Truyện Ma Có Thật
  • Truyện Ma
  • Truyện Ma Hay
  • Đăng truyện
  • Truyện Ma
  • Truyện Ma Hay
  • Đăng truyện
  • Truyện Ma Thành Viên
  • Truyện Ma Hay
  • Truyện Ma Kinh Dị
  • Audio Truyện Ma
Next

Lấy Chồng Xứ Lạ - Phần 1

  1. Home
  2. Lấy Chồng Xứ Lạ
  3. Phần 1
Next

Truyện ma gần kinh dị
Lấy chồng xứ lạ :
T/G : Nguyễn Hưng
*******************
Ục ục ục
Nồi mắm kho đang sôi ùng ục , mấy đứa nhỏ ngồi quanh bếp lửa chảy nước dãi thòm thèm . Món mắm kho này mà nhúng rau vào trời mưa bão như vầy thì thiệt là hết xảy . Có thể đối với nhiều người , đây là món ăn hạ bạc . Tuy nhiên đối với chị em nhà tôi thì món nào mẹ làm cũng ngon . Mấy chị em tôi đứa nào cũng vung đũa vào gắp . Tranh nhau những miếng cá ít ỏi bắt được ngoài đồng khi nước lên . Chị em tôi sì sụp , hít hà , cái mùi mắm , vị thơm của thịt cá , vị đắng của rau thấm đậm vào từng sợi bún khiến chúng tôi ăn không ngừng đũa . Cha mẹ thì chỉ ngồi đó , ăn qua loa chiếu lệ . Họ còn lòng dạ nào nữa mà ăn , năm nay mưa nhiều đến thối đất . Lẽ ra nhà tôi phải vui mừng như bao hộ dân khác khi con lũ về . Vì lũ đem theo cá từ thượng nguồn bên Miên sang nuôi sống biết bao nhiêu hộ gia đình . Thế nhưng mà , đột nhiên cha tôi lại đổ bệnh , đi khám chữa nhiều nơi cũng không có kết quả . Tài sản mà ông bà tích cóp được bao nhiêu năm cứ thế mà phải bán dần . Gia đình sáu miệng ăn phải trông vào nghề “ thợ đụng “ của mẹ tôi . Ai nhờ gì , sai gì bà cũng làm , miễn là có tiền nuôi sống gia đình . Tất nhiên là tôi và thằng ba cũng có phụ giúp , thế nhưng số tiền ít ỏi nên cũng chẳng thấm vào đâu . Miền tây này họa may là thiếu gạo , thiếu mặc , chứ đói thì không sợ . Biết bao nhiêu món ăn mà người thành phố cho là đăc sản . Từ món chuột đồng , chuột cống nhum cho đến rắn , cá đồng . Mấy chú mấy bác thương tình lâu lâu bắt được cái gì cũng đem qua cho , ăn riết ngán . Dân câu thường đi câu vì thích , chứ có bao giờ rớ tới đâu . Câu được bao nhiêu họ đều đem bán hoặc cho ráo trọi . Lâu lâu thèm thèm mới giữ lại một vài con ăn cho có lệ , cho có cái chất tanh với người ta . Những lúc nhìn chị em tôi trở về nhà với bộ dạng lấm lem . Cha tôi xót lắm , tôi thấy khóe mắt ông rưng rưng , những nếp nhăn trên trán ông xô vào nhau , miệng ông mím lại như cố nén không muốn bật ra thành tiếng . Trước đây tôi chưa bao giờ thấy ông như vậy . Tôi hiểu chứ , tôi rất hiểu . Cảm giác của một người đang là trụ cột trong gia đình . Người mà lẽ ra phải đứng ra bảo bọc vợ con , vậy mà ông lại đang là gánh nặng . Nhiều lần trong bữa cơm , tôi thấy cha tôi gắng gượng cười , nhưng cho đến đêm . Nhà chật chội chỉ ngăn phòng của cha mẹ và chị em tôi bằng một tấm gỗ mỏng . Ông bà tâm sự gì tôi cũng nghe thấy hết . Cha tôi nói trong nghẹn ngào , tôi đoán rằng ông vừa nói vừa khóc :
– Nhiều lúc , tui chỉ muốn chết đi cho xong bà ơi . Tui sống như một thằng ăn hại , làm khổ bà với sắp nhỏ …
Mẹ tui nghe vậy thì giật mình :
– Trời ơi , ông nói vậy mà nghe được đó hả ông Tám ?
