang đứng lặng lẽ ở đó mà nhìn cô chằm chằm…. Hiền trợn mắt lên… ú ớ… không biết là ai mà đêm hôm lại đứng ở kia…? Trong đầu cô bỗng chao đảo lên những suy nghĩ, làm gì có ai được nữa, giờ này thì thật sự làm gì có ai… thứ duy nhất có thể đứng đó lúc này… chỉ có là ma thôi. Hiền không cất được lên lời, cô tự nhiên rơi vào trạng thái bất động như trong giấc mơ hôm nọ vậy, cô cứ thế mà trân trân nhìn ra phía cửa sổ. Bóng người kia đứng lặng lẽ dưới trăng, nó nhìn cô bằng ánh mắt xanh xanh, mờ mờ rồi bất ngờ từ từ bước tới, tiến lên khoảng sân nhà. Hiền hốt lắm, cô bấu chặt tay vào song cửa muốn hét lên mà không kêu được. Bóng đen đó cứ từ từ bước đi, bước những bước chậm dãi mà đi tới, băng qua khoảng sân rộng mà dần đến trước mặt Hiền. Dưới ánh trăng sáng, cô nhận ra ngay đó chính là người hôm nọ cô gặp trong giấc mơ, một người giống hệt Lương về hình dáng, chỉ khác điều khuôn mặt của người đó vô cùng kinh dị. Khuôn mặt cháy xém, chỉ toàn những máu thịt đỏ lòm, những múi cơ trên má giật giật, những dòng nước mủ chảy ra nhoe nhoét và mái tóc cháy đến nham nhở… Người đó vẫn mặc cái áo phông đỏ và cái quần kaki dài bạc phếch bạc phơ, hắn ta đứng ngay đó, trước mặt Hiền , chỉ cách vài bước chân và bắt đầu cười lên kì dị…….
“Hì hì hì…. hì hì hì…”
Hiền sợ lắm, thật sự thì cô không biết phải làm sao bây giờ cả , người đàn ông cô gặp trong giấc mơ đó không thể ngờ đêm nay nó đã thực sự xuất hiện trước mắt cô… và bây giờ thì không phải cô đang mơ nữa rồi. Cơ thể Hiền cứng như cục đá , người đàn ông đứng đó cười với cô, cái miệng không có môi đâu mà chỉ có hàm răng trắng ởn, cứ vang lên những tiếng cười man dại càng lúc càng to, sằng sặc sằng sặc… Hiền rỗi loạn nghĩ lẩm bẩm trong đầu
“Con nam mô a di dà phật…. con nam mô a di đà phật… làm ơn.. làm ơn đừng trêu tôi… đừng doạ tôi mà… tôi xin anh… tôi xin anh đấy…”
Người đàn ông cứ đứng trước sân mà cười lên, bất giác trong đầu Hiền vang lên một giọng nói
“Đây là nhà tôi mà…. khà khà khà khà…”
Hiền ú ớ trong vô thức
“Nhà anh…?? Anh là ai?? Làm ơn đừng doạ tôi nữa được không..”
“ khà khà khà… nhà tôi… đây là nhà tôi…. chị về đây làm dâu… mà chị không biết đến tôi sao??”
Giọng nói đó giống hệt như giọng nói của Lương, nhưng nó kinh dị và giống từ xa xăm vọng về vậy, vang vang trong đầu Hiền làm cô như muốn khuỵ xuống… người đàn ông nói đến đó rồi lại cười lên, hắn cứ đe doạ bằng những điệu bộ, những cử chỉ ghê rợn, khủng bố làm trái tim Hiền như muốn vỡ tung ra vậy.. và rồi…
“Tít tít… tít tít…”
Tiếng chuông chiếc điện thoại để ở đầu giường báo có tin nhắn vang lên, Hiền đang nắm tay vào chấn song bỗng như bừng tỉnh. Mắt cô nhoà đi một cái, người đàn ông trước mặt cô tự dưng biến mất….đâu đó chỉ còn tiếng cưới xa xa dội về… Hiền đã cử động được, cô ngồi phịch ngay xuống giường rồi lại nhanh chóng với tay lên đóng sầm cánh cửa sổ lại. Cô thở không ra hơi mà cứ rít vào, rít vào như là người chết đuối đầy sợ hãi. Mở điện thoại lên thì chỉ là tin nhắn khuyến mại từ tổng đài, chẳng phải ai nhắn tin cả. Cô bỗng thở phào một cái, là chiếc điện thoại đã cứu cô sao? Người đàn ông đó là ai? Tại sao lại giống Lương như vậy? Sao hắn lại bảo đây là nhà của hắn….. những suy nghĩ rối loạn lại trỗi dậy bên trong đầu cô… Thực sự lần này không phải là mơ nữa rồi, Hiền sợ lắm, cô vội dậy bật điện trong buồng lên mà để yên đó chứ không tắt….. đêm đó là một đêm mà cô thức trắng, không thể tiếp tục ngủ nổi nữa rồi……