Rồi hai người nói với nhau như đang khóc , tôi nằm lắng tai nghe mà không thể nghe được họ nói những gì . Tôi cảm thấy nước mắt mình đang tuôn ra trong vô thức ướt lạnh cả cổ . Ba đứa em tôi nằm sắp lớp cạnh bên như cá mòi . Bên ngoài trời lại đổ mưa tí tách , nơi mà chúng tôi ngủ là nơi duy nhất trong nhà không bị dột . Chúng tôi vẫn thường nghĩ rằng chỗ ngủ của cha mẹ cũng thế cho đến một buổi tối tôi thức dậy đi vệ sinh . Tôi ngó qua chỗ cha mẹ nằm mới thấy nước nhiễu xuống ướt cả cái mùng . Cha mẹ nhìn tôi :
– Không sao đâu , đi ngủ đi con …
Chiều hôm sau , sau khi đi theo mấy chú trong xóm phụ giúp . Được cho mớ cá, chị em tôi dong xuồng đi hái đọt bông điên điển về nấu canh chua . Thứ bông nầy hái thích hợp nhất là vào buổi chiều , khi hoa nó vừa hé nở là ngon nhứt . Bông nó màu vàng tươi , mọc thành từng chùm . Nhìn lá của nó mà có lần mấy cô mấy cậu ở thành phố xuống chơi lại nói là lá me . Ai nghe xong cũng cười rân trời … mấy anh mấy chị đỏ mặt tía tai vì quê xệ coi dễ thương hết sức . Tôi cùng thằng Tư và con bé Út ngồi trên chiếc vỏ lãi mượn của chú Bền hàng xóm bơi từ từ ra mé sông để ngắt . Hàng cây bông điên điển mọc xanh um , thẳng tắp hai bên bờ , lâu lâu có mấy nhánh ló ra như mời gọi chị em tôi tới ngắt . Tay hai đứa ngắn nên tui để cho tụi nó bơi dầm , thằng quỷ Tư nó cứ nghịch ngợm chèo lung tung làm ba chị em xém té lộn cổ . Nghĩ lại vậy mà vui . Tối đó cả nhà ăn một nồi canh chua bự bành ki mà cơm thì có chút xíu . Thành ra sáu người toàn ăn đồ ăn với rau mà no , sang dễ sợ . Thằng Hai nó còn rắn mắt , đi bắn được mớ chuột đem về nướng . Nói ngán thì ngán vậy thôi , chứ đói quá thì có gì phải ăn nấy . Dạo gần đây nghe nói dân nhậu khoái mấy món này lắm , coi bộ chừng chục năm nữa , muốn ăn cũng khó !!! ?
Tối đến thì tôi với thằng Ba cùng tụi trong xóm đi soi đèn chặt cá . Tôi soi đèn cho thằng em cầm dao đi từ từ theo mà canh . Thấy bóng cá , nó chặt luôn sống dao xuống , con đá bị chém trúng lưng ngửa bụng chịu chết . Cứ thế mà hốt vô giỏ , một buổi tối bội thu . Trên đường về nghe tiếng ếch kêu nhiều , tụi tôi còn bắt thêm một mớ ếch nữa , về bằm ra đặng nấu cháo cho cha ăn . Tội nghiệp , ổng bệnh hoạn cần phải có cháo mà bồi bổ . Số còn dư thì ngày mai đám sắp nhỏ gửi tui đem ra chợ bán . Tôi có duyên buôn bán nên chẳng mấy chốc mà hết sạch , cũng được một mớ tiền . Vậy là ngày hôm nay không phải húp nước cháo rồi . Tôi mỉm cười thầm nghĩ mà không hay biết rằng trong quán cà phê ở chợ . Có một bà mập trang điểm đậm như hát bội , vàng đeo đỏ tay đang quan sát mình .
Về tới nhà , tui làm bộ giấu giấu sau lưng :
– Đố tụi em biết , chị mua cái gì cho tụi em .
Thằng Tư nói giọng khao khao :
– Bánh bò , bánh bò phải không chị Hai
Tui xoa đầu thằng em trai lém lỉnh rồi chìa ra một bịch bánh bò cho tụi nó . Tụi nó cảm ơn rối rích rồi thằng Tư nó chụp bịch bánh bò bỏ chạy , để con bé Út nó vừa kêu vừa đuổi theo :
– Anh Tư trả cho em , chị Hai mua cho em mà ..
– Tư , chia cho em miếng đi , nó khóc kia kìa .
Cầm miếng bánh trong tay , vừa mếu mà con nhỏ cười ngay được . Tui quẹt mồ hôi trên trán rồi xuống bếp nấu cháo ếch . Nhìn thấy cha vẫn còn đang ngủ , tôi thở dài khi nghe tiếng khò khè trong hơi thở của ông . Thuốc Nam uống tới mấy thang rồi mà vẫn chưa đỡ , tui nghĩ là mấy thằng cha thầy lang này đang nuôi bệnh để kiếm thêm tiền . Ở đời sao nhiều người thất nhân ác đức quá , vì không có tiền nên cha mẹ tui mới phải cậy nhờ đến thuốc nam , vậy mà … Tôi cũng không dám gom đũa cả nắm , có lẽ là mấy người tốt kia tôi chưa có cơ duyên được gặp . Đang nêm nếm nồi cháo thì tôi nghe có tiếng nói chuyện ngoài sân , con Vện nó cũng sủa lên inh ỏi :
– Trời ơi , chị Tám , lâu ngày không gặp khỏe hông ?
Nghe tiếng của bà Mai là tôi đã nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu . Bà này trước giờ có tốt lành gì đâu mà hôm nay qua nhà tôi , không biết có chuyện gì nữa đây . Còn chưa kể là cha tôi đang ngủ , bà ta vô mà nói lớn tiếng như vậy dễ làm ông bị giật mình . Không đợi mẹ tôi mời , bả kéo cái ghế rồi rót trà . Hớp một miếng , bả phun ra phèo phèo . Phải rồi , trà thiu , mấy bữa nay làm gì còn trà mà nấu nữa . Bả méo xẹo cái mặt rồi làm ra bộ tươi cười :
– Hôm nay tui ghé qua đây , có chút trái cây biếu anh chị ăn lấy thảo …
Mẹ tôi không mau mồm mau miệng bằng người ta nên chỉ ngồi đó không biết xử trí làm sao . Biết bà này trước giờ không cho không ai cái gì , tôi từ dưới bếp bước lên :
– Dì Mai mới qua chơi hả ? Chết hôn , ba má con đang bị thiếu máu , không có ăn cam được dì Mai ơi .
Bà Mai vừa nhìn thấy tôi đã tươi cười , ngó trên ngó dưới rồi nói :
– Thì ba má bây không ăn , thì bây ăn , có làm sao đâu …
Tôi bước vô lấy bớt củi ra cho lửa liu riu rồi nói vọng ra :
– Tụi con cũng ghét ăn cam lắm dì Mai ơi . Có khi dì đem về cho con dì ăn cho bổ .
Bả không thèm để ý đến câu nói của tôi mà lại liên tục nhìn tôi từ trên xuống dưới , như đang xem xét một món hàng . Mẹ tôi lúc này cũng biết ý nên hỏi :
– Hôm nay chị qua chơi , chắc cũng hổng phải là biếu cam đơn giản vậy phải không ?
Bà Mai móc trong bóp ra một cái quạt nhỏ phe phảy như nóng nực lắm :
– Con Sương nhà chị năm nay nó được nhiêu tuổi rồi hen chị Tám ?
Mẹ của tôi trả lời :
– Dạ nó năm nay tính tuổi ta cũng hăm hai rồi đó chị .
Bà Mai gấp cái quạt lại , vỗ đùi :
– Trời ơi , vậy là lớn quá rồi sao chị không kiếm mối nào gả đi .
Không kịp để mẹ tôi trả lời , bả đã nhảy vô họng mẹ tôi ngồi :
– Con gái nó như là hủ mắm treo đầu giường , để lâu lỡ nó hư nó thúi rùm thì …
Tôi ở trong bếp nghe thấy liền nóng mặt :
– Con của dì cũng già quá rồi , sao không kêu nó đi tìm chồng cho sớm đi , coi chừng ế thì dì phải nuôi cả đời đó .
Bà này cũng là một người có bản lãnh nên vẫn giữ được vẻ tươi cười khi nghe câu nói của tôi . Bà ta nói :
– Con gái của dì nó sống kiểu tân thời , nó muốn lấy lúc nào cũng được tại vì dì có tiền lo cho nó . Còn con nhìn đi , nhà cửa con xập xệ vầy . Ba con thì đau yếu , mẹ con cũng ốm đau mà phải lo cho bầy em nheo nhóc nữa . Thiệt … dì thấy mà xót ruột …
Tôi bĩu môi :
– Lạy trời , dì cũng xót ruột nữa hả ?
Bà Mai quay về hướng của mẹ tôi :
– Hổng giấu gì chị , tui có một bà chị ở trên thành phố . Bả có ông anh bên Đài Loan muốn về đây kiếm vợ . Mà khổ cái là không có mối nào ngon hết …
Tôi nghe xong giật mình :
– Cái gì ? Đài Loan hả ? Bà nghĩ sao kêu tui lấy chồng Đài Loan ?
Mẹ tôi giữ tôi ngồi xuống :
– Hai , đừng có hỗn với dì …
Bà Mai nói tiếp :
– Chủ yếu là dì muốn đưa ra giải pháp để cứu cha mẹ bây trong cơn khốn khó thôi . Bây cũng đâu có muốn gia đình phải nghèo khổ như vầy hoài đúng không ? Ổng giàu lắm , bây lấy ổng rồi thì muốn gì lại hổng được . Ở bên đó sung sướng , còn có tiền gửi về nhà cho cha mẹ , cho mấy đứa em bây đi học . Coi như hy sinh đời chị lo cho các em , có gì đâu mà sợ …
Tôi đứng lên đỡ bà Mai dậy :
– Thôi đủ rồi , mời dì đi về cho cha con ngủ , dì làm cha con thức rồi kìa …
Bà Mai bị đẩy ra nhưng vẫn nói với lại với mẹ tôi :
– Chị suy nghĩ cho kỹ nha , thứ tư tuần sau là ổng về nước rồi đó …
Mẹ tôi kéo tui vô nhà :
– Thôi kệ bả đi con , mẹ cực cỡ nào cũng được , cũng không gả con qua Đài Loan đâu .
Tôi thấy được trong ánh mắt bà dâng lên nỗi uất hận , có lẽ là vì những lời nói của bà Mai . Tôi tuy chửi bả , nhưng cũng công nhận là bả nói có phần đúng . Nếu cứ như vầy , thì cuộc sống của cha mẹ , mấy đứa em tôi sẽ ra sao ? Thằng Ba mù chữ đã khổ lắm rồi , không lẽ để hai đứa nhỏ cũng vậy thì gia đình này làm sao mà ngóc đầu lên nổi . Sự việc bất ngờ đó đã làm cho tôi suy nghĩ khá nhiều , nhưng toàn về hướng tiêu cực . Tôi tự hù dọa mình bằng những tình huống xấu nhất , nhìn mấy đứa em đang sì sụp húp cháo loãng mà còn không biết ngày mai sẽ ăn cái gì , tôi chợt chạnh lòng …
Rồi tự nhiên trời xui đất khiến làm sao , mấy bữa sau cha tôi bị ho dữ dội trong đêm . Ông ho như muốn bể phổi khiến cả nhà lo lắng lắm . Phải chạy cả cây số mới tới được nhà của chú Bền , mượn chú đưa cha tui đi trạm xá gấp . Tôi cũng đi theo để chăm sóc cho cha vì mẹ tui cũng đang bị hành sốt mấy ngày nay chưa khỏi .
Sau khi chẩn đoán , người ta mới nói cha tui bị bệnh gì đó đã lâu , mà quýnh quá tui cũng không nghe rõ tên . Chỉ biết rằng nếu không có tiền phẫu thuật khối u đó kịp thời sẽ nguy hiểm tới tính mạng .
Vừa nghe xong , tui thấy mình lùng bùng lỗ tai :
– Trời ơi , tiền mua gạo còn thiếu trước hụt sau , tiền đâu mà phẫu thuật cho cha bây giờ .
Hai chân tôi cũng rụng rời muốn đứng không vững . Chú Bền phải đỡ tui lại ghế ngồi nghỉ , tôi mếu máo khóc lóc thương cha . Rồi không biết ai báo tin bà Mai lại xuất hiện làm ra vẻ hốt hoảng :
– Sao … sao , cha của bây bị làm sao đó hả Sương , trời ơi là trời . Đã nghèo mà còn gặp cái eo nữa hả trời .
Tâm trí tôi lúc này quá hoảng loạn nên chỉ biết khóc , bà ta an ủi tôi rồi hỏi thăm ông Bền về tình hình sức khỏe của cha tôi . Bà ta lâu lâu kêu “ trời ơi “ rồi chốc chốc lại thở dài như xót xa lắm . Và rồi đùng một cái bà ta nói :
– Con yên tâm , viện phí tốn bao nhiêu dì lo hết cho con .
Tôi định mở miệng ra phản đối thì bị bà ta chặn họng :
– Dì biết con muốn nói gì . Nhưng không lẽ con không muốn cứu cha con ? Con suy nghĩ cho kỹ đi , đây là cách duy nhất con có thể làm .
Tôi công nhận là bả nói đúng , quả thật là nhà tôi đã hết cách rồi . Tôi sẽ không để cho cha tôi chết , không bao giờ . Mụ Mai tỏ ra không gấp , khuôn mặt lại trở nên bình thản và có phần vui tươi . Rõ ràng bộ dạng khi nãy của bả là giả tạo , bà ta đã đóng vai này rất nhiều lần đến nỗi diễn như thật . Người không biết có thể sẽ dễ dàng bị bà ta gạt . Nhưng ở tình thế này , dù biết nhưng tôi đã bị “ vô thế “ . Làm gì còn phương án nào để cho tôi lựa chọn . Tôi cầm lấy tay bà ta nói :
– Dì Mai , có đúng là nếu con lấy ông Đài Loan đó . Ổng sẽ lo tiền chữa bệnh cho cha con không ?
Bà Mai gật đầu :
– Dì đảm bảo với con .
Tôi hỏi tiếp :
– Có đúng là khi con lấy ổng , con sẽ có tiền gửi về phụ giúp gia đình với cho mấy đứa em đi học không ?
Bà ta lại gật đầu :
– Chuyện đó là tất nhiên , ổng sẽ phải lo cho bên nhà vợ chứ .
Suy nghĩ một hồi lâu , tôi gật đầu trong nước mắt . Và giữ đúng lời hứa , sau khi tôi lăn tay vào tờ giấy cam kết , toàn bộ tiền viện phí đều được bà Mai chi trả hết . Và một điều nữa khiến tôi vô cùng ngạc nhiên . Cha tôi đột nhiên được chẩn đoán lại là không có khối u khối iếc gì trong người hết . Ông chỉ bị bệnh suy nhược cơ thể kéo dài , chỉ cần tẩm bổ đầy đủ và thường xuyên tập luyện là hết . Tuy nhiên cam kết vẫn là cam kết , tôi không thể nào thu lại cái dấu tay mà tôi đã điểm vào trong tờ giấy đó được . Và thế là tôi biết , đời mình đến lúc này kể như xong . Ngày vu quy , ai cũng đều vui vẻ , cha tôi cũng đã dần hồi tỉnh nhờ được tẩm bổ bằng những món thượng hạng mà bà Mai nói rằng do “ con rể “ biếu tặng . Tuy vẫn chưa làm được việc nặng , tuy nhiên ông đã có thể đi lại khoan thai và ăn uống tốt hơn khác với vẻ tiều tụy cách đó không lâu . Đúng là có tiền vào có khác …
Tôi và gia đình , thân thuộc đều dở khóc dở cười khi xuồng chở đàn trai chú rể xuất hiện . Đó là một thằng cha có lẽ là chỉ hơn hoặc ngang tuổi của cha tôi chứ không thua . Mặt cũng bình thường , mắt hí xị đang cầm một bó hoa lên bờ . Tôi cùng mọi người tá hỏa tam tinh vặn vẹo bà Mai . Bà ta gằn giọng :
– Thì nó già như vậy nó mới lấy mày , có gì đâu . Hay nếu mày muốn hủy hôn thì trả lại hết tiền cho tao . Không có tiền thì đi tù .
Dân quê ít chữ nên không cãi lại bà ta , ai nấy cũng đều tức giận nhưng không làm gì được . Buổi lễ diễn ra đơn giản nhưng trong lòng ai cũng lo cho số phận của tôi . Tôi thì cảm thấy khá hoang mang , ghê sợ khi đứng cùng một gã đàn ông hơn tuổi cả cha mình . Gã đứng nói những thứ gì đó tôi không hiểu rồi cười cười ra vẻ như mắc cỡ . Lễ cưới diễn ra buồn nhiều hơn vui , những thứ nữ trang bằng vàng được đeo lên cổ tôi không khiến tôi vui một chút nào . Lúc này đây tôi chỉ đang suy nghĩ về số phận mai sau của mình . Không lẽ tôi phải gắn cả đời với thằng cha này hay sao ?

Next
thanh-giao
THÁNH GIÁO
Chương 8 Tháng 10 7, 2024
Chương 7 Tháng 10 7, 2024
khuc-ca-doat-hon
KHÚC CA ĐOẠT HỒN GIỮA ĐÊM KHUYA
Chương 32 Tháng 9 30, 2024
Chương 31 Tháng 9 30, 2024
hoa-quy-hon-nguoi-me
Bảo vệ: HOÁ QUỶ HỒN NGƯỜI MẸ
Chương 5 Tháng 9 30, 2024
Chương 4 Tháng 9 30, 2024
Truyện Ma Có Thật

Là website chuyên về truyện ma lớn nhất Việt Nam. Bao gồm nhiều thể loại kinh dị, truyện ma có thật, truyện ma ngắn, truyện ma nguyễn ngọc ngạn, truyện ma người khăn trắng  và nhiều thể loại truyện ma có thật khác

    © 2025 Madara Inc. All rights reserved